Anh đã bắt đầu tự hỏi lòng mình, anh và Sùng Minh thực chất là quan hệ như thế nào.
Người yêu?
Không phải.
Bạn bè?
Không phải.
Người xa lạ?
Cũng không phải.
Vậy là cái gì đây?
Bản thân Thẩm Lục cũng bắt đầu mơ hồ rồi7j.
Anh âm thầm quay người, rời khỏi trước cửa.
Có lẽ, anh cần suy nghĩ thật kỹ vấn đề này rồi,
Trong phòng, Thẩm Thất vẫn đang nói chuyện với Thẩm Nhị, giải thích giúp Thẩm Lục.
Ở một căn phòng khác, Thẩm Ngũ ngồi dựa người vào cột, nói với Thẩm Nhất, Thẩm Tam và Thẩm Tứ: “chuyện này, để Tiểu Thất giải thích đi, sẽ hay hơn chúng ta giải thích nhiều.
Đây cũng là lý do vì sao anh hai tìm Tiểu Thất nói chuyện, chứ không phải tìm chúng ta.
Tiểu Thất là cô gái tốt, lời nói của em, anh hai sẽ nghe.
Nếu chúng ta đi nói chuyện này, chỉ sợ anh hai sẽ thấy phản cảm.”
Thẩm Tam tỏ ra tán thành: “đúng đấy, anh hai luôn rất thương Tiểu Thất.
Để Tiểu Thất đi nói với anh hai, đúng là tốt hơn.
Với lại con gái rất tỉ mỉ, Tiểu Thất lại là cô gái dịu dàng.
Để em ý đi đối diện với mâu thuận này, là tốt nhất rồi.”
Thẩm Nhất thở nhẹ một tiếng, nói: “lão nhị lần này là hơi cứng nhắc rồi.
Hy vọng đừng phá hoại tình cảm của Tiểu Thất với Thẩm gia.”
Thẩm Tứ xua tay, nói: “các anh nghĩ nhiều rồi.
Anh hai không lỗ mãng như vậy đâu.
Nếu anh ý là người lỗ mãng, sao lại có thể ngồi lên vị trí Thiếu tướng chứ
“Đúng rồi, Tiểu Ngũ, lệnh điều chuyển của anh hai bao giờ chỉ thị xuống?” Thẩm Nhất hỏi
Thẩm Ngũ lắc đầu nói: “anh ba ơi, em không nói được.”
Thẩm Tứ đứng thẳng người lên, nói: “mọi người cứ nói chuyện đi, em đi nói chuyện với Văn đại thiếu gia đây!”
Thẩm Nhất cũng nói: “đêm nay anh không ngồi với các em nữa, anh đi nói chuyện với Tiểu Duệ và Tiểu Hà đây!”
Thẩm Tam và Thẩm Ngũ nhìn nhau, bất lực cười một cái, cũng đứng dậy luôn.
Thẩm Tam nói: “anh đi nói chuyện với Phùng đại thiếu gia đây, dù sao người ta cũng là quý khách gia đình ta mời đến, không thể không chăm sóc chu đáo được!”
Thẩm Ngũ nói: “cũng tốt, em đi tìm Tiểu Nghĩa nói chuyện! Cô gái này thật sự rất hay đấy!”
Tại phòng của Thẩm Nhị, những lời nói của Thẩm Thất, khiến anh rơi vào vòng suy tư.
Thẩm Tam và mọi người nói không sai, những lời này nếu từ mồm người khác nói ra,,sẽ khiến tâm lý Thẩm Tam thấy khó chịu, anh sẽ thẩy phản cảm.
Nhưng Thẩm Thất nói ra thì không.
Vì Thẩm Tam thật sự yêu thương đứa em gái này.
Một nam tử hán cứng nhắc lạnh lùng như sắt thép, luôn có một nơi mềm mại trong trái tim.
Trong lòng Thẩm Nhị, nơi mềm mại này, là nơi dành riêng cho Thẩm Thất.
Đừng nhìn Thẩm Nhị bình thường rất ít nói, anh cũng không dễ dàng thể hiện tình cảm.
Nhưng khi lần đầu tiên Thẩm Thất về Thẩm gia, đôi mắt Thẩm Nhị đã sáng bừng lên.
Mỗi một điểm sáng của cô em gái họ này, đều là điều Thẩm Nhị thích nhất.
Thậm chí, nếu anh có tìm bạn gái, cũng muốn dựa theo tiêu chuẩn của cô em họ này tìm.
Những lời của Thẩm Thất, tuy khiến Thẩm Nhị có hơi khó chịu, nhưng cuối cùng anh vẫn tiếp thu.
Bởi vì quý, bởi vì thương yêu, cho nên bao dung.
Chỉ là đơn giản vậy thôi.
Thẩm Thất nói xong những lời này, chủ động rót trà cho Thẩm Nhị, tiếp tục nói: “tất nhiên, em cũng sẽ phải kiểm điểm lại bản thân”
Thẩm Nhị ngẩng mặt lên: “anh chưa bao giờ trách em mà.”
“Tuy anh hai chưa bao giờ nói em, nhưng em biết em quay lại vơi Hạ Nhật Ninh, chắc chắn khiến các anh phải lăn tăn và suy nghĩ.” Thẩm Thất cắn môi nói: “đặc biệt là chuyện em và Hạ Nhật Ninh đều mất trí, em đã mang lại rất nhiều điều rắc rối cho gia đình.
Nhưng các anh đều bao dung em, cũng bao dung các con của em.
Các anh vì em, đã tuyệt giao với Hạ Nhật Ninh, nhưng em lại một lần nữa yêu anh ấy.
Anh hai, tuy các anh chưa bao giờ nói những lời này, nhưng em đều biết, các anh cũng rất khó xử, cũng đang rất lăn tăn có nên một lần nữa đón nhận Hạ Nhật Ninh không.”
Đôi mắt hổ của Thẩm Nhị dịu dàng hơn, không kìm nổi đưa tay lên xoa nhẹ đỉnh đầu Thẩm Thất: “cô bé ngốc nghếch, chúng ta là người một nhà mà! Sao lại nói những lời khách sáo thế! Trong đáy lòng anh, em mãi là Tiểu Thất của anh, là em gái của anh, là người anh phải bảo vệ.
Anh không sợ rắc rối, anh chỉ sợ, mất đi người em gái này thôi.”
“Anh hai, nếu anh đã sẵn sàng bao dung cho em, vậy sao anh không thể bao dung anh trai một chút?” Thẩm Thất vẻ mặt như đang cầu xin: “chúng ta đều là người một nhà mà.”
Thẩm Nhị thở nhẹ một tiếng: “yên tâm, anh không có ý oán trách Tiểu Lục.
Có thể em nói đúng, cũng đến lúc anh rời khỏi cuộc sống trước đây, bắt đầu một cuộc hành trình mới rồi.”
Thẩm Thất cứ thế nhìn anh.
“Em nói đúng đấy, thời kỳ đỉnh cao sức khỏe của anh sắp qua rồi.
Cũng đến lúc anh phải tính toán cho tương lai.
Có lẽ, đúng là anh nghĩ hơi nhiều.
Anh xin lỗi, Tiểu Thất, đã khiến em khó xử rồi.” Ánh mắt của Thẩm Nhị càng lúc càng trở nên dịu dàng: “Tiểu Thất, chắc là anh hai già thật rồi.”
Thẩm Thất lắc đầu: “sao lại thế? Anh hai trong lòng em, lúc nào cũng đẹp trai mà!”
“Được, vậy tương lai của anh hai đẹp trai, nhờ cả vào em đấy!” Thẩm Nhị cười nói với Thẩm Thất.
“Anh hai.” Thẩm Thất đắn đo một lúc, lại nói tiếp: “tuy em nói như vậy, có hơi quá đáng.
Nhưng em vẫn muốn nói, trở về đi, anh đã cống hiến cho đất nước gần 20 năm rồi, từ trường quân sự bắt đầu, đến sau này chinh chiến, việc thăng chức của anh là sự khẳng định của cấp trên.
Chứ không phải sự nghi ngờ về anh.
Nếu muốn nghi ngờ, sao lại đồng ý thăng chức cho anh làm Thiếu Tướng chứ? Sao lại có thể đồng ý cho sự tồn tại của Nhật Ninh chứ? Anh nói, đúng không?”
“Anh biết rồi.” Thẩm Nhị cười: “cũng không sớm rồi, em về sớm nghỉ ngơi đi.
Mai là ngày cưới của anh cả.
Tuy chúng ta tổ chức đơn giản, nhưng dù sao cũng không thể để mất mặt Thẩm gia được.”
“Vâng, anh hai cũng đừng nghĩ nhiều.” Thẩm Thất đứng dậy, chủ động ôm Thẩm Nhị một cái: “chúng ta chung quy vẫn là người một nhà.
Cho dù là anh hay là anh trai, đều là người thân của em.
Em chỉ mong chúng ta đều sống tốt.”
“Sẽ tốt thôi.” Thẩm Nhị đưa tay lên vuốt những sợi tóc trên đỉnh đầu Thẩm Thất, véo nhẹ tai cô: “nha đầu nhỏ này, không ngờ hôm nay lại bị em dạy cho một bài học! Đi nào, anh đưa em về!”
Thẩm Thất tinh nghịch nhìn anh lè lưỡi.
Đêm này qua đi vừa nhanh lại vừa chậm.
Đối với Thẩm Thất mà nói, qua đi rất nhanh.
Nhưng đối với Hạ Nhật Ninh và Sùng Minh đang mong ngóng chờ đợi trong khách sạn mà nói, lại rất chậm.
Hai người thật sự rảnh rỗi quá, đành cùng nhau nghiên cứu việc kinh doanh.
Tuy hai người thật sự không muốn nói đến chuyện làm ăn, nhưng đằng nào cũng rảnh quá, cũng phải kiếm việc gì làm chứ?
Cho nên, hai con người rảnh rỗi, không ngờ lại thỏa thuận thành công một hạng mục kinh doanh.
Ngày thứ hai khi mặt trời lên, tất cả mọi thứ đã trở nên tốt đẹp hơn.
Rất sớm trời chưa sáng nhà Thẩm gia, đã quét dọn sạch những đống tuyết trong sân.
Thẩm Duệ và Thẩm Hà mặc như hai cái bánh bao, đang chơi đắp người tuyết trong sân.
Sau đó mặc cho người tuyết những chiếc ao đỏ rực.
Cả Thẩm gia đều rất náo nhiệt.
Vừa đến giờ, anh em nhà Thẩm Nhất và Văn Nhất Phi cùng xuất phát, đi sang nhà cô dâu đón Trần Trân.
Tuy gia đình không mời quá nhiều khách, chỉ có gia đình hai bên đốt pháo mừng, xong rồi lái xe đi đón dâu luôn.
Vào đến cửa Thẩm gia, Thẩm lão phu nhân mặc một bộ quần áo đỏ ngồi ở ghế trên, nhận lễ quỳ bái của cô dâu chủ rể.
Thẩm Nhất và Trần Trân làm lễ bái thiên địa xong, rót trà cho trưởng bối, hôn lễ này coi như đã hoàn thành.
Phùng Mạn Luân là khách mời duy nhất không phải người thân, cũng là với thân phận sư huynh của Thẩm Thất, từ đầu đến cuối không hề tranh mất ánh hào quang của gia chủ, chỉ từ tốn đứng bên cạnh Thẩm Thất dự lễ.
Có thế khiến Phùng đại thiếu gia điềm đạm như vậy, chắc cũng chỉ có duy nhất Thẩm gia thôi.
Nhưng, ai bảo Phùng đại thiếu gia chấp nhận chứ?
Thẩm Thất hỏi nhỏ: “sư huynh, đêm qua anh ngủ ngon không?”
Phùng Mạn Luân cười với cô: “cũng được.
Ngủ ngon lắm.”
“Trong nhà bận quá, rất bừa bộn, có chỗ nào sơ xuất anh thông cảm nhé!” Thẩm Thất tiếp tục nói, thấy Thẩm Hà chạy toát nhiều mồ hôi trên mặt, cô đã nhanh chóng cúi người xuống lau mồ hôi cho con.
Phùng Mạn Luân cũng giúp cô lau mồ hôi trên khuôn mặt Thẩm Hà, anh nghiêng đầu nhìn Thẩm Thất: “chúng ta đều là người một nhà, em hà tất phải khách sáo với anh như vậy?”
Thẩm Thất kéo Thẩm Hà vào nói: “lát nữa chúng ta sẽ ăn cơm ở nhà, cơm canh đạm bạc, em sẽ không khách sáo với anh nữa đâu.”
“Phải như thế chứ.” Phùng Mạn Luân nghiêm túc nói với Thẩm Thất: “đi nào, chúng ta vào trong đi.”
Thẩm Nhất và Trần Trân cử hành xong hôn lễ đơn giản, vào trong phòng thay quần áo, bàn tiệc đã xếp thành một hàng, gia đình hai bên ngồi trong nhà rất náo nhiệt, chuẩn bị dùng bữa.
Trần Tran thay bộ quần áo mới, đây là bộ đồ chính tay Thẩm Thất may cho cô, trông rất đẹp và tinh tế.
Trần Trân không kìm được đã tự chụp mấy kiểu ảnh, cười với Thẩm Thất nói: “Tiểu Thất, qua đôi bàn tay của cậu, tớ thấy con người tớ xinh lên mấy chân kính!:
“Vốn đã rất xinh rồi mà!” Thẩm Thất nghiêm túc nói, sau đó nhiệt tình ôm lấy cánh tay của Trần Trân nói: “giờ này em có thể hùng hổ gọi chị một tiếng chị dâu rồi! Chị dâu, mai sau phiền chị chiếu cố nhiều nhiều cho em nhé!”
Trần Trân lập tức cười ồ lên: “rõ ràng là em phải chiếu cố chị nhiều hơn đấy!”
Ánh mắt Thẩm Thất dừng lại ở vị trí bụng Trần Trân, cười đầy ẩn ý: “chị dâu, chả nhẽ.”
Mặt Trần Trân đỏ ửng lên, gật đầu cười nhẹ.
Thẩm Thất lấy tay bịt mồm: “trời ơi, tốc độ nhanh thật đấy! Em sắp lên chức cô rồi! Mấy tháng rồi đấy? Nào nào nào, em truyền cho chị một ít kinh nghiệm.”
Thẩm Thất thật sự không ngờ tới Trần Trân đã có bầu, trời ơi, anh cả lợi hại thật đấy!
Mặt Trần Trân càng đỏ hơn: “trời ơi, mới được có hai tháng thôi không nói nữa không nói nữa, ra ngoài chúc rượu thôi!”
“Còn chúc rượu gì nữa! Em lập tức nói với mọi người, rượu của chị đổi hết thành nước lọc.” Thẩm Thất quay người chạy ra luôn.
Trần Trân muốn ngăn cản cũng không được.
Những người ở ngoài, vừa nghe tin Trần Trân có bầu, hai gia đình đều rất vui mừng!
Đúng là song hỷ lâm môn!
Không khí vốn đã náo nhiệt, bây giờ trở nên càng náo nhiệt hơn.
Rượu của Trần Trân lập tức bị mang đi, được thay thế bằng nước lọc!
Thẩm Nhất vừa mừng vừa ngơ ngác.
Anh cũng không biết, mình sắp làm bố rồi!
Nếu không phải Thẩm Thất chạy ra báo cáo tin tức này, chắc anh còn bị giấu không biết gì.
Thẩm Nhất vội vàng chạy đến bên cạnh Trần Trân, xúc động quá không nói lên lời, anh nắm chặt tay Trần Trân, anh cố kìm chế nhưng không kìm nổi, đã hôn Trần Trân một cái trước mặt mọi người.
Trần Trân xấu hổ đẩy anh ra: “bao nhiêu người đang nhìn kìa!”
Thẩm lão phu nhân như trẻ con vậy, lấy tay bịt mắt: “bà già này không nhìn thấy cái gì đâu.”
Mọi người nghe xong, cùng cười ồ lên.
Họ hàng gia đình hai bên vui mừng khôn xiết.
Danh Sách Chương: