Mục lục
Lấy Nhầm Chồng Đại Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Bởi vì hành động này của Thẩm Tứ, trong lòng Tư Y Cẩm bỗng nhiên ấm áp.
Lúc bị người khác nghi ngờ, điều đáng sợ nhất không phải từ áp lực phía ngoài, mà là sự phủ nhận và đả kích từ người bên cạnh mình.
Chỉ cần hai người thật lòng yêu nhau, cho dù nghìn người chỉ trỏ, thì có sao chứ?
Tư Y Cẩm liền im lặng như vậy nhìn Thẩm Tứ, đáp lại bằng nụ cười dịu dàng.
Thẩm Tứ chậm rãi nâng tay của Tư Y Cẩm lên, giơ cao qua đầu, giọng nói bình ổn như rất mạnh mẽ mà tuyên bố: “Tôi, Thẩm Tứ, chưa kết hôn.

Tư Y Cẩm, chưa kết hôn.

Hai người chúng tôi, về mặt pháp luật là người hoàn toàn tự do.

Vì thế, hai người nam nữ kết hôn với nhau, không ai có thể ngăn cản.


Tôi, Thẩm Tứ, hôm nay chính thức tuyên bố, bạn gái tôi tên là Tư Y Cẩm, vợ tương lai của tôi tên là Tư Y Cẩm.

Người bạn đời sau này của tôi, người mà tôi giao phó linh hồn mình tên là Tư Y Cẩm.

Bất kể ai cũng không thể ngăn cản việc tôi và cô ấy ở cùng nhau.

Cho dù là cộng sự của tôi, bạn bè tôi thậm chí là người nhà của tôi.”
Lời nói của Thẩm Tứ vừa dứt, xung quanh đều im ắng tĩnh lặng.
“Mặc kệ cô ấy đã từng gặp phải việc gì, cũng mặc kệ những chuyện đã từng xảy ra với cô ấy.

Đó đều là quá khứ của cô ấy, không phải hiện tại cũng không phải tương lai.

Thứ tôi yêu là hiện tại và tương lai tốt đẹp của cô ấy, chứ không phải là quá khứ đầy ắp tổn thương và ác ý.

Yêu một người, sẽ lựa chọn bao dung mọi thứ về cô ấy, cho dù đó là quá khứ không thể chịu nổi.

Cho dù cô ấy chưa kết hôn nhưng đã sinh con, vậy thì sao chứ? Tôi cũng yêu thương con của cô ấy.” Thẩm Tứ nói năng có khí phách: “Thẩm Tứ tôi đường đường là một người đàn ông, nếu ngay cả chút gánh vác này cũng không có, thì làm sao có thể gọi là đàn ông.”
Lời nói vừa dứt, nước mắt Tư Y Cẩm rơi xuống, xung quanh đều vỗ tay như sấm.
Sắc mặt của người nhà họ Mai khó coi tới cực điểm.
Mai Tùng Lâm quá kích động, thiếu chút nữa xông lên, bị Mai Linh gắt gao kéo lại.
Mai Tùng Lâm Mai nhìn Tư Y Cẩm đầy căm hận, nói: “Cô đã chia rẽ tình bạn của chúng tôi, cô vừa ý chưa hả?”
Tư Y Cẩm khẽ cười, đối với người đàn ông như vậy, cô thật sự không có gì để nói.
Lúc trước sao cô lại có thể mù quáng đến nỗi cho rằng hắn là người bạn đời phù hợp.
Người đàn ông như vậy, làm sao xứng với sự ái mộ chân thành và giao phó của cô năm đó chứ?
Tư Y Cẩm vừa định mở miệng, Thẩm Tứ đã thay cô trả lời.
“Mai tiên sinh, anh nhầm rồi.” Thẩm Tứ mở miệng nói: “Tất cả việc này đều không liên quan đến Y Cẩm.


Là tôi yêu cô ấy trước, là tôi theo đuổi cô ấy, nếu hôm nay anh vẫn cố chấp không bỏ qua, vậy có chuyện gì cứ nhắm về tôi, đừng làm tổn thương cô ấy.

Hôm nay, anh định muốn vạch trần hết tất cả những vết sẹo trong quá khứ trước mặt mọi người sao? Nếu anh định như thế thật, tôi cũng không để bụng mà chấp nhận tất cả những chỉ trích và hậu quả.”
Sắc mặt Mai Tùng Lâm ngày càng khó coi.
Hắn nào dám cố chấp với Thẩm Tứ.
Thẩm Tứ nguyện ý làm bạn bè với hắn, đây là nể mặt hắn.
Hắn thật sự tưởng rằng nhà họ Mai hắn tài giỏi?
Ở thành phố M, nhà họ Mai quả thật là nhà giàu có quyền thế, nhưng nhìn ra thế giới, nhà họ Mai hắn đến tư cách xách dép cho Hạ gia cũng không đủ.
Thẩm gia và Hạ gia là một thể, hắn nào dám đắc tội với Thẩm Tứ? Cho nên hắn chỉ có thể hướng về phía Tư Y Cẩm mà khai hỏa.
Đây gọi là bắt nạt kẻ yếu.
Hiện tại Thẩm Tứ đứng ra thay Tư Y Cẩm ngăn cản tất cả lửa đạn, Mai Tùng Lâm cũng không dám hướng về phía Thẩm Tứ mà khai hỏa.
Mai Tùng Lâm không dám hé răng, nhưng không có nghĩa là Mai Linh không thể.
Cứng rắn không được, vậy sẽ yếu đuối.
Mai Linh bỗng nhiên khóc lên, khóc một cách rất thê thảm, vừa khóc vừa nói: “Anh Thẩm Tứ, anh thực sự muốn chống đối lại tâm nguyện của bác gái, cùng người đàn bà này chung sống sao? Cho dù anh thực sự không để tâm đến việc cô ấy chưa kết hôn mà có con, vậy anh cũng không để tâm đến những ngày đêm bác gái vì anh mà lo lắng sao? Bác gái thực sự rất lo lắng cho anh, anh biết không? Bác gái đã nói với em rất nhiều, rất nhiều, bác ấy thật sự không muốn nhìn thấy anh sai một ly, đi một dặm.

Anh Thẩm Tứ, anh quay đầu lại đi.

Anh hiện tại chỉ là bị bộ dáng hiện tại của cô ta mê hoặc mà thôi, đợi một khoảng thời gian sau mới muốn quay đầu lại thì đã muộn rồi.”
Mai Linh vốn là một cô nàng nũng nịu yểu điệu, khóc như vậy, không ít người có mặt ở đó động lòng trắc ẩn.
Đặc biệt là bộ dạng khóc lóc thảm thiết của Mai Linh, lại càng khiến cho không ít đàn ông động lòng không thôi.
Mấy người đàn ông quen biết với Thẩm Tứ, thậm chí cũng khuyên nhủ Thẩm Tứ: “Đúng vậy, Thẩm Tứ, chú em hiện tại không được nhất thời kích động nhé.”
Mai Linh tiếp tục nói: “Bác gái vì chuyện của anh, mà đã đi từ Đông Bắc đến thành phố Vinh, nhưng anh vẫn luôn vì người đàn bà này mà trốn tránh không gặp.

Thẩm Tứ, chẳng lẽ anh không sợ mang tội bất hiếu sao?”
Mai Linh mang tội danh này quy chụp xuống, sắc mặt của Thẩm Tứ cùng Tư Y Cẩm nhất thời thay đổi một chút.

Thẩm Tứ như lần đầu gặp Mai Linh, cứ như thế nhìn Mai Linh.
Mai Linh bị ánh mắt lạnh lùng như vậy nhìn chằm chằm, phía sau liền sợ hãi.
Mai Linh cố gắng chống đỡ, tiếp tục nói: “Anh Thẩm Tứ, anh luôn là người hiếu thuận.

Anh hiện tại bỗng nhiên trở nên như vậy, có phải vì cô ta không?”
Đây là đang tỏ rõ dáng điệu muốn tiếp tục hất bát nước bẩn cho Tư Y Cẩm mà.
Tư Y Cẩm toàn bộ quá trình đều không nói gì, đến lúc này, cô không thể không mở miệng được nữa rồi, Mai Linh vẫn luôn hùng hổ hăm dọa người.
Cô nàng biết khóc, cô lại không thể khóc theo cô ta?
Tư Y Cẩm giơ tay lên, đẩy bàn tay của Thẩm Tứ ra, đứng thẳng người, lưng thẳng tắp, rất bình tĩnh mà phản kích: “Vậy, Mai tiểu thư có thể giải thích cho tôi biết thế nào là hiếu? Thế nào là thuận? Trong mắt cô, hiếu thuận có nghĩa là bố mẹ nói gì thì làm nấy, mặc kệ đúng hay sai đều phải vâng theo sao? Nếu Mai tiểu thư nghĩ như thế, vậy tôi muốn hỏi Mai tiểu thư cô nghĩ thế nào về chuyện bố cô mấy năm trước che giấu thân phận đã kết hôn của mình đến ở cùng tôi, sau khi tôi mang thai mới dám thừa nhận mình đã kết hôn, sau đó còn bắt cóc tôi đến bệnh viện đe dọa dụ dỗ tôi phá cái thai đi, sau khi tôi may mắn trốn thoát lại muốn cướp đứa nhỏ từ trong tay tôi? Mai tiểu thư, có phải cô cảm thấy việc ba mình làm là rất đúng?”
Sắc mặt Mai Linh biến sắc.
Tư Y Cẩm tiếp tục nói: “Các người chỉ trích tôi, đơn giản chính là bởi vì tôi chưa kết hôn mà đã sinh con.

Đúng, tôi không phủ nhận, tôi thật sự là chưa kết hôn mà có con, có Tư Nhiên.

Nhưng sự thật năm đó như thế nào, các vị ở đây có mấy ngươi biết rõ chứ? Lúc tôi gặp Mai Tùng Lâm, hắn nói với tôi là đang độc thân, tôi cũng không phải cảnh sát, làm sao biết được tình hình hôn nhân thực của hắn? Sau khi tôi mang thai, hắn không thể không thẳng thắn về việc đã kết hôn, tôi lựa chọn rời bỏ mà không tiếp tục dây dưa.

Tôi là công dân, không phải nô lệ, tôi có quyền sinh đẻ và quyền tự do thân thể hợp pháp, phải chăng muốn đứa trẻ này là tự do của tôi.

Lúc đó, lúc người nhà họ Mai ép buộc tôi phá thai, xin hỏi, bọn họ có phải đã xâm phạm quyền nhân thân của tôi?”
“Sau khi đã xảy ra nhiều chuyện không thể chịu nổi như thế, tôi lựa chọn chịu đựng, tôi một mình sinh đứa nhỏ, bỏ việc, mai danh ẩn tích, tôi chưa đủ nhượng bộ sao? Mấy năm nay, nhà họ Mai một đồng tiền phí chu cấp nuôi dưỡng cũng chưa từng trả, tự nhiên lại muốn cướp đi con trai tôi, tôi muốn hỏi các vị, việc này cũng nói được sao? Những người chỉ trích tôi, những người cười nhạo tôi, những người xử sự bất công với tôi, lương tâm các người để ở đâu?”


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK