Lại không ngờ tới, cậu lại đột ngột phải ra nước ngoài.
Uý Hải Lam cẩn thận lắng nghe từng câu từng chữ, cuối cùng gật đầu đồng ý. “ Tớ biết rồi.”
Ánh mặt trời giữa trưa rất chói mắt, xuyên qua cành cây, hiện ra những điểm sáng loang lổ.
Trên con đường mòn trong rừng đến trường, bọn họ sắp phải chia tay nhau.
“Lam, buổi chiều cuối tuần này, tớ có hẹn mấy người bạn, chúng ta cùng nhau tụ tập lại, coi như là tiễn tớ đi.”
“Chủ nhật này tớ phải đến bệnh viện để thăm ba.”
“Bác Uý đã khá hơn chút nào chưa?”
“Ừm.”
“Vậy cậu có thể đổi giờ….” Thẩm Du An nói được nửa câu, Úy Hải Lam đã mở miệng ngắt lời. “ Không, tớ còn phải học.”
Bỗng nhiên lập tức trầm mặc, Thẩm Du An nháy mắt hoảng hốt, cậu do dự cuối cùng nắm lấy tay cô. “ Lam, cậu không nói được một lời nào với tớ sao?”
Uý Hải Lam nhìn vào đôi mắt màu nâu sẫm của cậu, lẳng lặng nói. “ Chúc cậu thành công.”
Sau đó Thẩm Du An nhận được một cuộc điện thoại, giải thích đơn giản mấy câu, rồi vội vã rời đi.
Hôm ấy, Uý Hải Lam vẫn như cũ, đúng hạn đến nhà thầy.
Hai tháng trước kỳ thi tốt nghiệp trung học, cô đã hoàn tất đơn xin tự ôn tập. Thầy ôn tập cho cô là giáo viên có tiếng ở Xuân Thành, đêm trước kỳ thi tốt nghiệp trung học chỉ nhận năm học sinh, bọn họ đều là những học sinh ưu tú, ở cùng với họ, cô cũng chẳng mấy nổi bật.
Tiếng giảng bài lanh lảnh của thầy giáo vang bên tai cô, Uý Hải Lam lại chẳng mấy quan tâm, trong đầu chỉ nghĩ về Cẩn Viên.
Tấm biển Cẩn Viên của ngôi nhà cũ là bút tích của ông nội, nghe nói chữ “Cẩn” là kỷ niệm người phụ nữ năm đó ông nội yêu.
Uý Hải Lam sáu tuổi từ miệng của Phúc mẹ mới biết được, lúc ấy chỉ hiểu chút chút. Sau này khi đã trưởng thành hơn, lúc này mới cảm thấy ông nội là người đàn ông cực kỳ lãng mạn, thâm tình, chỉ một phần tình cảm của ông cũng khiến sắc mặt người ta không đổi. Sau đó, cô lại cảm thấy xót thương, tiếc hận thay cho bà nội. Nghĩ đến cả đời này của bà, vinh hoa phú quý, tiền tài nhiều không đếm xuể, nhưng mãi cũng không có được một chút tình cảm của ông nội, đến cuối cùng vì buồn bực, sầu não mà mất, thật sự là đáng thương.
Mẹ Triệu Nhàn cũng vậy.
Nhưng Cẩn Viên là kỷ niệm cuối cùng mà ông nội để lại, cô tuyệt đối không cho phép phần kỷ niệm này bị phá huỷ trong chốc lát.
Trong lúc thầy không chú ý, cô lặng lẽ nhắn tin cho Viên Viên: Cậu thấy mình lớn lên trông thế nào.
Không lâu sau, tin nhắn trả lời của Viên Viên đã đến: sắc đẹp thay cơm, có thể bán đi kiếm tiền.
Uý Hải Lam tan học về đến nhà,liền triệu tập mấy vị phu nhân, tiểu thư đến một chỗ, ngữ điệu nhàn nhạt, giống như đang nói chuyện của mình. “ Chị cả, chị thay em sắp xếp một chút,em muốn củ hành một buổi tiệc chọn chồng ở khách sạn sáu sao.”