Sau hơn nửa tháng trôi qua, anh ta cũng chưa từng xuất hiện lại lần nào nữa.
Úy Hải Lam vẫn tiếp tục cuộc sống tự do tự tại của mình như bình thường.
Vào khoảng cuối tháng ba, rốt cuộc New York cũng bắt đầu nghênh đón cảnh xuân tươi đẹp.
Sau khi cắt đi mái tóc của mình, Úy Hải Lam cũng không hiểu tại sao càng ngày càng xuất hiện nhiều người nhìn mình với ánh mắt cưng chìu cùng quyến luyến.
Thường xuyên có người tiến đến gần cô, tận tình vui vẻ mời cô làm người mẫu, quay quảng cáo, chụp hình ngoài bìa tạp chí.
Như thương lệ, ngày hôm đó, Úy Hải Lam đang cùng một cô gái khác chọn mua vải.
Trong lúc đang mua sắm trên đường, bỗng nhiên xuất hiện một cô gái ăn mặc đoan trang, trang điểm cực kỳ xinh đẹp đi tới trước mặt cô tươi cười.
Cô bạn đồng học Lưu Tiệp thấy tình hình như thế cũng lập tức hiểu rõ, dùng giọng Trung văn thấp giọng nói: "Úy Hải Lam, lại có người đến đào móc cậu rồi."
Cô gái kia nghe vậy cũng lập tức đổi ngôn die,n;da.n****Sóc***Là****Ta****lze.qu;ydo/nn..ngữ, thậm chí nói rất lưu loát.
"Cô biết nói tiếng Trung sao?" Lưu Tiệp hơi kinh ngạc, thuận miệng hỏi.
Nhắc tới cũng thật trùng hợp, lúc trước gặp nhau đều giới thiệu là người nước ngoài. Sau đó vừa hỏi kỹ đã trở thành đồng hương, được sinh ra trong cùng thành thị. Vì là đồng hương nên hai người liền cứ thao thao bất tuyệt như thế bên đường. Úy Hải Lam nhìn hai cô vừa gặp mà đã như quen, trò chuyện với nhau thật vui vẻ thì cô cũng không ngại chờ đợi. Một trong nhân sinh tứ đại hạnh sự (bốn điều may mắn) chính là tha hương ngộ cố tri(*).
(*) Trong đời người có bốn điều bất hạnh và bốn điều may mắn:
- Bốn điều bất hạnh chính là chịu tang mẹ, còn nhỏ đã mất cha, chịu tang của vợ hiền, tuổi già mất con.
- Bốn điều may mắn chính là gặp mưa trong mùa hạn hán, xa nhà lại gặp được đồng hương, được động phòng hoa chúc trong đêm tân hôn, đỗ trạng nguyên ra làm quan.
Ở đây muốn nói đến xa nhà lại gặp được đồng hương chính là một điều thật hạnh phúc.
"Ôi, tôi cũng quên mất người bạn đang đứng bên cạnh này, thực sự rất xin lỗi." Cô gái kia vội vàng lấy trong hộp ra hai tấm danh thiếp, một tấm đưa cho cô rồi lại đưa một tấm còn lại cho Lưu Tiệp nói: "Đây là cách để chúng ta có thể liên lạc, có chuyện gì cứ tìm tôi. Đúng rồi, các cô có thể cho tôi số điện thoại không?"
Lưu Tiệp cũng quá bất ngờ nhưng nhìn nét vui vẻ hiện trên khuôn mặt của đối phương nên cuối cùng cô vẫn nói ra một dãy số.
Nói chuyện hồi lâu, cuối cùng ba người cũng vẫy tay từ biệt.
Úy Hải Lam mất hứng liếc mắt một cái, tiện tay nhét tờ danh thiếp vào túi áo, tàn nhẫn thốt ra: "Cẩn thận kẻo bị lừa gạt, thời đại này lừa đảo rất nhiều."
"Cậu yên tâm đi, tớ sẽ không bị lừa gạt." Lưu Tiệp tràn đầy tự tin trả lời.
Tuy nói thế nhưng Lưu Tiệp cũng gọi điện cho Mễ Á ra ngoài uống trà chiều. Hai người lại tiếp tục gặp nhau mấy lần nên Lưu Tiệp có ấn tượng rất tốt và cũng vô cùng yêu thích đối phương. Cuối cùng có một ngày kia, cô hào hứng chạy tới nói với Úy Hải Lam: “Uý Hải Lam, cuối tuần này tớ muốn đi chụp ảnh nhưng đi một mình có chút sợ. Cậu đi với tớ có được không?"
Lưu Tiệp mềm mại uyển chuyển, dáng dấp cũng được coi như là xinh đẹp, hơn nữa cô thường mặc những bộ trang phục khá hợp thời nên trong mắt của những người thiết kế, cô cũng được xem là khá xinh đẹp. Bởi đã lỡ hẹn với cô gái kia, mà nếu như để bạn trai đi cùng thì thật không hay nên Úy Hải Lam gật đầu đáp ứng.
Buổi sáng thứ bảy, dường như mỗi ngày đều thanh tĩnh như vậy.
Thói quen trường kỳ thân thuộc như vậy cũng ảnh hưởng đến Úy Hải Lam, cô sinh hoạt vô cùng có quy luật, rất ít khi cô ngủ nướng trên giường, bình thường chín giờ sẽ dậy. Dù là những ngày đông lạnh giá, cô nhiều nhất chỉ nằm hơn nửa giờ. Mà thời gian này. Vương San dường như biết rõ cuộc sống và tập tính của cô rồi, thế nên sáng nào cô ấy chuẩn bị kỹ càng bữa sáng cho cô.
Thấy trời vẫn còn sớm mà Úy Hải Lam đã thay quần áo. Vương San không nhịn được hỏi: "Tiểu thư Uý, cô muốn ra ngoài sao?"
Úy Hải Lam đang xỏ giày nói vọng lại: "Ừ"
"Buổi trưa cô có về dùng cơm không?"
"Không biết chắc, đến lúc đó tôi sẽ gọi điện thoại."
"Được, cô đi đường cẩn thận."
Úy Hải Lam chạy đến nơi đã hẹn.
Ba người khởi hành bằng cách đi tàu điện ngầm. Dọc theo đường đi, Lưu Tiệp và Mễ Á vẫn tán gẫu khí thế ngất trời. Nếu ai không biết còn tưởng rằng hai người đã quen biết nhau từ rất nhiều năm rồi, hoặc là sẽ lầm tưởng mối quan hệ giữa họ thân như chị em vậy. Từ xưa đến nay, Úy Hải Lam vốn luôn rất ít nói chuyện, cô chỉ đơn giản lấy tai nghe ra, dùng ngón tay nhấn một cái để âm nhạc nổi lên ngăn chặn tất cả náo động bên ngoài.
Mãi đến tận khi có người đột nhiên kéo tai nghe của cô xuống, cô mới kinh ngạc thức tỉnh.
"Tớ thực sự ngạc nhiên, cậu thế nhưng lại nghe rock and roll?"
Úy Hải Lam cười cười: "Chỉ là tình cờ thôi."
"Chúng ta sẽ dừng chân ở trạm tiếp theo." Mễ Á ở bên cạnh dặn dò nói.
Ra khỏi tàu điện ngầm, nơi này thuộc vùng tây ngoại thành New York, mang theo góc văn hoá phục hưng, mang theo lối kiến trúc cổ điển sang trọng lẫn giàu có.
Không biết đã đi qua biết bao nhiêu con đường, lại quẹo vào một ngõ hẻm, cuối cùng Mễ Á quay đầu lại cười nói: "Con đường này cũng tương đối gần."
Thật vất vả mới đến một nơi gọi là văn phòng nhiếp ảnh. Hai người nhìn lên, nhận thấy đó chỉ là một nhà kho cũ được cải tạo thành phòng chụp ảnh. Vách tường loang lổ, bụi bặm rơi xuống tràn ngập trên nền đất, màu sơn cũ kỹ bao quanh nhà với màu sắc chủ đạo là màu đen kết hợp với màu xám. Trên chiếc bàn gần đó là không biết nhiêu bản thảo không tên, bốn phía còn treo những bản thiết kế của những nhiếp ảnh tài ba lỗi lạc.
"Các bạn, hai vị tiểu thư ấy đến rồi." Mễ Á vỗ tay nói.
Trong phòng chụp ảnh chỉ có vài người, họ ăn mặc đều rất có phong cách, áo da với nút đinh tán. Tuy mang dáng vẻ chán chường nhưng nhìn trong ánh mắt lại cực kỳ lanh lợi.
"Xin chào." Lưu Tiệp hướng bọn họ chào hỏi, còn Úy Hải Lam vội vã gật đầu.
Mễ Á kéo Lưu Tiệp đến bắt đầu trang điểm, còn Uý Hải Lam cũng tùy ý tìm một chỗ ngồi.
Bỗng nhiên, những người kia dùng tiếng Anh bắt đầu trò chuyện, tốc độ nói rất nhanh, ánh mắt còn thỉnh thoảng liếc về phía các cô.
Có loại cảm giác không tên rất mãnh liệt trong lòng nhưng khuôn mặt Úy Hải Lam cũng không chút biến sắc.
"Cô đi thay quần áo đi." Một người đàn ông nhuộm mái tóc màu xanh lục trong đó đi tới trước mặt cô ra lệnh.
Úy Hải Lam nhấc khoé mắt ngạo nghễ hướng về anh ta nói: "Tôi không chụp ảnh."
Trong nháy mắt, người kia có biểu hiện lạnh lẽo, sau đó còn nói gì đó rất nhiều rồi đột nhiên lại rít lên một tiếng. Lưu Tiệp bị một gã ngoại lai khỏe mạnh ôm vào lòng, anh ta đang cố tình cởi quần áo của cô. Cô giãy dụa kêu la khiến Úy Hải Lam cuối cùng đã rõ ý của đối phương rồi. Hóa ra là họ đang muốn các cô quay phim cấp ba, lần này các cô đã sơ suất nhảy vào cạm bẫy.
Mễ Á mỉm cười nói: "Chụp xong là có thể đi, lại không phải chuyện gì quan trọng lắm."
"Tôi không chụp! Mau thả tôi ra!" Lưu Tiệp sợ hãi kêu to.
Úy Hải Lam trầm tĩnh ngồi đó, dùng giọng tiếng Anh nói: "Được, chúng ta chụp."
"Úy Hải Lam!" Lưu Tiệp mờ mịt thét lớn.
Úy Hải Lam chậm rãi đứng dậy, đi tới trước mặt Lưu Tiệp. Ngay lập tức, cô vỗ vào cánh tay của người đàn ông kia, ra hiệu anh ta buông ra. Đối phương quả nhiên không còn thô bạo mà tự nguyện buông lỏng tay. Lợi dụng thời cơ đó, cô kéo Lưu Tiệp về phía sau, cũng quay về phía bọn họ nói: "Tôi chụp ảnh là được rồi, hãy mang quần áo đến đây."
Gian phòng nhỏ bên trong nhà kho, hai người đã thay quần áo xong.
Cửa lớn bị phong tỏa, vì lẽ đó không thể thoát ra bằng lối cửa chính được.
Úy Hải Lam nhìn cửa bị ngăn chặn, trên đỉnh còn có lỗ thông gió theo đường ống có thể bò ra ngoài. Cô lạnh giọng nói: "Lưu Tiệp! Cậu nghe tớ nói, một lúc nữa cậu hãy nói muốn đi toilet, sau đó cậu hãy nhìn bên trên lỗ thông gió và lần theo con đường đó để thoát ra ngoài. Sau khi rời khỏi đây lập tức báo cảnh sát. Tớ sẽ ở đây cầm cự, vẫn đợi được cậu trở về."
"Hải Lam..."
"Đừng sợ!" Úy Hải Lam vuốt gò má cô, nhìn mái tóc rối bời cô nhẹ giọng động viên.
Một giây sau, có người gõ cửa thúc giục: "Xong chưa?"
"Xong ngay đây." Úy Hải Lam đáp trả một tiếng.
Không chờ lâu, hai người nhanh chóng thay đổi y phục. Áo khoác đều là màu vàng sậm, bên trong còn có áo lót màu đen, hai đai lưng tinh tế choàng qua cổ cô chế trụ tại đó. Sự phối hợp này làm hiện ra xương quai xanh gợi cảm, loại trang phục bó sát người kia làm lộ ra một cặp đùi thật đẹp khiến người ta mắt sáng lên chiêm ngưỡng.
Lưu Tiệp nhát gan đứng sau lưng cô, Úy Hải Lam ngửa đầu không sợ nói: "Trang điểm đi."
Lưu Tiệp lập tức tự trang điểm cho mình nhưng cô chỉ làm sơ sài qua loa. Còn bên này Úy Hải Lam cũng làm tương đối chậm. Trước tiên Lưu Tiệp bị những người kia kéo đi chụp mấy bức ảnh, đợi được đến lúc cởi quần áo thì cô liền nói mình đau bụng muốn vào toilet. Thật trùng hợp, Mễ Á cũng vừa lúc đem trang phục đến, Úy Hải Lam mở miệng giải vây: "Để tôi."
Lưu Tiệp cũng lập tức chạy đến gian phòng nhỏ, Úy Hải Lam liền đến chỗ lúc nãy của Lưu Tiệp phối hợp quay tiếp.
Có nhiều người dù chỉ đứng trên màn ảnh trong một giây phút nào đó cũng đều toát ra sức quyến rũ đặc biệt doạ người.
Đèn pha chiếu sáng lộng lẫy, Úy Hải Lam với dung mạo xinh đẹp xuất hiện như quỷ phủ thần công* khiến người khác phải kinh ngạc.
(*) Ý của câu thành ngữ này là chỉ những kiến trúc hay tượng điêu khắc v v có nghệ thuật cao siêu, như có bàn tay của quỷ thần trợ giúp. Ở đây ý muốn nói sắc đẹp của Uý Hải Lam khiến người khác động lòng.
Mọi người nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, trong lúc quay lại thỉnh thoảng vòng tay tới bốn phía thân thể ám muội đùa giỡn. Tay của đối phương nhẹ nhàng đụng chạm, mỗi lần như thế cô đều cảm thấy buồn nôn. Từng khuôn mặt xa lạ, từng bàn tay dữ tợn như quái vật tấn công mình làm cho cô muốn tàn nhẫn nhanh chóng thoát khỏi nơi này. Thế nhưng cô biết mình không thể làm được nên vẫn cứ duy trì khiếp sợ.
Đột nhiên, cửa nhà kho đang đóng chặt lại bị người khác dùng sức đá văng, vài tên cảnh sát giơ súng ra lệnh cho bọn họ nhấc tay đầu hàng.
"Không được nhúc nhích! Hai tay ôm đầu, toàn bộ nằm xuống!"
Sau một hồi chào cảm ơn khôi hài, Lưu Tiệp khóc lóc chạy về phía Úy Hải Lam ôm lấy cô, vui sướng vì mình được sống sót sau vụ tai nạn.
Úy Hải Lam lúc này mới thở phào nhẹ nhõm ôm lấy cô.
"Hai vị tiểu thư, xin mời đi theo chúng tôi đến cục cảnh sát lấy khẩu cung." Cảnh sát nhìn hai cô nói.
Cách nơi này không xa, tại thành tây New York có rất nhiều người qua lại, trông họ vô cùng bận rộn. Mà trong một không gian yên tĩnh, Úy Hải Lam lẳng lặng ngồi trên ghế chờ đến mình thẩm vấn, ngồi đối diện với cô là một vị cảnh sát còn trẻ tuổi cũng đang chăm chú ghi chép. Cô cầm ly nước trà lên, khẩn khoản chăm chú nhìn hơi nước bốc lên lại kiên trì trả lời từng câu hỏi của đối phương.
"Bọn họ ép buộc cô cởi quần áo sao?"
"Vâng."
"Quay những bức ảnh khoả thân sao?"
"Vâng."
"Vậy bọn họ có cố tình xâm phạm thân thể cô không?"
Đang ghi chép đến một nửa, đột nhiên có người gõ cửa đi vào.
Úy Hải Lam cũng không ngẩng đầu lên, đôi con ngươi đen nhánh hoảng sợ vô thần.
Viên cảnh sát nhận ra người đến là ai, cũng lập tức đứng dậy chào hỏi với thái độ vô cùng cung kính.
Úy Hải Lam vẫn cúi đầu, trước sau không nói một lời. Bỗng nhiên, cô cảm thấy có người đến gần, lúc này mới ngẩng đầu lên, chỉ thấy người kia ăn mặc tây phục thẳng tắp, quần áo ngăn nắp. Cô cho rằng anh sẽ cười lạnh châm chọc, khinh bỉ chế nhạo, hoặc là xem thường nhưng anh chỉ là dùng hai bàn tay ấn nhẹ đầu cô, lại dịu dàng vuốt ve, đối xử die,n; da.nlze.qu;ydo/nn..với cô như đối xử với một chú mèo đang bị hoảng sợ tột độ.
Anh lại kéo cô vào lồng ngực mình, chỉ đơn giản nói một câu "Không sao rồi."
Một dòng nước ấm như đang chảy tràn vào ngực, vào thời khắc này, Úy Hải Lam không thể cầm lòng được nữa.
Và cô nhận ra mình vốn cũng không dũng cảm như vậy.
Hết chương 86.