“Khi loại đàn ông này đang theo đuổi con, anh ta nói còn hay hơn hát.
Nói cái gì, anh không có xe, không có nhà, không có tiền không có nhẫn kim cương, nhưng anh có một trái tim sẽ ở bên em tới già.
Đúng vậy, là có một trái tim.
Nhưng trái tim này nói lấy lại là lấy lại! Khi anh ta yêu con, là bởi vì ham muốn sắc đẹp của con, dáng người của con, các điểm tốt của con.
Nhưng một khi đã có được, khi con già đi, khi năm tháng in những vết thăng trầm lên con, khi con béo lên vì sinh đẻ, anh ta lại có lý do để nói con không đẹp, có thể vô cùng khí thế ra ngoài tìm người phụ nữ khác ở bên ngoài..., phản bội con...”
“Nếu như con muốn hỏi anh ta một câu, anh ta lại nói...!lại nói con không hiểu chuyện, nói con thậm chí còn không thể đẻ được một đứa con trai, nói con trở nên xấu xí, dẫn ra ngoài cũng chỉ mất mặt vân vân.
Khi một người đàn ông muốn vứt bỏ con, anh ta có thể có hàng nghìn hàng vạn lý do.” Mẹ của Ngu Vũ Mặc cười buồn bã, nói: “Thế giới này thật sự không công bằng với phụ nữ chúng ta.
Chỉ bởi vì chúng ta là phụ nữ, cho nên chúng ta lại phải nhận lấy những lời xét xử và trách móc nặng nề.
Chúng ta cần giữ cho mình trẻ trung xinh đẹp, lại phải dịu dàng và hiền lành.
Chúng ta không chỉ cần xinh đẹp, còn phải có trình độ học vấn cao, còn phải biết kiếm tiền, còn không thể tiêu tiền linh tinh.
Ban ngày ở công ty làm mệt như trâu, buổi tối còn phải hầu anh ta ăn, hầu anh ta ngủ.
Nhưng nếu làm không tốt, anh ta lại có thể có lý do chính đáng để ra bên ngoài...”
“Mà bọn họ thì chỉ cần cố gắng một chút trong công việc lại có thể đầy khí thế nói mình nuôi gia đình, anh ta ra ngoài có thể gặp dịp thì chơi.
Kết quả là chờ tới khi người phụ nữ già rồi, có thể tùy tiện lấy ra một trong những lý do kể trên, mà chà đạp người phụ nữ đã dâng hiến thời gian đẹp nhất của mình cho anh ta! Đây là thực tế! Vũ Mặc! Mẹ thừa nhận không phải tất cả đàn ông đều như tệ hại vậy.
Nhưng con có thể bảo đảm, thằng nhóc nghèo mà con gặp phải sẽ không tệ hại giống như vậy hay không?”
“Đúng, con sẽ nói, đàn ông có tiền cũng có kẻ thối nát! Đúng, đây là vấn đề xác suất.
Mẹ cũng không có cách nào bảo đảm đàn ông có tiền thì không thối nát.
Thậm chí, bọn họ càng tệ hại hơn nhiều.
Nhưng ít nhất, khi anh ta lấy lại trái tim của mình, sẽ đưa tiền tới tay con.
Khi con tàn phai nhan sắc bị đuổi ra khỏi nhà, cũng không đến mức không có nổi một xu!” Mẹ của Ngu Vũ Mặc chỉ đơn giản là tận tình khuyên bảo.
Dì út của Ngu Vũ Mặc cuối cùng không nhịn được, nói: “Chị cả nói không sai.
Đây là nguyên nhân bọn dì tìm Trịnh Khắc Kỳ cho cháu.
Bây giờ cháu cảm thấy bọn dì cổ hủ, chờ tới khi cháu đến tuổi của dì, cháu sẽ hiểu.”
“Đây cũng là nguyên nhân dì vẫn chưa cưới.” Dì út của Ngu Vũ Mặc khẽ nói: “Trên thế giới này thật sự có rất nhiều đàn ông xấu xa.
Dì cũng thừa nhận trên thế giới này có những người đàn ông tốt.
Nhưng đáng tiếc, dì không gặp được.
Người dì gặp được, nếu không phải là những kẻ tệ hại thì là những người bám mẹ.
Đại khái là do dì không may mắn.
Dì đến tuổi này rồi, cũng không còn lựa chọn nào khác.
Dì ở một mình cũng không sao.
Nhưng cháu lại khác.
Cháu vẫn còn nhỏ, cháu có rất nhiều cơ hội và thời gian để tìm kiếm một người đàn ông tốt.
Bây giờ cháu nên để ý tới những người cao hơn chúng ta, chứ không phải nhìn những kẻ nghèo khó, đang sống giãy giụa ở tầng lớp thấp nhất trong xã hội!”
“Vũ Mặc, bây giờ nhà nghèo đã rất khó xuất hiện người tài.
Người nghèo lấy đâu ra tiền cho con cái đi học nâng cao? Lấy đâu ra tiền đi ăn uống chơi bời, tạo quan hệ như con cháu của những kẻ có tiền chứ? Đây không phải là quá khứ! Đây là một thời đại của quan hệ và bối cảnh! Cháu cũng nói nhà họ Hạ.
Nếu cháu biết nhà họ Hạ, vậy cháu biết nhà họ Hạ có bối cảnh và mạng lưới quan hệ lớn tới mức nào không? Cháu biết mấy cô chủ cậu chủ nhà họ Hạ từ khi ra đời đã quyết định cả đời bọn họ sẽ không tầm thường hay không? Chúng ta làm sao có thể so sánh với bọn họ được? Cháu không có bối cảnh và mạng lưới quan hệ như bọn họ, cháu không có người khác lót đường cho cháu, cho nên cháu chỉ có thể tự mình trải đường cho chính mình!”
“Dì bảo cháu qua lại với Trịnh Khắc Kỳ, bởi vì Trịnh Khắc Kỳ có thể trải đường cho cháu! Cậu ta có thể giải quyết cho cháu ra nước ngoài du học, có thể giải quyết vấn đề công việc của cháu sau này, cậu ta có thể cho cháu nhiều nguồn lực và quan hệ hơn, tương lai cháu cũng có khả năng đi được càng cao, càng xa hơn!” Dì của Ngu Vũ Mặc cũng nói ra hết những lời trong lòng mình: “Đúng, bây giờ cháu coi thường Trịnh Khắc Kỳ, cảm thấy cậu ta ấu trĩ, cảm thấy cậu ta ngu ngốc, thậm chí còn không lọt được vào một trăm người có thành tích đứng đầu.
Nhưng mười năm sau, cậu ta mới là người đứng ở trên cao cười nhạo đám dân nghèo! Còn những kẻ có thành tích cao như bọn cháu, tương lai lại phải làm việc cho cậu ta!”
“Nếu có một ngày Trịnh Khắc Kỳ thay lòng, con cũng không cần phải lo lắng! Bởi vì, những nguồn lực và quan hệ mà cậu ta mang tới cho con lại không hề mất đi.
Chúng chính là tài sản của con trong tương lai!” Mẹ của Ngu Vũ Mặc kéo tay Ngu Vũ Mặc khẽ nói: “Vũ Mặc, con là một đứa trẻ thông minh.
Con nói xem, người phụ nữ nên nắm cuộc sống của mình ở trong tay chính mình, hay là gửi gắm vào lời hứa hẹn mơ hồ của một người đàn ông?”
“Con...” Ngu Vũ Mặc nói không ra lời.
Cô không thể không thừa nhận mẹ và dì út nói đều rất có lý.
Nhưng lý trí là một chuyện.
Tình cảm lại là một chuyện khác.
Bảo cô bỏ qua tình cảm để đi theo một người mình không thích, cô thật sự không làm được.
“Mẹ, dì út, con hiểu ý của hai người.
Đúng, cuộc sống của người phụ nữ quả thật không thể gửi gắm vào trong lời hứa hẹn của một người đàn ông.
Nhưng bây giờ con có cơ hội lật ngược lại.” Ngu Vũ Mặc cắn răng nói: “Bây giờ nhà nghèo quả thật rất khó xuất hiện người tài.
Nhưng điều đó cũng không có nghĩa là nhất định phải sống giãy giụa ở dưới đáy của xã hội! Con không tin con cố gắng hết sức mình lại đổi lấy sự thất bại! Mẹ, dì út, con muốn dựa vào mình liều mạng một lần! Nếu có một ngày con lại thua, con quả thật không thể dựa vào hai tay của mình để sáng tạo ra thế giới của mình, con sẽ nghe theo hai người, đi tìm một người đàn ông mình không thương nhưng có tiền để cưới! Nhưng bây giờ, mong hai người đừng ép con! Con không muốn mình còn trẻ lại phải sống như tuổi già sức yếu! Con tin tưởng với hai bàn tay của mình, con nhất định có thể thay đổi được vận mệnh của mình!”
Mẹ và dì út của Ngu Vũ Mặc đều thở dài.
Bọn họ biết buổi nói chuyện hôm nay chỉ là vô nghĩa.
Ngu Vũ Mặc căn bản không nghe lọt được.
“Thôi quên đi.” Mẹ của Ngu Vũ Mặc phất tay một cái, chán nản và thất vọng nói: “Tùy con! Mẹ đi nấu cơm đây.”
“Mẹ...” Ngu Vũ Mặc kêu lên, nhưng mẹ cô không để ý tới cô mà trực tiếp rời khỏi đó.
“Dì út...” Ngu Vũ Mặc quay đầu kêu lên, dì út của Ngu Vũ Mặc cũng không để ý tới cô, quay người rời đi.
Ngu Vũ Mặc ngồi tại chỗ, hoảng hốt một lúc lâu.
Cô làm sai rồi sao?
Cô nói sai rồi sao?
Không, cô không sai!
Cô sẽ không dễ dàng từ bỏ!
Đó là cuộc sống của mẹ và dì út mà không phải là cuộc đời của cô!
Cô còn trẻ, cô có cơ hội để xoay chuyển!
Cho dù cả đời này cô thật sự không gặp được người mình thật sự yêu, thì cô sẽ ở vậy cả đời, không lấy chồng!
Cô không muốn sống như người khác.
Ngu Vũ Mặc cô sẽ tuyệt đối không mù quáng nghe theo!
Danh Sách Chương: