Nếu như không phải Thẩm Du An đột nhiên nhắc lại, có lẽ Úy Hải Lam cũng sắp quên chuyện ngày ấy cô thuận miệng nói ra. Cuộc thi thể dục hợp lệ ngày ấy, đúng là cô đã từng nói với cậu như vậy, cô nói nhờ có cậu tiếp tục kiên trì luyện tập với cô nên cô mới có thể qua ải, sau này nếu có chuyện gì thì chỉ cần cậu mở miệng, cô cũng sẽ nhất định giúp cậu. Khi đó cậu chỉ khẽ cười, chỉ cúi đầu die,n;da.n****Sóc***Là****Ta****lze.qu;ydo/nn.. nhìn cô, cũng không nói gì.
Ba năm cao trung, nói dài cũng không dài lắm mà bảo ngắn cũng không ngắn lắm, chỉ ba năm.
Cậu đã từng thay cô từng làm rất nhiều chuyện.
Nhưng cô lại chưa từng.
Trên đường đến trường, trong lúc chờ đợi, cậu không quên mua thêm một phần sữa bò, đi căng tin ăn cơm cũng hầu như là cậu đi mua. Mặc dù bọn họ học hai lớp khác nhau nhưng tất cả các thầy dạy ở tất cả các môn học đều là cùng một người. Cô không thích lên lớp để ghi chép bài vở, Viên Viên lại viết rất cẩu thả, mỗi lần trước khi đến cuộc thi, cậu sẽ phân tài liệu mang đến cho cô, lại còn photocopy một bản để dành. Mỗi lần chu kỳ kinh nguyệt của cô đến, cô đau đến nỗi chỉ nằm nhoài người trên bàn, hơi động cũng động không được, nhân viên ở phòng cứu thương trùng hợp lại không đến, cậu lập tức leo tường chạy hai con đường đi mua thuốc cho cô. Trời mùa đông lạnh lẽo, cậu đều sẽ mang một bộ găng tay, cậu không sợ lạnh mà chỉ mang hờ cho cô bởi vì cô sẽ vứt bừa bãi.
Còn có một lần đi qua đường cái, cô đạp xe bị học sinh đánh ngã, chân nhỏ không ngừng chảy máu. Cậu không nói hai lời, lập tức ôm lấy cô đón xe chạy về phía bệnh viện. Cậu chạy một đường thật xa, có tới năm trăm mét. Cô đau đến nheo lại con ngươi, máu tươi chảy tung tóe mà khi nhìn khuôn mặt căng thẳng nghiêm nghị anh tuấn của cậu bỗng nhiên liền cảm thấy an tâm.
Lúc đó Úy Hải Lam đã từng nghĩ, cậu chỉ thành thật mong cô tốt đẹp.
Hồi ức bắt đầu như cỏ dại lan tràn, như cơn gió lạnh lẽo không lọt chỗ nào khiến cô không cách nào né tránh.
Ở đầu bên kia điện thoại, Thẩm Du An trầm mặc chờ đợi, cô thậm chí cũng có thể nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng của cậu.
Rốt cục, Úy Hải Lam đã mở miệng.
Ngắn gọn đến như không, chỉ có một chữ "Được."
"Vậy thì tối hôm nay, vào giờ tan việc, tớ sẽ tới đón cậu."
"Không cần, tự mình tớ đến, cậu cứ nói nơi nào đi."
Thẩm Du An trầm mặc lại, chung quy vẫn nói ra địa chỉ.
"Ừm." Úy Hải Lam cũng không có nói gì, đáp một tiếng, ngón tay chỉ về phím tắt, không chờ cậu lại nói thêm gì nữa liền nhấn phím kết thúc cuộc trò chuyện.
Nơi hẹn chính là quán cà phê trên đỉnh núi.
Đó là một ngôi nhà cũng không phải là một quán cà phê rất cao cấp, chỉ có thể coi là một quán có chất lượng bình thường.
Thế nhưng quán cà phê lại có một cái tên rất êm tai “Tiền Thế Kim Sinh” (kiếp trước kiếp này).
Năm đó họ sẽ thích đến quán này có thể là bởi vì yêu thích cái tên này.
Bốn chữ này êm tai đến cỡ nào tuyệt đối sẽ làm cho người khác vừa nghe đã cảm thấy thích.
Đi vào quán cà phê, vẫn có cách trang hoàng giống như lúc trước, người phục vụ buộc tạp dề màu xanh lục, sàn nhà có chất gỗ hình vuông. Những người nhân viên đã từng quen thuộc lúc trước đã không còn ở đây nữa mà tiếp đón cô chính là những khuôn mặt xa lạ. Bởi vì hôm nay không phải là cuối tuần, vì lẽ đó khách khứa trong cửa hàng cũng không có nhiều người, chỉ vài người qua lại, thưa thớt vắng vẻ.
Ánh mắt Úy Hải Lam đảo qua bốn phía, không nhìn thấy bóng dáng của người kia, sau đó cô đi thẳng vào một góc sát cửa sổ và ngồi vào vị trí cuối cùng kia.
Vị trí này đã từng là trụ sở riêng của bọn họ.
Úy Hải Lam gọi một ly Capucchino, còn gọi thêm một ly nước lọc.
Cô rất thích cà phê Capucchino.
Hơi bọt biển giữa sữa bò và hỗn hợp cà phê Italy bay lên, màu sắc của cà phê như chiếc áo khoác màu nâu đặt lên một cái khăn đội đầu như thế.
Úy Hải Lam ngồi ở trong quán, tầm mắt của cô đều nhìn ra ngoài cửa sổ.
Một lát sau, bên ngoài đường thoáng hiện hai bóng người tựa sát vào nhau dần bước đến gần.
Nhìn xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh sạch sẽ, cô nhìn thấy Thẩm Du An đang tay nắm tay cùng Lộ Yên đi tới. Hai người có lẽ đang nói cái gì đó nên bờ môi mở ra đóng lại, Thẩm Du An thì có bóng dáng ngọc thụ lâm phong (chỉ người có phong độ nhẹ nhàng, phong lưu phóng khoáng), còn Lộ Yên buộc tóc lên cao, ăn mặc đáng yêu với chiếc đầm bồng bềnh như cô công chúa nhỏ, vô cùng thục nữ.
"Tiên sinh, tiểu thư, chào buổi tối." Nhân viên cửa hàng nhiệt tình tiếp đón.
"Bạn tôi đã đến."
Thẩm Du An dẫn Lộ Yên đi về vị trí kia, thậm chí cậu cũng không nhìn về góc tối, đầu tiên chỉ tập trung hướng về phía kia.
"Đã lâu không gặp." Lộ Yên cười ngồi vào chỗ.
Úy Hải Lam mỉm cười gật đầu.
Nhân viên cửa hàng đưa lên thực đơn, Thẩm Du die,n;da.n****Sóc***Là****Ta****lze.qu;ydo/nn.. An hỏi: "Lộ Yên, em uống gì?"
"Cà phê Capucchino."
"Một tách cà phê Capucchino, một ly Angola (một loại thức uống có cồn)."
Sau khi gọi thức uống, ba người liền ngồi nói chuyện. Kỳ thực cũng không phải ba người đều nói chuyện, chính xác là chỉ có một mình Lộ Yên đang nói, Úy Hải Lam chỉ lo ghi chép. Nói xong, Lộ Yên sẽ thỉnh thoảng quay đầu nhìn về phía Thẩm Du An, nhẹ giọng hỏi dò, nụ cười vui tươi, mười phần mười ngoan ngoãn nghe lời.
"Du An, anh cảm thấy thế nào?"
"Du An, anh cảm thấy được không?"
"Du An, anh cảm thấy làm vậy được không?"
Thẩm Du An chỉ kiên nhẫn gật đầu đáp lại, sau nhiều lần bị hỏi như vậy, cậu dịu dàng nói: "Đối với thiết kế thời trang, anh không rành lắm, em thích là được rồi."
"Ừm." Lộ Yên lộ ra một nụ cười.
Lộ Yên nói ra rất nhiều yêu cầu, không thể có mẫu mã giống với các minh tinh khác, không thể quá lộ liễu, không thể không có ý sáng tạo, bảo thủ là điều kiện tiên quyết nhưng tốt nhất còn phải có chút gợi cảm, muốn cho người khác sáng mắt lên khi nhìn cô … vân vân. Úy Hải Lam cũng ghi nhớ từng yêu cầu của cô, cũng không có nửa câu phản bác, ánh mắt cô chỉ đều tập trung trên người Lộ Yên.
Nhưng Thẩm Du An vẫn nhìn cô, khuôn mặt cô nghiêm túc hờ hững, vẫn yên tĩnh xinh đẹp như nhân vật trong vở “Thanh xuân tuế nguyệt lý đích thiểu nữ” (Những năm tháng thanh xuân của thiếu nữ)
"Đại khái chính là như vậy đi, tôi muốn năm bộ quần áo, cậu thiết kế nhiều một chút đi để tôi có thể lựa chọn. Nếu như cái nào cũng đẹp thì tôi cũng sẽ chọn hết." Lộ Yên cười nói.
Úy Hải Lam đáp: "Được."
Lộ Yên nâng ly lên uống một hớp cà phê, sữa bò bọt biển màu trắng mê hoặc che ở trên môi cô.
"Du An, lau giúp em một chút."
Thẩm Du An lấy ra khăn tay, quả nhiên thay cô ấy lau khóe miệng dính sữa kia.
Nhìn hình ảnh bọn họ ân ái, trong lòng Úy Hải Lam lại hết sức bình tĩnh. Cô thu dọn đồ vật, mở miệng nói: "Thời gian không còn sớm, tôi cũng nên đi rồi."
"Cùng nhau ăn cơm không?" Lộ Yên hỏi.
Úy Hải Lam cầm đồ vật đứng dậy "Lần sau đi."
"Bye bye."
"Bye."
Úy Hải Lam hướng về Thẩm Du An khẽ mỉm cười, Thẩm Du An ngưng mắt nhìn cô. Bóng cô trước mắt né qua, cậu cúi đầu nhìn chằm chằm vào cái ly capucchino chưa từng được cô chạm qua.
Mà một ly nước lọc khác đã bị uống hết.
Cô vẫn có thói quen này, chưa từng thay đổi.
Lộ Yên bỗng nhiên cầm lấy tiểu bản (một miếng gỗ nhỏ trên đó có khắc những câu nói) bên cạnh được đặt trên bàn, tiện tay mở ra thì thầm "Ananda(*) nói với Phật tổ..."
(*) Xem thêm https://translate.google.com.vn/translate?hl=en&sl=zh-CN&tl=vi&u=https%3A%2F%2Fbaike.baidu.com%2Fite...
Bên tai vang lên âm thanh mềm mại của cô gái, tựa như lúc trầm lúc bổng, tâm tư Thẩm Du An bỗng nhiên có cảm giác hoảng hốt tột độ, cảm giác từ xa xôi ngày đó hiện về. Cô gái lạnh lùng thoải mái có giọng nói âm trầm lạnh lẽo ghi nhớ từng câu từng chữ trên tiểu bản, biểu hiện ngoan cố đáng yêu.
Ananda nói với Phật tổ: Con thích một cô gái.
Phật tổ hỏi Ananda: Con thích cô gái này bao nhiêu?
Ananda nói: Con nguyện hóa thân thành cầu đá, bị gió thổi năm trăm năm, bị nắng nóng chiếu rọi năm trăm năm, chịu đựng mưa gió năm tram năm, chỉ mong cô ấy đi qua chiếc cầu này.
Lúc đó cô ấy niệm xong, sau đó lại nói: Ananda đúng là kẻ ngu si.
Sẽ có bao nhiêu yêu thích?
Là nhất kiến chung tình hay chân thành một đời? Là chờ đợi mòn mỏi mà không cần hồi báo?
Cô gái kia cũng đã đi qua chiếc cầu, chỉ là đi qua thôi nhưng hiện tại Ananda đã hóa thân thành cầu đá, nhất định chỉ có thể hòa cùng mưa gió. Tất cả những thứ này Ananda đều hiểu nhưng vẫn cứ một mực chỉ vì muốn gặp cô gái kia mà cam chịu nỗi khổ do tạo hóa dựng nên. Anh ta đến tột cùng yêu thích cô gái đi trên cầu kia nhiều bao nhiêu, có thể làm anh liều mình vứt đi đạo hạnh trăm năm của mình, cam chịu nỗi khổ sống kiếp đọa đày vì tình yêu?
Cô thì thào nói rất nhiều, cuối cùng ra kết luận.
Ananda chính là kẻ ngu si.
"Câu chuyện tình yêu thật đẹp." Lộ Yên niệm xong đến chữ cuối cùng lại tự cảm khái hỏi "Du An, anh nói có đúng hay không?"
Thẩm Du An "Ừm" một tiếng, không nhịn được ánh mắt liếc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chẳng biết bóng người kia đã mất hút từ lúc nào.
Sau giờ làm việc, Úy Hải Lam bắt đầu thiết kế quần áo cho Lộ Yên. Vì có thể thuận tiện cho cô ấy chọn, tổng cộng cô phải thiết kế ra mười bộ quần áo, tiêu hao mất thời gian nửa tháng. Mỗi ngày vào buổi tối cô đều ở lại công ty thêm một lúc nữa, sau đó mới về nhà, ăn cơm xong lại tiếp tục suy nghĩ.
Chờ đến khoảng giữa tháng bảy, Úy Hải Lam mới gọi điện thoại cho Thẩm Du An. Cô hỏi Thẩm Du An về số điện thoại của Lộ Yên vì cô không cách nào trực tiếp liên hệ được với Lộ Yên.
Thẩm Du An giống như đang ở trong cuộc họp, mơ hồ đâu đó có người đang thuyết trình xuyên thấu qua microphone "Lát nữa tớ sẽ nhắn số cô ấy qua cho cậu."
Sau đó, tin nhắn cũng được gửi tới cô.
Úy Hải Lam nhấn dãy số để liên lạc với Lộ Yên.
Lộ Yên nói: "Nhanh như vậy thật là tốt nha nhưng hôm nay tôi không rảnh, ngày mai là cuối tuần, vậy ngày mai được chứ? Ngày mai tôi sẽ liên lạc cho cô."
Sáng sớm thứ bảy, quả nhiên Úy Hải Lam nhận được điện thoại của Lộ Yên.
Cô ấy áy náy nói: "Thực sự là không phải, hôm nay tôi ở cạnh biển chụp ảnh, cậu có thể đến đây không? Chi phí đi lại để tôi bỏ ra có được không? Mấy bộ quần áo này tôi cần gấp, nếu như tôi thoả mãn thì xế chiều hôm nay cũng sẽ nhờ người may theo mẫu này. Du An vẫn đang tiếp khách hàng, nếu không, cô chờ một chút để tôi nói với anh ấy đến đón cô..."
Cô ấy nói rất nhiều, Úy Hải Lam nghe cô ấy nói có cảm giác đau đầu, liền trả lời một câu ngăn cản: "Cạnh biển là ở đâu?"
Cô cũng lập tức thu dọn đồ đạc ra ngoài.
Ngoải cổng Cẩn viên, cửa sắt lớn bỗng nhiên trái phải mở rộng, một chiếc xe đang muốn lái vào, cô liền như thế đụng phải.
Chỗ tài xế chính là Hà Dịch đang ngồi.
Úy Hải Lam nhìn thấy anh ta cũng ý thức được ghế sau xe sẽ là ai.
Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, Lôi Thiệu Hành ngồi ở trong xe, gương mặt anh tuấn giương lên kèm theo nụ cười: "Sao vậy? Muốn ra ngoài sao?"
"Ừm." Úy Hải Lam đến gần vài bước, gật đầu.
"Đi chỗ nào?"
"Cạnh biển."
"Đi chơi sao?"
"Ừm."
"Cùng ai?"
Úy Hải Lam suy nghĩ một chút nói: "Viên Viên."
Ánh mắt Lôi Thiệu Hành lợi hại nhìn chằm chằm cô cười nói "Tôi đưa hai người đi."
"Không cần."
"Lên xe." Anh vẫn mỉm cười nhưng hung hăng ra mệnh lệnh.