"Mạng lưới quan hệ phức tạp, vả lại cơ bản đều là quan viên bản địa làm chủ.
Cha vợ cùng cha ruột của ông ấy là quan hệ đồng đội, có thể nói là, ở thành phố L, trên cơ bản có thể một tay che trời.
Dưới tay còn nuôi không ít đả thủ, sức chiến đấu bình thường, nhưng mà số lượng rất nhiều, trước mắt đang cầm giữ hắc bang của bản địa, thu nhận sự cung phụng của bọn họ.
Có thể nói là điển hình của phỗng tay trên..." Tài liệu của Thái Đức Phát rất đầy đủ, từ khi còn bé đái dầm đến trưởng thành là như thế nào gạt được vợ, sau đó lại như thế nào thành lập công ty, lại như thế nào mượn tay của người bạn thân của mình, từng bước một đầm chặt nền tảng của mình, lại quay đầu lại phụng dưỡng bạn của mình, đẩy hắn ngồi lên ghế của phó thị ủy, cùng với như thế nào duy trì quan hệ giữa hai nhà vân vân và vân vân, phần tài liệu này đều ghi rõ chi tiết.
Quả nhiên không hổ dang là tổ chức tình báo.
Tuy rằng giá cả đắt, nhưng mà cũng có lý do của đắt có đắt, gần như không có tài lại mà bọn họ không tìm được.
Trình Thiên Cát sau khi hỏi thăm rõ ràng sự tình ngọn nguồn, cũng là có thể đúng bệnh hốt thuốc rồi.
Trình Thiên Cát đem xe hơi đậu lại xong xuôi, lui ra khỏi giao diện của trò chơi này, kết thúc liên lạc.
Điều chỉnh một chút lưng ghế, cả người buông lỏng mà dựa vào trên lưng ghế, suy nghĩ chuyện này phải nên làm như thế nào.
Hiện tại, chỉ có một mình hắn ở thành phố L, mặc kệ là người của hắn hay là người của Phùng Mạn Luân, lúc này đều không sử dụng đến.
Hơn nữa Thái Đức Phát nắm giữ toàn bộ cửa ngõ ngầm của cả thành phố L, vì vậy, nếu như hắn muốn đi những cửa ngõ ngầm, thì không thiếu được phải cùng Thái Đức Phát tiếp xúc.
Nhưng mà trước mắt xem ra, hiển nhiên không thích hợp cùng ông ấy lại tiếp xúc lần nữa.
Nếu để cho Thái Đức Phát biết được ông ấy đang giam lại cái gì, chưa hẳn chịu nhả ra.
Vì vậy, thì phải nghĩ cách khác.
Chỉ có đem nhóm hàng này an toàn vận chuyển ra thành phố L, mới có thể cùng cửa ngõ cùng mạng lưới quan hệ của mình tiếp nối, mới có thể thần không biết quỷ không hay mà vận chuyển ra ngoài.
Trước kia cũng không phải là không có nhận qua nhiệm vụ như vậy, chỉ là lúc trước là có quân cứu viện phục vụ của tổ chức, tổ chức sẽ phái người tới đón tiếp, hắn chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ của mình là được rồi, kế tiếp thì sẽ có người khác tiếp tay.
Mà bây giờ, chỉ có thể dựa vào một mình bản thân hắn, toàn bộ đều độc lập hoàn thành tất cả quá trình.
Hơn nữa, không có ngoại viện.
Bởi vậy, chuyện này không thể sốt ruột, phải từ từ mưu toan kế hoạch.
Trình Thiên Cát sau khi ở trong đại não nhanh chóng vận chuyển một vòng, quyết định tạm thời chờ thời cơ hành động, quan sát Thái Đức Phát một chút, xem ông ấy thật sự không biết đang giam giữ cái gì, vẫn còn đang cố bố nghi trận (ý chỉ lợi dụng đối thủ muốn biết cái gì mà lộ ra dấu vết, sơ hở, bí mật, cố ý dàn dựng cho đối thủ tưởng mình không phòng bị), khiến người mắc câu.
Trong đầu của Trình Thiên Cát bỗng nhiên nghĩ tới Dương Lâm, hắn mỉm cười, trong bũng đã có suy tính.
Trình Thiên Cát lập tức điều chỉnh tốt chỗ ngồi, lái xe về tới nhà của Dương Lâm.
Trình Thiên Cát gõ gõ cửa, một lát sau, mới nghe thấy Dương Lâm tới mở cửa: "Người nào a?"
"Là anh." Trình Thiên Cát trả lời: "Anh suy nghĩ rồi nghĩ, món quà này của em, anh không thể nhận, vì vậy đến đưa trả lại cho em đấy."
Dương Lâm mở cửa, một vẻ mặt kinh ngạc mà nhìn lấy Trình Thiên Cát.
Trình Thiên Cát đem món quà của Dương Lâm tặng cho hắn trao trả lại cho cô ấy, hơn nữa đem một tấm thẻ đưa cho Dương Lâm: "Trong đây có 1 tỷ, đem vay nặng lãi trả trước đi."
Đôi mắt của Dương Lâm trong nháy mắt mở to lên, một vẻ mặt khó có thể tin mà nhìn lấy Trình Thiên Cát.
Trình Thiên Cát cười một cách sáng lạn, nói: "Anh có lẽ phải ở thành phố này nán lại một khoảng thời gian, đây là số điện thoại của anh, có việc gì thì tìm anh."
Nói xong, Trình Thiên Cát đem tạp phiến có ghi số điện thoại mối nhét vào trong tay của Dương Lâm, không chờ cô ấy trả lời, xoay người thì rời đi.
Dương Lâm ngơ ngác đứng ngay tại chỗ, không biết nói cái gì cho phải.
Cô cúi đầu nhìn lấy tạp phiến cùng thẻ ngân hàng ở trong tay, cảm thấy mình dường như đang nằm mơ.
Anh trai đẹp mắt kia, lại không muốn quà của cô, còn đưa cho cô một khoản tiền lớn?
Cái này, cái này làm sao có thể?
Dương Lâm choáng choáng váng váng về tới trong phòng, cả buổi mới nhớ ra, cô cũng quên nói lời cảm tạ thì đã nhận lấy tiền của đối phương.
Dương Lâm lập tức cầm ra điện thoại bị tróc sơn, bấm gọi dãy số ở trên, trong chốc lát, tiếng nói của Trình Thiên Cát thì từ trong điện thoại vang lên: "Lưu kỹ số của anh, có chuyện thì tìm anh."
"Cảm ơn anh, thế nhưng là anh tại sao lại phải giúp em đây?" Dương Lâm không xác định mà hỏi.
Cô ấy chỉ có mười chín tuổi, nói thật, không có mưu tính gì đấy.
Trình Thiên Cát nhẹ nhàng mà cười cười, nói: "Anh đã cứu được em hai lần, có lẽ đây chính là duyên phận của chúng ta chăng.
Vì vậy, anh không ngại lại cứu em lần thứ ba.
Nhưng mà, anh muốn xem thử xem, em có bao nhiêu tiềm lực, anh muốn nhìn xem em ở trong cảnh đường cùng, sẽ có bao nhiêu nỗ lực."
Không thể không nói, Trình Thiên Cát đúng là sát thủ của phụ nữ, những lời nói ra, đúng là khiến người ta nghe được thoải mái dễ chịu.
Cũng khó trách trước kia làm nhiệm vụ, đối tượng nhiệm vụ của hắn đều là phụ nữ giàu có rồi.
Dương Lâm ở đâu chịu được sự ca ngợi ở cấp độ cao như vậy của Trình Thiên Cát? Lập tức bày tỏ thái độ mà nói: "Em là nhất định sẽ không để cho anh thất vọng đấy!"
"Tốt lắm.
Em đi bận chuyện của em trước đi, bận xong rồi, Lát nữa hãy tiếp." Trình Thiên Cát nói xong liền cúp đi điện thoại.
Mồi câu vừa mới rắc xuống, kế tiếp, thì phải xem bày bố như thế nào rồi.
Trình Thiên Cát ngay lập tức ở bản địa thuê một căn nhà ở cao cấp.
Ra vào đều là các cậu ấm con chiêu hoặc là người ở nơi khác đến buôn bán.
Vì vậy khu nhà ở đây được phối trí vô cùng đầy đủ.
Trình Thiên Cát dùng thân phận giả là An Tử Tuyên thuê xuống nhà ở này, cũng dùng tên An Tử Tuyên làm thẻ điện thoại vân...!vân một loạt giấy tờ chứng nhận.
Vì vậy, Dương Lâm cho là hắn chính là An Tử Tuyên, là một con em nhà giàu đơn giản.
Vào buổi tối, Dương Lâm lại lần nữa cho Trình Thiên Cát gọi điện thoại đến: "An thiếu gia, em đã đem vay nặng lãi đều trả hết rồi, cám ơn anh đã giúp em! Nhưng mà, bệnh của ba em vẫn còn phải dùng rất nhiều tiền, em sẽ cố gắng đi kiếm tiền, em sẽ không đụng đến vay nặng lãi nữa!"
"Rất tốt." Trình Thiên Cát ở trên máy vi tính xem lấy tung tích di chuyển của Thái Đức Phát, khóe miệng giương lên, nói: "Vậy anh sẽ mỏi mắt mong chờ đấy."
Sau khi cúp đi điện thoại, Trình Thiên Cát không chút do dự nào, đứng dậy cầm lên chìa khoá rời đi ra ngoài cửa.
Hắn thông qua thủ đoạn kỹ thuật, vẫn còn đang giám sát hành tung của Thái Đức Phát, bây giờ sau khi xác định được ông ấy đã đi đến một nhà câu lạc bộ, hắn cũng nên "thỏa đáng" mà xuất hiện ở nơi đó rồi.
Quả nhiên, Trình Thiên Cát vừa đến, Thái Đức Phát vừa đúng cũng đã đến.
Trình Thiên Cát một vẻ mặt ngoài ý muốn mà nhìn lấy Thái Đức Phát: "Thái tổng? Thật sự là trùng hợp a! Hôm nay lại có thể gặp được ngài hai lần."
Thái Đức Phát hình như cũng có chút ngoài ý muốn, ông ấy hết sức nhìn thoáng qua Trình Thiên Cát, nói: "An thiếu gia là một nhân vật a! Thái mỗ tôi đã nghe ngóng với rất nhiều người, vậy mà đều không nghe ngóng được An thiếu gia, xem ra An thiếu gia không phải là người của địa phương a?"
Trình Thiên Cát mỉm cười mà trả lời: "Thái tổng cần gì phải nghe ngóng chứ? Trực tiếp hỏi bản thân tơi là được rồi.
Tôi không phải là người địa phương, tôi là người của thành phố Vinh, cha của tôi từng ở đây hạ hương qua, sau này về tới thành phố của mình, sau đó đã có tôi.
Tôi lần này, là muốn truy tìm tung tích vào năm đó của cha tôi, đi đi xem xem, coi như là cho mình một cái an ủi."
"Vậy cụ ông bên nhà là làm ngành nào đấy?" Thái tổng cẩn thận từng li từng tí mà hỏi."Cha tôi là làm buôn bán châu báu đấy.
Không đáng để nhắc tới.
thành phố Vinh thì nhà giàu sang có đầy, cha tôi thạt sự ở trước mặt của nhà giàu, không đáng để nhắc đến, tài sản cũng không tới trăm tỷ.
Thật sự là hổ thẹn." Trình Thiên Cát một vẻ nghiêm chỉnh mà nỏi bậy.
Danh Sách Chương: