Ngu Vũ Mặc biết, sự kiên trì của cô ngày hôm nay đã biến thành một chuyện nực cười.
Cô thật sự bị Hạ Thẩm Châu cám dỗ.
Tất cả lý do đều đã không còn là lý do nữa.
Một nụ hôn này của Hạ Thẩm Châu cũng xem như đã chính thức biểu lộ lập trường của mình, không cho Ngu Vũ Mặc tiếp tục suy nghĩ lung tung.
Vừa hôn xong, hai người trẻ tuổi đều hơi ngượng ngùng.
Dù sao bọn họ vẫn còn nhỏ.
Nhưng đến lúc nên ngủ, hai người lập tức gặp phải khó khăn.
Bọn họ nên ngủ thế nào đây?
Bên ngoài trời đang mưa, mặt đất cũng có hơi ẩm ướt.
Ngủ ở trên sàn nhà sẽ rất khó chịu.
Ngu Vũ Mặc đỏ mặt nói: “Nếu không, chúng ta chen chúc ở trên giường vậy.”
Sau khi Ngu Vũ Mặc nói xong câu đó thì mặt càng đỏ hơn.
Mặt Hạ Thẩm Châu cũng đỏ lên, nói: “Tớ là con trai, ngủ trên mặt đất cũng không sao đâu!”
Ngu Vũ Mặc ôm chăn của Hạ Thẩm Châu lên trên giường, sau đó tách ra hai hơi, ở giữa vẫn cách khoảng hai thước.
Ngu Vũ Mặc khẽ nói: “Vậy là được rồi.
Cậu quy củ một chút thì sẽ không sao!”
Vẻ mặt Hạ Thẩm Châu rất nghiêm túc nói với Ngu Vũ Mặc: “Bây giờ chúng ta vẫn còn nhỏ, mặc dù tình cảm của tớ là thật, nhưng trước khi chúng ta trưởng thành, tớ sẽ không động vào cậu.
Vũ Mặc, tớ nghiêm túc chứ không phải chỉ muốn chơi đùa với cậu.”
Trong mắt Ngu Vũ Mặc lóe lên sự nhẹ nhõm và thoải mái, cô khẽ gật đầu: “Tớ biết.”
Hạ Thẩm Châu không nhịn được cầm tay của Ngu Vũ Mặc và kéo cô vào trong lòng, cậu cứ ôm thật chặt như vậy mà không nói một lời nào.
Ngu Vũ Mặc cũng để yên cho Hạ Thẩm Châu ôm cô.
Bộ dạng của hai người rất ăn ý, giống như một đôi đã yêu nhau nhiều năm.
Mưa bên ngoài càng lúc càng to hơn.
Ngu Vũ Mặc vỗ nhẹ vào phía sau lưng Hạ Thẩm Châu và nói: “Tớ tin lời cậu nói.
Nhưng tối nay, cậu cứ ngủ ở trên giường đi.
Cho dù chúng ta đều còn trẻ, nhưng không thể không để ý tới sức khỏe được.”
Hạ Thẩm Châu thả Ngu Vũ Mặc ra.
Ngu Vũ Mặc tiếp tục sắp xếp lại chăn và nói: “Có lẽ chúng ta sẽ không ở đây quá lâu, cậu đành phải chịu khó một chút, chen chúc cùng một giường với tớ thôi!”
Sau khi Ngu Vũ Mặc nói xong câu đó, lại xoay người chui vào trong chăn, bộ dạng giả vờ bịt tay trộm chuông.
Nhìn dáng vẻ Ngu Vũ Mặc đáng yêu như vậy, Hạ Thẩm Châu gần như không nhịn được nữa, cười ra tiếng.
Nếu người yêu đã nói như vậy, cậu đương nhiên sẽ không từ chối nữa!
Hạ Thẩm Châu cũng không khách sao với Ngu Vũ Mặc, cậu xoay người lên giường, nằm ở một phía khác.
Lúc đầu, hai người đều nằm yên, không ai nói lời nào.
Nhưng Hạ Thẩm Châu nghe được rõ ràng tiếng hít thở bên kia căn bản không phải là ngủ say, cậu liền biết được cô không ngủ được.
Hạ Thẩm Châu khẽ ho khan một tiếng, khẽ hỏi: “Vũ Mặc, cậu ngủ chưa?”
Ngu Vũ Mặc suy nghĩ một lát, mới xoay người lại.
Trong bóng tối, đôi mắt cô long lanh nhìn Hạ Thẩm Châu, sáng ngời giống như ánh sao vậy.
Hạ Thẩm Châu thấy cô đáp lại câu hỏi của mình, cậu suy nghĩ một lát lại tìm đề tài: “Cậu đoán xem Gian Thanh và Vy Vy bây giờ đang làm gì?”
Ngu Vũ Mặc suy nghĩ một lát, nói: “Bây giờ bên kia đang là ban ngày, có lẽ bọn họ đang bận rộn? Vy Vy phải thay đổi thông tin của mình, chắc hẳn rất phiền phức.”
Hạ Thẩm Châu gật đầu và nói: “Đúng là có chút phiền phức, nhưng cũng chỉ là phiền phức mà thôi.
Bọn họ sẽ không có rắc rối nào khác đâu.”
Vừa nhắc tới chuyện của Văn Gian Thanh và Vy Vy, Ngu Vũ Mặc lại thấy hứng thú: “Cậu nói xem, bây giờ Vy Vy đã có thân phận của mình, cũng một lần nữa đổi họ.
Hai người bọn họ có thể đến với nhau không?”
“Cậu hi vọng bọn họ ở cùng với nhau sao?” Hạ Thẩm Châu nhìn Ngu Vũ Mặc với vẻ nghiền ngẫm.
Ngu Vũ Mặc buột miệng nói: “Đương nhiên! Bọn họ yêu nhau, tớ đương nhiên là hi vọng bọn họ ở cùng với nhau rồi!”
Hạ Thẩm Châu lập tức nhân cơ hội nói: “Chúng ta cũng yêu nhau, có phải cũng nên ở cùng với nhau hay không?”
Ngu Vũ Mặc không nghĩ tới Hạ Thẩm Châu lại đột nhiên chuyển đề tài đến về mình, gương mặt cô thoáng cái lại đỏ bừng lên.
“Đáng ghét!” Ngu Vũ Mặc lập tức xoay người, quay lưng về phía Hạ Thẩm Châu, không thèm để ý tới cậu nữa.
Rất lâu sau, Ngu Vũ Mặc đoán Hạ Thẩm Châu hẳn đã ngủ, lúc này cô mới thì thầm nói: “Nếu như số phận nhất định để cho chúng ta ở cùng một chỗ, vậy chúng ta ở cùng một chỗ là được rồi.”
Phía sau lưng Ngu Vũ Mặc, Hạ Thẩm Châu lập tức mỉm cười.
Cậu đã biết, Ngu Vũ Mặc nhất định không ngủ được.
Trận mưa này kéo dài liên tục suốt hai ngày, vào ngày thứ ba, trời mới tạnh.
Hạ Thẩm Châu thấy chơi ở nơi đây cũng đủ rồi, bọn họ chuẩn bị rời đi.
Đại diện cho quân đội chính phủ lập tức đi tới và tặng thêm rất nhiều quà, rồi tiễn Hạ Thẩm Châu và Ngu Vũ Mặc rời đi.
Khi rời khỏi thôn, Ngu Vũ Mặc hỏi Hạ Thẩm Châu: “Cậu đã hỏi thăm được tin tức chưa?”
Hạ Thẩm Châu trả lời nói: “Loại chuyện nhỏ như vậy thì sao có thể làm khó được tớ chứ? Anh rể tớ đã nhận được tin tức, tiếp theo nên làm thế nào là chuyện của anh rể tớ! Chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, cậu có muốn đi cùng tớ qua thăm Gian Thanh và Vy Vy bên kia, xem tình hình của bọn họ tiến triển thế nào không?”
Ánh mắt Ngu Vũ Mặc nhất thời sáng lên: “Có thật không? Tớ cũng có thể đi à?”
“Sao lại không thể chứ?” Hạ Thẩm Châu cười híp mắt và trả lời: “Được rồi, tớ đã đặt vé máy bay.
Chúng ta đi tới sân bay thôi!”
“Sao?” Ngu Vũ Mặc khó tin nổi: “Nhanh như vậy à!”
“Đúng vậy, đúng là nhanh như vậy đấy!” Hạ Thẩm Châu cười ha ha trả lời.
Bên trong xe, bầu không khí rất tốt.
Ánh sáng mặt trời bên ngoài rất đẹp.
Mặc dù Ngu Vũ Mặc không chịu thừa nhận, nhưng quan hệ giữa hai người đã có tiến triển đáng kể.
Mà lúc này, Văn Gian Thanh và Vy Vy ở bờ đại dương bên kia cũng đã làm xong tất cả thủ tục.
Lúc này, bọn họ đang vui vẻ ăn mừng với nhau ở trong một nhà hàng.
Văn Gian Thanh nâng ly rượu lên nói với Vy Vy: “Chúc mừng!”
“Cảm ơn.” Vy Vy nâng ly rượu lên và cụng ly với Văn Gian Thanh.
Giải quyết xong chuyện lớn này, Vy Vy cảm thấy rất thoải mái!
Sống không rõ ràng suốt mấy chục năm, chịu đựng lâu như vậy, cuối cùng cô cũng có được thân phận hoàn toàn không lệ thuộc nữa!
Cô không còn là đứa con gái ngoài giá thú, không rõ mẹ đẻ là ai, chỉ theo vợ của ba lớn lên!
Bye bye nhà họ Đới nhé!
Văn Gian Thanh mỉm cười nói với Vy Vy: “Vừa rồi Thẩm Châu nhắn tin cho tớ, cậu ấy bảo muốn dẫn theo Ngu Vũ Mặc qua chúc mừng với chúng ta.
Chuyện bên kia cũng được xử lý xong rồi.”
Ánh mắt Vy Vy liền sáng ngời: “Thật vậy sao? Quá tốt rồi! Lần này tớ nhất định phải dẫn theo Vũ Mặc đi chơi, mới không uổng phí thời gian tuyệt vời như vậy!”
Ánh mắt Văn Gian Thanh nhìn Vy Vy cũng đầy ý cười: “Vậy, thời gian tuyệt đẹp của chúng ta, em có bằng lòng ở bên cạnh anh không?”
Đầu tiên, Vy Vy thoáng ngẩn người ra, sau đó cô lại lập tức cười rất thoải mái.
Vy Vy nhìn Văn Gian Thanh chớp mắt mấy cái rồi nói: “À, về chuyện này thì đúng nên suy nghĩ thật kỹ mới được! Nếu như số phận đã định sẵn chúng ta thật sự có duyên phận, tại sao lại không chứ?”
Văn Gian Thanh cũng cười, vẻ mặt chắc chắn: “Đây chính là duyên phận mà số mệnh đã định sẵn! Vy Vy, cậu cứ chờ xem! Tớ sẽ chứng minh cho cậu xem!”
Danh Sách Chương: