Đó là thứ hai.
Buổi trưa, Úy Mặc Doanh tức giận đùng đùng gọi điện thoại tới chất vấn (hạch hỏi, hỏi cho ra lẽ).
"Úy Hải Lam! Rốt cuộc em muốn thế nào? Tại sao không hỏi chị một tiếng lại đưa ba rời khỏi nhà? Em có còn biết phép tắc hay không? Chị có thể kiện em lén xâm phạm gia cư bất hợp pháp. Em đừng ép chị chọn lựa. Chị cho em biết, dù ba bệnh cả đời không trị hết được thì chị cũng sẽ chăm sóc ba. Chị cảnh cáo em...em tốt nhất đưa ba trở lại bình an. Nếu không … nếu như xảy ra chuyện gì, chị nhất định không buông tha cho em."
Úy Mặc Doanh rất tức tối, khi máy vừa thông ở đầu bên kia, cô lại la hét ồn ào.
Úy Hải Lam đang buồn bực trong lòng, vất vả lắm mới phục hồi tinh thần lại, lúc này mới trả lời, "Chị, em cũng là con gái của ba. Việc chăm sóc cho ba, em cũng có phần. Em đón ba đi cũng là chuyện nên làm. Dù sao, điều kiện của em cũng tốt hơn một chút, đối với bệnh tình của ba cũng càng tốt!"
"Hiện tại chị không muốn cùng em nói thêm gì nữa. Em nói cho chị biết nơi của ba, chị muốn gặp ba."
"Năm phút sau, em gửi tin nhắn trả lời."
Vội vã tắt máy, Úy Hải Lam có chút phiền loạn, cô không thể làm gì khác hơn đành tìm số của anh.
Đột nhiên phát hiện, đây là lần đầu tiên cô chủ động trò chuyện với anh, ba chữ kia hiện lên màn hình, cô do dự một chút cũng nhấn gọi.
Rất nhanh có người bắt máy, quả nhiên là anh.
"Alo."
"Ba ở đâu?" Cô đi thẳng vào vấn đề, đã sớm tin chắc là do anh phái người đi, thậm chí cũng không hỏi cô một tiếng, lại liền tự tiện quyết định.
Anh trầm giọng trả lời, "Bệnh viện trung ương Đệ Tam."
"Em sẽ đến đó ngay bây giờ." Không nói thêmdie,n;da.n****Sóc***Là****Ta****lze.qu;ydo/nn.. gì nữa, Úy Hải Lam trực tiếp ngắt máy.
Cách thời gian nghỉ trưa còn kém nửa giờ nhưng Úy Hải Lam cũng không đoái hoài tới. Dù cô không đi làm cũng không có ai nói. Cô xách túi đeo lên lưng, liền hướng về phía bên ngoài tòa cao ốc, lên xe rồi cũng không quên điện thoại cho Úy Mặc Doanh. Vì vậy, hai người chia ra lên đường, đi đến trước cổng trung tâm bệnh viện.
Úy Hải Lam tới trước, đang hỏi thăm nhân viên y tế, Khang Lệ cũng đến.
"Phu nhân, sang bên này thôi." Khang Lệ mở miệng dẫn đường.
Úy Hải Lam liền theo cô ấy đi tới lầu săn sóc đặc biệt.
Trong phòng bệnh cao cấp, quả nhiên có mấy bác sĩ nước ngoài đang vây quanh, dùng thuật ngữ y học chuyên nghiệp nói chuyện, cũng đang trao đổi nghiên cứu. Mà trong những người bác sĩ đó cũng không có Mạnh Hòa Bình. Úy Hùng Khiêm nằm trên giường bệnh, hình như là ngủ thiếp đi, cho nên ông cũng không ồn ào, chỉ có khuôn mặt già nua có vẻ không an bình, trong giấc mộng, mí mắt ông cũng khẽ run rẩy.
Khang Lệ lại hướng về Úy Hải Lam giới thiệu: "Vị này là Lôi phu nhân."
Các bác sĩ lễ phép bắt tay thăm hỏi, Úy Hải Lam vốn rất cảm thấy có hứng thú đối với ngôn ngữ cho nên đều có học qua. Anh ngữ được cho là quốc ngữ nên dĩ nhiên cô am hiểu nhất môn này rồi, ba loại ngôn ngữ tiếng Pháp, tiếng Nga, tiếng Ý cũng sẽ thấp hơn một chút, trao đổi đơn giản bình thường cũng không phải là vấn đề khó nhưng nếu dùng ngôn ngữ chuyên môn thì như vậy cũng khó khăn. Mà điều khiến cho người khác phiền não chính là trong mấy vị chuyên gia này chỉ có một vị biết nói tiếng Anh.
Các bác sĩ thấy cô biết nhiều loại ngôn ngữ cũng cảm thấy khâm phục, khuôn mặt lộ vẻ ngưỡng mộ.
Trợ lý bên cạnh phiên dịch rằng mọi người nhất trí khen ngợi cô, "Bác sĩ nói, chẳng những Lôi phu nhân xinh đẹp mà còn rất thông minh."
Úy Hải Lam đáp lại bằng nụ cười.
Không quá lâu, Úy Mặc Doanh cũng chạy tới.
Úy Mặc Doanh nhìn thấy Úy Hùng Khiêm, vẻ mặt lo âu đột nhiên giãn ra giống như thở phào nhẹ nhõm.
Các bác sĩ nói rất nhiều ngôn ngữ, cô nghe đến nỗi hơi phiền.
Úy Mặc Doanh cũng không tính để Úy Hùng Khiêm tiếp tục trị liệu, kiên quyết nói, "Chị thấy ba không cần trị liệu, chị chỉ muốn dẫn ba trở về."
"Thật xin lỗi, các người có thể ra ngoài trước." Úy Hải Lam phân phó mọi người.
Đợi tất cả bọn họ đều rời khỏi đây, lúc này cô mới cau mày hỏi ngược lại, "Chị, tất cả bác sĩ đã nói, ba bệnh không phải là không có hi vọng, tại sao chị vẫn còn cố ý muốn dẫn ba đi?"
Úy Mặc Doanh nhẹ nắm quả đấm, vẫn cố chấp nói, "Chị đã nói rồi, dù cả đời ba cứ như vậy, chị cũng sẽ chăm sóc ba."
"Dạ, em hiểu chị sẽ chăm sóc ba nhưng chẳng lẽ chị không nghĩ tới việc ba sẽ khôi phục khỏe mạnh sao? Ba nằm như vậy không thể nói chuyện, hẳn là cũng rất khó chịu." Úy Hải Lam nhìn khuôn mặt cô căng thẳng giống như nhìn ra đầu mối gì, cũng hiểu trong lòng cô ấy đang suy nghĩ, giọng nói cũng nhẹ hơn mấy phần, "Chị yên tâm, chỉ cần ba khá hơn một chút, em nhất định đưa ba trở về bên cạnh chị. Em tin chị cũng không muốn nhìn thấy ba ở bộ dáng này, ba sẽ sống không bằng chết."
Úy Mặc Doanh với khuôn mặt luôn luôn cao ngạo lại hiện ra một chút thư giãn, rốt cuộc mềm lòng ra, vừa mở miệng rồi lại lấy thái độ cường thế, "Chỉ cần ba khá hơn một chút, chị liền tới dẫn ông đi."
Úy Hải Lam gật đầu.
Úy Mặc Doanh đi tới trước giường bệnh, nhìn Úy Hùng Khiêm, nhẹ nắm tay của ông, nói một tiếng, "Ba, con đi trước."
"Nhị tiểu thư, hẹn gặp lại." Trần Thịnh nhìn thấy Úy Mặc Doanh xoay người, vội vàng nói một câu.
Hai người vừa muốn đi ra khỏi bệnh viện, người đàn ông cao lớn oai phong cũng vừa đi tới.
Đúng lúc Lôi Thiệu Hành cũng dẫn theo Vương San đến.
Hai nhóm người gặp nhau ở tầng dưới cùng đại sảnh.
Úy Mặc Doanh dừng bước lại, lên tiếng chào hỏi, "Em rể, em đưa ba tới đây, lại mời được bác sĩ đến khám, thật sự phiền cho em rồi."
Lôi Thiệu Hành cười với cô, cũng trả lời, "Giám đốc Úy, đây là việc cần làm."
Úy Mặc Doanh thấy anh lạnh nhạt như vậy, không xem mình như người một nhà, vừa buồn bực vội vã nói lời từ biệt rời đi.
Úy Mặc Doanh duy trì dáng vẻ kiêu ngạo, cô cũng không quay đầu, cũng không chú ý đến việc khác.
Mà Trần Thịnh sau lưng cô lại cung kính lễ độ khác thường, chỉ bình tĩnh gật đầu với anh.
Ngay sau đó hai nhóm người lại sát vai đi xa.
Trong phòng bệnh cao cấp, Úy Hải Lam ngồi trên bờ giường lẳng lặng nhìn Úy Hùng Khiêm. Cô vắt khăn lông, lau mặt cho ông lại lau tay cho ông.
Có người đẩy cửa vào, Úy Hải Lam nghiêng đầu nhìn thấy anh liền đứng dậy đi ra phòng bệnh, không muốn quấy rầy đến giấc ngủ của Úy Hùng Khiêm.
Úy Hải Lam mở miệng hỏi, "Anh sai người đi đón ba, vì sao không báo cho em biết trước?"
"Thế nào? Anh đi đón ông ấy, chẳng lẽ không đúng?" Lôi Thiệu Hành vốn tưởng rằng cô sẽ nói chuyện gì, không ngờ cô vừa mở miệng lại chính là chất vấn, điều này bất chợt khiến anh không vui.
