Thẩm Lục bật cười: “Được.” Hai người mỉm cười nhìn nhau, dường như hòa hợp hơn trước rất nhiều.
Chủ biệt thự đã đứng đợi sẵn ở cửa, ông mặc một chiếc áo đuôi tôm lịch sự đón tiếp họ.
Quả nhiên, có Sùng Minh ở đây, không ai dám coi thường Thẩm Lục, càng không ai dám ngấp nghé anh.
Tuy bọn họ kinh ngạc, vẻ đẹp của anh không thua gì những minh tinh, người mẫu có mặt ở đây.
Nhưng bọn họ vẫn vô cùng tôn trọng Thẩm Lục.
Sùng Minh chưa từng tham gia loại tiệc thế này.
Hôm nay đưa người tới đây chẳng qua chỉ làm chỗ dựa cho Thẩm Lục, thuận tiện nói với cả thế giới, Thẩm Lục là của anh.
Nếu dám có ý gì với Thẩm Lục thì cứ liệu hồn.
Kẻo đến lúc đó, chết thế nào cũng không biết.
Sự xuất hiện của Thẩm Lục cũng khiến nhiều minh tinh, ca sĩ, người mẫu có mặt trong bữa tiệc cảm thấy hổ thẹn.
Một đám phụ nữ bị một người đàn ông vượt mặt về nhan sắc, thực sự không phải chuyện gì hay ho.
Vậy nên vẻ mặt mọi người đều cứng ngắc thiếu tự nhiên.
Thẩm Lục không định so bì nhan sắc với đám người này nhưng vô tình vẫn hơn tất cả mọi người.
Có lẽ đây chính là ta không giết Bá Nhân nhưng Bá Nhân lại vì ta mà chết*.
*Ta không giết Bá Nhân nhưng Bá Nhân lại vì ta mà chết: Câu này xuất hiện thời Tấn Trung Tông.
Trọng thần trong triều là Vương Đôn khởi binh làm loạn, anh họ Vương Đôn là Vương Đạo cùng cả gia tộc bị liên lụy, ở ngoài cung chờ đợi.
Vương Đạo xin Chu Bá Nhân nói giúp trước mặt hoàng đế, Bá Nhân không để ý nhưng cũng dâng sớ xin tha tội cho Vương Đạo.
Vương Đạo ghi hận trong lòng, sau này Vương Đôn lên nắm quyền, hỏi Vương Đạo có muốn giết chết Bá Nhân không, Vương Đạo im lặng, thế là Bá Nhân bị giết.
Sau đó Vương Đạo tìm thấy tấu chương của Bá Nhân, mới bừng tỉnh hiểu ra và thốt lên: “Ta không giết Bá Nhân nhưng Bá Nhân lại vì ta mà chết.
Trong tăm tối chỉ có bằng hữu tốt này.”
Trong đám người có một cô gái cứ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Thẩm Lục, rất lâu không hề rời mắt.
Ánh mắt của cô không giống với những người khác.
Những người khác đều nhìn Thẩm Lục bằng ánh mắt ngưỡng mộ xen lẫn đố kỵ những cô nhìn anh chỉ đơn giản vì cô thích.
Cô không ngờ trên thế giới này lại có một người đàn ông sở hữu vẻ đẹp dung hòa mọi tinh túy của cả nam và nữ.
Chưa nói tới cánh đàn ông bị anh hớp hồn, đến cả phụ nữ có mặt ở đây cũng đều bị anh hấp dẫn.
Ngay lúc cô gái đang nhìn chăm chú, xung quanh bỗng vang lên một giọng nói chua ngoa: “Có nhìn nữa thì cô cũng không đẹp bằng người ta được, thật không hiểu nổi, một bữa tiệc sang trọng như vậy, sao lại mời loại phụ nữ nghèo kiết xác như cô tới chứ! Xem đồ cô mặc kìa, đúng là hạ thấp phẩm cách của chúng tôi mà!”
Lời vừa dứt, bên cạnh liền có người nói: “Chị họ, đừng nói nữa, đừng nhìn Sở Nhã Quân mà coi thường, bản lĩnh quyến rũ đàn ông của cô ta không phải ai cũng làm được, nếu không sao có thể bước chân vào giới chúng ta chứ!”
Sắc mặt Sở Nhã Quân trắng bệch, nắm chặt tay, nhỏ giọng nói: “Tôi tới đây có việc, không phải như các cô nghĩ!”
“Xời! Những người ở đây có mục đích gì trong lòng tôi và cô đều biết rõ.
Cô cũng tới đây rồi, còn ra vẻ cái gì?” Người phụ nữ được gọi là chị họ liếc Sở Nhã Quân bằng ánh mắt xem thường: “Tôi nói cho cô hay, cô đã tới đây câu đàn ông, muốn bán thịt cầu danh thì ít nhất cũng phải chỉnh trang lại mình chứ, nhìn cô ăn mặc kìa, khụ khụ, tên đàn ông nào thích được cô mới lạ đó! Nhưng mà cũng tốt, loại như cô chỉ có bị bỏ rơi, bị làm đệm chân cho người khác thôi! Tốt nhất cô nên tự biết thân biết phận, đừng có gây chuyện lung tung, phá hỏng chuyện tốt của chị em chúng tôi!”
Ánh mắt giễu cợt của mọi người xung quanh đều đổ dồn về phía Sở Nhã Quân, cô cảm giác như bản thân đang ngồi trên hố lửa, sắp không trụ nổi nữa.
Nếu không phải đã hẹn vị đạo diễn nổi tiếng đó ở nơi này, sao cô lại tới đây chứ?
Cho dù người phụ nữ này không nhắc nhở cô, cô cũng hiểu, đây là nơi không phải cứ muốn là có thể tới.
Nhưng khó khăn lắm mới nắm được cơ hội, sao cô có thể bỏ qua dễ dàng được?
Cô dấn thân vào giới showbiz không phải để chơi đùa, cô bắt buộc phải thành công!
Dù người khác có cười nhạo, cô cũng phải cắn răng kiên trì!
Sở Nhã Quân nhắm mắt, ép bản thân bỏ mặc ngoài tai những lời chế nhạo của mọi người, kiên nhẫn ngồi ở đó chờ đợi.
Lúc này, vị đạo diễn kia đang nói chuyện với người khác, cô không nên đến gần nói linh tinh.
Cô phải đợi đạo diễn hết bận mới dám lên đó hỏi thăm xem vai diễn đó liệu có thuộc về cô không.
Nhưng Sở Nhã Quân muốn nhân nhượng cho khỏi phiền không có nghĩa người bên cạnh nhìn vừa mắt bộ dạng nghèo kiết xác của cô.
Có người giả vờ cầm không vững ly rượu, cố ý đổ hết lên người Sở Nhã Quân!
“Á, thật ngại quá, cầm không chắc tay làm đổ lên người cô rồi.
Hay là tôi đền tiền cho cô nhé? Bộ đồ này của cô chắc cũng không đáng bao nhiêu nhỉ.
Cô ra giá đi, tôi chuyển khoản cho cô.” Người cố ý gây họa kia thản nhiên mở miệng.
Vì bữa tiệc này mà cô ta đã phải mất một khoản tiền rất lớn, không chỉ cắn răng tiêu hàng chục triệu đi chỉnh trang mà ngay cả bộ đồ này của cô ta cũng không dưới bảy con số.
Tốn nhiều tiền như vậy, sao có thể để một con bé còn chưa bước chân vào giới này hủy đi tương lai của cô ta chứ?
Lỡ may vì Sở Nhã Quân mà con cá lớn cô nhìn trúng ghét bỏ bộ dáng này của cô, không tới đây nữa thì sao?
Nhất định phải nghĩ cách ép cô gái này rời đi!
Vì vậy, cô ta không hề do dự đổ cả li rượu lên người Sở Nhã Quân, trong mắt hiện lên sự chán ghét rõ mồn một, không chút che đậy ý xấu của mình.
Sở Nhã Quân nhếch nhác đứng dậy, nước mắt uất ức không ngừng dâng lên.
Tuy cô đã sớm đoán được, bản thân tới chỗ này chắc chắn sẽ bị công kích, bị bắt nạt, nhưng không ngờ đám người này lại ngang nhiên tới vậy.
Sở Nhã Quân rất muốn không chịu khuất phục mà rời đi nhưng cô không thể, khó khăn lắm cô mới tới được chỗ này, không thể dễ dàng đi như vậy được!
Sở Nhã Quân cắn răng nhịn xuống uất ức và nước mắt, nói bằng giọng run rẩy: “Không sao, cô cũng không cố ý, tôi giặt sạch là được.”
Dứt lời, Sở Nhã Quân cũng không để ý ánh mắt chế nhạo của người khác, đi thẳng tới phòng rửa tay.
Vừa vào phòng rửa tay, Sở Nhã Quân không kiềm chế được bật khóc.
Cô vừa rửa mặt vừa khóc, làm vậy sẽ không ai thấy được cô đang rơi nước mắt.
Mãi một lúc sau, Sở Nhã Quân mới nín khóc, cô tắt vòi nước, định rút khăn giấy lau sạch nước còn vương trên mặt.
Chính vào lúc này, một chiếc khăn tay được đưa tới trước mặt cô, cùng với nó làm một thanh âm lành lạnh vang lên trên đỉnh đầu: “Khóc xong rồi thì lau sạch nước mắt đi.”
Sở Nhã Quân cúi đầu nhận lấy chiếc khăn: “Cảm ơn.”
“Đừng khách sáo.” Thẩm Lục mỉm cười.
Người ở tầng lớp thấp kém bị bắt nạt là chuyện quá mức bình thường, chỗ này chẳng qua cũng chỉ là một góc khuất nhỏ của xã hội mà thôi.
Cô gái này rõ ràng uất ức nhưng vẫn cố gắng giữ vẻ mặt tươi cười ở lại đây, chắc là có lí do của cô ấy.
Sở Nhã Quân nghe thấy giọng nói của đối phương, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành cách cô chưa đầy nửa mét.
Sở Nhã Quân ngây người nhìn Thẩm Lục.
Lúc đầu cô cho rằng vẻ đẹp của Thẩm Lục có được nhờ phẫu thuật.
Mãi tới lúc này, khi nhìn ở khoảng cách gần, cô mới biết thế nào là vẻ đẹp tự nhiên thực sự, không hề có dấu vết của dao kéo.
Đẹp đến nỗi khiến người khác phải ghen tị!
Danh Sách Chương: