Một chén nhỏ thịt tôm được bóc tỉ mỉ sạch sẽ, Úy Hải Lam lại đẩy chén đưa cho Nhiếp Đồng, "Ừm … Ăn đi."
"Oa ——" Nhiếp Đồng vui mừng kêu lên, miệng khen không dứt "Chị Hải Lam thật là giỏi, chị Hải Lam làm rất tốt, chị Hải Lam so với chú còn lợi hại hơn."
Úy Hải Lam được cô bé khen ngợi có chút ngượng ngùng nhưng trong lòng lại rất sung sướng.
Nhiếp Văn Thành thở dài một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu "Vậy chén này, chú đành tự ăn một mình rồi."
"Dạ!" Nhiếp Đồng tìm được núi dựa mới, dĩ nhiên không để ý tới anh.
Bản lãnh sai bảo người khác của tiểu công chúa là nhất, bám dính cô muốn này muốn nọ.
"Đồng Đồng, không thể như vậy." Nhiếp Văn Thành không nhịn được quát khẽ, vừa hướng về phía Úy Hải Lam xin lỗi cười nói "Thật xin lỗi, làm phiền cô quá."
"Không sao, tôi rất thích đứa bé này." Úy Hải Lam khẽ mỉm cười.
Nhiếp Văn Thành yên lặng nhìn cô, bỗng nhiên lại phát hiện ra một điều.
Cô gái này thật ra rất xinh đẹp.
Lôi Thiệu Hành cũng giữ yên lặng, tự nhiên ăn mấy thứ linh tinh, lạnh nhạt ngẩng đầu nhìn lại chỉ thấy cô đưa tay vén sợi die,n;da.n****Sóc***Là****Ta****lze.qu;ydo/nn.. tóc mơn trớn sau tai, động tác này dịu dàng uyển chuyển. Cô ngồi ở bên cạnh Nhiếp Đồng xấu hổ ngượng ngùng, lại có nét đẹp phong tình khác khiến cho người ta chớp mắt si mê.
"Chị Hải Lam, em muốn ăn kem."
"Được, chúng ta cùng đi."
Úy Hải Lam dắt tay Nhiếp Đồng tự đi về phía tủ kem, hai bóng người thân thiết dần xa.
Đột nhiên có cuộc điện thoại gọi đến, Nhiếp Văn Thành đứng dậy đi ra chỗ yên tĩnh.
Lúc này Lôi Thiệu Hành mới đặt dao nĩa xuống, ánh mắt tìm kiếm về hướng kia, đúng là anh đi về hướng các cô.
"Ừm, trông có vẻ ngon đấy."
"Em muốn ăn loại nào?"
"Muốn ăn dâu tây còn có chocolate."
"Không thể ăn nhiều đâu, chỉ có thể chọn một."
"À? Vậy em chọn cái nào đây."
Nhiếp Đồng đứng ở trước quầy, ánh mắt chờ mong nhìn thùng kem, nhìn quanh tự suy nghĩ thật lâu nhưng cũng không ra quyết định chắc chắn được "Nhưng em đều muốn ăn hai loại."
Đột nhiên, sau lưng vang lên giọng nam trầm thấp "Vậy thì mỗi loại một nửa."
Hai người đồng thời nghiêng đầu chỉ thấy Lôi Thiệu Hành đứng ở phía sau.
"Đúng vậy…. oh." Nhiếp Đồng bừng tỉnh hiểu ra, hướng về phía người phục vụ nói: "Tôi muốn một nửa chocolate, còn có một nửa dâu tây. Chị Hải Lam, chị thì sao?"
Úy Hải Lam đáp một tiếng "Chị cũng giống vậy."
"Hai cây giống nhau." Nhiếp Đồng đưa ra hai ngón tay, tập trung tinh thần nhìn người phục vụ làm ra kem hình tròn.
Nhưng vào lúc này, Lôi Thiệu Hành đột nhiên âm thầm dừng lại gần bên cạnh cô.
Úy Hải Lam không kịp chuẩn bị, mà anh mạnh mẽ cúi đầu, thân hình cao lớn che tầm mắt, cực kỳ nhanh chóng rồi hạ xuống một nụ hôn trên má cô.
Động tác của anh quá nhanh, không ai phát hiện.
Nụ hôn này nhạt đến độ không thể phân biệt, anh vừa thản nhiên rời đi, Úy Hải Lam kinh ngạc đứng tại chỗ nhìn theo, nhiệt độ trên gương mặt lại một lần nữa lên cao.
"Chị Hải Lam, kem ngon lắm." Nhiếp Đồng reo lên.
Lúc này Úy Hải Lam mới phục hồi lại tinh thần.
Hai người trở lại bàn ăn, hai người đàn ông đang cười nói, thỉnh thoảng ánh mắt nhìn chăm chú.
Nhiếp Đồng đang vui sướng ăn kem.
Úy Hải Lam nhìn thấy miệng cô bé đầy kem, vừa muốn cầm khăn ăn thì trước mặt lại có người chủ động đưa tới. Cô ngẩng đầu thấyngười đang ngồi đối diện chính là anh. Lôi Thiệu Hành cong lên khóe miệng, đường cong đẹp mắt, trong mắt của anh lóe ra tia sáng long lanh, cô vội vàng nhận lấy khăn ăn lau miệng cho Đồng Đồng.
Nhưng sau đó, cô cố ý tránh né, không dám nhìn thẳng vào mắt anh nữa.
Thậm chí ngay cả cô cũng không nghĩ ra, đây là thế nào?
Thời điểm tính tiền, Nhiếp Đồng nghiêm túc nói: "Chú, chú tính tiền giúp con, khi trở về con sẽ trả lại."
Úy Hải Lam hết sức ngạc nhiên, Nhiếp Đồng mới vô cùng kiêu ngạo khoe khoang "Ống heo của em có rất nhiều tiền, lần sau còn có thể mời chị Hải Lam dùng cơm."
Nhiếp Văn Thành cười cười, gọi người phục vụ đến.
Nhưng đối phương lại nói "Vị tiên sinh này đã tính tiền rồi.”
"Chú Lôi, vậy cháu nợ chú tiền, lần sau chú phải nhắc cháu trả cho chú."
"Được, chú nhất định nhớ kỹ." Lôi Thiệu Hành cười nói.
Đoàn người ra khỏi phòng ăn, mỗi người sẽ phải đi một ngả.
Nhiếp Đồng nói: "Chị Hải Lam, chị trọ ở đâu?"
"Chị ở Thành Đông."
"Chú, chúng ta đưa chị Hải Lam về nhà."
"Chị tự bắt xe về là được."
"Tiểu thư Úy, tôi đưa cô về thôi." Nhiếp Văn Thành dắt tay Nhiếp Đồng, ấm áp cười nói.
Úy Hải Lam đang không biết nên làm sao từ chối thì Lôi Thiệu Hành từ từ mở miệng "Tôi đang muốn đi Thành Đông, để tôi đưa cô ấy về."
"Chú Lôi, chú nhất định phải đưa chị Hải Lam về đến nhà bình an vô sự.” Nhiếp Đồng lẩm bẩm dặn dò, vừa kéo tay Úy Hải Lam nhỏ giọng nói "Chị Hải Lam, lần sau chỉ có em với chị, hai người chúng ta đi cùng nhau, là bí mật nha."
"Được." Úy Hải Lam cười.
Xuân Thành, chín giờ tối đắm chìm trong bóng đêm lạnh giá, trông cũng cực kỳ yên lặng thanh tĩnh.
Anh mở nhạc, một loại âm nhạc nhẹ nhàng an bình.
Chờ đến Thành Đông, lúc này xe chạy thẳng vào Cẩn Viên.
Cô xuống xe, anh cũng xuống xe.
Úy Hải Lam có chút hoài nghi, nghĩ thầm không phải anh sẽ ngủ ở chỗ này chứ? Dù sao lần đó ở Thân Thành cũng đã có vết xe đổ rồi.
Lôi Thiệu Hành nhìn ra cô đang sầu lo, đường hoàng nói "Còn chưa đưa em về nhà bình an."
Hai người cùng nhau đi vào Tường Vi uyển không một bóng người. Phía trước, xa xa có thể nhìn thấy vườn, Lôi Thiệu Hành nói: "Đêm nay không tính."
"Cái gì?"
"Ngày mai hai chúng ta ăn cơm riêng với nhau."
Úy Hải Lam không trả lời, anh lại nói "Em cũng phải phục vụ anh giống như phục vụ Đồng Đồng vậy."
Úy Hải Lam không nói gì liếc về phía anh, anh cũng không phải là đứa bé, huống chi, có khối người nguyện ý phục vụ anh, cần gì phải tìm cô đấy.
"Đi đi, em lên đi."
"Ah."
Quả nhiên Úy Hải Lam bước vào vườn, anh lại bắt được cánh tay của cô, hai hàng lông mày rậm nhíu lại "Cứ đi như thế, một câu nói cũng không có à?"
"Vậy được rồi, Lôi Thiệu Hành, ngủ ngon." Cô gọi luôn cả tên cả họ của anh, giọng nói còn có chút miễn cưỡng như qua loa cho xong.
Trán càng ngày càng nhíu chặt, Lôi Thiệu Hành lặng lẽ nói: "Đúng rồi, cuối cùng Đồng Đồng thì thầm nói với em gì vậy?"
"Bí mật! Không nói cho anh biết!" Úy Hải Lam trực tiếp bỏ lại một câu, sải bước chạy vào vườn.
"Nói cho anh biết sẽ chết à? Hẹp hòi!" Giọng anh lên tiếng lẩm bẩm từ phía sau truyền đến, cô không nhịn được cười vui.
Lôi Thiệu Hành nhìn cửa đã đóng, lúc này mới tức giận trở về.
Trên đường có một hòn đá nhỏ, anh mạnh mẽ đá một cước về phía không trung, bay thật xa là xa.
Vẻn vẹn cách một ngày, Úy Hải Lam phát hiện thái độ Đỗ Hinh Ninh đối với mình càng ngày càng vô cùng tệ, có thể nói là lựa xương trong trứng gà(*). Đồng phục rõ ràng không có vấn đề, trên thông báo ở nửa giờ cuối bắt cô phải sửa đổi. Buổi chiều đói bụng, nhất định phải ăn điểm tâm đặc biệt ở Bắc Thành, cô chỉ đành chìm vào die,n;da.n****Sóc***Là****Ta****lze.qu;ydo/nn.. gió lạnh bôn ba ra thành thị mua giúp cô ta. Vậy mà mới vừa mua về rồi, cô lại nhàn nhã để bên cạnh, nói là đợi lát nữa sẽ ăn. Một lần này, chờ đến khi kết thúc, điểm tâm trực tiếp bị ném đi rồi.
(*) Người cầu toàn có thể tóm tắt trong câu nói chung - lựa xương trong trứng nghĩa là sự theo đuổi hoàn hảo, trong con mắt của họ mọi thứ phải đạt được sự hoàn hảo thậm chí sự hoàn hảo đó có thể quá mức cần thiết.
"Làm sao cô lại như vậy? Rõ ràng tôi nói nơi này phải bó lại, rộng như vậy làm sao thể hiện ra vóc dáng của tôi."
"Tiểu thư Hinh Ninh, theo yêu cầu của cô là bó lại, như vậy bộ lễ phục rất có thể sẽ bó đến rách. Đến lúc đó xảy ra tình trạng gì, tôi sẽ không chịu trách nhiệm."
"Cô!" Đỗ Hinh Ninh chỉ có cảm giác mình bị châm chọc, cô tự hào nhất là vóc người của mình.
"Tiểu thư Hinh Ninh, cô thấy nên làm gì?" Úy Hải Lam nhàn nhạt hỏi.
Đỗ Hinh Ninh nhất thời không nói ra lời, nín nhịn tức giận mấy ngày không thể phát tiết, cô giơ tay liền muốn tát "Cô lại dám nói chuyện với tôi như vậy?"
Úy Hải Lam sớm có sự phòng bị, lưu loát đưa tay ngăn cô ta lại, bắt lấy cổ tay cô.
"Cô buông tay!" Sắc mặt Đỗ Hinh Ninh ửng hồng.
"Tiểu thư Hinh Ninh, nghệ sĩ quan trọng nhất chính là chú ý đến hình ảnh, nếu như cô ra tay, ngày mai lên báo trang đầu thì làm thế nào? Chủ đề sẽ là gì? Nữ minh tinh điện ảnh nổi tiếng Đỗ Hinh Ninh ra tay khi dễ nhà thiết kế tạo hình nho nhỏ sao? Như vậy không được tốt lắm, sẽ phải gánh chịu hậu quả nhỏ đấy!" Úy Hải Lam mỉm cười buông lỏng tay.
"Rầm rầm!" A Tú gõ cửa đi vào "Tiểu thư Hinh Ninh, cảnh quay kia đã xong rồi, cô nên ra thôi."
"Hừ! Sửa lại cho tôi!" Đỗ Hinh Ninh căm giận nói.
Úy Hải Lam chỉ trả lại nụ cười.
Trong đại sảnh công ty, đoàn người đều đến đông đủ.
Nhiếp Đồng cũng gọi Lôi Thiệu Hành đến, vì anh là người đầu tiên xem cô diễn xuất.
Đỗ Hinh Ninh đến liền nhìn thấy Lôi Thiệu Hành, dĩ nhiên cũng nhìn thấy tiểu công chúa đáng ghét kia.
Nhiếp Đồng tìm phía sau cô, không thấy Úy Hải Lam nên trực tiếp kéo Lôi Thiệu Hành rõ ràng có ý muốn chiếm đoạt. Cô ngồi ở hàng trước, bên trái là Nhiếp Văn Thành, bên phải là Lôi Thiệu Hành.
"Chú Lôi, chú thích cô ấy sao?"
"Người nào?"
"Cô ta!" Nhiếp Đồng chỉ về hướng Đỗ Hinh Ninh nơi xa kia.
Lôi Thiệu Hành hỏi ngược lại "Đồng Đồng, cháu thích cô ấy sao?"
"Không thích."
"Nếu không thích, tại sao còn chọn cô ấy làm nữ chính?"
Nhiếp Đồng ngượng ngùng quay mặt qua chỗ khác "Chọn cô ấy... vậy thì có thể gặp chị Hải Lam nhiều hơn rồi."
Nhiếp Văn Thành nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy nụ cười đang trên khuôn mặt anh tuấn của Lôi Thiệu Hành trở nên trầm mặc.