Động tác của Thẩm Thất quá mạnh, chốc lát đụng vô đầu, đau tới Thẩm Thất ra tiếng kêu đau.
Anh ấy đột nhiên gắng sức, đứng dậy lên, đưa chân đạp mạnh một cú, trụ giường tức khắc bị đạp gãy đứt.
“Tôi giúp cô báo thù rồi, cô có vui không?” Anh ấy khẽ hỏi.
Thẩm Thất không nói gì, anh ấy lại ngồi xuống bên cạnh Thẩm Thất, hết sức nghiêm túc nói: “Tôi không thích cô né tránh tôi! Lúc trước cô không hề như vậy!”
Thẩm Thất cúi đầu xuống, mái tóc dài của cô ấy che mất nửa khuôn mặt mình.
Anh ấy đưa tay mình giúp Thẩm Thất vuốt mái tóc dài, Thẩm Thất toàn người liền co rúm lại, khiến cho anh ấy không vui và chau mày lại.
Thế nhưng anh ấy không hề làm khó Thẩm Thất, mà kéo xa một khoảng cách nhất định với Thẩm Thất.
Thẩm Thất mới thở phào nhẹ nhõm.
“Cô có phải cảm thấy rằng tôi nói tôi thích cô, là tôi yêu cô rồi ư?” Anh ấy bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Thẩm Thất ngơ ngác một cái, không ngờ lại có thể hỏi vậy?
“A, nếu nói yêu thì, cũng không phải là không thể.
Nhưng mà lại không giống điều mà cô nghĩ.” Anh ấy than thở nói: “Tôi đích thực là thích cô, thế nhưng, lại không phải là cảm giác yêu thích của tình yêu.”
Thẩm Thất càng thấy hồ đồ hơn, cái quái gì đây chứ!
Cái người này tự nhiên chạy qua đây nói chuyện với tôi, mà rốt cuộc muốn nói cái gì?
“Nói thật, trong khoảnh khắc cô bị rơi xuống nước, tôi thật sự rất đau lòng.” Anh ấy đưa tay nhìn đường vân trong lòng bàn tay mình, miệng lẩm bẩm nói: “Hai bàn tay của tôi, sao có thể làm tổn thương người mình yêu thích chứ? Cô thuộc diện cần được bảo vệ cơ mà!”
Thẩm Thất cuối cùng cũng không nhịn được: “Anh có bị sốt tới hồ đồ không? Tôi hoàn toàn không hiểu anh nói gì!”
“Đúng vậy, tôi thực sự đang bị sốt tới hồ đồ rồi.
Tôi không biết tôi là ai, cũng không biết tôi phải làm gì, tôi chỉ biết được, tôi đối với cô có tình ái mộ.
Bời vì vẻ mặt cô cười với tôi, giống hệt thuở còn nhỏ, khi mẹ tôi nhìn tôi vậy.
Thế nhưng, từ sau khi bà ấy đã có tiền, bà ấy dường như đã trở thành một người khác.
Bà ấy không còn nở nụ cười dịu dàng với tôi.
bà ấy cứ bận bịu riết, hoặc cười ngọt ngào với người đàn ông khác, chỉ cứ hỏi tôi những câu tiền đủ xài không, bụng có đói không.
Tại sao bà ấy lại không cười với tôi? Thẩm Thất, cô nói cho tôi biết đi!”
“Tại sao bà ấy lại thay đổi? Tiền bạc, thật sự có thể khiến cho một người thay đổi được ư? Bây giờ tôi đã có nhiều tiền rồi, tại sao bà ấy vẫn cứ cười với người đàn ông khác? Tôi nhịn không nổi rồi, bà ấy là của tôi!” Anh ấy đột nhiên trở nên cáu gắt, dùng sức nắm kéo lấy tóc mình: “Cho nên tôi đã giết hắn ta, đã sống ở phòng mà mẹ tôi mua cho hắn, tôi đã nằm trên giường hắn, tôi tưởng tượng rằng, mẹ tôi sẽ như lúc trước, mỉm cười với tôi như lúc đó.”
Thẩm Thất cảm thấy toàn người run rẩy và nổi da gà.
Người đàn ông này, có bệnh thần kinh ư?
“Ha, cô đã biết được tôi là ai rồi, đúng không?” Anh ấy đưa tay vuốt ve má của Thẩm Thất: “Đúng vậy, tôi là Đan Nhất Bàng, cũng là Hàn Tắc Phương.
Thực ra, tôi còn có một thân phận nữa, tôi là Trâu Tân Xà.
Cô có phải cảm thấy tôi bị thần kinh khong? Một người lại có tới ba thân phận, phải không?
Thẩm Thất không nói gì, nhưng vẻ mặt cô ấy lại biểu lộ rõ.
“Đúng rồi, tôi cũng cảm thấy tôi có bệnh thần kinh.
Có lúc mỗi buổi sáng thức dậy, tôi đều nghĩ, tôi rốt cuộc là ai!” Hàn Tắc Phương vỗ ngực mình nói với Thẩm Thất: “Tôi thậm chí có lúc không dám sống một mình.
Do khi sống một mình, tôi sẽ thay đổi qua lại.
Lúc là Đan Nhất Bàng, lúc là Trâu Tấn Xà, lúc là Hàn Tắc Phương.
À, tôi quên nói cho cô biết.
Khi tôi tên Trâu Tấn Xà, tôi là một triệu phú giàu có, tôi xây dựng nên thị trấn suối nước, sau đó thuê cho mình, tiếp theo ngụy tạo tin tức giả mình đã bị trọng thương.
Hahahaha, có phải thú vị lắm không?”
Thẩm Thất cắn môi mình không lên tiếng.
Thằng điên!
“Tôi nuôi rất nhiều chó sói, tôi rất muốn biết, những người tay không tấc sắt, trong giây phút đối mặt với một đàn sói cắn xé, là một tâm trạng ra sao.
Hahaha, đúng là quá đã!” Hàn Tắc Phương vẻ mặt như say rượu: “Những chuyện này, tôi chưa hề nói với bất cứ ai, tôi rất đơn độc, tôi rất cô đơn.
Tôi muốn tìm người chia sẻ bí mật của tôi, đều bị giết hết rồi! Thẩm Thất, cô sao đây? Tôi nên giết chết cô? Hay là giam cầm cô suốt đời, nghe tôi chia sẻ bí mật cho đến hết cuộc đời nha?”
Thẩm Thất toàn người lạnh cóng: “Hàn Tắc Phương, anh hãy tỉnh đi.
Anh còn chấp mê bất ngộ nữa, anh nhất định sẽ bị tâm thần phân liệt mà dẫn tới điên loạn.”
“Trễ rồi, tôi đã bị phân liệt rồi.” Hàn Tắc Phương cười nhạo nhìn sang Thẩm Thất: “Năm năm trước, tôi đã được kiểm tra và xác định bị đa nhân cách rồi.
Ba thân phận này chỉ là một tượng trưng thôi.
Thẩm Thất, tôi không thể quay đầu rồi.”
Hàn Tắc Phương đưa tay tháo băng bịt mắt của Thẩm Thất ra.
Thẩm Thất bỗng nhắm mặt lại một cái, và từ từ mở mắt ra, thích ứng ánh sáng trước mắt mình.
Gương mặt Hàn Tắc Phương trong tầm mắt nhìn không được rõ nét.
Thế nhưng Thẩm Thất lại có thể cảm giác được, Hàn Tắc Phương hiện giờ, khí chất trên người trở nên đã thay đổi hết
Anh ấy không còn là Hàn Tắc Phương người anh trai hàng xóm dễ thương, vẻ mặt anh ấy trở nên âm u đáng sợ đầy thần kinh.
“Thế anh muốn giết luôn tôi ư?” Thẩm Thất ngẩng đầu nhìn về Hàn Tắc Phương: “Muốn dùm mạng của tôi đổi mạng của Tiểu Xuân? Anh chẳng phải không để tâm tới sống chết của ba mình, thì tại sao lại cứ muốn giết chết Tiểu Xuân và những người vô tội khác?”
Hàn Tắc Phương nghiêng đầu nhìn Thẩm Thất: “Đúng vậy, tại sao tôi lại làm vậy? Có thể là do, buồn chán á!”
Thẩm Thất trơn mắt to nhìn Hàn Tắc Phương.
Đúng là, nói chuyện với kẻ điên không thể theo nguyên tắc được.
“Đời người buồn chán như vậy!” Hàn Tắc Phương cười nhẹ, đôi vai run rẩy, cúi đầu xuống nói: “Nếu như khi ấy ba tôi không chết đi, tôi chắc đã trở thành thiên tài xuất sắc trong ngành học viện y học.
Nếu như năm đó Hạ Nhật Ninh không giúp cả nhà Tiểu Xuân giải nạn, thì cô chắc là của tôi rồi.
Cho nên, tôi có rất nhiều lý do tại sao họ phải đi chết!”
“Nhưng anh không hề yêu tôi.” Thẩm Thất sửa lại ngôn từ của anh ấy.
“Đúng, tôi chỉ yêu mình tôi.
Nhưng mà ai bảo cô, giống hệt mẹ tôi hồi còn trẻ vậy? Khi cô cười, rất là giống hệt.
Khi ở thị trấn suối nước nóng, cô cười dịu dàng với cô bé bị bệnh bạch huyết cầu, dịu dàng nói chuyện với cô ấy.
Tôi rất đố kỵ.
Sự dịu dàng đó, không phải thuộc về tôi sao?” Hàn Tắc Phương bất thình lình trở nên nghiêm túc, một tay nâng cằm Thẩm Thất lên, bất xúc nói rằng: “Về sau.
Cô chỉ được cười với tôi như vậy.
Nếu cô cười dịu dàng với những người khác, tôi sẽ giết tất cả bọn họ.”
Thẩm Thất cắn chặt ngón tay của Hàn Tắc Phương, ánh mắt hung tợn nhìn anh ấy.
Thế nhưng Hàn Tắc Phương lại dường như không thấy đau đớn gì, mặc cho Thẩm Thất cắn ngón tay anh ấy tới tê dại.
Trong miệng Thẩm Thất liền tỏa ra mùi máu tanh, Thẩm Thất phun mạnh vết máu trong miệng ra.
Hàn Tắc Phương vẻ mặt thản nhiên: “Theo như lúc trước, tôi có thể sẽ giết chết cô Thế nhưng giờ, tôi có chút không nỡ tay.”
Danh Sách Chương: