Mọi người xung quanh giờ mới thấy, dưới ánh đèn mờ ảo, một người con gái với dung nhan tinh tế, xinh đẹp đến khiến người nhìn không dời mắt nổi đang cố gắng khuyên giải.
Có lẽ là đặc quyền của người đẹp.
Chỉ cần là người con gái đẹp mở miệng, đều sẽ nhận được sự ủng hộ của mọi người.
“Đúng thế đúng thế, đều là hiểu lầm.
Nói rõ là được, đều đừng tụm lại ở đây, thời gian không sớm nữa, đều nhanh về nghỉ ngơi nào!” trong đám đông có người đi ra rời khỏi.
Người phụ nữ mập trung niên vừa thấy mọi người đều đứng trên lập trường bên đối phương, mặc dù tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng không làm được gì.
Chỉ có thể mà trừng to mắt nhìn Từ Vân Khê, quay người trở về phòng.
Nhìn thấy bà ta quay về, Từ Vân Khê cũng không gây chuyện nữa.
Thẩm Thất thở phào một hơi, nói: “Được rồi, mẹ nuôi, mẹ xinh đẹp như vậy không nên tức giận! Ngoan, đi về nghỉ ngơi đi!”
Từ Vân Khê hờn dỗi mà điểm trán Thẩm Thất: “Chính là biết dỗ mẹ! Nhưng, vẫn may là có con ở đây, nếu không thì, cục hiện hôm nay có khi mất đi kiểm soát, có lẽ bị người cố tình quay lại, thì ta thảm rồi!”
“Mẹ nuôi nói cho cùng vẫn còn lý trí!” Thẩm Thất cười hì hì nói: “Đi nào đi nào! Về phòng nào!”
Lưu Nghĩa đầy vẻ tiếc nuối, không được đánh nhau!
Cuối cùng dỗ về được Từ Vân Khê, Lưu Nghĩa và Thẩm Thất cũng đi về phòng, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Trước khi đi ngủ, Lưu Nghĩa tự nhiên cảm thấy trong lòng hoảng loạn, cứ cảm thấy sắp có chuyện gì xảy ra.
Nhưng nghĩ lại, đây là nơi lý tưởng nghỉ mát, thị trấn suối nước nóng, đến đây đều là để nghĩ mát.
Thì có thể xảy ra chuyện gì chứ?
Lưu Nghĩa cười tự giễu, tắt đèn đi ngủ.
Ai cũng không biết, trong đêm yên tĩnh này, sau khi mọi người đều đi ngủ cả, đã xảy ra chuyện gì.
Khi vào sau nửa đêm, phòng bên cạnh vang lên tiếng va đập.
Lưu Nghĩa bản năng mở mắt ra.
Quay sang nhìn Thẩm Thất bên cạnh vẫn ngủ say, Lưu Nghĩa mới nhắm mắt lại, lần nữa chìm vào giấc ngủ.
Sang mùng năm tháng giêng, Lưu Nghĩa và Thẩm Thất tỉnh dậy, nằm trong chăn mà trò chuyện.
Đang chuyện trò, ngoài kia lại một loạt tiếng bước chân vội vã.
Thẩm Thất không kiềm được nói: “Đây là lại xảy ra chuyện gì?”
“Không biết nữa, đi xem thử.” Lưu Nghĩa liền kéo chăn ra, ăn mặc chỉnh tề nhanh chóng, chờ Thẩm Thất cài xong cúc áo, hai người mới cùng đi ra.
Vừa ra cửa, vừa quay đầu, liền thấy trước cửa phòng bên cạnh đã tụ tập một đám đông.
Thẩm Thất và Lưu Nghĩa đi qua, thấy đám đông đều tụ tập ở đây, không kiềm được hỏi: “Đây là xảy ra chuyện gì?”
“Có người chết.” Trong đám đông có người đơn giản trả lời.
Người chết?
Thẩm Thất và Lưu Nghĩa liền mở to mắt!
Đang yên đang lành, sao lại có người chết?
Thẩm Thất vội hỏi: “Thế báo cảnh sát chưa?”
Đối phương đáp lại nói: “Đã báo rồi, nhưng nhất thời bên phía cảnh sát không qua được.”
Thẩm Thất không hiểu: “Tại sao?”
“Chỗ này thông ra thế giới bên ngoài chỉ có thể đi bằng máy báy, nếu láy xe, cần một ngày một đêm.” Những người khác trả lời nói.
Thẩm Thất giờ mới phản ứng lại, đúng thế, khi mình qua đây, thực sự là đi bằng máy bay qua.
Trời ạ.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nam nữ khách khứa đều là chia ra cả, khi mà Hạ Nhật Ninh cùng Văn Nhất Phi và Lưu Vân nhận được tin đi qua, thi thể đã được người ta đem từ trong phòng ra.
Người chết là Mã Khởi Dân.
Từ Vân Khê cũng đi qua.
Sau khi thấy Mã Khởi Dân được khiêng ra, cả người đều im lặng.
Mọi người đều là cùng đến với nhau, bây giờ lại xảy ra chuyện này, trong lòng ai đều không thoải mái cả.
Bây giờ người bị hiềm nghi lớn nhất, chính là vợ của Mã Khởi Dân.
Nói cho cùng, tối qua hai người cải nhau, nhiều người nhìn thấy nghe thấy thế kia.
Vợ của Mã Khởi Dân trong phòng đau lòng mà gào khóc: “Không phải tôi, không phải do tôi làm! Người không phải do tôi giết! Tôi bị oan mà!”
Mọi người đứng tại chỗ nhìn nhau, không biết nên làm gì cho được.
Người phụ trách của thị trấn suối nước nóng qua xem một lúc, chỉ là nói mọi người ai về phòng nấy nghỉ ngơi, chứ không nói gì khác.
Thẩm Thất nhìn Hạ Nhật Ninh, không kiềm được mà đi qua nói: “Chúng ta làm sao đây?”
“Không liên quan đến chúng ta, đừng hỏi tới.” Hạ Nhật Ninh điềm đạm trả lời nói: “Nếu cảm thấy xui xẻo, chúng ta rời khỏi.”
Hạ Nhật Ninh luôn không phải là người thích lo chuyện bao đồng.
Chỉ cần không liên quan đến bản thân và người thân bạn bè anh ấy, mọi chuyện anh ấy đều không hỏi tới.
Người trên thế giới nhiều thế kia, anh ấy hỏi han cho hết được sao?
Lưu Nghĩa muốn đi qua xem sao, bị Văn Nhất Phi giữ chặt lấy cổ tay.
Văn Nhất Phi lắc đầu với Lưu Nghĩa, tỏ ý cô ấy đừng lo chuyện bao đồng.
Thẩm Thất và Lưu Nghĩa nhìn nhau.
Thái độ của Hạ Nhật Ninh và Văn Nhất Phi giống nhau đến không ngờ.
Lưu Vân cũng dìu lấy Từ Vân Khê rời khỏi, nói: “Được rồi, chuyện này không liên quan với chúng ta, không cần quan tâm.
Đi thôi, đi ăn sáng nào.”
Hạ Nhật Ninh không nói hai lời, kéo lấy Thẩm Thất đi theo Từ Vân Khê và Lưu Vân.
Văn Nhất Phi cũng kéo theo Lưu Nghĩa rời khỏi.
Những người khác cũng đều giải tán, đều nhỏ giọng thảo luận chuyện gì đó.
Khi ăn sáng, Thẩm Thất ít nhiều có chút ăn không biết mùi vị, không kiềm được hỏi: “Thị trấn suối nước nóng này được xây từ khi nào thế? Tại sao lúc trước không hề biết đến?”
“Vừa mới mở cửa làm ăn được mấy tháng nay.” Tiểu Xuân giải thích nói: “Nhưng người đến đây chơi đúng là không ít.
Vì địa thế ở đây nằm gấn suối nước nóng tự nhiên, nên qua đây chơi đều nhắm vào thị trấn suối nước nóng này mà đến.”
“Cho nên phương tiện đi lại tốt nhất ở đây chính là máy bay.” Lưu Vân tiếp lời cuộc đối thoại này nói: “Lần này xảy ra án mạng, bên phía cảnh sát muốn qua đây cũng cần một khoảng thời gian.
Nói cho cùng, không phải mỗi khu vực đều có máy bay.
Nơi này đất rộng người thưa, thậm chí cả mấy trăm cây số không một bóng người, cho nên, chuyện này sẽ không giải quyết nhanh được.”
Lời của Lưu Vân vừa mới nói xong, thì nghe thấy bàn người khác đang ồn ào: “Cái gì? Không cho đi? Ý gì đây! Chúng tôi không muốn chơi nữa, về còn không được sao?”
Có người hình như đang giải thích: “Bên nhà quản lý nói là xảy ra án mạng, để tốt cho mọi người, tạm thời không cho rời khỏi.
Chờ bên phía cảnh sát điều tra xong mới cho mọi người rời khỏi.”
“Chúng tôi lại không phải kẻ giết người, dựa vào cái gì mà ngăn cấm chúng tôi?” người đầu tiên lại kêu thét lên: “Tôi muốn về nhà, tôi chính là muốn về nhà!”
“Nếu bên phía nhà quản lý của tiểu trấn không cung cấp máy bay và xe, chúng ta cũng không rời khỏi được!” có người lại nói: “Chúng ta đi bộ ra, có lẽ đi chưa được mấy mét thì đã bị lạc mất rồi!”
Có thể chi một người 500 triệu ra đây nghỉ mát, cơ bản đều không phải là người kiếm tiền bằng lao động chân tay.
Đám người này đều có cùng chung đặc điểm, đó chính là không cách nào chịu được nơi hoang vu nguy hiểm.
Nói trắng ra, chính là bệnh nhà giàu.
Kêu họ đi bộ ra khỏi khu vực này, không cần đến một ngày, đều sẽ hết chơi cả.
Cho nên vừa nghe bên nhà quản lý không cung cấp phương tiện giao thông, tất cả đều teo cả.
Nghe thấy nội dung nói chuyện của bàn bên cạnh, Hạ Nhật Ninh nhướng mi: “Muốn về?”
Bên nhà quản lý ràng buộc được những người khác, nhưng lại không ràng buộc được đám người họ.
Họ không cung cấp máy nay?
Đơn giản! Bản thân họ đều có cả!
Danh Sách Chương: