Văn Gian Thanh xoay đầu nhìn về phía phòng ngủ, mở miệng nói: “Ra đi, cũng đến lúc phải xuất hiện rồi!”
Một giây sau, cánh cửa phòng ngủ được mở ra.
Vệ Cương đi từ trong căn phòng đó ra ngoài.
Đôi mắt của Tranh Tranh được mở ra rất to.
Cô khó lòng tin được những thứ đang ở trước mặt cô, suốt nửa ngày vẫn không hoàn hồn lại được, cô há to miệng ra, không cách nào thu hồi về được nữa!
Sao Vệ Cương lại ở đây?
Hôm nay không phải anh ta đã về nhà rồi sao?
Không phải anh ta nói sẽ về nhà kể cho người nhà biết mối quan hệ của họ sao?
Không phải anh ta sẽ quay về nhà chuẩn bị món quà cầu hôn hay sao?
Tại sao vậy?
Tại sao anh ta lại ở đây?
Đầu óc Tranh Tranh trống rỗng, cô đã mất đi khả năng tư duy rồi.
Những món đồ trong tay cô, rơi bịch xuống mặt đất, mà cô vẫn không hề phát hiện.
Vệ Cương đứng trước mặt Văn Gian Thanh một cách nghiêm túc, hắn cúi đầu lễ phép mở miệng: “Văn thiếu gia!”
Văn Gian Thanh gật đầu, không hề nói gì cả, chỉ đứng dậy và xoay người rời khỏi.
Tranh Tranh nhất thời kéo Văn Gian Thanh lại, Văn Gian Thanh giơ tay hất tay của Tranh Tranh ra, lạnh lùng nói: “Cô còn có gì muốn hỏi, thì cứ hỏi anh ta đi.
Sau đó thì, đứng dậy ngay! Cô đang cản đường của tôi đó!”
Tranh Tranh chưa từng thấy qua Văn Gian Thanh đáng sợ như vậy, cô nhường đường trong vô thức, để cho Văn Gian Thanh rời khỏi căn hộ.
Văn Gian Thanh vừa mới đi ra khỏi cửa thì đã nhìn thấy Vy Vy mỉm cười đứng ở đối diện.
Vy Vy mở miệng nói: “Tớ vừa mới làm thử món bò bít tết, nhưng tớ không biết khống chế ngọn lửa, cậu có thể qua nếm thử giùm tớ không?”
Sự lạnh lùng trên khuôn mặt của Văn Gian Thanh tan biến hết, anh khẽ cười gật đầu nói: “Được thôi.”
Vy Vy vui mừng cười lên, cô mở cửa phòng mình, mời Văn Gian Thanh vào trong.
Còn Tranh Tranh vẫn còn đang ở trong căn hộ, lúc này mới dần dần hoàn hồn lại, xoay đầu nhìn chằm chằm vào Vệ Cương: “Rốt cuộc chuyện này là sao? Sao anh lại ở đây? Không phải anh đã trở về nhà rồi sao? Vệ Cương, sao anh lại quen biết với Văn Gian Thanh?”
Vệ Cương bất lực cười và mở miệng nói: “Chuyện này dài lắm, cô có muốn ngồi xuống từ từ nghe tôi nói không?”
Sao Tranh Tranh lại còn tâm trạng có thể ngồi xuống nghe hắn từ tốn kể chuyện được nữa chứ? Cô đi thẳng về phía trước mặt hắn, cứ nhìn hắn như vậy: “Anh nói đi! Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”
Vệ Cương nhìn Tranh Tranh một cách chế giễu nói: “Thật ra, cô có biết người vừa đi ra ngoài lúc nãy có thân phận ra sao không?”
Tranh Tranh ngờ nghệch nhìn Vệ Cương, buộc miệng trả lời: “Con nhà giàu, con trai của nhà giàu, thì sao chứ?”
“Chỉ như vậy thôi sao?” Vệ Cương đột nhiên cảm thất rất tức cười: “Ngoài ra không còn biết gì khác sao?”
“Chỉ là một tên nhóc thôi mà, có gì phải kinh ngạc chứ?” Tranh Tranh vẫn không hiểu ra được bèn trả lời: “Trong nhà anh ta có chút tiền, là con nhà giàu.
Tôi gặp anh ta trong một khu nhà của người giàu có sinh sống, thì sao chứ?”|
“Được rồi.” Vệ Cương gật đầu nói: “Vậy thì tôi sẽ nói cho cô biết hết đầu đuôi câu chuyện.
Thật ra tên của tôi không phải là Vệ Cương, tên thật của tôi là Trần Thương Hải, tôi cũng không phải con nhà giàu nào cả, nghề nghiệp của tôi là một diễn viên.”
Đôi mắt của Tranh Tranh chợt mở to hơn nữa: “Cái gì?”
Vệ Cương, à không, Trần Thương Hải cũng không thèm nhiều lời, lập tức lấy chứng minh nhân dân của mình ra, lướt qua trước mặt của Tranh Tranh một cái, chứng minh tính chân thật của lời nói của mình, sau đó lập tức bỏ vô người lại, tiếp tục nói: “Có người thuê tôi diễn một màn kịch với cô, Nếu cô có thể cưỡng lại được sự cám dỗ, thì xem như nhiệm vụ của tôi không hoàn thành, Nhưng nếu cô si mê tôi, và thay lòng đổi dạ, thì xem như nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành.”
“Là Văn Gian Thanh sao? Là anh ta muốn anh làm như vậy sao?” Tranh Tranh đột nhiên hét lên.
“Cô quá xem thường anh ta rồi.” Trần Thương Hải lắc đầu một cách bất lực nói: “Ngay đến việc anh ta là ai cô cũng không biết, thì cô...!thôi được rồi, tôi sẽ nói tiếp, đợi đến khi tôi nói xong, thì cô sẽ hiểu rõ tất cả!”
“Người vừa mới đi ra ngoài tên là Văn Gian Thanh.
Có lẽ cô còn chưa biết nhiều về cái tên này, đây là điều rất bình thường, bởi vì anh ấy rất ít khi xuất hiện trước mặt công chúng.
Bởi vì anh ta không phải loại con nhà giàu sống dựa vào ánh mắt của công chúng, bởi vì anh ấy thật sự là người kế thừa của hào môn.
Ngay tại đây, tôi sẽ cập nhật cho cô một số kiến thức, những người giàu có mà cô đã từng thấy qua, thật ra chỉ là những kẻ giàu lên đột ngột mà thôi.
Và anh ấy là hào môn.
Cô có hiểu được hào môn là gì không? Đó là một tầng lớp xã hội dây tơ rễ má tuốt trên tầng lớp cao nhất, những thế hệ hào môn đó nắm trong tay những đại gia tộc có lịch sử một trăm năm thậm chí hơn trăm năm.
Nói cho dễ hiểu một chút, thế giới này, do hào môn nắm trong tay.
Tranh Tranh cứ ngây người ra.
Cô rất khó lòng có thể hiểu rõ được những lời mà Trần Thương Hải đang nói.
Hào môn sao?
Hào môn chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết sao?
Sao lại có thể như vậy được?
Không, không thể nào!
Cô đã bỏ lỡ hào môn như vậy sao?
Không thể tàn nhẫn như vậy được!
Tranh Tranh chợt ngồi xuống chiếc ghế sô-pha, suốt nửa ngày vẫn không hoàn hồn lại được.
Trần Thương Hải tiếp tục mở miệng nói: “Người thuê tôi diễn kịch tên là Tư Nhiên.
Có lẽ cô còn cảm thấy rất lạ lẫm với cái tên này, nhưng khi tôi nhắc đến một gia tộc thì chắc cô sẽ không cảm thấy lạ lẫm nữa.
Đó chính là Mai Gia, đúng vậy, anh ấy chính là tổng tài của nhà họ Mai, anh đã đến nhậm chức tổng tài lúc mười tám tuổi, bây giờ anh ta đã là chủ tịch của một công ty đã lên sàn chứng khoán đồng thời cũng là chủ tịch của nhà họ Mai.
Người đó chắc cô cũng đã từng gặp qua, anh ta đã từng đến khách sạn tìm Văn thiếu gia.”
Đôi mắt của Tranh Tranh mở to hơn nữa.
Tư Nhiên sao?
Trong đầu của cô ấy lập tức lóe lên một bóng dáng lạnh lùng của một người đàn ông.
Cô ta đã từng cướp lấy điếu thuốc trong tay anh ta nữa...
Trời ơi! Người đàn ông đó sao lại là tổng tài của hai tập đoàn công ty lớn như vậy chứ?
Sao lại có thể như vậy?
Trái tim của Tranh Tranh, đột nhiên đập mạnh liên hồi!
“Nếu những điều này cô còn chưa có ấn tượng, thì hai người họ còn có một thân phận càng hiển hách hơn nữa.
Dù cô không hề quan tâm đến mảng tài chính, nhưng chắc cô cũng phải quan tâm đến mảng showbiz chứ? Công chúa quốc dân Hạ Thẩm Hà, và tập đoàn Hạ Thị cô phải biết chứ? Văn Gian Thanh gọi chủ tịch của tập đoàn Hạ Thị hiện nay - Hạ Nhật Ninh là cha nuôi, chị gái của anh ấy chính là công chúa quốc dân - Hạ Thẩm Hà.
Cha ruột của anh ấy là Văn Nhất Phi, một quý tộc có một phần tư dòng máu Anh Quốc, mẹ của anh ấy chính là nhà thiết kế và tay quyền anh hàng đầu trong nước.
Được rồi, nếu cô còn không biết đến những điều này, thì chắc cô cũng biết nữ thần truyền kỳ Thẩm Thất chứ? Thẩm Thất là chị em kết nghĩa của mẹ ruột Văn Gian Thanh...!Cũng có nghĩa là, sau lưng của Văn Gian Thanh, không những chỉ là một gia tộc nhà họ Văn, mà còn có mười mấy cái gia tộc đang chống lưng cho anh ta.” Lời nói của Trần Thương Hải, cứ như một bạt tay vậy, tát trên mặt Tranh Tranh một cách mạnh bạo.
Đau đớn biết chừng nào!
Đau rát khắp mặt!
“Cho nên, bây giờ thì cô đã hiểu chưa? Sự xuất hiện của tôi, chỉ là một nước cờ mà thôi.
Nếu cô có thể kiên trì quen nhau với Văn Gian Thanh., dù cô có thể chịu đựng được nghèo khó một thời gian, thì có lẽ cô cũng sẽ có cơ hội gả vào hào môn.
Thế nhưng, cô...” Trần Thương Hải cười chế giễu Tranh Tranh: “Tôi chỉ thể hiện cho cô thấy khoảng khắc trong wechat của tôi thôi, thì cô đã chủ động cắn câu rồi.
Đúng rồi, tôi quên chưa nói cho cô biết, cái nick đó thật sự không của tôi sở hữu, mà là nick của người khác.
Cho nên sau này cô cũng đừng tìm tôi nữa, cô sẽ không tìm được tôi đâu!”
Danh Sách Chương: