"Muốn đi sao?" Anh đột nhiên hỏi.
Úy Hải Lam vẫn lạnh nhạt tùy ý như vậy, nhẹ nhàng trả lời "Có thể đi, cũng có thể không đi."
"Đi hoặc không đi, chỉ có hai cách trả lời." Lôi Thiệu Hành lại mở miệng, giọng nam như đàn vi-ô-lông trầm thấp du dương xen kẽ vào nhau như vậy.
Lần này Úy Hải Lam lại trầm mặc một lúc lâu.
Lôi Thiệu Hành cười khẽ một tiếng, phun ra một vòng khói, thầm than thở “đúng là trẻ con không dễ dạy.”
Anh lẳng lặng cầm cây gậy trong tay, sau đó từ từ bóp chặt nó.
Đây chính là một bộ dáng thường thấy trong bộ phim màn ảnh chiếu lại, một bức tranh sống động như đang hiện ra trước mắt cô, một chuỗi động tác của anh chầm chậm mà tao nhã nhưng không có vẻ cố ý, hồn nhiên lại mạnh mẽ khiến cô âm thầm cảm thán trong lòng. Môt lúc lâu sau đó, anh mới mở miệng nói: "Muốn gì thì cứ nói thẳng ra, không nói thì làm sao người khác biết. Nếu người khác không biết thì làm sao họ có thể lưu ý được."
Trong lòng có cảm giác khác thường, rốt cuộc Úy Hải Lam không nhịn được liếc mắt nhìn anh.
Anh nhìn mọi người chơi đến náo động, đáy mắt nhiễm vô số màu sắc, màu hồng lục thanh lam lấp loé ánh sáng trong mắt anh nhưng từ nơi sâu xa, con ngươi ngưng tụ thành một mảnh tịch liêu. Bỗng nhiên anh cũng chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt lập tức đụng phải ánh mắt cô. Cặp mắt đen bóng kia so với ngôi sao trên bầu trời còn sáng hơn. Mặc dù hiện giờ khói thuốc vẫn đang lượn lờ quanh anh nhưng cũng không bị nhấn chìm. Nụ cười trên mặt anh chỉ nhàn nhạt một vệt dài khiến người ta si mê, tựa như là ảo giác.
Ngay lập tức, anh đứng dậy đi về phía nhóm người kia, nụ cười phảng phất khi nãy mới vừa thoáng qua liền bỗng dưng biến mất không một dấu vết.
"Hôm nay tâm tình tôi tốt nên cho phép cô đi." Cuối cùng, anh bỏ lại một câu như vậy.
Đến một giờ sáng hôm sau, Úy Hải Lam được Hà Dịch đưa về nhà.
Người kia còn lưu luyến sống mơ mơ màng màng, chưa tới hừng đông sẽ không dễ dàng kết thúc.
Bầu trời đêm đặc biệt âm trầm, không có ánh sao nào, chỉ có một vầng trăng khuyết.
Cơn mưa lất phất qua đi, trong vườn Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, những đoá tường vi đều rung rẩy, trong không khí còn lưu lại nhàn nhạt mùi hoa. Úy Hải Lam từng bước lững thững đi vào vườn, rất xa, chỉ thấy gian phòng ở lầu ba còn sáng đèn. Sân thượng được chạm trổ điêu khắc một cách tinh xảo, đó là phòng của mẹ cô - Triệu Nhàn. Từ trước đến giờ, mọi sinh hoạt của Triệu Nhàn luôn luôn có quy luật, bình thường chín giờ thì đã đi ngủ. Trong lòng cô cũng có chút kinh ngạc, không biết tại sao hôm nay đến giờ này mà bà vẫn còn chưa ngủ.
Úy Hải Lam đi tới trước phòng của bà, trong trí nhớ của cô, cô rất ít khi chủ động tới tìm bà. Không phải là cô không muốn mà do thái độ trầm mặc lâu dài của bà khiến người ta nghẹt thở. Mỗi khi không còn chuyện để nói, Triệu Nhàn cũng sẽ nhanh chóng kết thúc câu chuyện. Thời gian qua thật lâu, cũng khoảng mấy năm sau đó, Úy Hải Lam cũng rất hiếm khi nói chuyện với bà.
Quan hệ của hai người bắt đầu đóng băng từ khoảng ba năm trước.
Cô nhẹ nhàng gõ cửa, rất sợ sẽ quấy nhiễu đến bà.
Không ai lên tiếng, một chút động tĩnh cũng không có.
Lần cô báo tin khi còn đi học đại học, Triệu Nhàn cũng không để ý tới. Bây giờ, e rằng bà cũng như vậy.
Úy Hải Lam đang định bước chân chuẩn bị trở về phòng thì cửa ở phía sau vốn đang đóng chặt thì đột nhiên lại mở ra. Cô ngẩn ra, từ từ quay đầu lại, chỉ thấy Triệu Nhàn khoác chiếc áo ngủ màu đỏ đứng dựa bên cạnh cửa, trong phòng lộ ra ánh sáng mờ nhạt, ấm áp khiến trong lòng Úý Hải Lam cảm thấy chát chúa, nhất thời nói không ra lời.
Nét mặt Triệu Nhàn không hề có cảm xúc nhìn cô, khẩu khí cũng không tốt lắm "Càng ngày càng không có phép tắc."
Úy Hải Lam cũng đang tự trách mình đã vi phạm phép tắc nhưng cô lại nhận ra tuy bà bất giác tức giận nhưng ngược lại dường như có chút hài lòng. Ngay lúc nhìn thấy bà muốn đóng cửa, cô vội vàng hô: "Mẹ."
Triệu Nhàn ngừng động tác, cô lập tức đi tới trước mặt bà nói: "Con có việc muốn nói với mẹ."
Triệu Nhàn cũng không có trả lời, tay đỡ nắm cửa cũng buông xuống, xoay người vào phòng.
Có lẽ là do không mở cửa sổ nên không khí trong phòng vô cùng ấm áp. Triệu Nhàn đi về hướng ghế mây ngồi xuống, Úy Hải Lam bước lên một bước, đột nhiên có chút lo lắng. Cô nhớ tới khi còn bé mỗi lần thi xong phải báo điểm, nếu như không phải đạt được số điểm tuyệt đối thì trong lòng cô sẽ đặc biệt cảm thấy bất an. Thế nhưng phần tâm tình thấp thỏm này, rất lâu cũng chưa xuất hiện rồi.
"Công ty đề cử con đi New York học tập huấn luyện, họ muốn con đi với thời gian nửa năm." Cuối cùng Úy Hải Lam cũng nói ra được, tốc độ nói có chút nhanh.
"Có đi hay không là do con." Triệu Nhàn đáp lời với thái độ kiên quyết y hệt năm đó, không có chỗ trống cho người khác tiếp lời...
Úy Hải Lam lặng lẽ đứng đó không hề có một tiếng động, kết quả này nằm trong dự liệu của cô nên cô cũng đồng dạng kiên quyết nói: "Con muốn đi."
"Nếu đã quyết định thì còn đến hỏi mẹ làm gì?" Triệu Nhàn quát một tiếng. Úy Hải Lam nắm chặt nắm đấm, mọi quyền lực khắc chế trong nhiều năm, tối nay đều bị đánh vỡ, cô nhíu mày nói: "Con muốn nói cho mẹ biết."
Triệu Nhàn thực sự kinh hãi, không ngờ rằng Uý Hải Lam lại đột nhiên nói ra như vậy nên tiện đà hỏi: "Sau đó thì sao? Nếu như mẹ nói không cho phép đi thì con không đi sao?"
"Dù mẹ không tán thành thì con vẫn muốn đi."
"Cánh thực sự đã cứng rồi." Triệu Nhàn thăm thẳm phun ra một câu như vậy, nghe không ra là vui hay buồn, tiện đà quát lên "Con đến đây."
Úy Hải Lam không chút e dè, ngoan ngoãn nghe theo. Cách một khoảng rất gần, cô có thể nghe thấy mùi hương lan toả từ trên người Triệu Nhàn cực kỳ giống mùi hương tường vi dễ ngửi. Bà vung tay lên, cô cũng không né tránh, trong đầu luôn nghĩ lần này mình thực sự phải chịu đựng đau đớn rồi. Thế nhưng, cô không ngờ tới, bàn tay Triệu Nhàn nhẹ nhàng xoa khuôn mặt cô.
Nhìn đáy mắt cô tràn đầy nghi hoặc cùng khiếp sợ, bà lại đột nhiên thu tay về, lạnh lùng nói: "Mình đã ra quyết định thì tự mình chịu đựng, mẹ sẽ không ngăn cản, cũng không muốn biết."
Úy Hải Lam nhớ mang máng đã từng có lần bà ôn nhu, dịu dàng với cô như vậy, đó là khi còn ở tuổi ấu thơ xa xôi kia, thế nhưng xa xôi bao lâu thì cô lại nhớ không rõ. Duy nhất chỉ có một hình ảnh, khắc sâu vào trong tâm trí cô khiến cô vĩnh viễn không cách nào quên được. Hình ảnh Triệu Nhàn ôm cô vào trong ngực, mỉm cười gọi tên cô là hình ảnh có lẽ suốt cuộc đời này cô cũng không thể nào quên.
Đó là lần duy nhất, bà đợi cô như vậy, dùng giọng điệu cưng chìu, yêu thương để nói với cô.
Mà rất nhiều năm sau đó, lúc Úy Hải Lam nhớ lại nụ cười này cũng đều cảm thấy chua xót không ngớt.
Ngày hôm sau, Úy Hải Lam mỉm cười trả lời Jaren, đặt bút kí bản hợp đồng thoả thuận trở thành nhân viên chính thức.
"Úy Hải Lam, tôi cảm thấy rất vui. Sự lựa chọn của cô không hề sai, tôi cũng tin tưởng cô đã hỏi xin ý kiến của người thân rồi. Tuy rằng cô làm việc dưới tôi không bao lâu nhưng tôi rất yêu quý cô. Từ ngày cô bắt đầu đến phỏng vấn, tôi đã có một loại dự cảm mãnh liệt, tôi cảm thấy cô sẽ nắm giữ phần thế giới thuộc về mình. Hãy biết nắm lấy mỗi một cơ hội, quý trọng mỗi một cơ hội thì bầu trời rộng lớn sẽ là của cô." Jaren vô cùng cảm khái, càng ký thác, đặt kỳ vọng cao lên người cô, nói tiếp: "Nhớ kỹ lời tôi nói, dục tốc thì bất đạt. Hãy luôn tự nhắc nhở chính mình rằng cô là người mới, mỗi phút mỗi giây đều đang học tập..."
Lời Jaren còn chưa nói hết thì Úy Hải Lam tiếp lời của cô, "Không chỉ có muốn học, còn muốn hưởng thụ quá trình này."
Jaren hiểu ý nở nụ cười.
Tổng công ty bên kia truyền đạt chỉ thị, vé máy bay đã được đặt, cuối tháng sẽ lập tức lên đường.
Việc được đề cử đi New York học tập chính là một chuyện tốt, vì thế cô không tránh khỏi phải mời các các đồng nghiệp ăn cơm, báo đáp công lao đề cử và nâng đỡ của trưởng phòng, đáp tạ sự dạy dỗ của các bậc tiền bối. Trong thời gian vỏn vẹn mấy tháng, Uý Hải Lam đã thu hoạch được rất nhiều. Tiệc rượu phát ra tiếng mọi người cười cười nói nói, có người còn thét to nói cô đừng quên mang quà về. Cô hứa sẽ đáp ứng từng người một, tất cả đều thuộc làu ở trong lòng.
Đường Yên đột nhiên đứng dậy chúc rượu, nét mặt tươi cười như hoa, ôn nhu nói: "Úy Hải Lam, chúc cô tiền đồ vô lượng (ý nói con đường tương lai sẽ gặt hái được nhiều triển vọng và thành công)."
"Cảm ơn." Cô đưa ly lên cạn, Úy Hải Lam cũng đáp lễ một ly.
Sau khi trong nhà biết chuyện cô muốn đi nước Mỹ học tập, mấy vị phu nhân khách sáo dặn dò vài câu, nói cô phải chú ý an toàn.
Úy Mặc Doanh cũng không có phản ứng, cũng không nói thêm gì.
Chỉ có Úy Thư Họa quấn quanh bên cạnh cô, vui sướng ồn ào "Chị hai thật lợi hại, nhanh như vậy đã được công ty đề cử đi học tập. New York chính là thành phố thời thượng, chị hai, chờ chị trở về, chị nhất định phải thiết kế quần áo cho em nha. Hơn nữa còn là độc nhất vô nhị (ý là có một không hai trên đời này) trên thế giới này nữa. Chị hai à, chị nhất định phải chấp nhận lời cầu xin của em, chị mau trả lời đi."
Bị Úy Thư Họa cuốn lấy, cô cũng không còn biện pháp nên đành gật đầu đáp ứng.
Úy Thư Họa vui mừng ôm cô một lúc lâu, lại thân mật nói: "Chị hai, chị thật tốt."
Úy Hải Lam cũng không quên đến bệnh viện thăm ba mình. Những năm gần đây, sức khoẻ của Úy Hùng Khiêm lại chuyển biến tốt lên rất nhiều nhưng vẫn nằm viện, chưa thể ngồi lên nói chuyện như người bình thường được. Úy Hùng Khiêm si ngốc nhìn cô, cô lại nắm chặt bàn tay to lớn lạnh lẽo của ông, tự động mở miệng nói với ông, cô sắp xuất ngoại.
Úy Hùng Khiêm mở to hai mắt, phát sinh ra âm thanh a a, không biết là đồng ý hay là phản đối.
Trước khi đi một ngày, Úy Hải Lam mới nói tin tức này với Viên Viên. Cô ấy vừa nghe tin liền gọi lại trách cứ. Uý Hải Lam cũng tự biết mình đuối lý nên động viên nói: "Viên Viên, cậu biết tớ luôn không thích cảnh chia lìa. Cậu cố gắng làm việc cho giỏi, chờ tớ trở lại được chứ?"
Ở đầu điện thoại bên kia, Viên Viên cũng âm thầm Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, đáp ứng rồi nhưng vào ngày xuất phát, cô vẫn xuất hiện ở sân bay.
Có lẽ là sợ ai phê phán mình, Viên Viên cũng vội vã nói: "Tớ không phải đến để đưa tiễn, chỉ là có người nhờ tớ đem vật này đến cho cậu."
Úy Hải Lam nhận lấy nhìn lên, đó là một bình thuốc cao dùng để sát trùng vết thương.
"Tiểu thư Uý, bắt đầu đăng ký."Lời Vương San dặn dò đã đánh động tâm trí cô.
Úy Hải Lam chưa từng đi xa gia đình như vậy, lần trước rời đi trong thời gian ngắn ngủi như vậy mà lần này lại đến hơn nửa năm. Thời điểm rời khỏi nhà lần này cũng như thời điểm ba năm về trước, không có ai đưa tiễn. Cô kéo hành lý ra khỏi Cẩn viên, nhanh chân đi về phía trước, không quay đầu lại.
Máy bay cất cánh, chạy qua đường băng với màu xanh lam của bầu trời và tiếng hú của làn gió bên trên.
Vương San ngồi bên cạnh cô, thời gian nửa năm này, cô sẽ đồng hành với Uý Hải Lam thôi.
Bên người đeo một chiếc túi, một quyển bút ký màu bạc, một nhánh bút lông màu đen, một chuỗi chìa khoá, còn có một vật nhỏ. Ngoài ra, còn có một bình thuốc cao, một chìa khoá chụp. Đó là một chiếc chìa khoá màu xanh lam, nhân lúc đi du ngoạn ở Thủy Tộc quán thuộc Hồng Kông thì mua lại làm vật kỷ niệm.
Đó cũng là vật kỷ niệm duy nhất của cô và mẹ mình.
Hết chương 77