Tiếp theo, Vu Tiểu Uyển nhìn trúng cái gì, người phụ nữ đó liền chạy đến giành lấy.
Ánh mắt Vu Tiểu Uyển trùng xuống, đã có chút không được vui.
Với thân phận công chúa như cô ấy, trước giờ không cần phải tranh giành thứ gì với ai.
Cho dù trước mắt không dẫn theo người hầu, cũng không cần phải tranh giành những thứ tào lao này.
Ngay lúc này, Thẩm Duệ bước đến, kéo tay Vu Tiểu Uyển hỏi: “Không lấy được à?”
Vu Tiểu Uyển lắc đầu, ánh mắt bình tĩnh trả lời: “Bỏ đi, tối nay làm món khác vậy!”
“Được.” Thẩm Duệ ung dung trả lời: “Cho dù em nấu món gì, anh cũng thích ăn hết!”
Lúc này mới thấy nụ cười của Vu Tiểu Uyển, mỉm cười thật tươi, nói: “Đi, chúng ta đi lấy chút mì, em thấy bên kia có mì làm từ rau củ cũng khá ngon.”
Thẩm Duệ liền kéo Vu Tiểu Uyển đi qua đó.
Người phụ nữ với gương mặt hung tợn vừa định đến phá rối, thì cô đã bị ông chú bụng bự vừa gặp ở bãi xe lúc nãy kéo lại, nói: “Tôn Ngọc, em quậy đủ chưa?”
Người phụ nữ tên Tôn Ngọc lập tức liếc nhìn ông chú bụng bự một cách hung tợn: “Sao hả? Anh nhìn thấy người ta xinh đẹp và trẻ trung hơn tôi, nên anh không nhẫn tâm à?”
Ông chú bụng bự vẻ mặt thất vọng không biết phải làm gì hơn, thở dài rồi nói: “Được rồi được rồi, đừng gây rối nữa, em cũng nhìn thấy, xe của bọn họ là xe Cadillac, nhà họ ở là nhà riêng, nhìn là biết con cái nhà tài phiệt.
Anh đã bao nhiêu tuổi rồi, có em còn chưa đủ đau đầu hay sao?”
Tôn Ngọc bực tức nhìn ông chú bụng bự, nói một cách lạnh lùng: “Em làm anh đau đầu? Năm xưa ai là người lừa gạt em lên giường hả? Bây giờ nắm trong tay rồi, quay lại nói em làm anh đau đầu? Vậy ngay từ đầu anh đã làm gì vậy?”
Ông chú bụng bự liền mặt mũi bí xị, nhìn trái nhìn phải, nhìn thấy không ai nhìn họ, mới tiếp tục dằn giọng xuống nói: “Được rồi được rồi, đều do lỗi của anh hết.
Chúng ta mau chọn thức ăn rồi về nấu cơm đi em!”
“Muốn nấu thì anh tự nấu!” Tôn Ngọc quăng hết thức ăn đang cầm trên tay xuống đất, lạnh lùng nói: “Hôm nay anh mà không làm em hài lòng, thì anh tự lo liệu nhé! Trịnh Quốc Hào, sự kiên nhẫn của em có giới hạn đó!”
Ông chú bụng bự, cũng chính là Trịnh Quốc Hào nghe Tôn Ngọc hăm dọa như thế, lập tức xanh xao mặt mày, nhìn khó coi hết sức.
Ông nhịn một hồi thật lâu, cuối cùng mới cuối thân hình mập mạp xuống, nhặt hết thức ăn dưới đất lên, vội vạ chạy theo sau.
Thẩm Duệ và Vu Tiểu Uyển đang ở trong phòng, vui vẻ rửa rau cắt rau, cùng nhau nấu một bữa cơm ngọt ngào.
Đang trò chuyện vui vẻ, thì nghe tiếng tranh cãi rất quyết liệt ở phòng kế bên.
Cửa sổ hai bên đều đang mở, cho nên tình hình xung quanh đều có thể nghe thấy được.
Thẩm Duệ và Vu Tiểu Uyển vừa đưa đầu ra, đã nhìn thấy bên trong căn phòng bên cạnh, chính là ông chú bụng bự gặp ở bãi xe và cô gái với gương mặt nhìn là biết trẻ hơn rất nhiều, đang cãi nhau.
Tuy không thể nghe rõ nội dung cãi vã của hai người, nhưng nhìn vẻ mặt của hai người, hình như cãi nhau dữ dội lắm.
Vu Tiểu Uyển không nhịn được, liền nói: “Người phụ nữ đó không phải chính là vợ của chú ấy chứ? Nhìn tuổi tác của họ giống hai cha con hơn đó!”
Thẩm Duệ gật đầu, đồng tình với phán đoán của Vu Tiểu Uyển: “Người đàn ông này ít nhất cũng phải trên bốn năm mươi tuổi, người phụ nữ này quả là trẻ hơn nhiều, nhìn mặt chắc chưa đến ba mươi tuổi.
Nhưng mà, vợ chồng chênh lệch nhiều tuổi, đâu phải không có.
Còn chuyện họ có phải vợ chồng không, thì đó là chuyện riêng của bọn họ.
Chúng ta không cần quan tâm chuyện này.”
Vu Tiểu Uyển mỉm cười: “Em biết.
Lúc nãy khi chọn thức ăn, người phụ nữ này đã giành của em hết mấy lần.
Chắc là do lúc chạm mặt ở dưới bãi xe, không chịu đổi số thẻ với cô ấy.”
Thẩm Duệ ánh mắt ngạc nhiên: “Có chuyện này sao?”
Vu Tiểu Uyển đưa tay lên nắm vào cánh tay Thẩm Duệ: “Được rồi, anh đừng vì em mà đi đòi lại công bằng nhé.
Chuyện cỏn con này, không cần phải để tâm.
Chắc do họ cãi nhau, mới có tâm trạng tệ như thế, nhìn thấy chúng ta ân ái thế, nên mới không vui đó.
Chúng ta đã hạnh phúc thế rồi, đừng tính toán chuyện đó với họ nữa.”
“Anh biết.” Thẩm Duệ cuối đầu hôn lên trán Vu Tiểu Uyển, nhưng vẫn liếc nhìn ra bên ngoài.
Bóng người bên ngoài lướt qua, đột nhiên biến mất.
Chỉ trong chốc lát, Thẩm Duệ đã lấy được thông tin của hai vợ chồng cãi nhau ở nhà kế bên.
Thẩm Duệ nhìn phần thông tin, đột nhiên bật cười: “Ôi thú vị thật đấy.”
Thì ra Trịnh Quốc Hào và Tôn Ngọc này, nghiêm túc mà nói không phải vợ chồng thật của nhau.
Nói cách khác, Trịnh Quốc Hào và người vợ hợp pháp của ông ta, chưa chính thức ly hôn, trước mắt mới chỉ đang trong giai đoạn ở riêng thôi.
Trịnh Quốc Hào này năm nay đã bốn mươi tám tuổi, là một doanh nhân nông thôn, vì có nuôi các loại heo rừng và heo núi, nên đã kiếm được bộn tiền, cũng xem như để dành được khối tài sản tầm mấy chục tỷ.
Còn Tôn Ngọc này năm nay hai mươi tám tuổi, vốn là thư ký của Trịnh Quốc Hào này, cũng là người bản địa, trước giờ vẫn độc thân.
Ba năm trước, Trịnh Quốc Hào và Tôn Ngọc nảy sinh tình cảm với nhau, nhưng vẫn luôn giấu giếm gia đình.
Trịnh Quốc Hào vì muốn lấy lòng Tôn Ngọc, đã lấy số tiền kiếm được trong hai năm, tiêu hết lên người của Tôn Ngọc này.
Tôn Ngọc này vẫn chưa mãn nguyện, còn ép Trịnh Quốc Hào mua cho mình một căn hộ ba phòng ngủ ở thành phố.
Mấy căn nhà gần thành phố mấy năm nay đang tăng giá, một căn nhà cũng tầm bảy tám tỷ.
Cho nên, Trịnh Quốc Hào này không muốn mua nhà cho cô ấy.
Vì thế hai người đã mâu thuẫn với nhau.
Trịnh Quốc Hào này dẫn Tôn Ngọc qua đây, vốn định dỗ dành và làm cho cô vui.
Nhưng cô Tôn Ngọc này được nước làm tới, mục đích chính là ép Trịnh Quốc Hào mua nhà cho cô ta.
Toàn bộ tài sản của Trịnh Quốc Hào chỉ có tầm mười tỷ đổ lại, nếu mua nhà cho Tôn Ngọc rồi sẽ chẳng còn lại bao nhiêu.
Vì thế, sao ông ta hứa được chứ?
Xem xong phần thông tin này, Thẩm Duệ lắc đầu không nói gì.
Trên đời này, lúc nào cũng sẽ có một số người không biết mãn nguyện, không chịu hưởng thụ ngày tháng tươi đẹp, chỉ thích gây sóng gió.
Người vợ hợp pháp của ông Trịnh Quốc Hào lại là một người phụ nữ an phận, được việc và chăm chỉ, ngày nào cũng dậy sớm để cho gia súc ăn, mùa đông thì lập mái, mùa hè thì khiêng quạt, nhờ thế mới dần dần kiếm được chút tiền.
Vả lại, vợ của Trịnh Quốc Hào cũng có sinh cho ông một cô con gái, bây giờ đang học cấp ba, nghe nói thành tích không tệ, sau này sẽ có thể thi vào trường đại học tốt.
Nhưng Trịnh Quốc Hào chê cô không sinh được con trai, cho nên muốn ly hôn với vợ mình, tìm một người phụ nữ trẻ để sinh con trai, thế là đã vụng trộm với Tôn Ngọc.
Ai biết được, Tôn Ngọc này lanh lẹ và khôn hơn vợ anh nhiều, không thấy tiền không thấy nhà, có thế nào cũng không đồng ý sinh con.
Thế là, mâu thuẫn giữa hai người càng ngày càng lớn.
Thẩm Duệ quăng xấp thông tin trên tay lên bàn, không thèm nhìn đến nữa.
Loại người thế này, suốt đời cũng sẽ không có được thành tựu gì lớn.
Chỉ trong chốc lát, Vu Tiểu Uyển đã nấu đầy một bàn thức ăn.
“Ăn cơm thôi.” Vu Tiểu Uyển dịu dàng gọi Thẩm Duệ: “Thử xem tay nghề của em có bị tụt dốc không.”
Thẩm Duệ cười và bước đến: “Vợ của anh, tay nghề nhất định không chê vào đâu được!”
Vu Tiểu Uyển liền đỏ cả mặt.
Danh Sách Chương: