Thẩm Thất ngay lập tức liền nắm rõ nội dung tạo mẫu mà Hạ Nhật Ninh mong muốn, cô chợt gật đầu, nhanh chóng chỉnh sửa mái tóc cho hắn, tạo nên một kiểu tóc bảnh bao vô cùng.
Hạ Nhật Ninh vốn dĩ đã đạt đến đỉnh cao của sắc đẹp, nhưng dưới sự tô đậm của kiểu tóc phù hợp ấy, càng khiến hắn trở nên tuấn tú mê hoặc lòng người hơn nữa, không một ai so bằng được.
Trước kia Hạ Nhật Ninh chỉ cần tạo hình mái tóc thôi là đủ rồi, thế nhưng Thẩm Thất là một nhà tạo mẫu theo đuổi sự hoàn hảo, nên sau khi làm xong kiểu tóc, cô đột nhiên phát hiện đôi chân mày của Hạ Nhật Ninh có chút rối loạn.
Cô suy nghĩ một hồi, mới lập tức lấy dao tỉa chân mày trong hộp ra, tỉ mỉ cạo đi những cọng chân mày phía bên phải.
Khuôn mặt của Thẩm Thất đột ngột tiến gần, khiến Hạ Nhật Ninh vốn kiêng kỵ phụ nữ ấy kinh ngạc.
Thật kỳ lạ, hắn lại không ghét việc bị người phụ nữ này tới gần hắn….
Chẳng lẽ bởi vì vết bớt tương tự ấy của cô ta, nên hắn mới yêu ai yêu cả đường đi lối về ư?
Hắn cứ ngước đầu nhìn Thẩm Thất như thế, nhìn ánh mắt chăm chú của cô…
Trợ lý Tiểu Xuân vốn định gõ cửa bước vào, vừa ngước đầu lên thì đã nhìn thấy cảnh tượng trước mặt….
Cơ thể của Thẩm Thất dường như sắp dựa hết vào lòng Hạ Nhật Ninh vậy, Hạ tổng lại không hề tức giận khi bị cô ấy tiến gần, ngược lại còn chăm chú nhìn đôi mắt của cô ta nữa…
Khoảng cách của hai người gần đến nỗi giống như đang kiss vậy…
Trợ lý Tiểu Xuân chợt há to mồm kinh ngạc.
Có phải anh ta đã nhìn thấy những chuyện gì lớn lao lắm rồi không?
Aa, không được. Hạ tổng nếu bị người khác ngắt ngang nhất định sẽ rất tức giận. Bản thân mình tuyệt đối không thể phá hủy tất cả mọi chuyện trong này.
Tiểu Xuân vô cùng hiểu chuyện từ từ lui ra, âm thầm đứng gác bên ngoài.
Cuối cùng cũng cạo xong cọng cuối cùng, Thẩm Thất chợt thở phào nhẹ nhõm, xong rồi!
Cô vừa ngước lên, thì lại đụng ngay ánh mắt long lanh của Hạ Nhật Ninh.
Trong ánh mắt ấy, dường như hiện lên một nội dung rất kỳ lạ…
Thẩm Thất lập tức lui về sau một bước, trở lại trạng thái bình thường, có chút lúng túng nói: “Hạ tổng, tôi đã hoàn thành rồi.”
Hạ Nhật Ninh di chuyển ánh mắt ra khỏi người Thẩm Thất, dừng lại ở cái bóng của hắn trên gương, lướt qua chân mày bên phải vừa mới được cạo gọn gàng đó, khóe miệng hơi nhoẻn lên.
Khí thế của hắn vốn đã rất lớn mạnh rồi, có thể làm mê hoặc chúng sinh, sau khi trải qua sự chải chuốt của Thẩm Thất, càng phóng đại hết tất cả các ưu điểm trên người hắn hơn nữa, chói mắt đến nỗi khiến người khác không thể nào di dời ánh mắt ra được.
Hạ Nhật Ninh xoay đầu qua nhìn Thẩm Thất đang đứng như một con đà điểu nói: “Cô cảm thấy tôi có đẹp trai không?”
Cơ thể Thẩm Thất hơi run lên, cô hoàn toàn không hiểu tại sao Hạ Nhật Ninh lại đột nhiên hỏi câu này, cô chớp chớp mắt mấy lần, mỉm cười trả lời một cách cứng đơ: “Đương nhiên đẹp trai rồi ạ.”
“Vậy sao?” Hạ Nhật Ninh đột nhiên đứng phắt dậy, đi thẳng về phía trước mặt Thẩm Thất, đôi tay vươn ra, khóa chặt Thẩm Thất giữa bức tường và trong vòng tay hắn một cách bá đạo: “Vậy thì, so với Triển Bác của cô, thì ai đẹp trai hơn?”
Thẩm Thất không ngờ Hạ Nhật Ninh lại đột nhiên nhắc đến Triển Bác, sắc mặt cô bất ngờ thay đổi!
Hạ Nhật Ninh cũng không ngờ, sau khi hắn nói xong câu này, sắc mặt của Thẩm Thất lại trắng bệt đến đáng sợ như vậy.
Có một khoảng khắc, đột nhiên hắn lại không muốn hỏi tiếp nữa.
Thậm chí có chút không muốn nhắc đến cái tên Triển Bác này nữa.
Người đàn ông này rốt cuộc là ai?
Sao lại có thể lay động tâm trạng của cô ấy như vậy?
Hạ Nhật Ninh chợt bỏ tay ra, nhìn vào gương chỉnh lại cà vạt, nói: “Cô đi cùng với tôi.”
“A...hả?” Thẩm Thất còn chưa hoàn hồn lại từ câu nói kia của Hạ Nhật Ninh, cô hoang mang nhìn về phía hắn.
Đây là ý gì?
Tại sao hắn đi hẹn hò lại phải dẫn cô theo?
Danh Sách Chương: