Rất trùng hợp là, khi đối phương nhìn thấy thiết kế của Thẩm Thất, họ thể hiện sự yêu thích vô cùng đối với nó, muốn hẹn Thẩm Thất ra ngồi xuống gặp mặt.
Cho nên, Sau khi Thẩm Thất quay xong phim ở trong đoàn phải lập tức rời khỏi đó.
Nhưng trước đó, cô ấy còn phải vẽ một bảng thiết kế theo yêu cầu của đối phương.
Nếu lần này nhận được sự khẳng định của đối phương, thì Thẩm Thất đã có thể chính thức đi thi bằng nhà thiết kế rồi.
Cho nên, Thẩm Thất rất bận rộn, bận rộn vô cùng.
Cả đoàn làm phim cứ phải tăng ca tăng giờ, quay phim không ngừng nghỉ, quay xong ngoại cảnh thì quay nội cảnh.
Các diễn viên cứ luân phiên nhau diễn liên tục.
Bởi vì thời gian của Thẩm Thất rất khẩn trương, nên đoàn làm phim cố gắng quay những cảnh của nam nữ chính trước.
Còn những đoạn quay bù và những cảnh không quan trọng, thì Thẩm Thất đã không cách nào kiêm luôn được nữa.
Sau khi quay xong màn cuối cùng của nam nữ chính, thì Thẩm Thất phải chính thức khởi hành rồi.
Nếu Thẩm Thất đã đi rồi thì những ông chủ khác cũng không cần phải ở lại làm gì nữa.
Khi nghe nói Thẩm Thất phải đi gặp một ông chủ của một thương hiệu lớn, thì bốn người đàn ông đó lại cùng mở miệng nói, cũng đúng lúc họ phải đi đến thành phố đó.
Thẩm Thất chợt không biết nói gì nữa.
“Tôi đi để bàn về thiết kế với người ta mà.” Thẩm Thất nghi ngờ nhìn bốn người đàn ông đó: “Mấy anh đi làm gì chứ?”
Hạ Nhật Ninh biết được Thôi Nguyệt Lam vẫn đang tiếp tục đau khổ chép kinh phật trên núi, chợt cảm thấy thoải mái hơn và nói với Thẩm Thất: “Đúng lúc anh cũng có một thương hiệu dưới quyền của mình, cũng phải tham gia cuộc thi nhà thiết kế tại thành phố đó.”
“Tiểu Thất, Phùng Gia cũng có thương hiệu quần áo của mình.” Phùng Mạn Luân ung dung trả lời.
Phạm Thành Phạm Ly giơ tay ra, cùng mở miệng nói: “Cuộc thi nhà thiết kế thôi mà, bất cứ ai cũng sẽ có hứng thú tham gia đúng không?”
Đợi đã, cuộc thi nhà thiết kế ư?
Đây là chuyện này xảy ra khi nào vậy?
Tại sao mình không biết gì hết vậy?
Biểu cảm hoang mang trên mặt Thẩm Thất, khiến bốn người đàn ông đó bật cười lên.
Xem ra, cô ấy vẫn chưa biết gì cả.
“Ông Charles thông báo cho em phải đi đến thành phố đó để bàn công việc, nhưng lại không nói cho em biết về cuộc thi nhà thiết kế ư?” Hạ Nhật Ninh cười như không cười nhìn Thẩm Thất: “Xem ra, ông ấy đã lớn tuổi, nên trí nhớ không tốt lắm rồi!”
Thẩm Thất há to miệng ra, xoay qua nhìn Phùng Mạn Luân: “Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
“Cuộc thi nhà thiết kế này là một cuộc thi lan rộng trên toàn quốc cho tới toàn cầu. Mấy năm sẽ được tổ chức một lần. Chỉ cần em có tài năng thiết kế, thì dù em bao nhiêu tuổi, làm chức vụ gì, thuộc quốc tịch gì đi nữa, chỉ cần đưa ra bảng thiết kế có thực lực, thì sẽ được một số thương hiệu quốc tế chú ý đến, tuyển dụng trở thành nhà thiết kế cho họ.” Phùng Mạn Luân mỉm cười giải thích.
“Vậy các anh đến đó là để lựa chọn nhà thiết kế ư?” Thẩm Thất cuối cùng cũng hiểu.
“Đúng, lựa chọn nhà thiết kế là nhiệm vụ quan trọng của mỗi công ty mà.” Phùng Mạn Luận mỉm cười gật đầu.
Phạm Thành và Phạm Ly nhịn không nổi nữa, bèn giơ tay ra sờ đầu Thẩm Thất cùng lúc: “Tiểu Thất cô dễ thương quá.”
Dễ thương con khỉ!
Cô thật sự không biết gì hết mà.
Thẩm Thất liếc họ một cái nói: “Các anh đã sớm biết được chuyện này, nhưng sao lại không nói với tôi?”
“Chúng ta tưởng cô đã biết từ lâu rồi!” Phạm Thành và Phạm Ly uất ức trả lời.
Được thôi, các anh hay lắm!
Thẩm Thất nắm lấy cằm nói: “Vậy mục đích mà thầy kêu em qua đó, xem ra không phải chỉ cho đối phương xem thiết kế của em, mà còn muốn em sử dụng nơi này để kiểm tra thành quả học tập của em rồi!”
“Cuối cùng em cũng hiểu ra!” Hạ Nhật Ninh chạm vào chóp mũi của Thẩm Thất một cái: “Cho nên, tiếp theo thì, em có muốn tiến hành một đợt huấn luyện khẩn cấp không?”
“Cái gì?” Thẩm Thất kinh ngạc.
“Chúng ta đã chuẩn bị một giáo trình rất có hệ thống và to lớn cho em, có thể giúp em nâng cao tay nghề nhanh chóng, đạt đến trình độ tiêu chuẩn khi thi đấu.” Phùng Mạn Luân từ từ nói: “Thầy chỉ giúp em bước đầu thôi, còn những thứ còn lại, thì phải dựa vào trưởng thành của em rồi.”
Thẩm Thất chỉ nghe nói các nghệ sĩ được huấn luyện đặc biệt, chứ chưa từng nghĩ qua ngay đến nhà thiết kế cũng được huấn luyện đặc biệt bao giờ.
Nhưng mà, cuộc thi này, Thẩm Thất thật sự rất có hứng thú.
Dù cho trải qua bao nhiêu gian khổ, thì cũng là sự thử thách có ích về tài năng của mình.
Cho nên, khi Thẩm Thất nghe nói có một cuộc tập huấn đặc biệt to lớn cho mình, cô cũng không hề do dự thêm liền gật đầu đồng ý.
Cuộc thi lần này được tổ chức tại thành phố M.
Nội dung thi có rất nhiều danh mục.
Được chia ra: trang phục, giày dép túi xách, trang sức, tạo mẫu nhân vật và phụ kiện nam giới.
Những nội dung này đều thử trách những tài năng thiết kế tổng hợp của một người, cũng là sự thử thách về cơ bản và tài năng tiềm ẩn của họ.
Hạ Nhật Ninh bọn họ luân phiên nhau nói về quy định của cuộc thi cho Thẩm Thất biết, và còn tìm được những đề thi trước kia để cho Thẩm Thất làm đề thi luyện tập.
Ngày thi lần này được tổ chức vào ngày quốc khách.
Cho nên, tất cả mọi người đều đã đi tới thành phố M để chuẩn bị.
Phạm Thành và Phạm Ly có một căn biệt thự nhỏ trong trung tâm thành phố M, diện tích cũng không lớn lắm, trên dưới có bốn tầng, dưới hầm có thêm một tầng nữa.
Nhưng trong tấc đất tấc vàng của thành phố M này, thì đã là một sự tồn tại rất xa hoa rồi.
Thẩm Thất phát hiện một hiện tượng rất thú vị.
Hạ Nhật Ninh và Phùng Mạn Luân rất thích chọn những nơi yên tĩnh trong ngoại ô để làm nơi ở cho mình, nhưng Phạm Thành và Phạm Ly thì ngược lại, họ thích vị trí náo nhiệt trong thành phố hơn.
Nhưng mà, địa điểm diễn ra cuộc thi này là ở khu náo nhiệt của thành phố, cho nên, căn biệt thự của Phạm Thành và Phạm Ly, đương nhiên sẽ bị chiếm dụng rồi.
Thẩm Thất chưa hề nghĩ rằng, trong nước lại có nhiều người yêu thích làm công việc này như vậy.
Nhưng chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, nguyên một cái thành phố M bị những người tới tham dự cuộc thi làm cho náo nhiệt hẳn lên, cho nên những khách sạn tại đó đều full hết cả.
Một số nhà nghỉ gia đình cũng thế.
Những người đến sau thật sự không còn chỗ ở nữa, bèn đem theo lều, ngủ ngoài công viên luôn.
Thôi Nguyệt Lam cuối cùng cũng chép xong kinh phật, cô thật sự quá cảm động vì điều này!
Cô không muốn phải nịnh hót Hạ lão phu nhân đó nữa đâu!
Gần một tháng trời cô không được gặp Nhật Ninh rồi!
Nếu sớm biết được bà lão này khó đối phó như vậy, thì cô tuyệt đối sẽ không dùng chiêu này đâu!
Thôi Nguyệt Lam lễ phép đi đến tòa nhà lớn của Hạ Gia, báo cáo với Hạ lão phu nhân: “Lão phu nhân, kinh phật mà bà cần đã chép xong hết rồi.”
Không đợi bà lên tiếng, Thôi Nguyệt Lam đã chủ động thừa nhận khuyết điểm của mình: “Cháu biết chữ của cháu rất khó coi, nhưng cháu thật sự đã rất cố gắng chép rồi. Lão phu nhân, cháu thật sự rất muốn ở lại bên cạnh bà, nhưng bà cũng biết đó, cuộc thi nhà thiết kế mấy năm mới tổ chức một lần sắp bắt đầu rồi, lúc ở Châu Âu cháu cũng học ngành thiết kế, cho nên cuộc thi long trọng như vậy, cháu tuyệt đối sẽ không thể bỏ lỡ được.”
Hạ lão phu nhân dường như đã sớm đoán được ý muốn của Thôi Nguyệt Lam, vì thế bà mới ung dung cầm tách trà lên vớt lá trà trong đó về một bên nói: “Cô muốn đến thành phố M thi ư?”
“Vâng, cháu không phải là đại tiểu thư dựa vào sự bao bọc của gia đình, cháu phải chứng minh tài năng bằng thực lực và đôi tay của mình. Xin lão phu nhân cho con được toại nguyện.” Thôi Nguyệt Lam suốt một tháng nay đã trở nên ngoan ngoãn hơn rồi, cô sẽ không dám lộ ra sắc mặt kiêu căng ngạo mạn đó nữa đâu.
Dù trên núi cô có tức giận như thế nào cũng vô ích, Hòa quản gia cứ như một cái lò xo vậy, dù có dùng sức với bà mạnh cỡ nào đi nữa, cũng không hề lay chuyển được.
Cho nên, Thôi Nguyệt Lam cuối cùng cũng hiểu được, cô ta càng kiêu căng thì sẽ bị Hạ lão phu nhân kiềm chế nghiêm trọng hơn nữa.
Cho nên, từ lúc đầu cô ta đã ngoan ngoãn nói mục đích của mình ra trước.
“Những người trẻ tuổi có chí khí, là một chuyện tốt.” Hạ lão phu nhân thản nhiên nói: “Nếu cô đã muốn đi chứng minh chính mình, thì sao ta lại ngăn cản được chứ?”
Nghe thấy câu trả lời của Hạ lão phu nhân, Thôi Nguyệt Lam quả thật vui đến muốn khóc!
Không ngờ, Hạ lão phu nhân lại đồng ý nhanh như vậy!
Trời ơi, nhất định mình đang nằm mơ rồi có phải không?
Sau khi đưa tiễn Thôi Nguyệt Lam rời khỏi, Hòa quản gia ngờ nghệch hỏi Hạ lão phu nhân: “Bây giờ, nhị thiếu phu nhân cũng đang tham gia cuộc thi tại thành phố M, Thôi Nguyệt Lam này qua đó thì chẳng phải hai người đó sẽ đụng mặt nhau sao?”
“Ta đã dành thời gian một tháng cho nó. Nó có duyên phận với Nhật Ninh hay không, thì phải xem tạo hóa của họ rồi.” Hạ lão phu nhân chậm rãi nói: “Trong tương lai nó sẽ phải đối mặt với thử thách và gian nan càng nhiều hơn nữa, nhưng kẻ thù, sẽ là động lực khiến nó trưởng thành nhanh nhất. Nếu nó không thể trưởng thành nhanh hơn, thì chỉ có thể chứng minh được nó không hề thích hợp với vị trí thiếu phu nhân của Hạ Gia mà thôi.”
Hạ quản gia đột nhiên hiểu ra: “Đúng vậy, đây đúng là một cơ hội rất tốt, cũng là một thử thách rất tốt đối với họ.”
Hạ lão phu nhân nhìn Hòa quản gia với một ánh mắt sâu xa: “Dường như bà rất thích Thẩm Thất?”
Hòa quản gia bỗng trở nên nghiêm túc lại, lập tức cúi đầu trả lời: “Lão phu nhân thích thì tôi sẽ thích, dù sao thì tôi vẫn là người của lão phu nhân.”
Hạ lão phu nhân khẽ cười lên, nhưng lại không nói thêm gì cả.
Quốc khánh đang càng ngày càng đến gần.
Thẩm Thất mấy ngày nay, quả thật sống trong dầu sôi lửa bỏng.
Văn Nhất Phi phút cuối cũng tự mò đến, hắn đến đây là để xem trò cười mà thôi.
Không sai, hắn đến đây là để xem trò cười của Thẩm Thất.
Thẩm Thất ngày nào cũng phải tiến hành các loại tập huấn tăng cười.
May là cô theo học ngành mỹ thuật trong lúc học đại học, công thêm làm việc suốt hai năm nay, cũng đã tích tụ được không ít kinh nghiệm.
Vì thế cô cũng có thể miễn cưỡng theo kịp tiến trình của đợt tập huấn đặc biệt của các thầy cô giáo.
Ngày đăng ký nhanh chóng đến gần.
Thẩm Thất cuối cùng cũng giải thoát khỏi những cuộc huấn luyện đặc biệt gian khổ đó, một mình cô đem theo chứng minh nhân dân và bảng đăng ký tham gia được tải xuống trên mạng, đến nơi đăng ký được chỉ định sẵn để xếp hàng tiến hành đăng ký tham gia cuộc thi.
Khi Thẩm Thất đến nơi, thì phát hiện đội hình xếp hàng đã trở nên dài vô tận rồi.
Thẩm Thất ngoan ngoãn xếp hàng đằng sau, không bao lâu, thì một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau: “Cô ơi, tôi có thể mua chổ đứng của cô được không?”
Thôi Nguyệt Lam ư?
Sao cô ta lại ở đây?
Đúng là bám dai như đỉa mà!
Chẳng lẽ cô ta cũng đến đây để tham gia đăng ký cuộc thi nhà thiết kế hay sao?
Đúng là... lừa dối mà!
Cô gái bị Thôi Nguyệt Lam hỏi liền trả lời ngay lập tức: “Xin lỗi, tôi không bán! Những người học ngành thiết kế, có ai là không có tiền chứ? Mớ tiền đó của cô, tôi không hề có hứng thú! Muốn ghi tên tham gia, thì ngoan ngoãn xếp hàng đằng sau đi!”
Thôi Nguyệt Lam vừa định nổi nóng, vừa ngước đầu lên liền nhìn thấy Thẩm Thất.
Thôi Nguyệt Lam sáng mắt ra, lập tức chạy tới trước mặt Thẩm Thất, cô ta ráng nén cơn giận của mình, nhẹ giọng nói: “Thẩm tiểu thư, cô cũng ở đây sao? Tôi có thể chen vào đứng trước mặt cô được không? Nếu không thì, tôi mua chỗ đứng của cô cũng được! Cô hãy xem đi, tôi tới trễ ngay đến chổ ở cũng không có nữa rồi! Nếu tôi phải tốn thời gian vào việc xếp hàng, thì tôi sẽ không còn thời gian để đi tìm khách sạn nữa.”
Thẩm Thất nhìn thấy những người khác đều tức giận nhìn Thôi Nguyệt Lam, nên chỉ có thể nói với cô ta: “Cô cũng nhìn thấy rồi, chúng tôi đều phải xếp hàng theo quy tắc ở đây. Nếu tôi đồng ý thì tôi nên giải thích với những người đứng đằng sau tôi như thế nào đây?”
“Đúng vậy, đúng vậy, cô gái này cũng hay lắm! Muốn tham gia cuộc thi, thì cô có thể tới sớm hơn mà! Bây giờ lại muốn chen ngang là sao?” Những người đằng sau đều lên tiếng chỉ trích Thôi Nguyệt Lam: “Tất cả chúng tôi đều phải xếp hàng, mà cô lại muốn chen ngang ư? Chẳng lẽ chỉ có mình cô không có thời gian sao? Chẳng lẽ chỉ có mình cô có lý do thôi sao? Chúng tôi có lý do cả đống đây nè!”
Danh Sách Chương: