Tốc độ của Thẩm Viễn cực kì nhanh nhẹn, đó là phản ứng được luyện thành dưới sự huấn luyện nghiêm khắc của Sùng Minh.
Mới qua mười phút, nhưng toàn bộ đồ đạc đã được xếp trở lại vị trí ban đầu.
Thẩm Viễn ngó vào nhìn một phòng khác, thấy hai cô gái trong phòng còn đang rất bận rộn, trên sàn có một đống đồ chưa được dọn xong.
Vào phòng con gái thì xấu hổ, nên Thẩm Viễn cũng không thể giúp đỡ hai cô gái, đành trở về phòng mình, nằm lên ghế sô pha, mở điện thoại ra chơi trò chơi
Còn đang chơi dở thì cậu nhận được tin nhắn của Thẩm Hà: “Ở ngoài thấy thế nào?”
Thẩm Viễn lập tức thoát khỏi màn hình trò chơi, nhắn lại cho Thẩm Hà: “Vui lắm ạ, cảm giác khá mới mẻ.
Hóa ra cuộc sống của người bình thường cũng thú vị đến vậy.
Khó trách mọi người cứ thỉnh thoảng là lại ra ngoài chơi! Ở đây em hoàn toàn không cảm thấy gò bó gì cả.”
Thẩm Hà lập tức gửi một cái icon cười đầy thâm ý sang: “Vậy em đã gặp được tình yêu đời mình chưa hả? Em trai nhà chúng ta vậy mà vẫn chưa yêu đương bao giờ cơ đấy!”
Thẩm Viễn dở khóc dở cười nhắn lại: “Em chưa muốn yêu! Xung quanh mọi người toàn tỏa ra mùi yêu đương nồng nặc thôi, em phải khác mọi người, tiếp tục tỏa ra mùi FA thơm ngát.
Em mới mười chín tuổi thôi mà, mọi người đừng sốt ruột.”
Thẩm Hà liền gọi điện thoại đến luôn: “Em đang ở đâu?”
Thẩm Viễn nói nơi mình ở cho Thẩm Hà, rồi cười bảo: “Sao thế ạ? Anh rể không đến tìm chị ạ?”
Thẩm Hà cười: “Hôm nay anh ấy có việc rồi, mà chị cũng nhớ em, nên mới gửi tin nhắn cho em.
Em có mang theo đủ tiền không? Nếu không đủ thì để chị chuyển cho.
Tuy rằng em còn nhỏ nhưng ra ngoài ở cũng phải có tiền chứ.”
Thẩm Viễn vênh mặt bảo: “Em không cần đâu! Em tìm được việc rồi chị ạ, em làm nhân viên giao hàng!”
Thẩm Hà lại cười: “Tốt lắm, tốt lắm, cứ trải nghiệm cuộc sống thoải mái đi nhé! Đợi em về, nhất định phải kể cho mọi người về cuộc sống của nhân viên giao hàng đấy.”
“Vâng.” Thẩm Viễn thấy Châu Lợi Lợi và Nguyên Tiểu Phỉ đã dọn phòng gần xong, thì bảo với Thẩm Hà: “Thôi, giờ em có việc rồi, lúc khác nói chuyện sau nhé.”
“Ừ.” Thẩm Hà cũng không hỏi thêm gì, cúp máy luôn.
Thẩm Viện đi ra ngoài, thấy Châu Lợi Lợi và Nguyên Tiểu Phỉ đang khiêng sô pha thì liền đến phụ một tay: “Việc nặng thế này cứ giao cho tôi là được.”
Thẩm Viễn không đợi hai người trả lời thì đã khiêng sô pha vào.
Châu Lợi Lợi và Nguyên Tiểu Phỉ liền hít sâu một hơi!
Đúng là khỏe thật đấy!
Thẩm Viễn dễ dàng khiêng sô pha đặt vào phòng, sau đó quay lại hỏi: “Để đây được không?”
“Được rồi, vậy được rồi.” Hai cô gái gật đầu lia lịa.
Thẩm Viễn cười vui vẻ: “Còn chuyện gì cần giúp không? Để tôi làm cho, mấy việc này là của con trai, sao để cho con gái làm được chứ?”
Châu Lợi Lợi và Nguyên Tiểu Phỉ nghe thấy thế đều đỏ mặt.
Hai cô gái cũng quen sống ở ngoài rồi nên lập tức thích ứng với cuộc sống sinh hoạt chung, bắt đầu nhờ Thẩm Viễn bê cái này cái kia vào.
Sau khi sắp xếp xong mọi thứ, Châu Lợi Lợi lập tức ấn Thẩm Viễn xuống ghế, cười bảo: “Cậu nghỉ ngơi đi, tôi với Tiểu Phỉ xuống dưới mua đồ lên nấu.
Tôi sẽ xuống bếp tự tay làm một bàn tiệc, mừng ngày đến nhà mới.”
Nguyên Tiểu Phỉ cũng nói theo: “Đúng vậy, đúng vậy, mấy việc dọn dẹp đều do cậu làm cả rồi, những việc còn lại cứ giao cho bọn tôi.”
Nói xong, hai cô gái cùng ra ngoài mua đồ ăn.
Thẩm Viễn cũng không từ chối, để các cô đi siêu thị.
Một lúc sau, Châu Lợi Lợi và Nguyên Tiểu Phỉ xách mấy túi đồ về, vui vẻ nấu ăn.
Tuy rằng bàn tiệc này vẫn kém mấy nhà hàng cao cấp, nhưng cũng coi như hương vị đầy đủ.
Thẩm Viễn lấy một chai rượu ra mời mọi người uống.
Cả ba đều dùng bữa rất vui vẻ.
Hôm sau, lúc đi làm, Châu Lợi Lợi cùng Thẩm Viễn đi làm tạp vụ.
Tuy Nguyên Tiểu Phỉ cũng muốn đi cùng họ, nhưng cô chỉ đành đến chỗ làm của mình ở nơi khác.
Thẩm Viễn là nhân viên giao hàng, nên làm vài việc lặt vặt ở công ty xong thì sẽ phải ra ngoài giao đồ.
Châu Lợi Lợi thấy Thẩm Viễn sắp ra ngoài, thì đưa cho cậu một chai nước, bảo: “Cầm theo mà uống.”
Thẩm Viễn cười nhận lấy chai nước.
Một chàng trai cũng đi giao hàng với Thẩm Viễn liền nháy mắt cười với cậu: “Nhóc con này giỏi phết nhỉ! Mới vừa tới công ty mà đã tán đổ được cô gái xinh đẹp nhất chỗ này rồi.”
Thẩm Viễn nghiêm túc nói: “Các cậu đừng nói linh tinh, tôi với cô ấy chỉ là bạn bè thôi, giờ tôi cũng chưa muốn có bạn gái.”
Những người khác đều kinh ngạc nói: “Cậu thấy Châu Lợi Lợi còn chưa đủ đẹp à?”
Thẩm Viễn cười, không nói thêm gì cả.
Từ nhỏ đến lớn, cậu đã quen nhìn hai người xinh đẹp nhất là Thẩm Hà và Thẩm Mạch.
Vậy nên cậu cũng miễn dịch luôn với những cô gái xinh đẹp khác.
Những cô gái ấy trong mắt cậu cũng chỉ là người bình thường mà thôi.
Thế nhưng cậu không nói rõ chuyện này.
“Đi thôi, đi nhận đơn nào.” Mọi người nói chuyện vài câu rồi cũng tản ra làm việc.
Mới đầu Thẩm Viễn chưa quen cách làm việc ở đây, vậy nên tốc độ nhận đơn cũng chậm hơn người khác nhiều.
Nhưng rồi sau đó, cậu cũng quen dần và nhận được không ít đơn hàng.
Thanh niên thời buổi này không quá chú trọng đến việc nấu cơm ở nhà, mà công việc lại bận rộn, nên họ thường gọi thức ăn giao đến tận nơi.
Như vậy vừa tiết kiệm thời gian, mà cũng đỡ phải cãi nhau ồn ào.
Mỗi buổi trưa Thẩm Viễn đi giao hàng, thì đơn đặt hàng có đến 80% là của mấy thanh niên.
Nhìn đơn hàng cuối cùng, cậu nghĩ giao xong đơn này thì sẽ đi kiếm chỗ ăn trưa.
Cậu cầm túi đồ đến, gõ cửa phòng: “Cô Triệu, đồ của cô được giao đến rồi.”
Nhưng gõ cửa mãi mà vẫn không thấy ai ra mở.
Thẩm Viễn liền lấy điện thoại ra định gọi.
Chưa kịp gọi, thì cánh cửa phòng đã mở ra, không khí u ám từ bên trong như đập thẳng vào mặt hắn.
Thẩm Viễn thấy người ra mở cửa là một người đàn ông mặc áo ngủ hoa lôi thôi, gương mặt dữ tợn như muốn ăn tươi nuốt sống người ta.
Thẩm Viễn nhíu mày, đưa đồ cho đối phương: “Thưa anh, đây có phải là nhà cô Triệu không? Tôi giao hàng đến cho cô ấy.”
Người đàn ông kia lập tức giằng lấy túi đồ trên tay Thẩm Viễn, rồi sập cửa lại.
Thẩm Viễn còn chưa rời đi thì đã nghe thấy tiếng đồ vật bị đập vỡ trong phòng: “Đồ lẳng lơ! Mày không đi thấy trai một ngày thì khó chịu à? Còn dám gọi giao hàng? Mày thích cái thằng nhóc giao hàng mặt mày sáng sủa kia chứ gì? Tao đánh chết mày, con mặt dày!”
Ngay sau đó, có tiếng phụ nữ hét lên từ trong phòng: “Không phải đâu, không phải mà, em chỉ đói nên muốn ăn thôi! Anh đừng đánh em, em không dám làm thế nữa! Cứu tôi với, ai cứu tôi với!” Thẩm Viễn nghe vậy thì dừng bước, nghĩ xem liệu có nên can thiệp vào chuyện này không.
Danh Sách Chương: