Mục lục
Lấy Nhầm Chồng Đại Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



“Mợ cả, mợ tâm sự với mami tiếp đi, bọn con đi thăm cụ ngoại!” Thẩm Duệ và Thẩm Hà vẫy bàn tay nhỏ nói: “Cụ ngoại nhìn thấy bọn con sẽ ăn nhiều cơm hơn!”
Tần Trân và Thẩm Thất cùng cười: “Đi đi!”
Thẩm Duệ và Thẩm Hà vừa đi, Tân Trân liền nói với Thẩm Thất: “Tiểu Thất, thuốc đó có tác dụng thật sao?”
Thẩm Thất nghĩ một cách nghiêm túc, nói: “Em cũng không nói chắc được.

Nhưng thứ mà Sùng Minh không màng tính mạng cũng phải lấy được, nhất định là thứ đồ tốt.”
“Nhưng nghe nói là phải từ bỏ chuyện đi đứng.” Tần Trân uống một ngụm nước trái cây, nói hơi do dự: “Bà nội sẽ chấp nhận sao?”
Thẩm Thất nói: “Bà sẽ chấp nhận thôi.

Mặc dù Thẩm gia bây giờ có vẻ tươi tốt phồn thịnh, gia nghiệp rất lớn, nhưng thế hệ bọn em ai nấy cũng không yên thân, sao bà ngoại lại yên tâm cho được? Bà ngoại cũng là người từng trải qua sóng to gió lớn, bà đã có lựa chọn ở trong lòng rồi.”
Tần Trân nghe vậy thì thở dài một tiếng, gật đầu nói: “Được vậy là tốt nhất.”

“Đúng rồi, chị dâu, dạo này chị thế nào? Bà ngoại bị bệnh, cả gia đình đề đặt sự chú ý vào bà, nếu có chỗ nào không được đầy đủ, chị phải bỏ qua đấy.” Thẩm Thất mở miệng nói.
“Nói cài gì đấy? Chúng ta đều là người nhà.” Tần Trân lập tức cười: “Huống hồ anh trai em tốt với chị như thế, chị đã rất thoả mãn rồi.”
“Chị dâu, chị tìm em có phải còn có chuyện gì khác không?” Thẩm Thất hỏi dò: “Chị cũng nói rồi đấy, chúng ta là người nhà, có gì cứ nói là được.”
Tần Trân cắn môi, ánh mắt loé lên nói: “Không có gì mà.

Chị chỉ...!A, có thể là do chị nghĩ nhiều quá chăng?”
Thẩm Thất lập tức mở to hai mắt: “Chị dâu, chị có chuyện gì thật à?”
“Không, không có gì.” Tần Trân bỗng đổi giọng: “Chúng ta tới bệnh viện thăm bà nội đi.”
Thẩm Thất chỉ đành gật đầu nói: “Đi, em đi sửa sang lại một chút rồi chúng ta lái xe đi.”
Tần Trân gật đầu đứng dậy rời đi.
Lúc tới cửa, Thẩm Thất gọi cô ấy lại: “Chị dâu, nếu chị có chuyện gì khó xử thì cứ nói với em.”
“Ai.” Thẩm Thất chỉ than một tiếng rồi vội vàng rời đi.
Thẩm Thất nhìn theo bóng lưng của Tần Trân, hơi chút đăm chiêu.
Tần Trân vừa về tới phòng liền đóng cửa lại.
“Sao rồi? Chị nói với cô ấy chưa?” Một cô gái tuổi trẻ vội nắm lấy cổ tay Tần Trân hỏi.
“Chị—-“Tần Trân hơi do dự, trả lời nói: “Hay là thôi đi.”
“Em biết ngay chị không để tâm gì đến chuyện của em mà!” Cô bé đó lập tức hât tay Tần Trân ra, thở phì phò nói: “Bây giờ chị là thiếu phu nhân của Thẩm gia, đương nhiên coi thường mấy người như em!”
Tần Trân thở dài: “Bây giờ bà nội đang bệnh nặng, mọi người đặt hết sự chú ý lên người bà, chờ bà khoẻ lại chị sẽ nói với Tiểu Thất, được không? Được rồi, được rồi, nơi này là Thẩm gia, không phải Tần gia, đừng để khó coi quá!”
Nghe Tần Trân nói như vậy, cô gái trẻ ấy mới cười nói: “Chị, không phải em bắt chị phải là, mà là cái gì cũng phải ưu tiên cho người trong nhà trước chứ! Chị nhìn mà xem, điều kiện của Thẩm Nhị tốt như vậy, Thẩm Thất lại tuỳ tiện cho thư kí của cô ấy! Mạc Thu hơn em được cái gì chứ? Bây giờ em thích tam thiếu gia của Thẩm gia, mặc kệ chị, nhất định chị phải giúp em!”
“Mặc dù chú ba chiều chuộng Tiểu Thất, nhưng chuyện như thế này, Tiểu Thất cũng sẽ không ép chú ba chấp nhận một người phụ nữ mà mình chú thích.

Chị chỉ có thể nói sẽ cố gắng hết sức thôi.

Được rồi, Tần Lỵ, chị phải tới bệnh viện thăm bà nội rồi.” Tần Trân nói: “Nể tình chúng ta cũng là chị em, chị cũng chỉ có thể giúp được nhiêu đây thôi.”

Lúc này Tần Lỵ mới hài lòng nói: “Em biết rồi! Chị đi đi!”
“Vậy em...” Tần Trân nhíu mày nhìn Tần Lỵ: “Em không về phòng sao?”
“Sao em phải về phòng? Chẳng phải ở đây rất tốt sao?” Tần Lỵ nhìn căn phòng rồi nói: “Chị là chị của em, em ở trong phòng chị thì có sao?”
“Đây là phòng cưới của chị và anh rể em, em cũng có phòng khách mà?” Tần Trân tức giận cười: “Ở trong nhà sao lại không biết lớn nhỏ như thế, ở Thẩm gia phải biết giữ quy củ!”
Tần Lỵ lẩm bẩm nói: “Được rồi, được rồi, biết rồi! Đúng là! Quả nhiên không phải là cùng một mẹ, sẽ không thân cận là bao!”
Tần Trân bất đắc dĩ lắc đầu.
Sau khi Tần Lỵ rời đi, Tần Trân vội thay một bộ quần áo, ra ngoài thấy xe của Thẩm Thất đã khởi động rồi.
Tần Trân vội bước tới, mở cửa xe nói: “Xin lỗi, để em chờ lâu rồi.”
Thẩm Thất lắc đầu cười: “Đâu có, cũng vừa mới làm nóng xe xong, chúng ta đi thôi.”
“Ừ.” Tần Trân lên xe rồi thắt dây an toàn và, Thẩm Thất lái xe tới bệnh viện nhanh chóng.
Vào phòng bệnh liền thấy Thẩm Duệ và Thẩm Hà đang nói đùa với Thẩm lão phu nhân.
Thấy Thẩm Thất và Tần Trân tới, Thẩm Duệ và Thẩm Hà ngoan ngoãn chạy sang một bên.
“Bà nội.”
“Bà ngoại.”
Tần Trân và Thẩm Thất ngồi vào vị trí vừa rồi của Thẩm Duệ và Thẩm Hà, mỗi người một bên.
Thẩm lão phu nhân cười gật đầu: “Hai đứa cùng tới rồi.”
Thẩm Thất gật đầu nói: “Bà ngoại, Nhật Ninh đã lấy được thuốc rồi, bà đã nghĩ xong chưa?”
Tần Trân cũng nói: “Đúng vậy, mặc dù bác sĩ nói cơ hội rất xa vời, nhưng vẫn có khả năng đứng dậy được.

Một khi dùng thuốc này thì không bao giờ có thể đứng lên được nữa!”
Thẩm lão phu nhân cười nói: “Đứa bé ngốc, bà đã bao nhiêu tuổi rồi? Sắp chín mươi rồi! Đến tuổi này, bà đã có thể nhìn thấu được nhiều chuyện.

Cho dù bà có thể đi được, thì cũng đi được bao xa chứ? Nếu hi sinh đôi chân lại có thể nhìn thấy con của con chào đời, có thể nhìn Thẩm Duệ và Thẩm Hà lớn lên, bà cũng thoả mãn rồi.


Đời này bà nội đã trải qua quá nhiều chuyện rồi, chút lựa chọn cỏn con này không đáng là gì.
“Bà nội, con nghe nói bà muốn về nhà ở à? Vì sao không ở bệnh viện chứ? Trong bệnh không thiếu thứ gì cả.” Thẩm Thất cũng nói: “Mặc dù chúng ta có bác sĩ gia đình, nhưng không thể thuận tiện bằng ở bệnh viện được.

Mấy người chúng con thay phiên nhau tới chăm sóc bà!”
“Không cần đâu.” Thẩm lão phu nhân xua tay nói: “Bà đã hỏi bác sĩ rồi, hai ngày nữa là ra viện được! Bộ xương già này ở đâu chẳng giống nhau.

Bà về nhà các con mới có thể yên tâm đi làm chuyện của mình.

Tuổi trẻ chính là lúc phấn đấu vì sự nghiệp, không thể cứ trông bà lão này mãi được.

Huống chi Hạ Nhật Ninh còn phải tới cầu hôn chính thức với Thẩm gia nữa! Lẽ nào còn cầu hôn ở bệnh viện à?”
Nhắc tới Hạ Nhật Ninh, khuôn mặt của Thẩm Thất hơi đỏ lên.
“Bà ngoại, anh con...” Thẩm Thất cắn môi: “Bà đừng trách anh ấy!”
Thẩm lão phu nhân thở dài, nói: “Bà già rồi, Tiểu Thất ạ.

Cái nhà này phải dựa vào các con! Tức giận hay không không quan trọng, quan trọng là các con thấy vui vẻ hạnh phúc! Nếu Tiểu Lục và Sùng Minh ở bên nhau có thể vui vẻ, sao bà lại ngăn cản chứ?”
Thẩm Thất kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Thẩm lão phu nhân: “Bà ngoại, bà đồng ý rồi à?”


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK