Vụ án của Lý Vĩnh Sinh cũng đang trong tình trạng chờ được thụ lý(*).
(*) Thụ lý: bắt đầu tiếp nhận một vụ việc để xem xét và giải quyết.
Ban đầu bị cáo Tạ Vạn Kim có cha là Tạ Hữu Toàn đã nộp một số tiền bảo lãnh khá lớn, hiện tại lần này bị trông coi nghiêm ngặt, tạm thời hạn chế sự tự do của anh ta. Mà vì nỗ lực bảo vệ con trai mình, Tạ Hữu Toàn cũng lập tức chạy đông chạy tây để hòng đút lót, lại cố ý đến thăm chính quyền cấp cao ở Xuân Thành mà cao nhất là gia tộc nhà họ Phong.
Tổ tiên gia tộc nhà họ Phong từng là quan chức trung ương tỉnh ủy, đảm nhiệm vai trò Bộ Tư lệnh chính ủy, hơn nữa đã từng là đại biểu đại diện đàm phán quân tình nguyện cấp cao Triều Tiên, là bộ chỉ huy phòng ngự Tây Hải kiêm chính ủy, một người kiêm cả mấy chức. Ngoài ra chiến công hiển hách nổi bật, lừng lẫy, vinh quang, lại lấy được mấy lần k2 huân chương(*) kể cả huân chương tự do độc lập.
(*) Kỳ huân chương: kỳ (đơn vị hành chánh thuộc khu vực tự trị Nội Mông, Trung Quốc, tương đương huyện)
Từ xưa tới nay, kẻ nghèo đối với kẻ có tiền phải kiêng kỵ ba phần, mà kẻ có tiền đối với kẻ có quyền lại cũng thêm kiêng kỵ ba phần.
Từ trước đến giờ, quyền so với tiền, bao giờ quyền cũng lớn hơn tiền.
Nhưng xem ra tính toán của Tạ Hữu Toàn đã nhầm rồi, ông vốn tưởng rằng có thể mời được Phong gia, ai ngờ lại chịu cảnh chủ nhà đóng cửa không cho khách vào nhà.
Tạ Hữu Toàn tức gần chết, sau khi lên xe liền mắng Phong gia một trận "Được đấy, trở mặt à? Thật sự coi mình là chủ Phong gia Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,rồi hả? Còn không phải chỉ là một đứa ở rể thôi à? Hèn gì cả đời này chỉ là đứa lo việc hương khói, cưới phải một người phụ nữ bệnh hoạn, sinh ra cũng là một đứa con bệnh hoạn."
"Chú, bây giờ nên làm gì? Chúng ta vốn cũng chỉ muốn dạy dỗ bọn họ một chút, ai ngờ Tần Trăn này không nể mặt! Nếu không, chúng ta lại đi Lâm Ân?"
Tạ Hữu Toàn hùng hùng hổ hổ một trận "Đi cái quỷ gì? Hiện tại đang ở tình thế gì rồi, làm sao đi được?"
"Chú, không thể nói như thế, có tiền có thể sai khiến ma quỷ thôi mà."
"Tất cả đều tại cháu đưa ra chủ ý cùi bắp, hiện tại ông đây không muốn đi cầu người nữa.”
Lại đang vào tháng cuối năm nên trong sở sự vụ lại bận rộn khác thường.
Đây là lần thứ ba Tạ Hữu Toàn đến thăm.
Trước hết là muốn đến chào hỏi, sau nhận được tin tức Lôi Thiệu Hành muốn nhận vụ án, vì vậy ông đến cầu anh. Lúc ấy anh ta lại nói không hề nhận vụ án nữa.
Lần này, ông lại đi cầu vị đại phật rời núi này.
Tạ Hữu Toàn ưỡn mặt cười đùa "Luật sư Lôi, tôi biết anh đã không còn nhận vụ án nữa nhưng mọi việc đều có ngoại lệ, anh hãy xem anh cần gì, nói cho tôi biết một tiếng, tôi sẽ nhất định dốc hết sức làm cho anh. Chuyện lúc trước hoàn toàn chỉ là một sự hiểu lầm, cháu tôi không hiểu chuyện, đụng phải tiên sinh Lôi nên tuyệt đối ngài đừng tức giận, tôi dạy dỗ lại nó một trận, sau này sẽ không bao giờ tái phạm nữa. Cậu xem như vậy được chưa? Có thể giúp tôi việc này hay không?"
Lôi Thiệu Hành liếc mắt nhìn tờ chi phiếu, Tạ Hữu Toàn cho rằng số tiền còn ít lại mở hé ra một giá trị lớn hơn "Luật sư Lôi, ngài xem số này như thế nào?"
Lôi Thiệu Hành cầm tấm chi phiếu kia lên, mỉm cười nói "Số này không tệ, giá tiền cũng rất hợp lý."
Tạ Hữu Toàn thấy anh ta như thế cho là có hy vọng, không ngờ câu tiếp theo anh lại nói "Số tiền này đủ cho ngài Tạ giúp công tử Tạ chuẩn bị quan tài thủy tinh rồi."
"Anh!"
"Đúng rồi, nhớ chuẩn bị nhiều hơn mấy cái, đầu năm nay lắm chuyện, ai cũng không thể đoán được." Lôi Thiệu Hành lấy chi phiếu xoa lên mặt bàn rồi đưa tới trước mặt ông ta, vẫn mỉm cười như cũ như không thấy được lo lắng, sâu kín nói "Chẳng hạn như đi trên đường bị người ta chém chết, ông nói có đúng không?"
Tạ Hữu Toàn cố gắng trấn tĩnh, lấy chi phiếu đi ngay.
Lôi Thiệu Hành đốt điếu thuốc, hút vào phả khói thuốc ra.
Mọi việc đều có ngoại lệ.
Mà anh đã phá vỡ rất nhiều ngoại lệ.
Ngày hai tháng giêng, Úy Hải Lam đến bệnh viện tháo băng. Mạnh Hòa Bình không nói thêm gì, cô cũng không mở miệng tựa như hai người chưa từng xảy ra chuyện gì. Ra khỏi bệnh viện, trong chiếc xe kia anh đã ngồi ở đó, không biết anh đến từ khi nào, giống như đã đợi một lúc rồi.
Lôi Thiệu Hành liếc nhìn cánh tay của cô, mỉm cười nói "Cuối cùng vết thương kia cũng đã lành, đi thôi, ngày hôm nay ra ngoài chơi một chút."
Xe chạy hơn ba giờ mà Úy Hải Lam cảm thấy con đường này cũng có chút quen thuộc. Bởi vì, lúc trước cô đã từng đi qua chỉ là trong lòng vẫn có chút nghi ngờ, đang nghĩ anh muốn dẫn cô đến nơi nào. Tòa nhà có nền văn hiến hiển hách được gọi là thành nhỏ, bốn năm trước vào mùa hè nóng bức, cô cùng Vương San đến nơi này, cũng vắng mặt ngay trong buổi đầu tiên thi tốt nghiệp trung học.
Đó có lẽ là một ngày trọn đời khó quên một ngày nhưng cô cũng nên cảm ơn anh.
Anh mạnh mẽ oai quyền giúp cô lựa chọn những việc cô vốn không biết lựa chọn làm sao.
Ngừng xe ngay lối vào thành nhỏ, hai người cùng nhau xuống xe.
Úy Hải Lam ngẩng đầu nhìn về phía tòa nhà, tuy thành nhỏ vẫn không tính là quen thuộc nhưng lại có loại cảm giác thân thiết.
Lôi Thiệu Hành dắt tay cô, trầm mặc đi về phía hẻm nhỏ.
"Cô gái nhỏ, xem một chút đi." Người phụ nữ la hét.
Dọc theo đường nhỏ, những người bán hàng rong là dân bản xứ bán những món đồ chơi do chính họ tự làm.
Cô cảm thấy đồ chơi thật mới lạ, cầm chuông nhỏ lắc lắc lúc ẩn lúc hiện.
Lôi Thiệu Hành hiếm khi nhìn thấy cô vui vẻ như vậy, trong ấn tượng của anh, khuôn mặt cô luôn lạnh nhạt, không cảm xúc. Ngoài người thân bạn bè trong Cẩn Viên, cô cũng chưa từng dễ gần hoặc có quá nhiều phản ứng đối với bất kỳ ai, thậm chí ngay cả vàng bạc châu báu cô cũng chẳng thèm ngó tới. Thế nhưng bây giờ chiếc chuông nhỏ kia lại khiến cô cảm thấy có hứng thú đến nỗi có phản ứng nho nhỏ này.
Anh lập tức mua thêm mấy viên chuông nhỏ nữa và nói với người phụ nữ xỏ thành chiếc lắc tay.
Úy Hải Lam vốn cũng không muốn chẳng qua cảm thấy thú vị thôi nhưng anh đã trả tiền nên cũng không tiện từ chối.
Người phụ nữ dùng dây đỏ làm lắc tay, Lôi Thiệu Hành cầm lấy nói "Đưa tay cho anh."
Úy Hải Lam nghe lời đưa tay ra.
Chuỗi chuông đồng đeo trên tay theo bước chân kêu leng keng vang dội cũng thật nhẹ nhàng dễ nghe.
Con đường đá xanh quanh co, in hằn dấu vết năm tháng, trên tường còn có rêu xanh cũng ghi chép một đoạn lịch sử. Bước chân chậm rãi thật sự là quá mức yên tĩnh, hai người tay nắm tay thật chặt khiến cô có cảm giác chưa quen. Úy Hải Lam đột nhiên nghĩ nếu nhiều năm sau này bọn họ còn có thể giống như lúc này đi đến nơi đây cùng đi trên đường riêng của bọn họ thì thật tốt biết bao.
"Việc đó......"
"Hả?"
"Sao anh lại dẫn em tới đây?" Úy Hải Lam ghé mắt nhìn anh, không nhịn được hỏi.
Lôi Thiệu Hành nhìn về phía trước thuận miệng nói "Nơi này yên tĩnh."
Hai người đi dạo quanh đó, cuối cùng đi tới một nhà xưởng.
Đó là một xưởng vải thủ công kiêm nhuộm vải, có thể đặc biệt làm trang phục theo yêu cầu khách hàng cũng có buôn bán hàng hóa có sẵn.
Xưa nay đối với vải vóc và vật liệu may mặc, Úy Hải Lam cảm thấy có hứng thú, lần trước do quá mức vội vàng cho nên cũng chưa từng gặp xưởng này. Bây giờ đã gặp, hai mắt cô cũng lập tức tỏa sáng, tránh né bàn tay của anh vui vẻ chạy vội vào. Nơi đâu cũng đều là vải nhuộm tốt, múa lượn dưới ánh mặt trời.
Nhân viên trong xưởng nhiệt tình nói "Tiểu thư, cô muốn mua vải hay mua quần áo?"
"Tôi chỉ xem một chút." Úy Hải Lam nhẹ giọng nói, có ý chừng mực chỉ sợ sẽ gây phiền toái.
"Xem một chút cũng không sao, muốn xem gì thì cứ xem. Tôi giới thiệu cho cô vài kiểu được chứ?" Người nhân viên dẫn cô sang chỗ phường vải, hiếu khách đến cực điểm.
Úy Hải Lam đi theo anh ta, lắng nghe quá trình chế tạo ra vải vóc.
Lôi Thiệu Hành không nói một lời, chỉ đi theo sau lưng.
Ba người lượn quanh một vòng, rồi sau đó đi vào trong xưởng.
Trong xưởng bày ra hàng hoá có sẵn, vải thô được nhuộm cực đẹp, nhóm may thủ công thêu lên những hình vẽ vô cùng đẹp mắt, hoa mẫu đơn đại phú đại quý, phượng hoàng vân mây có hình vẽ như ý cát tường. Úy Hải Lam chạm nhẹ vào, yêu thích không nỡ rời tay, tại sao có thể đẹp như vậy?
Lôi Thiệu Hành đi tới phía sau cô, nhẹ nhàng ôm lấy cô "Mua đi, mặc vào cho anh xem một chút."
Úy Hải Lam vốn có ý muốn mua, vừa nghe anh nói như vậy thì gật đầu đồng ý.
Người nhân viên cố ý giảm giá, Úy Hải Lam mua một chiếc quần bông dày. Bông màu tối mặc lên người có loại cảm giác đặc biệt mềm mại, lại có chút khẽ thô cứng. Bởi vì trời mùa đông nên áo lót cũng dầy hơn, cộng thêm bây giờ là giữa trưa ấm áp, ánh mặt trời chói chang nên sẽ không rét lạnh.
Lôi Thiệu Hành mạnh mẽ lấy áo khoác ngoài khoác lên bờ vai cô, Úy Hải Lam yên lặng ngắm nhìn anh.
"Em không lạnh."
"Không lạnh cũng phải mặc."
Úy Hải Lam bất đắc dĩ bĩu môi, người đàn ông này thật ngang ngược.
Tại một nơi trên đỉnh núi thành nhỏ, còn có một ngôi miếu thờ.
Cũng không phải ngôi miếu lớn, cho nên khách hành hương cũng không nhiều, lác đác cũng chỉ mấy người. Bọn họ lên đỉnh núi, tới nơi miếu Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,thờ này nhưng cũng không tới thắp hương cầu phúc mà chỉ vì nghe người khác nói, lên càng cao sẽ thấy phong cảnh đẹp hơn, vì vậy cứ lên như vậy thôi.
Tiểu hòa thượng nhìn thấy có khách hành hương đến thì A Di Đà Phật một phen.
Hai người liền vào trong miếu.
Trụ trì đang ngồi thiền niệm kinh gõ mõ. Âm thanh của mõ dần ngừng lại, ông đột nhiên liếc thấy Lôi Thiệu Hành liền gọi anh lại, chỉ nói kiếm một chỗ nói chuyện.
Tuy Úy Hải Lam cũng cảm thấy hoang mang nhưng cũng yên lặng đứng bên ngoài.
"Thí chủ, trên người cậu lệ khí (*) quá nặng, cậu phải nên buông bỏ, nếu không nghiệt (mầm mống của tội lỗi) sẽ càng ngày càng sâu." Đại hòa thượng nhìn anh một hồi lâu, khổ tâm nói.
(*) Lệ khí: mùi vị của tội lỗi
"Tôi là cô hồn dã quỷ(*) sợ cái gì." Lôi Thiệu Hành cười một tiếng.
(*) Cô hồn dã quỷ: linh hồn chưa được siêu thoát. Để hiểu rõ hơn, mới các bạn xem thêm tại https://tintucvietnam.vn/co-hon-la-gi-va-vi-sao-goi-la-co-hon-da-quy-9697
"Vị thí chủ này......" Đại hòa thượng lại nói nhưng anh lại thong thả bước ra ngoài miếu.
Bên ngoài tiểu hòa thượng tiếp đãi khách hành hương "Nữ thí chủ, đây là Mạn Đà La (hoa bỉ ngạn màu đỏ)."
Cô gái kia đứng trước cây Mạn Đà La, khắp cây là hoa nở đỏ tươi như lửa. Ánh mặt trời chói mắt, gió thổi vang lên tiếng xào xạc, xào xạc, đóa hoa đón gió nở rộ nhanh nhẹn muốn bay lên. Cô mặc một chiếc váy chấm bi màu xanh đậm, lúc chợt quay đầu lại nhìn về phía anh, nụ cười nghiêng nước nghiêng thành, nhân gian khó tìm.
Nơi xa có đám trẻ đang hát dân ca, giọng trẻ con nhẹ nhàng từ từ truyền đến. Thế nhưng thật ra từ thể thơ cổ thất tuyệt trong dân gian lại sửa đổi thành một giai điệu cho trẻ nhỏ "Nhất tần nhất tiếu nhất thương bi, nhất sinh si mê nhất thế túy, nhất giai nhất thán nhất luân hồi, nhất thốn tương tư nhất thốn khôi" (*)
(*) Dịch nghĩa
Một cái nhăn mày, một tiếng cười bi thương
Trọn đời si mê một đời say
Một lần thở dài nhất luân hồi
Một tấc tương tư một tấc bụi…
Không ngại kiếp phù du chỉ là mộng, chỉ cầu xin duyên nửa đời cùng bên nhau.
Lôi Thiệu Hành yên lặng nhớ tới hai câu khác đột nhiên ngẩn ra.
Như vậy quả nhiên hoa có độc.