Mục lục
Lấy Nhầm Chồng Đại Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Tiểu Xuân đang nghe lén máy cũng nhịn không được, mà chửi xối xả đối phương: “Mày có bản lĩnh thì hướng vào tôi nè, tôi đang đứng ở đây, các ngươi muốn giết thì giết đi, tha cho thiếu phu nhân! cô ấy là người vô tội!
Đối phương lại cười nhẹ lên: “Nhưng mà như vậy thì sao thú vị được? vùng vẫy, xoắn xuýt, đau khổ, dằn vặt, còn hối hận nữa! Những cảm xúc đẹp đẽ như vậy! Há, tôi cũng nóng lòng muốn thấy được các người nếm trải mùi vị tình cảm đó!”
Nghe giọng nói đối phương, tuổi tác ước chừng không quá hai mươi tuổi đầu.
Hạ Nhật Ninh nghĩ tới nghĩ lui, cũng nghĩ không ra đã đắc tội nữ ma đầu này khi nào.
Thế thì, người phụ nữ này một trăm phần trăm không phải là người chủ mưu thực sự ở phía sau.
Cô ấy chỉ là ống truyền lời thôi!
Điện thoại chớp mắt bị cắt đứt.
Tiểu Xuân lắc đầu, nói với Hạ Nhật Ninh: “Đối phương đã mở thiết bị ngăn chặn tín hiệu, chỉ có thể suy đoán ước chừng được phạm vi, không cách nào xác định vị trí chính xác.”
“Đối phương quả nhiên chuẩn bị sẵn mà đến.” Văn Nhất Phi ngay tức thì nói: “Chúng mình tối nay sẽ tiến hành tìm kiếm toàn diện, nhất định sẽ tìm thấy được Tiểu Thất!”
Hạ Nhật Ninh đột ngột quay người nhìn sang Hàn Tắc Phương đang đứng một không hề lớn tiếng, nói rằng: “Không biết Ông Hàn nhìn việc này như thế nào?”
Sắc mặt của Hàn Tắc Phương dưới ánh đèn chiếu có chút trắng bệch.
Không biết có phải là bị lạnh cóng, hay là màu da anh ấy vốn đã như vậy, làm cho người ta có cảm giác anh ấy dường như không giống một người thật vậy.
Đôi môi Hàn Tắc Phương cũng trắng bệch, ánh mắt mơ màng, khẽ mở miệng nói: “Nếu như là tôi, chắc sẽ ích kỷ một chút, sẽ chọn bảo vệ người mình yêu nhất.”
Hạ Nhật Ninh nháy đôi mắt: “Thế, nếu như là mẹ anh thì sao? Vợ của anh và mẹ của anh, anh sẽ chọn ai?”
Hàn Tắc Phương nở nụ cười kỳ lạ, đáp lại: “Lựa chọn này vốn không tồn tại.”

“Tại sao?” Hạ Nhật Ninh bình thản hỏi.
“Lý do, tôi sẽ không có vợ.

Người tôi yêu nhất, chỉ mình tôi thôi.” Hàn Tắc Phương cười nhe răng: “Được rồi, tôi thừa nhận, tôi không yêu sâu đậm như anh.

Tôi thua cuộc.

Tôi sẽ không làm phiền Thẩm Thất nữa.”
Văn Nhất Phi, Phạm Thành Phạm Ly cùng nhìn sang Hàn Tắc Phương.
Họ cũng cảm giác được Hàn Tắc Phương rất kỳ lạ.
“Xin lỗi, tôi cần về đây.

Trải qua buổi tối hôm nay, tôi đã xác định được một việc.

Đó là tôi đối với Thẩm Thất chỉ có cảm giác hiếu kỳ, chứ không phải tình yêu thực sự.

Cho nên, tôi sẽ rút khỏi.” Hàn Tắc Phương làm động tác nghi thức quân đội không đúng chuẩn về phía những người khác: “Mọi người cố lên!”
Nói hết câu, Hàn Tắc Phương quay người rời khỏi.
Anh ấy vẫn không che dù, mà đi trong mưa với đôi chân không.
Vệ sĩ muốn kéo lấy anh ấy, Hạ Nhật Ninh liền bình thản nói: “Cứ cho anh ta về đi.”
Những người còn lại đều nhìn Hạ Nhật Ninh với ánh mắt kinh ngạc.
Hạ Nhật Ninh lại trao đổi ánh mắt với Tiểu Xuân, Tiểu Xuân gật đầu một cái.
Hàn Tắc Phương không hề quay đầu, anh ấy cứ từng bước từng bước rời khỏi..
Đợi Hàn Tắc Phương đi khỏi, mọi người đều nhìn Hạ Nhật Ninh với vẻ mặt không hiểu.
Tính khí Lưu Nghĩa không tốt, suýt tí chạy tới đánh Hạ Nhật Ninh một cú đấm, nói với giọng nghiêm khắc: “Hạ Nhật Ninh, anh hãy cho chúng tôi một lời giải thích!”
Văn Nhất Phi tức khắc ôm lấy vợ mình: “Tiểu Nghĩa, bình tĩnh, bình tĩnh! Càng vào giờ phút này thì càng cần phải bình tĩnh! Chúng mình hãy nghe lời giải thích của Nhật Ninh! Cậu ấy là người quan tâm Tiểu Thất nhất! Cậu ấy sẽ không khoanh tay đứng nhìn đâu!”
Hạ Nhật Ninh nói với Tiểu Xuân: “Cậu có thể nói được rồi.”
Tiểu Xuân tiến lên một bước, mở máy chiếu lên, một ánh sáng từ máy chiếu bỗng xuất hiện trên bức tường.
TIểu Xuân giải thích rằng: “Đây là Đan Nhất Bàng, còn đây là Hàn Tắc Phương.

Hai Người này tưởng như không có bất cứ liên hệ nào, nhưng đường cong phân tích hình ảnh tính cách của hai người họ, lại có sự trùng hợp đến tám mươi phần trăm.”

Những người khác chau mày lại: “Thế có liên quan gì đến Tiểu Thất?”
“Mọi người hãy nghe tôi nói hết.

Tôi với Tiểu Hạ sáng nay, đi tới phía sau căn nhà của Hàn Tắc Phương thì phát hiện một cái thùng, bên trong thùng giấu một cái xác chết có độ phân hủy cao, Nhưng khuôn mặt của người này vẫn có thể nhận dạng được, cho nên tôi đã lấy mẫu, và chụp hình bộ phận đầu của anh ta, tiến hành kỹ thuật hoàn nguyên.

Thuận lợi điều tra được thân phận của người đàn ông này.” Tiểu Xuân mở miệng nói: “Người đàn ông này năm nay ba mươi sáu tuổi, làm nghề trai bao.”
Tất cả họ ngay tức khắc xôn xao..
“Vị bà chủ trước kia của người làm nghề trai bao này, không phải ai khác, chính là mẹ của Đan Nhất Bàng.” Tiểu Xuân nói tới đây, những người có mặt dường như đã đoán được là gì.
Tiểu Xuân tiếp tục nói: “Tôi cần giới thiệu một tí về người tên Đan Nhất Bàng.

Gia tộc anh ta cũng là mấy đời theo ngành y, từng cùng với gia tộc tôi xảy ra lục cục với nhau, cho nên có thể nói là có thù oán với nhau.

Năm đó ba của anh ta, do ông nội và các bậc cha của tôi, mà bị còng xích vào trong ngục tù và đã chết.

Vì vậy, nghiêm túc mà nói, tôi với anh ta có mối thù truyền kiếp.

Thuở còn bé, tôi suýt chết vì đều nhờ ơn ba anh ta.

Cho nên, mối tử thù này không thể nào phá giải được.

Mọi người đều gật đầu.
“Sau đó, Đan Nhất Bàng sau khi cùng với mẹ mình rời đi, thì đã biến mất.

Theo như sự điều trị mọi phương diện của tôi, bọn họ đã giấu họ giấu tên, đổi thân phận đổi họ tên xuất hiện trước mặt công chúng một lần nữa, bà ấy trở thành sếp tổng của một công ty, Đan Nhất Bàng trở thành Hàn Tắc Phương.” Tiểu Xuân tiếp tục nói: “Tôi nói những lời này, là do tôi biết được Đan Nhất Bàng, cũng là Hàn Tắc Phương có biểu hiện giai đoạn nghiệm trọng của mặc cảm Ơ-đíp.

Anh ta không cho phép mẹ của anh ta yêu bất cứ người đàn ông nào ngoại trừ anh ta ra, chủ nhân của biệt thự này, thực chất là của người trai bao kia, nhưng mà bị Hàn Tắc Phương giết chết, tùy tiện nhét vào phía sau nhà.”
“Thế bạn đã biết được Hàn Tắc Phương là hung thủ, tại sao lại thả anh ta về nhà?” Lưu Nghĩa không hiểu hỏi.
“Bởi vì chỉ theo sát Hàn Tắc Phương thì mới tìm được Thiếu phu nhân.

Mới nãy Tiểu Hạ ra ngoài, là đi bám theo Hàn Tắc Phương.” Tiểu Xuân giải thích: “Thiếu phu nhân trong một chút phương diện, rất giống với mẹ của Hàn Tắc Phương.


Theo như lời thông tục, ánh sáng người mẹ trong người thiếu phu nhân đã thu hút Hàn Tắc Phương.

Cho nên, mới coi thiếu phu nhân là đối tượng kế tiếp của anh ta.

Thế nhưng, Hàn Tắc Phương đối với thiếu phu nhân lại có một cảm giác kỳ lạ.

Đây chính là một trong nguyên nhân tôi với tổng tài cần mạo hiểm.”
“Chúng tôi vẫn không hiểu, sự mạo hiểm như vậy có giá trị và ý nghĩa gì.” Phạm thành Phạm Ly chau mày nói: “Dù gì, sự an toàn của Tiểu Thất mới là quan trọng nhất.”
Hạ Nhật Ninh mở miệng nói: “Bởi vì, mình cần cho Tiểu Thất đích thân nhìn rõ sự việc này!”
Hạ Nhật Ninh nói xong liền thở dài, nói rằng: “Mình rõ ràng có nói trước với Tiểu Thất về Hàn Tắc Phương có vấn đề rồi, mà lúc ăn cơm, Tiểu Thất vẫn cứ thương hại anh ta.

Nếu như không cho Tiểu Thất biết rõ, anh ta chính là bàn tay đen phía sau của thị trấn suối nước nóng, mà bọn mình lại thủ tiêu anh ta trước, Tiểu Thất sẽ cảm thấy hối hận và tự trách mình suốt đời!”
Lưu Nghĩa gật đầu: “Điều này rất đúng.

Vào giờ ăn trưa, em đã cảm thấy Tiểu Thất như có lời muốn nói.

Thì ra là vậy.

Ôi, sầu muốn chết đi, cái tính lòng tốt không đáng có này của Tiểu Thất chừng khi nào mới sửa đổi được đây.”
“Mọi người đừng lo quá, Tiểu Hạ nếu theo sát, Tiểu Thất sẽ không sao đâu.

Bởi vì, Tiểu Hạ cũng dẫn theo không ít người bên cạnh mình.” Hạ Nhật Ninh đôi mắt thoáng hiện vẻ bình tĩnh và điềm đạm: “Mình lúc nãy hỏi Hàn Tắc Phương hai câu, là ra hiệu ngầm trong lòng cho anh ta.

Anh ta quay về, nhất định sẽ đi tìm Tiểu Thất!”


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK