Đông Phong vừa dứt lời, bầu không khí trong căn phòng lập tức trầm xuống.
Mọi người đều biết chuyện về tên hacker hàng đầu kia.
Nhưng không ai biết tên hacker đó là ai.
Bây giờ nghĩ lại thấy cũng đúng.
Ngay cả Sùng Minh tìm kiếm lâu như vậy, cũng không biết đối phương là kẻ nào, thì làm sao những người khác có thể biết được đây?
Nếu như không phải Thẩm Lục chỉ dựa vào một chiếc ổ cứng mà nhanh chóng xâm nhập và kiểm soát hệ thống của bọn họ, thì e rằng bọn họ cũng sẽ không liên tưởng Thẩm Lục với tên hacker kia.
Có điều, bây giờ nói gì thì cũng muộn rồi!
Bây giờ Thẩm Lục đã kiểm soát cả đảo W, bọn họ không thể chủ động tấn công, thậm chí cũng không thể phòng ngự.
Chỉ cần quân đội chính phủ thả một quả bom xuống đảo thì cả đám chỉ có đi chầu Diêm Vương!
Sùng Minh không hề quan tâm trên đảo có những ai, chỉ cần người của hắn ở trên tàu là được.
Dù có nhiều người hơn nữa, hắn cũng không bận tâm.
Ba người lãnh đạo của đảo W đều lặng im.
Bọn họ biết, lần này bọn họ thật sự không còn sự lựa chọn nào khác.
Hệ thống tấn công và phòng ngự đã bị khống chế, ngày mai quân đội chính phủ sẽ tấn công nơi này.
Bây giờ bọn họ muốn chạy trốn thì cũng chẳng kịp nữa rồi!
Không cần phải suy nghĩ một đêm làm gì, bây giờ bọn họ có thể đưa ra quyết định rồi.
Hoàn toàn không còn lựa chọn nào khác.
Nhân Tài nhìn Thẩm Lục trên màn hình: “Thẩm tiên sinh, có phải chỉ cần tôi chấp nhận đề nghị của các người, thì có thể bảo đảm đảo W bình an vô sự hay không?”
Dường như Thẩm Lục đang bận chuyện khác, nghe thấy lời của Nhân Tài nhưng một lúc sau hắn mới trả lời: “Ờ, không chỉ như vậy, mà căn cứ của anh cũng được bình an vô sự!”
Nghe thấy lời này, sắc mặt Nhân Tài lập tức thay đổi.
Hắn không để ý người khác, mà trực tiếp cầm điện thoại lên gọi một cuộc điện thoại.
Điện thoại kết nối rất lâu, mãi một lúc sau mới có người bắt máy: “Alo, giờ anh mới gọi điện à! Tôi đã khống chế hơn nửa tiếng đồng hồ rồi đấy!”
“Cạch” một tiếng, điện thoại trong tay của Nhân Tài rơi xuống đất.
Cả người hắn đều đang run rẩy.
Đúng vậy, hắn đang run rẩy không ngừng.
Mãi đến giây phút này, hắn mới biết rốt cuộc Sùng Minh đáng sợ biết bao nhiêu!
Trước kia hắn chỉ nghe nói thôi, chứ chưa từng tự mình trải qua, nên hắn cảm thấy người khác chỉ đang nói quá lên mà thôi.
Nhưng đến lúc này, hắn chợt hiểu, thế nào là không thể vượt qua.
Gã Sùng Minh này chính là người phát ngôn của Tử Thần.
Chỉ cần là người bị hắn nhắm vào, rất ít người có thể sống sót.
Huống hồ, bây giờ Sùng Minh không những đã khống chế toàn bộ đảo W, mà còn kiểm soát cả căn cứ của hắn.
Những chuyện này đã được tiến hành cùng lúc với nhau.
Thủ đoạn và sự quả quyết bậc nhất này, người không có đủ bản lĩnh sẽ hoàn toàn không làm được.
Đúng, Sùng Minh chắc chắn là người có bản lĩnh!
Nhân Tài chậm chạp quay người lại, nhìn Thẩm Lục trên màn hình, hắn không còn dáng vẻ ngớ ngẩn khi bị chơi xỏ nữa, mà quay lại dáng vẻ vốn có của mình, giọng nói trầm khàn: “Cảm ơn Sùng Minh tiên sinh đã không giết.”
Thẩm Lục ngẩng đầu, nhếch miệng cười.
Đó đúng là nụ cười khiến người khác phải điên cuồng!
Tất cả mọi người trong căn phòng này đều ngẩn ngơ hồi lâu.
“Cho nên, anh đã nghĩ kỹ rồi?” Dường như Thẩm Lục ở bên kia đang gõ bàn phím, sau đó lại hỏi một câu: “Không cần suy nghĩ nữa sao?”
Thật sự rất muốn lật bàn!
Còn nghĩ ngợi cái khỉ gì!
Đến nơi ẩn náu cũng bị người ta tìm ra rồi.
Nhân Tài nén giận trả lời: “Không cần nghĩ ngợi nữa, bỗng nhiên tôi cảm thấy hợp tác với Sùng Minh tiên sinh cũng là một chuyện rất tốt.”
Thẩm Lục gật đầu: “Quả thực rất tốt.
Ấy, Nhân Tài tiên sinh, hóa ra anh có nhiều tài khoản như vậy! Nhiều quá, tất cả đều được giấu rất kỹ!”
Sắc mặt của Nhân Tài hoàn toàn sa sầm.
Đồ khốn!
Đối mặt với hacker hàng đầu có khác, quả nhiên không có bí mật nào có thể lọt qua mắt hắn.
Bây giờ hắn muốn khóc thét lên có được không?
Hắn có rất nhiều tiền, không phải loại nhiều tiền bình thường.
Thế nhưng người ta đã biết hết tài khoản rồi, mà chỉ trong mấy phút ngắn ngủi đã phá giải hết mật khẩu tài khoản!
Quả thực không muốn để người ta sống nữa à?
Thẩm Lục thay đổi quyết định: “Ừm, tạm thời không phá giải mật khẩu của anh!”
Nói xong câu này, ánh mắt Thẩm Lục sáng lên, tiếp tục nói: “Nam Cực tiên sinh và Đông Phong tiên sinh, hai người có muốn thử không?”
Nam Cực và Đông Phong cùng lúc xua tay: “Không cần, không cần, không cần đâu.”
Đùa gì vậy?
Lão đại có nhiều lớp phòng ngự như vậy mà còn bị phá giải hết, bọn họ ở nơi này đã chứng kiến đủ rồi.
Mẹ kiếp, người nhà này toàn là những kẻ không bình thường.
Một người là đế vương giới chính đạo, một người là quân vương giới hắc đạo, một người là hacker hàng đầu!
Mẹ kiếp, người ta còn có thể sống như thế nào?
Nhân Tài nén giận hỏi: “Vậy chúng tôi phải làm thế nào thì mới có thể bày tỏ được thành ý?”
Thẩm Lục cười nói: “Sẽ có người liên lạc với các người để bàn bạc.
Được rồi, nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành rồi!”
Dứt lời, hình ảnh Thẩm Lục trên màn hình liền biến mất, mọi chương trình đều nhanh chóng khôi phục lại bình thường.
Thế nhưng, tâm trạng của những người trong phòng vẫn nặng nề như cũ.
Đáng chết, bọn họ đã thua một cách thảm bại!
Thẩm Lục thoát khỏi hệ thống, ngẩng đầu nhoẻn miệng cười với Sùng Minh, nói: “Đã xử lý xong chuyện ở đây, chúng ta phải về nhà rồi.
Bà ngoại nói, muốn anh dẫn em về nhà ăn cơm.”
“Được.” Sùng Minh tươi cười.
Nên về nhà rồi.
Bỗng nhiên hắn rất nhớ cô nhóc kia.
Ừm, hắn rất thích làm mợ của nó.
Chuyện của đảo W được giải quyết rất dễ dàng.
Hắn có nhiều trợ thủ tài giỏi như vậy, đương nhiên sẽ có người xử lý những việc còn lại.
Mãi khi đảo W đổi chủ, Trình Thiên Cát và những người tài giỏi khác mới biết được đã xảy ra chuyện gì.
Trình Thiên Cát bay về cùng Thẩm Lục và Sùng Minh.
Trên máy bay, Trình Thiên Cát không nhịn được mà hỏi hai người: “Từ lúc đầu hai người đã nhắm vào đảo W rồi đúng không?”
Sùng Minh trả lời một cách tỉnh bơ: “Đâu có! Tôi chỉ tiện tay giúp đỡ mà thôi.”
Mẹ kiếp!
Có kiểu giúp người như vậy sao?
Thẩm Lục ngắm mặt biển bên dưới, khóe mắt cong cong.
Cuối cùng cũng về nhà rồi!
Nghe nói Thẩm Lục dẫn Sùng Minh về nhà, người vui vẻ nhất chính là Thẩm Hà.
Thẩm Hà vẫn còn đang học trong trường mầm non, nhưng bé đã không thể chờ được nữa, nằng nặc đòi về nhà sớm.
Vu Tiểu Uyển hiếu kỳ chạy theo, kéo tay Thẩm Hà lại hỏi: “Chút nữa là đến môn thiết kế mà cậu thích rồi, vì sao cậu muốn về sớm như vậy?”
“Mợ của tớ về rồi!” Thẩm Hà rất đỗi vui mừng: “Mommy nói, mợ bị bệnh, nên bác trai phải mang bác gái ra nước ngoài chữa bệnh.
Bây giờ mợ về rồi, có nghĩa là mợ đã khỏi bệnh! Đương nhiên tớ phải về nhà rồi! Tiểu Uyển, Tiểu Uyển ơi, cậu đi học thay tớ là được! Tớ đi trước đây!”
Dứt lời, Thẩm Hà liền chạy vụt ra ngoài, vệ sĩ ở phía sau cũng vội vàng chạy theo, không ngừng gọi với theo: “Tiểu thư, cô chạy chậm một chút!”
Vu Tiểu Uyển đứng đực ở đó, một lúc sau mới cười khúc khích.
Tiểu Hà của nó mãi luôn hoạt bát sôi nổi như vậy.
Gia Cát Du Du cũng chạy ra, nhưng chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng của Thẩm Hà.
“Tiểu Uyển, Tiểu Hà đi đâu đấy?” Gia Cát Du Du mặt dày hỏi Vu Tiểu Uyển.
“À, cậu ấy có việc phải về nhà trước.” Vu Tiểu Uyển bình thản trả lời Gia Cát Du Du.
Nó rất không thích cô bạn Gia Cát Du Du này.
Lúc nào cũng bày ra bộ dạng nịnh nọt với nó và Thẩm Hà, nhưng lại hống hách, khoe khoang quan hệ giữa cậu ta và nó.
Nó rất không thích.
Dù nó là công chúa, thì nó cũng không làm chuyện như vậy.
Danh Sách Chương: