“Thiên đình có gì tốt? Một mảnh lạnh băng.” Đại đế khẽ cười: “Ở đó cả hàng vạn năm, sớm đã chán rồi.
Trần gian tốt biết mấy, ở đây còn có thứ gọi là tình cảm, khiến người ta mê mẩn.”
Thiếu nữ khẽ cười: “Nhưng đời người ngắn ngủi, không quá trăm năm.
Sau một trăm năm, thì mọi ân oán tình thù lúc trước sẽ quên hết, không nhớ mình là ai nữa.”
“Nhưng ta lại cảm thấy, sống rực rỡ cả trăm năm, tốt hơn cô độc một bóng cả vạn năm.
Tiểu Thất, nếu lý tưởng của nàng là giữ lấy bình yên một cõi, thế thì ta giúp nàng giữ nó trong ba ngàn năm! Ba ngàn năm sau, đổi lại nàng đến bên ta một đời, được không?”
Thiếu nữ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn đại đế: “Ngài tại sao?”
“Hông loan tinh dộng, ta cũng không về được.” Đại đế cứ ngơ ngác nhìn thiếu nữ, trong ánh mắt đỏ đó chứa một nổi thâm tình.
Thiếu nữ nhất thời không biết nên nói gì cho tốt.
Hồng loan tinh động, tình kiếp bắt đầu.
Thiếu nữ không ngờ tình kiếp của đại đế, chính là do mình mà nên.
Ta lại lần nữa hại ngài ấy sao?
Từ ngày hôm đó trở đi, sức khỏe thiếu nữ càng ngày càng yếu.
Phần lớn thời gian đều là chìm vào giấc ngủ.
Tính khí đại đế cũng dần trở nên kỳ lạ, hạ lệnh nhanh chóng xây mộ phần.
Cuối cùng, cho đến khi thiếu nữ lâm nguy, phần mộ được xây xong.
Thiếu nữ nằm trên giường bệnh, kéo lấy tay đại đế, khẽ nói: “Chuyện này do ta mà nên, nên do ta mà kết thúc.
Đại đế, nếu như ta có kiếp sau, ta sẽ nợ người một đời một kiếp.”
Thiếu nữ nói xong câu đó, liền nắm chặt tay đại đế, nhắm mắt ra đi.
Đại đế cứ thế nhìn thiếu nữ chết trước mặt nhìn, đôi mắt đỏ đẫm máu, gần như suy sụp.
Mấy hôm nay, hai người bên nhau từng chút một, như một câu chú vậy, cứ bám lấy trái tim của ngài ấy.
Trái tim đã động, sao thu lại được?
Đều trách quy tắc của thiên đạo, nếu không phải quy tắc đáng chết đó, thì Tiểu Thất của ngài ấy sẽ không chết!
Một ý nghĩ nảy nở trong lòng: nếu như ngài ấy có thể thay đổi quy tắc thiên đạo, thế thì Tiểu Thất của ngài ấy có phải là có thể trở lại?
Một khi ý nghĩ này hình thành, cứ thế không xua đi được.
Khí thế quanh người đại đế dần trở nên lớn hẳn!
Vô số tiên lực liền bộc phát, liền như muốn phá hủy tất cả, đem cả cung điện tráng lệ kia, liền trở thành bình địa!
Bầu trời ngoài kia vốn dĩ trông xanh, nhưng thời khắc này, mây đen kéo tới, sấm chớp vang rềnh.
Đại đế do không chịu nổi cái chết của thiếu nữ, sắp bị ma hóa.
Trong thời khắc quan trọng này, thiên đế gián trần!
“Tiên quân thật sự muốn đối kháng thiên đạo?” Thiên đế với vẻ đắng lòng nhìn đại đế: “Ngài thân là thượng cổ tiên quân, thật sự không tiếc hủy bỏ cả tu vi để đối kháng với thiên đạo sao?”
Đại đế ôm lấy di hài của thiếu nữ chậm rãi bước đi: “Nếu như không có nàng ấy, tiên quân có là gì? Thiên đế, tình kiếp của ta đã bắt đầu, lại không có người hóa giải tình kiếp.
Thành thần hay hóa ma, với ta mà nói, thì có gì khác biệt?”
Đại đế với mái tóc bạc được buộc ngay ngắn, đột nhiên thoát khỏi sự ràng buộc của vương miện, không có gió mà tự bay.
Chiếc trường bào đen trên người bay phấp phới, sát ý rõ hiện!
“Đợi đã!” thiên đế nhìn thấy đại đế thật sự sắp bị ma hóa, liền vội.
Buộc miệng nói: “Chuyện này không phải là không có cách thay đổi!”
Đại đế quay đầu nhìn thiên đế.
Thiên đế vội giải thích nói: “Chi bằng như thế, ta chỉ cho ngài một con đường.”
Thiên đế thấy ngài ấy không phản đối, liền nói: “Thất tiên tử là người của Viêm đế, từ giây phút nàng ấy hóa thành tinh linh, thì sứ mạng nàng ấy chính là bảo vệ sinh linh một cõi.
Nếu ngài vì cái chết của nàng ấy, mà săn bằng sinh linh ở đây, chẳng khác gì trái ngược với ý nguyện ban đầu của nàng ấy? Tuy rằng thiên đạo định sẵn là chết, nhưng không phải không thay đổi được.
Chỗ của ta có một chiếc tỏa hồn phiên, có thể tạm thời khóa chặt linh hồn nàng ta, để không trở thành linh khí trời đất.
Nếu ngài chịu tĩnh hóa một thân ma khí, thì ta sẽ cho phép nàng ấy ngàn năm sau chuyển thế thành người.
Ngài phải phong tỏa hết ký ức và tiên lực, nếu ngài có thể trong biển người tìm được nàng ấy, hơn nữa bên nàng ấy một đời một kiếp, thì ta sẽ giúp nàng ấy tái tạo tiên thân.
Thế nào?”
Mắt phượng của đại đế có phần giãn ra: “Thật sự là được chứ?”
Thiên đế thấy đại đế cuối cùng cũng chịu hồi tâm chuyển ý, liền gật đầu nói: “Tất nhiên là được! Đây vốn dĩ là một sai sót! Nếu như lần này không phải do thần giới đại chiến, cũng sẽ không ảnh hưởng đến Viêm đế, bỏ đi, mấy chuyện này không nói nữa.
Bản đế nói lời giữ lời, chỉ cần ngài chị tĩnh hóa một thân ma khí, thì ta sẽ cho hai người cơ hội một đời một kiếp.”
Đại đế khẽ cười, đưa tay vuốt lấy mặt thiếu nữu, nói: “Tiểu Thất, nàng nghe thấy chưa? Chúng ta có thể một đời một kiếp rồi! Không cần biết qua bao nhiêu năm, ta sẽ tìm được nàng! Nàng hãy nhớ rõ, nàng nợ ta một đời một kiếp.”
Nước mắt đại đế khẽ rơi xuống, một giọt nước mắt rơi trên cổ nàng ấy.
Nước mắt đỏ bổng chốc ngưng tụ lại, biến thành một vết bớt trên cổ nàng ấy.
“Ta đợi nàng! Cho dù là ngàn năm vạn năm, ta đều sẽ đợi nàng!” đại đế ôm lấy di hài thiếu nữ, chậm rãi bước đi vào trong mộ phần: “Ta đâu cũng không đi cả, ta sẽ ở đây thay nàng bảo vệ một cõi sinh linh.
Cho đến khi nàng trở về bên cạnh ta.
Đừng để ta đợi quá lâu.
Được không?”
Ngón tay thon dài rớt trên cổ nàng ấy, giọt nước mắt đỏ rớt xuống trở thành vết bớt, kiêu diễm vô cùng.
Thẩm Thất đứng bên cạnh, chứng kiến cả quá trình của đại đế và thiếu nữ, cho đến khi cô ấy nhìn thấy cảnh này, cả người đều khóc không thành tiếng.
Khi thất tiên tử sắp chết, đại đế dần ma hóa, Thẩm Thất nhìn thấy rất rõ.
Nhưng cuối cùng vì một đời một kiếp bên cạnh thất tiên tử, ngài ấy đã từ bỏ ma hóa.
Nếu như không phải yêu tận xương tủy, làm sao cam tâm trở thành tù nhân của đối phương?
Ngài ấy một khi ma hóa, sẽ thoát khỏi quy tắc thiên đạo.
Nhưng ngài ấy sẽ mất đi cơ hội gặp lại thất tiên tử.
Trừ phi ngài ấy đủ mạnh mẽ đánh bại quy tắc thiên đạo.
khi thiên đế nói với ngài ấy, chỉ cần đồng ý từ bỏ ma hóa, chờ mấy ngàn năm thì có thể gặp lại thất tiên tử, ngài ấy không có bất cứ do dự nào mà từ bỏ.
Phần tình cảm này, phải sâu đậm bao nhiêu, mới có thể để ngài ấy đồng ý trầm luân thế?
Khi thiên đế rời khỏi, để lại một câu cho đại đế: “Nếu như ngàn năm sau, nàng ấy không yêu ngài.
Thế thì, hồn phách nàng ấy sẽ triệt để hóa thành linh khí đất trời, cho dù ngài đánh bại thiên đạo, cũng không cứu vãn được.”
Đại đế nhẹ vuốt mặt thiếu nữ: “Nàng sao có thể không yêu ta? Ta đã yêu nàng như thế! Không có nếu như! Ta đợi nàng!”
Đại đế kéo lấy ta thiếu nữ, nắm lấy chung rượu bằng đồng, và ly rượu trong tay mình cộng ẩm: “Tiểu Thất, uống xong ly rượu này, chúng ta là phu thê.
Lên trời xuống đất, ta mãi ở trần gian đợi nàng.”
Thẩm Thất chính là khóc tới tỉnh dậy.
Chờ cho Thẩm Thất tỉnh người, gối cũng đã bị nước mắt làm cho ướt nhẹp.
Thật sự quá cảm động đi.
Hu hu hu, nước mắt không sao dừng được.
Thật ghét mình sao không phải nhà văn, nếu không thì có thể viết lại câu chuyện này tốt biết mấy!
Thật trùng hợp, vị thiếu nữ kia là thất tiên tử, xếp thứ tự nhỏ nhất, cô ấy cũng tên Tiểu Thất.
Hu hu hu hu hu, mình cũng xếp thứ nhỏ nhất, mình cũng tên Tiểu Thất.
Hu hu hu hu hu, cảm động chết mất.
Đại đế và thất tiên tử quả không dễ gì, chờ mình có thời gian, nhất định đem câu chuyện tình của họ viết lại!
Ừm, tại sao cứ cảm thấy có nơi nào đó kỳ lạ?
Ngoại trừ đại đế giống như đúc với Hạ Nhật Ninh, mình giống y như thất tiên tử ra, hình như còn vết bớt.
Thẩm Thất vội xuống giường, mở đèn, nhìn trong gương vết bớt giữa cổ của mình.
Điều này cũng quá trùng hợp đi chứ?
Vết bớt của mình, cùng với nước mắt đại đế hóa thành vết bớt trên người thất tiên tử, sao lại giống nhau như thế?
Không thể nào nói mình chính là chuyển thế của thất tiên tử, Hạ Nhật Ninh chính là chuyển thế của đại đế chứ?
Xí, không thể nào! Chuyện này cũng quá trêu đi!
Mình là người theo vô thần luận!
Nhất định là do mình gần đây áp lực lớn quá, do cải nhau với Hạ Nhật Ninh, cho nên mới có giấc mơ kỳ lạ như thế.
Không phải đều nói ban ngày nghĩ gì đêm mơ thế đó sao.
Áp lực quá lớn doVưu Tâm Nguyệt với mình có mối thù giết bố, cho nên trong tiềm thức của mình mới tự hình thành mộng cảnh cho câu chuyện tình yêu bi thương thế kia, để phát tiết tâm trạng u uất của mình.
Đúng, nhất định là như thế!
Nếu không, thì đây đúng là quá trêu đi.
Hoàn toàn không cách nào dùng khoa học giải thích được.
Thẩm Thất như thế an ủi bản thân.
Chờ sau khi tâm trạng ổn định lại, lại đi qua xem chiếc chung rượu bằng đồng kia, cứ cảm thấy chiếc chung rượu bằng đồng kia không có thần thái như vừa rồi nữa.
Thật là kỳ lạ!
Thẩm Thất lại đem chung rượu đó dọn lên, lần nữa chuẩn bị nằm xuống ngủ.
Nhưng Thẩm Thất cứ lật qua trở lại, làm sao cũng không ngủ được
Cảnh hai người tử biệt trong mơ, thật sự là quá sốc đi.
Thẩm Thất cứ như mình ngay trong hiện trường đó, cứ thế nhìn họ chia xa.
Ây, trái tim cứ nghẹn nghẹn sao á.
Lúc này, cửa nhà kêu lên.
Thẩm Thất liền phản ứng lại, là anh hai về!
Thẩm Thất vội trùm áo đi ra, vừa mở đèn, quả nhiên là Thẩm Lục trở về.
“Anh, sao khuya thế mới về?” Thẩm Thất nhìn đồng hồ, giờ đã hai giờ rồi.
Thẩm Lục thấy Thẩm Thất thức dậy, liền tự trách nói: “Là anh lầm ồn em rồi?”
Thẩm Thất lắc đầu: “Không có, vừa lúc khát nước, ra đây uống miếng nước.”
Thẩm Lục mới thở phào, nói: “Mấy hôm nay anh có nhiều việc.
Đúng rồi, bữa tiệc từ thiện đêm nay như thế nào?”
Thẩm Thất nói: “Tất cả đều thuận lợi, không có xuất hiện người kỳ lạ nào.”
Thẩm Lục gật đầu: “Thế thì anh yên tâm rồi.
Uống nước xong thì di ngủ nào, ngoan.”
“Ồ.” Thẩm Thất trả lời một tiếng, nhìn Thẩm Lục vào phòng, cứ cảm thấy anh hai mấy hôm nay kỳ kỳ.
Nhưng chỗ nào kỳ vẫn nói không ra.
Anh hai không phải là đang yêu chứ?
Vừa nghĩ đến khả năng này, Thẩm Thất liền lắc đầu phủ định.
Nếu như anh hai đang yêu, anh ấy nhất định sẽ nói với mình.
Đúng thế, chính là tự tin như thế!
Thẩm Thất uống ngụm nước, sau khi về đến phòng, cuối cùng lần nữa ngủ thật say.
Lần này, cô ấy không có nằm mơ nữa.
Một giấc tới sáng.
Thẩm Thất không biết, lúc này Hạ gia, thật sự là dầu sôi lửa bỏng.
Hạ Nhật Ninh bận cả buổi tối, cùng Văn Nhất Phi, Phạm Thành Phạm Ly, bàn thành công một hạng mục.
Khi mà Hạ Nhật Ninh chuẩn bị trở về trang viên Cảnh Hoa ngủ bù, điện thoại Hạ gia gọi đến: “Nhật Ninh, lập tức về biệt thự một chuyến.”
Hạ Nhật Ninh nghe giọng bà nội không được tốt lắm, liền trong lòng có một dự cảm không lành xẹt qua.
Lần này không phải xảy ra chuyện gì chứ?
Có thể khiến bà nội giận đến thế, có lẽ không phải chuyện nhỏ.
Chẳng lẽ có liên quan đến mẹ?
Vừa nghĩ đến khả năng này, đáy lòng Hạ Nhật Ninh liền có một tia lạnh ngang qua..
Danh Sách Chương: