Thẩm Thất không trả lời, Trình Thiên Cát đã chán những câu hỏi như vậy.
Với những loại người này, có nói thế nào cũng không mang lại hiệu quả gì.
Trình Thiên Cát bước qua mặt Thẩm Thất, đi thẳng đến cạnh Lận Hinh, một tay kéo cổ áo của Lận Hinh lên, còn một tay kia lôi ra một con dao, thẳng tay rạch một đường trên cánh tay Lận Hinh!
“A!” Lận Hinh kêu lên thảm thiết!
Cô ta không biết Trình Thiên Cát, cho nên không biết được sẽ bị hậu quả như thế!
Bị Trình Thiên Cát rạch một dao xong, Lận Hinh đột nhiên hét lên: “Tôi nói tôi nói, tôi nhất định sẽ nói đàng hoàng.”
Có một số người, họ thích bị hành hạ như thế.
Nói chuyện đàng hoàng không muốn, cứ thích bị hành hạ rồi mới chịu hợp tác.
Thẩm Thất thở dài.
“Tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi! Tôi không muốn giết cô, tôi chỉ muốn hăm dọa Hạ Nhật Kỳ thôi!” Lận Hinh khóc thét: “Nhưng đám người đó nghe nói cô rất giàu, nên muốn bắt cóc con của cô, sau đó ép nhà họ Hạ đưa tiền! Hức hức hức, tôi thật sự không có lập kế hoạch gì hết! Là do bọn họ tự bày kế ra đó!”
Lận Hinh vừa dứt lời, mấy người đàn ông kia lập tức chấm dứt nhiệm vụ nữa, nhảy qua trách Lận Hinh: “Rõ ràng cô là người nói với chúng tôi, cô nói cô ta chỉ là con gái của một gia đình giàu có bình thường, cướp con cô ta rồi lấy tiến chuộc là được! Bây giờ cô lại trở mặt đổ lỗi cho chúng tôi à? Cô ta làm sao mà là con gái của nhà giàu bình thường chứ? Chúng tôi bị cô hại rồi!”
Trình Thiên Cát nhíu mày, chuyện gì và chuyện gì vậy, sao loạn hết cả lên thế!
Trình Thiên Cát đến trễ, lúc anh ấy đến, Thẩm Hà đã được cứu, chi kịp nhìn thấy Hàn Tắc Phương dùng súng chỉ vào Thẩm Thất.
Cho nên Trình Thiên Cát có chút mơ hồ.
Nửa ngày trôi qua, Hàn Tắc Phương không làm tổn thương Thẩm Thất?
Những người bị trói chặt kia, muốn làm tổn thương Tiểu Thất và Tiểu Hà?
“Cô làm tổn thương Tiểu Hà, cô nghĩ anh hai sẽ chấp nhận cô sao?” Thẩm Thất hỏi ngược lại.
Lận Hinh toàn thân tê liệt.
Ngôn ngữ cơ thế của cô đã bán đứng lời nói dối của cô.
Từ đầu tới cuối, rõ ràng là Lận Hinh đã thông đồng với mấy tên nước ngoài, dàn dựng một vụ trả thù ngoạn mục.
Khi Thẩm Thất đang tra hỏi Lận Hinh trên máy bay, bên ngoài Hàn Tắc Phương cuối cùng đã đợi được Hạ Nhật Ninh.
“Tiểu Thất đâu?” Hạ Nhật Ninh xuống xe hỏi ngay.
Hàn Tắc Phương đang cầm một khẩu súng, đứng dựa vào xe, hất đầu về phía chiếc trực thăng, ý nói Thẩm Thất trên đó.
Hạ Nhật Ninh không định vội vàng đi qua đó, bình tĩnh nhìn Hàn Tắc Phương: “Anh muốn thế nào?”
“Tôi không cho anh đến, cuối cùng anh cũng đã đến.” Hàn Tắc Phương thở dài, mở chốt an toàn cho khẩu súng trên tay, nói: “Tôi mời Thẩm Thất đến, vốn chỉ định ôn lại kỷ niệm xưa, mà Hạ tổng cứ thích nhảy vào, thế thì tôi không khách sáo nữa nhé.
Mẹ của tôi đâu? Lấy mẹ tôi để đổi lấy sinh mạng của Thẩm Thất.
Tôi khuyên các người đừng nên manh động.
Đây là khu vực mở, không thể mai phục ai, nhưng có thể chôn thuốc nổ.
Tôi đã chôn rất nhiều thuốc nổ dưới mảnh đất này.
Nếu như anh dám manh động, thế thì cùng ôm nhau chết thôi!”
“Anh muốn lấy mẹ anh ra để trao đổi?” Hạ Nhật Ninh liền trả lời: “Được! Thả cô ấy ra ngay!”
“Không chỉ là trao đổi, mà còn muốn tìm người để trò chuyện.” Hàn Tắc Phương bình tĩnh nhìn Hạ Nhật Ninh: “Dù sao, qua ngày hôm nay, tôi cũng sẽ không còn tìm được một người để trò chuyện đàng hoàng với mình nữa.
Những người kia, không xứng.”
Hạ Nhật Ninh mỉm cười: “Tôi có cần nói tôi rất vinh hạnh không?”
Hàn Tắc Phương không ngờ lại gật đầu đồng tình.
Trong khoảng thời gian người khác đi tìm mẹ của Hàn Tắc Phương, Hạ Nhật Ninh quả thật đã bắt đầu cuộc trò chuyện vời Hàn Tắc Phương.
“Anh có vẻ không có chút căng thẳng nào nhi?” Hàn Tắc Phương hỏi ngược Hạ Nhật Ninh: “Tại sao? Anh đã đoán được mục đích của tôi rồi à?”
Không đợi Hạ Nhật Ninh trả lời, Hàn Tắc Phương tự cười phá lên: “Cũng phải, tôi hồ đồ thật.
Tối hôm đó tôi không giết Thẩm Thất, thật ra đã nói lên tất cả.
Hạ Nhật Ninh, anh rõ ràng đang chờ sự xuất hiện của tôi, đúng không? Cho nên, ngay lúc anh xác định được là tôi, anh đã rất yên tâm.
Mẹ của tôi nằm trong tay anh, tôi “Đuổi chuột sợ bể đồ”, tôi sẽ không dám động đến Thẩm Thất.
Haha, Hạ Nhật Ninh, tôi không thể phủ nhận, anh quả thật lợi hại.
Tôi ẩn nấp kín như vậy, anh cũng có thể tìm ra được tôi.
Cũng do tôi sơ ý, uổng công thật.
Thua cho anh, cũng không hẳn mất mặt.”
Hạ Nhật Ninh nhẹ nhàng gật đầu: “Mẹ của anh rất tốt, không ai làm khó bà ấy.”
“Tôi biết, đó cũng là nguyên nhân tôi không làm tổn thương Thẩm Thất, nếu không thì, anh nghĩ Thẩm Thất có thể trở về lành lặn không? Vì muốn báo đáp các người đã chăm sóc tốt cho mẹ tôi, tôi sẽ cho anh mua một tặng một, tôi đã trói giữ tên hung thủ mưu đồ giết hại Thẩm Thất và con gái anh, lát nữa, sẽ tặng hết cho anh.
À, phải rồi, chắc bọn họ không chạy thoát khỏi chỗ này đâu nhỉ.” Hàn Tắc Phương nở nụ cười xảo quyệt: “Hạ tổng, đâu bao giờ để lại rắc rối cho mình.”
“Anh tự cho mình là người lạnh lùng vô tình, nhưng mẹ anh lại là điểm yếu của anh.” Hạ Nhật Ninh bình tĩnh nhìn Hàn Tắc Phương: “Khi tôi nhận được sơ đồ phân tích tính cách của anh, tôi đã biết, anh là người có tính hoang tưởng.”
Hàn Tắc Phương đột nhiên bật cười, hai bên vai không ngừng nhún nhảy: “Người có tính hoang tưởng? Hahahaha, cám ơn anh đã không nói tôi là tên điên, phải, tôi là một tên điên, là một tên điên đúng nghĩa.
Tiểu Hạ đứng bên cạnh, cảm thấy phục anh tổng tài nhà mình sát đất.
Khó trách tổng tài đã mạnh dạn cho thêm vài người đi trông chừng mẹ của Hàn Tắc Phương, mà không làm khó bà ta, ngược lại còn bảo vệ bà ấy.
Thì ra là vì muốn chờ Hàn Tắc Phương!
“Anh đồng ý mua một tặng một, nhưng tôi không chấp nhận giao dịch này.
Lận Hinh chẳng qua chỉ là một con rối, chả là gì cả.
Chỉ cần tôi đồng ý thì tôi có thể tìm ra cô ta bất cứ lúc nào.” Hạ Nhật Ninh nhướng mắt, nói với Hàn Tắc Phương: “Nhưng, tôi rất hứng thú với một món đồ của anh.”
Hàn Tắc Phương bất ngờ.
Hạ Nhật Ninh, người đàn ông này, rốt cuộc còn biết gì nữa?
“Tôi rất hứng thú với loại chất độc anh đã sử dụng trong thị trấn suối nước nóng.” Hạ Nhật Ninh thẳng thắng nói ra yêu cầu của mình: “Hôm nay tôi để anh đi.
Xem như là huề nhau.
Chắc anh biết, không anh đắc tội với Hạ Nhật Ninh tôi mà còn được thương lượng như thế đâu, anh là ngoại lệ đó.
Anh chôn thuốc nổ thì đã sao? Chúng tôi chết, anh và mẹ anh cũng không sống nổi.
Tôi đoán, anh vẫn còn muốn sống mà phải không? Nếu không, sao lại dùng Tiểu Thất uy hiếp tôi để trao đổi với anh chứ?”
Con ngươi của Hàn Tắc Phương đột nhiên thu nhỏ lại.
Người đàn ông này!
Quả nhiên không hề đơn giản!
Và ngay lúc này, Tiểu Đông đã dẫn mẹ của Hàn Tắc Phương đến.
Gương mặt của mẹ Hàn Tắc Phương vừa căng thẳng vừa lo sợ.
Và khi bà nhìn thấy Hàn Tắc Phương, cả người nhìn rõ đang run lên cầm cập.
Bà đã lâu rồi không được gặp con trai.
Bà có chút khó tin, không ngờ người đàn ông mang đầy vẻ sát khí trước mặt mình, lại là đứa con trai ngoan ngoãn hiền lành và hiểu chuyện của mình.
Cả hai, thật sự là cùng một người sao?
Con trai bà ấy, rốt cuộc đã giấu giếm chuyện gì?
Danh Sách Chương: