Hạ Nhật Ninh nắm lấy tay của Thẩm Thất đi vào, nhìn thấy cảnh tượng ở trước mắt, cũng không nỡ lòng qua đó quấy rầy bọn họ.
Bởi vì, thật sự là quá đẹp rồi!
Đây có lẽ chính là cử án tề mi, kiêm điệp tình thâm (vợ chồng tôn kính nhau và tình cảm rất sâu sắc) rồi chăng?
Hạ Nhật Ninh cùng Thẩm Thất thì yên tĩnh như vậy đứng ở chỗ đó, chờ sau khi chải vuốt xong thì mới mở miệng nói: "Thật có lỗi, quấy rầy rồi!"
Người đàn ông cùng người phụ nữ đồng thời ngẩng đầu nhìn qua đó, Hạ Nhật Ninh cùng Thẩm Thất đã cảm thấy một cơn quáng mắt.
Trước kia ở trong ảo cảnh cùng trong cảnh mộng gặp nhau, thế nhưng là dù sao cũng chỉ có chính mình cùng đối phương, bây giờ bốn người đồng thời xuất hiện, loại cảm giác này, quả thực là không cách nào dùng ngôn ngữ miêu tả được!
"Hoan nghênh các người đã về nhà." Người cô gái chậm rãi đứng lên, chậm rãi đi tới, cứ như vậy đứng ở trước mặt của Thẩm Thất, nhẹ nhàng kéo lấy ngón tay của Thẩm Thất: "Tôi cuối cùng cũng đợi được cô đến rồi."
Thẩm Thất ngơ ngác nhìn lấy dung mạo giống y như đúc với mình ở trước mắt, nhịn không được đưa tay đi sờ vào gương mặt của đối phương.
Đối phương không có kháng cự, cứ như vậy mặc cho Thẩm Thất vuốt ve.
Ngón tay của Thẩm Thất mang theo độ ấm, mà gương mặt của đối phương lại mang theo một luồng lạnh buốt, điều này làm cho Thẩm Thất có một cảm giác không chân thực.
"Chúng ta không cần phải giới thiệu lần nữa phải không?" Cô gái cười cười: "Tôi là Thất tiên tử, cũng là tiểu Thất.
Cô gọi là Thẩm Thất, cũng là còn được gọi là tiểu Thất.
Tôi chính là cô, cô chính là tôi."
Đầu ngón tay của Thẩm Thất khẽ run.
Những lời này là có ý gì?
Người đàn ông huyền y cũng đã đi tới, đứng ở trước mặt của Hạ Nhật Ninh.
Cùng là khôi ngô tuấn tú không ai sánh được, cùng là bá khí hào hùng.
Duy nhất không như nhau là, có lẽ chính là trang phục và đôi mắt, màu tóc không như nhau chăng?
"Chúng ta mang đồ vật đưa tới rồi, chuyện khác, chúng tôi đúng là lực bất tòng tâm rồi." Hạ Nhật Ninh cảnh giác mà nhìn lấy đối phương nói.
Đại Đế nghe vậy lập tức cười cười: "Thì ra tính cảnh giác của chúng tôi, vậy mà cũng có thể giống hệt như vậy!"
"Hai vị mời ngồi!" Thất tiên tử khoát tay, kéo lấy Thẩm Thất liền xoay người đi vào phòng chính rồi, đem Thẩm Thất đặt ở trên ghế ngồi.
Thẩm Thất cúi đầu nhìn qua, trên chiếc kỷ trà ở trước mặt mình, đã bày đầy món ăn hiếm lạ.
Bốn người chia ra, bộ dạng ăn cơm này, ngược lại là phù hợp tập tính của cổ nhân.
"Mời!" Đại Đế hướng về phía Hạ Nhật Ninh khoát tay, sau đó cẫn đầu đi vào trong.
Chờ bốn người sau khi ngồi xuống, Thất tiên tử nâng chén đối với Thẩm Thất nói: "Qua nhiều năm như vậy, vất vả rồi."
Thẩm Thất bưng chén rượu lên, cùng Thất tiên tử xa xa nâng chén, cùng nhau uống xuống.
Thẩm Thất vừa mới nuốt xuống, đã cảm thấy rượu vô cùng tinh khiết thuần túy.
Thuận theo thực quản trượt đến trong dạ dày, cả người đều hình như bơm vào sức sống cùng sinh cơ, vốn là mỏi mệt cùng đói khát trong nháy mắt đã biến mất rồi!
Bởi vì quá mức ngon, Thẩm Thất nhịn không được lại uống thêm một ngụm.
Quả thực quá ngon rồi!
Đại Đế cũng hướng về phía Hạ Nhật Ninh nâng chén nói: "Tôi biết rõ anh có nghi vấn, hôm nay chúng tôi sẽ nói rõ hết mọi thứ! Đương nhiên, quyền quyết định cuối cùng vẫn còn nằm trong tay của các người! Bởi vì chúng tôi vốn chính là một thể, vì vậy anh không cần phải lo lắng tôi sẽ làm khó dễ anh.
Làm khó dễ anh, không phải là làm khó dễ bổn quân sao?"
Hạ Nhật Ninh cũng bưng chén rượu lên, cùng Đại Đế xa xa cụng chén, một hơi uống hết.
Rượu vào bụng, Hạ Nhật Ninh ngay lập tức khen ngợi: "Rượu ngon!"
Đại Đế cùng Thất tiên tử đồng thời mỉm cười, Thất tiên tử nói: "Rượu này là trân quý của Thần Quân, nếu như không phải là bởi vì các người trở về, rượu này là tuyệt đối sẽ không mở ra đấy.
Dù sao, một giọt cũng đủ để khiến cho nhân gian hỗn độn rồi."
Thẩm Thất không hiểu nhìn lấy cô ấy: "Ở đâu có khoa trương như vậy?"
Cô ở Hạ gia cũng không phải là chưa thấy qua rượu ngon.
Hạ Nhật Ninh cất chứa không thiếu gì các loại rượu ngon, còn có rất nhiều đều là đã bản tuyệt thế rồi, bên ngoài có tiền mà không mua được đấy.
Thế nhưng là cho dù là như vậy, cũng chưa từng gặp người vì một bình rượu mà gây ra chiến tranh a?
Mắt phượng của Hạ Nhật Ninh lóe lên, hình như nghĩ tới điều gì.
Chỉ là hắn hết sức nhìn thoáng qua Đại Đế, nhưng lại không nói gì thêm.
Thất tiên tử nghe xong lời nói của Thẩm Thất, nhưng lại không giải thích, chỉ là cười.
Tuy rằng tướng mạo của Thất tiên tử cùng Thẩm Thất hoàn toàn giống nhau, thế nhưng là khí chất đúng là hoàn toàn không giống nhau.
Thất tiên tử quá lạnh rồi, mà Thẩm Thất quá ấm rồi.
Giống như là hai đóa hoa có sắc thái ấm lạnh, rõ ràng là giống nhau, tuy nhiên lại có thể đơn giản phân biệt ra được lẫn nhau.
"Cô có vấn đề gì, có thể hỏi tôi." Thất tiên tử có nhân phẩm đạm bạc như hoa cúc, giọng nói cũng là dễ nghe vô cùng.
Tuy rằng trong trẻo lạnh lùng, thế nhưng là rất dễ nghe.
Thẩm Thất nhìn thoáng qua Hạ Nhật Ninh, nén một hơi, nói: "Những người khác ở mộ địa, như thế nào rồi?"
Thẩm Thất vừa mới nói xong, những người khác ở hiện trường đều đồng thời nở nụ cười rồi.
Nụ cười này, ngược lại là đem Thẩm Thất cười đến có chút bối rối.
Đại Đế quay đầu nhìn lấy Thất tiên tử, nói: "Các em quả nhiên là giống nhau đấy.
Ngay cả phần lòng tốt này cũng giống hệt như vậy."
Thất tiên tử cười gật gật đầu, đối với Thẩm Thất nói: "Bọn họ đều rất tốt."
Vừa mới nói xong, Thất tiên tử đưa tay nhẹ nhàng phất một cái, trước mặt của Thẩm Thất lập tức xuất hiện một mặt kính, trong gương xuất hiện là, rõ ràng đúng là mọi người đang ở mộ địa nghỉ ngơi!
"Bọn họ đều đang đợi các người.
Xem ra, bọn họ đều rất để ý các người." Thất tiên tử nói: "Vì vậy, yên tâm đi.
Trong mộ địa này, không ai có thể làm tổn thương đến bọn họ."
Nhìn thấy bọn họ đều bình an, Thẩm Thất lúc này mới yên lòng, tiếp tục hỏi: "Vậy lần trước, người đã cứu tôi, là cô sao?"
"Là tôi." Thất tiên tử gật gật đầu.
"Cảm ơn, tôi thiếu nợ cô một tiếng cảm ơn." Thẩm Thất rất nghiêm túc nói ra: "Cho dù quan hệ giữa chúng ta sâu như vậy, một câu cám ơn này, vẫn là phải trịnh trọng nói ra."
Thất tiên tử không thể phủ nhận mà cười cười, không nói gì thêm.
"Tôi, thực sự đúng là cô sao?" Trong ánh mắt của Thẩm Thất hơi lộ ra một sự ngơ ngác: "Thế nhưng là tại sao tôi cảm thấy được chúng ta hoàn toàn không phải là cùng một người? Chỉ là trùng hợp lớn lên giống nhau mà thôi! Cô có cuộc sống của cô, tôi có cuộc sống của tôi, không phải sao?"
Thất tiên tử cười cười, quay đầu đối với Đại Đế nói: "Xem ra vấn đề này, phải là để anh đến trả lời rồi!"
Đại Đế gật gật đầu, nói: "Muốn giải thích vấn đề này, vậy sẽ phải từ đầu nói đến.
Đây là câu chuyện rất dài, vì vậy chúng ta vừa ăn vừa nói.
Nếu thích rượu này, thì uống thêm vài chén, cũng như là, sự đền bù và xin lỗi đối với các người."
Hạ Nhật Ninh cũng không cùng anh ấy khách khí, đúng là cho mình rót đầy một ly, một hơi uống hết!
Thất tiên tử cũng mời Thẩm Thất uống rượu, Thẩm Thất chỉ có thể cùng theo uống một ly.
Sau khi nuốt xuống, Thẩm Thất âm thầm mà suy nghĩ, rượu này thật sự là rất ngon, uống xong không có nhức đầu, quả thực thoải mái tới vô cùng.
Hình như tế bào của cả người đều bị kích hoạt vậy.
"Bản thân tôi cũng không biết mình đã sống được bao lâu rồi.
Từ lúc khai thiên lập địa, tôi có lẽ là đã có hình dáng ý thức.
Vì vậy, tôi là một trong những thần tôn cấp nguyên lão không nhiều.
Ở thiên giới được hưởng một số đặc quyền nhất định, mọi người tôn xưng là Thần Quân." Đại Đế chậm rãi mở miệng nói.
Tinh thần của Thẩm Thất chấn động, câu chuyện sắp đến rồi!
"Cũng chính là bởi vì vậy, tôi ở thiên giới cầm giữ lĩnh vực của chính mình.
Tôi lúc bắt đầu biến hóa, chính là từ Lưu Ly bảo kính này biến hóa mà thành.
Vì vậy, Lưu Ly bảo kính này cũng là phép báu của bản mệnh tôi.
Luôn được tôi đặt ở trong lãnh địa của tôi, ngủ say hơn mười vạn năm." Đại Đế nắm lấy chén rượu, ánh mắt chưa từng rời khỏi qua Thất tiên tử, con mắt đỏ hơi hơi vén lên, bá khí hào hùng.
Danh Sách Chương: