Trong nháy mắt Úy Hải Lam bối rối.
Rốt cuộc cô ấy đang nói gì đấy?
"Nếu như không phải bởi vì Lôi Thiệu Hành, cô có thể nhanh như vậy thực sự nổi tiếng về thiết kế? Cô có thể được điều đến tổng công ty? Tôi cho cô biết, không có Lôi Thiệu Hành đứng phía sau cô, cô chẳng là cái thá gì. Cô ngay cả Nguyên Tường cũng đều không vào được. Thật có bản lãnh như vậy, cô cũng đừng dựa vào anh ta. Thực sự là nực cười!" Mấy câu nói của Lộ Yên vừa vội vừa nhanh, căn bản là thốt ra hoàn toàn không có suy nghĩ nhưng cũng chứng minh cô ấy đã sớm biết được tình huống.
Trong lòng Úy Hải Lam cứng lại, giọng nói cũng lạnh vài phần "Cô nói cái gì?"
Bên kia đột nhiên trầm mặc không tiếng động, giống như một loại tĩnh mịch, tịch liêu như vậy.
Lộ Yên như ý thức được mình nói sai, chợt cúp máy.
Bên tai một chuỗi mờ mịt, trong lòng Úy Hải Lam nhất thời tối tăm, lạnh lẽo.
"Ôi! Đến phiên tớ!” Đồng nghiệp Tiểu Cao sẽ phải nhận lấy điện thoại, nhìn về phía cô.
Úy Hải Lam đã hoàn toàn không có tâm tư, die,n;da.n****Sóc***Là****Ta****lze.qu;ydo/nn..trống rỗng đưa điện thoại di động qua.
Tiểu Cao tự tay nhận, đặt ở bên tai "Alo" một tiếng nhưng bên kia sớm đã ngắt liên lạc "Chuyện gì xảy ra? Còn chưa nói chuyện đã ngắt máy?"
"Đưa điện thoại di động cho tớ, tớ xem một chút." Người nọ nhận trở về lại nhấn số một lần nữa.
Nhưng bên kia đã ở trạng thái tắt máy không có cách nào kết nối được.
"Tám phần là mất nguồn, gần đây Lộ Yên quay quảng cáo ở Tam Á, có thể rất bận rộn."
"Ơ! Làm sao cậu lại kiêu ngạo đắc ý như thế? Cảm giác giống như người đi quay quảng cáo chính là bạn gái cậu."
"Tôi đây là mừng thay cho cô ấy, tôi bảo đảm đến lúc đó Lộ Yên sẽ thành công. Đợi cô ấy trở thành minh tinh, tớ cũng có tư cách khoe khoang rồi. Sau này bộ phim điện ảnh lên TV, chỉ vào TV này, chỉ vào bảng quảng cáo ở rạp chiếu phim mình có thể nói, có nhìn thấy không đại minh tinh Lộ Yên, bạn của tôi."
"Được, cậu khoác lác đi!"
Mọi người la hét ầm ĩ, tiếp tục uống không dứt.
Úy Hải Lam lẳng lặng ngồi tại chỗ, đối mặt với chiếc bàn rượu đã uống đến tả tơi, đột nhiên cảm thấy có chút muốn ngất xỉu.
Nhưng cô rõ ràng không uống rượu.
Khoảng chừng mười một giờ, mọi người mới tan tiệc.
Mấy người chặn xe lại đỡ Jaren ngồi lên.
Úy Hải Lam chạy về phía anh một tay chặn lấy cửa xe không cho anh đóng cửa.
"Giám đốc, anh nói cho tôi biết, lúc tôi vào Nguyên Tường, có phải bên trên có người đánh tiếng?" Úy Hải Lam thấp giọng nói.
Những đồng nghiệp phía sau chỉ cho là cô đang cáo biệt, ai cũng không chú ý.
Jaren đã uống gục, xiêu xiêu vẹo vẹo ngã vào ghế sau xe, hai mắt mơ hồ đỏ lên mở to, giọng nói của anh cũng mập mờ không rõ, tự lẩm bẩm "Úy Hải Lam... Tôi đã nói với cô... Thực tế ngay từ đầu... công ty chỉ tuyển một người... chỉ tuyển một người... bất quá... "
"Tiểu thư, nơi đây không nên đỗ xe, tôi phải khởi động xe." Sư phụ (ở đây là chỉ tài xế) nhanh chóng nói.
Úy Hải Lam nóng nảy "Bất quá cái gì?"
"Bất quá bên trên quả thực nói có thể tuyển cô..." Jaren nói xong câu này, tài xế quát "Cô đóng cửa xe đi, chỗ này không cho đậu xe."
Nữ đồng nghiệp nghe được tiếng hô, tiến lên một bước đóng cửa "Sư phụ, xin lỗi."
Úy Hải Lam im lặng đứng tại chỗ, trơ mắt nhìn xe taxi kia từ trước mặt mình chạy qua.
"Cũng trở về đi thôi, chúng ta cũng trở về đi." Mọi người rối rít đón xe, mỗi người đi một ngả.
"Úy Hải Lam, bái bai."
"Ừm."
"Tiểu thư, có muốn đón xe hay không?" Một chiếc taxi dừng ở bên cạnh cô, sư phụ thăm dò hỏi.
Úy Hải Lam hoảng sợ hoàn hồn, chợt chui vào trong xe.
"Đi đâu?"
Úy Hải Lam suy nghĩ một chút, cô cũng không biết chính mình muốn đi đâu, nhưng lúc này, cô chỉ muốn tìm đến người kia hỏi rõ mọi chuyện.
"Trước tiên anh cứ chạy về phía trước."
"Được."
Úy Hải Lam muốn trực tiếp liên lạc với anh, tuy nhiên lại phát hiện cô căn bản cũng không có số điện thoại của anh. Từ trước đến nay cảm thấy không cần thiết, anh không chủ động liên lạc với cô thì cô cũng chắc là sẽ không tìm anh nhưng bây giờ cô đột nhiên ảo não như vậy, vì sao cô không có số điện thoại của anh, làm sao lại không có? Tại sao có thể không có?
Úy Hải Lam không thể làm gì khác hơn là tìm Vương san.
Vương San giống như đã ngủ rồi lại bị đánh thức, giọng nói phá lệ khàn khàn "Tiểu thư Úy."
"Cho tôi số điện thoại của tiên sinh Lôi." Úy Hải Lam nói.
Vương San sửng sốt một chút giống như vẫn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, một lát sau mới nói "Tiểu thư Úy, cô có chuyện gì không? Tôi có thể thay cô chuyển lời."
"Tôi muốn tự mình nói với anh ấy, cho tôi số điện thoại của anh ấy." Úy Hải Lam biết cô ấy từ trước đến na chỉ phụng mệnh người kia mà làm việc, cho nên cô cũng nên biết điều, cũng sẽ không cố chấp ra lệnh cho cô ấy đi làm cái gì. Nhưng giờ phút này, lần đầu tiên cô dùng giọng nói mạnh mẽ cứng rắn như vậy.
"Xin cô chờ một chút, tôi sẽ liên lạc lại với cô." Vương San nghe ra giọng nói của cô không giống bình thường nên vội vã nói.
Xe một đường đi về phía trước, cô đã đợi lại đợi, điện thoại di động trong lòng bàn tay sắp bị cầm bể. Đột nhiên một trận rung lên, tiếng chuông thậm chí cũng còn chưa vang lên cô liền vội vàng bắt máy, rồi sau đó nghe Vương San nói: "Tiểu thư Úy, tiên sinh Lôi ở Vạn Kinh, cô từ Thân Thành trở về chưa? Bây giờ đang ở đâu tôi tới đón cô?"
"Không cần, tự tôi đi." Úy Hải Lam khắc chế tâm tình, trực tiếp cúp điện thoại.
Lúc này, sư phụ đang lái xe phía trước die,n;da.n****Sóc***Là****Ta****lze.qu;ydo/nn..hoang mang hỏi "Tiểu thư, rốt cuộc là đi đâu? Tôi đi phía trước đã thật xa rồi."
Úy Hải Lam nói ra địa chỉ.
"Ôi, tại sao cô lại đến chỗ cao như vậy? Nói sớm thì tôi liền đổi đường rồi, cái này đúng là toi công mà." Sư phụ nói thầm mấy câu.
Úy Hải Lam bừng tỉnh không nghe thấy, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bóng đêm thâm thúy phản chiếu ra một gương mặt uể oải mệt mỏi.
Quang cảnh đêm khuya thật tốt, còn nhiều, rất nhiều khách phía trước đang phong hoa tuyết nguyệt (ý là tình yêu trai gái), Vạn Kinh đắm chìm trong tửu sắc (rượu ngon và gái đẹp). Úy Hải Lam không sợ hãi bước vào, phục vụ cũng vội vàng bước đến chào hỏi. Quanh mình tiếng người huyên náo, ca múa mừng cảnh thái bình, đan chéo vào nhau phức tạp, làm cho người ta hoa cả mắt. Cô từ từ quét mắt nhìn, rồi sau đó ngẩng đầu nhìn về phía thang lầu xoay tròn. Một tầng lại một tầng, đèn thủy tinh xa hoa đang chập chờn sáng chói trên đỉnh đầu.
Cô cũng không để ý tới người phục vụ chỉ bỏ lại một câu "Tôi tìm người" rồi thẳng chạy lên lầu.
"Cô tìm ai? Tôi có thể dẫn cô đi." Người phục vụ cấp bách chạy theo cô.
Úy Hải Lam cứng rắn một chữ cũng không nói thêm, trực tiếp xông vào.
Lúc này trước phòng bao có mấy vệ sĩ mặc âu phục đen..
Úy Hải Lam đột nhiên liền nghĩ đến bốn năm trước, cô cũng một mình như vậy đi tới nơi này, vì vậy người nọ cứ như vậy xông vào thế giới của cô. Tất cả tựa hồ cũng từ ngày đó bắt đầu, bánh răng vận mệnh không ngừng chuyển động, hướng về phía cô như quỹ tích chuyển động chưa từng dự liệu, cô không cách nào ngăn cản, cô không đủ sức.
"Tiểu thư! Nơi này không thể tùy tiện vào!" Người phục vụ vội vàng hô to.
Úy Hải Lam vừa muốn tiến lên đã bị mấy người áo đen kia ngăn lại, cô lạnh lùng quét về phía bọn họ, thong dong nói "Tôi tìm tiên sinh Lôi."
Mấy tên kia lại vẫn không nhúc nhích, chỉ ngăn cô không cho cô đi vào.
Đúng lúc này, một người phụ nữ trang điểm xinh đẹp từ hành lang gấp khúc đầu kia đi tới.
"Ôi chao! Tiểu thư trợ lý, thì ra là cô! Tiên sinh Lôi còn sai tôi đứng chờ ở cửa, vừa đi đến phòn rửa tay lại bỏ lỡ mất." Người phụ nữ vui mừng đi tới trước mặt Úy Hải Lam cười nói "Lần trước đi quá gấp, cũng không kịp hỏi cô số điện thoại. Tôi cảm thấy cách lúc trước cô nói rất hữu dụng, ngày hôm nay lại tiếp tục chỉ giáo một chút."
Lúc này mới không có ai ngăn cản, Úy Hải Lam theo cô ấy thuận lợi đi vào.
Bước qua cửa, căn bản cũng không nghe được âm thanh bên ngoài. Trong không gian rất huyên náo, cả nam lẫn nữ đều ở đây vui đùa.
Liếc mắt có thể nhìn thấy hai người đàn ông đang chơi bóng.
Một người trong đó là Tần Trăn.
Một người khác đang bày tư thế duyên dáng ngắm chính xác, gậy golf ở trong tay qua lại không ngớt, một cái dùng sức đánh ra chỉ nghe thấy tiếng loảng xoảng, cầu vào lỗ.
Cách biệt thời gian gần một tháng, không ai trong bọn họ liên lạc lẫn nhau, cứ như vậy gặp mặt.
Lôi Thiệu Hành cầm phấn xoa vào da đầu trơn bóng của gậy golf, thậm chí cũng không có ngẩng đầu lên.
Úy Hải Lam kiên cường ép mình bình tĩnh trở lại.
Lôi Thiệu Hành không nhanh không chậm nhìn về phía cô, ánh mắt trong nháy mắt dây dưa ở chung một chỗ. Hai người cứ như vậy nhìn nhau trong chớp mắt, anh nắm gậy golf tầm mắt trở về nhìn vòng quanh bàn cầu tìm điểm đánh cầu tốt nhất. Rồi sau đó đổi một vị trí, đi tới bàn cầu bên kia bày ra tư thế đánh cầu anh tuấn, giơ gậy lên đánh.
Nhóm người này sớm cũng không nhận ra cô, ai cũng không để ý.
Úy Hải Lam đi qua chơi đùa cùng mọi người, mùi rượu ngất trời khiến cô cau mày. Rốt cục, cô đi tới bên cạnh anh, mở miệng nói "Tôi muốn nói chuyện một chút với anh."
"Có chuyện gì em cứ nói."
"Tôi muốn nói chuyện riêng với anh một chút." Cô lại bổ sung hai chữ.
"Anh đây không rảnh đâu, em không thấy anh đang bề bộn?" Lôi Thiệu Hành thờ ơ trả lời, vẫn như cũ trông coi vào ván cờ "Có chuyện gì em cứ nói, không có chuyện gì thì cứ dừng lại hóng mát đi."
Úy Hải Lam một tay nắm chặt gậy golf cùa anh, không để cho anh tiếp tục.
"Nói chuyện gì? Em cứ nói đi." Giọng nói của anh đột nhiên lên cao thu hút sự chú ý của người khác.
Úy Hải Lam vốn đang khắc chế tâm tình, bị anh một kích như vậy nhưng lại không có cách nào nhẫn nại được nữa. Cây gậy golf này bị cô cầm thật chặt, cô nhìn vào hai mắt của anh lạnh giọng chất vấn "Là anh sắp xếp tôi vào Nguyên Tường."
Trong nháy mắt Lôi Thiệu Hành sợ run, anh nhanh chóng hoàn hồn, cười hỏi ngược lại "Thế nào? Cho em vào đó còn không được?"
Úy Hải Lam đến là để hỏi cho rõ ràng, cô tới là yêu cầu đáp án. Anh chỉ đơn giản nói ra hai câu cũng đã giải đáp thắc mắc. Cô đã sáng tỏ sự thật như thế, sự thật liền như thế mà thôi. Ván này đã chơi đúng một năm rốt cục cũng có kết quả. Mà cô chính là con cờ, đến cuối cùng tuy là thắng nhưng bất quá cũng chỉ là một trận không vui.
Úy Hải Lam từ từ buông lỏng tay ra, một cây, buông một cây ra, cô đang điều hòa chính mình để mình cư xử một cách tỉnh táo.
Chẳng qua trong nháy mắt, Úy Hải Lam tự nhiên cảm giác mình đã bình tĩnh lại, nhàn nhạt trả lời "Rất tốt, cám ơn anh, thật cám ơn anh."
Cô nên cảm ơn anh khiến cô không vui.