"Anh không cảm thấy trước khi làm việc gì thì phải hỏi qua ý kiến người khác sao?"
"Anh mời bác sĩ chuyên gia tới đây khám bệnh, còn chuẩn bị phòng bệnh cao cấp cho ông ấy, chẳng lẽ không được?"
"Cám ơn anh đã mời bác sĩ, cũng cám ơn anh chuẩn bị phòng bệnh tốt như vậy, anh làm như vậy, em rất cảm ơn. Nhưng lần sau, trước khi quyết định, xin nói cho em biết trước một tiếng được chứ? Đừng cứ chuyện gì cũng tự mình quyết định như vậy, trước tiên hãy thảo luận với em trước, không được sao?" Úy Hải Lam cố gắng hòa giải, muốn cùng anh chung sống trở nên bình thường một chút.
Cô mở miệng nói một tiếng "Xin", Lôi Thiệu Hành cười lạnh hỏi ngược lại, "Thì ra là anh hay xen vào việc của người khác?"
"Chúng ta có thể dễ nói chuyện hơn một chút được không?" Úy Hải Lam nhíu đôi mày thanh tú, tính tình vốn luôn luôn ẩn nhẫn vào lúc này khi gặp anh cũng không cách nào khắc chế được.
"Dễ nói chuyện sao? Về sau anh cũng không bao giờ … nhiều chuyện nữa, được chưa?" Lôi Thiệu Hành hầm hầm trả lời.
Cánh môi giật giật, còn muốn nói những gì nhưng Úy die,n;da.n****Sóc***Là****Ta****lze.qu;ydo/nn..Hải Lam cảm thấy bản thân mình không cách nào có thể tiếp tục nói chuyện cùng anh, càng nói càng lỗi, chi bằng không nói. Dù thế nào đi nữa anh vốn là như vậy, cô nói thế nào cũng đều vô dụng, anh cũng sẽ không thay đổi, chỉ cảm thấy trái tim một hồi bi thương, sắc mặt cô trắng bệch.
"Xảy ra chuyện gì? Có phải chưa ăn cơm nên bị đau dạ dày?" Anh tức giận quát lên.
Cô thẳng bước đi thong thả vào phòng bệnh, lấy túi xách, "Em về công ty."
Lôi Thiệu Hành bị đối xử lạnh nhạt, quay đầu lại phẫn hận nhìn cô, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của cô đúng là vẫn không thể mở miệng, bởi vì cô cứ đi như thế.
Nhướng mày, anh quát lên với Vương San, "Cô đi xem cô ấy có cơm nước xong chưa, sau đó trở lại Sự Vụ Sở."
"Dạ, Lôi tiên sinh." Vương San chậm chạp đuổi theo.
Lúc này, Lôi Thiệu Hành mới đi vào phòng bệnh, gương mặt tuấn mị (anh tuấn & mị hoặc) của anh hiện ra vẻ uy nghiêm mờ mịt.
Úy Hải Lam đi thang máy xuống, mà Vương San chạy trên thang bộ, Vương San vội vàng gọi cô lại, "Phu nhân, Lôi tiên sinh muốn tôi xem cô cơm nước xong."
Vương San nói xong lời này, ngay cả mình đều cảm thấy có chút buồn cười.
Úy Hải Lam khẽ mỉm cười, nhẹ giọng hỏi ngược lại, "Thư ký Vương, cô ăn chưa?"
"Chưa." Vương San ngượng ngùng cười nói.
"Vậy cùng ăn đi, chúng ta đi quán gần đây được không?"
"Được."
Vương San biết cô là người hiền lành nhưng thật không ngờ cô ấy lại không cầu kỳ, thực sự chỉ đến tiệm ăn gần đó gọi hai chén hoành thánh.
Quán nhỏ nóng bức, Vương San lại như có chút khó xử, rồi lại như nhẫn nhịn.
"Có lời gì muốn nói với tôi sao?" Úy Hải Lam hỏi.
Vương San im lặng thật lâu, rốt cuộc nói, "Phu nhân, thật ra thì Lôi tiên sinh thật sự quan tâm cô. Cái đó...... Cái đó mới......"
Hàng chữ mơ hồ không rõ trên bờ môi mấp máy cả nửa ngày cũng nói không ra được.
Úy Hải Lam nhìn cô úp úp mở mở một hồi lâu, cũng không muốn lại làm khó cô ấy nên tiếp lời của cô nói, "Đó là tin nhắn anh ta gửi?"
Vương San ngạc nhiên, vừa thở dài, "Thì ra phu nhân cũng biết."
Úy Hải Lam cười cười, anh ấy làm rõ ràng như vậy, cho dù ai cũng đều biết thôi.
Thế nhưng muốn cùng anh ở chung thật sự quá khó khăn.