Thời gian trôi qua rất nhanh, Thẩm Thất mấy ngày nay cứ bận rộn liên tục.
Buổi sáng phải đi trường dạy trang điểm dạy thêm, buổi tối phải đi nhận tạo mẫu cho các thiếu gia tiểu thư tham gia các loại tiệc tùng, ngoài ra cô còn phải bỏ thời gian đi chịu sự nhục mạ mắng chửi của Thẩm Gia để đến thăm người anh trai của mình.
Để có thể nhanh chóng để dành đủ tiền, Thẩm Thất chỉ hận bản thân mình không thể phân thân ra để làm việc.
Ngoài sự nghỉ ngơi thiết yếu ra, cô quả thật bận rộn đến nỗi không lúc nào ngồi yên được.
Ngày hôm đó, khi Thẩm Thất kết thúc lớp học, thì trời lại đổ mưa to.
Thẩm Thất hối hận khi phát hiện mình lại quên mang theo dù.
Từ trường dạy nghề tới trạm tàu điện ngầm cũng phải đi một đoạn không ngắn, nếu chạy qua đó, thì chắc chắn toàn thân sẽ ướt nhẹp hết.
Thế nhưng nếu cô bắt xe taxi, thì tiền xe từ đây tới biệt thự cũng rất đắt.
Bây giờ đang thiếu tiền như vậy, nên Thẩm Thất tiết kiệm được đồng nào hay đồng đó.
Thẩm Thất nhìn cơn mưa trên trời, cô quyết định cắn chặt răng chịu đựng.
Lần này tiết kiệm được tiền xe, thì có thể mua một cuốn tập vẽ cho anh trai rồi.
Đúng lúc Thẩm Thất chuẩn bị xông ra ngoài, thì một chiếc dù đột nhiên di chuyển tới phía trên đầu cô.
Thẩm Thất kinh ngạc ngước đầu lên, xoay người lại, sau đó cô lại kinh ngạc cả người.
Hạ Nhật Ninh đang cầm dù nhìn vào cô, với một biểu cảm vô tình đi ngang qua nói: “Tôi chỉ tiện đường đi qua thôi, nhìn thấy cô không đem theo dù. Cô đừng quá cảm kích tôi là được rồi.”
Thẩm Thất vẫn chưa kịp hoàn hồn lại.
Hạ Nhật Ninh sao lại ở đây?
Trên mặt Hạ Nhật Ninh có chút không tự nhiên, buộc miệng nói ngay: “Đi thôi, cô muốn đi đâu, tôi đưa cô đến đó.”
Thẩm Thất đến giờ mới hoàn hồn lại, lập tức nói: “Phiền anh đưa tôi đến trước cửa tàu điện ngầm là được rồi.”
Hạ Nhật Ninh rất muốn nói hắn có thể lái xe đi qua đó, nhưng nghĩ kỹ lại, lần trước khi hắn nói đưa cô ấy về nhà, thì cô lập tức đưa cho hắn một địa chỉ giả.
Hạ Nhật Ninh đột nhiên nói: “Được, tôi đưa cô qua đó.”
Thẩm Thất không nói thêm gì nữa, hai người cứ đi cùng nhau dưới mưa.
Cơn mưa cứ rơi khốc liệt trên đỉnh đầu như vậy, nhưng dưới cây dù vẫn yên tĩnh lạ thường.
Hai người cứ như vậy đi từ từ trong cơn mưa.
Ai cũng không hề nói gì cả, tiếng mưa rơi đã lấn át hết tiếng tim đập của họ.
Thẩm Thất và Hạ Nhật Ninh vai kề vai đi cạnh nhau, cảm thấy trong lòng yên tĩnh một cách kỳ lạ.
Hạ Nhật Ninh cũng không biết tại sao hắn lại chạy qua đây.
Lúc nãy hắn vừa mới đi ngang qua, chỉ vô tình lướt mắt qua đám đông, chợt tìm thấy cô ấy từ trong đám đông đó.
Nhìn thấy bộ dạng chuẩn bị dầm mưa xông ra ngoài của cô, không biết trời xui đất khiến nào đó hắn đã kêu trợ lý Tiểu Xuân đưa cho hắn cây dù, chủ động qua đưa cây dù cô ấy.
Hắn vốn dĩ chỉ muốn đưa dù xong thì quay về, nhưng khi nhìn thẳng vào đối phương, thì không biết lại bị trời xui đất khiến gì hắn lại nói sẽ đưa cô ấy đi qua đó…
Chẳng lẽ thật sự chỉ vì cô ấy có một vết bớt giống y hệt của người mà hắn muốn tìm kiếm thôi sao, cứ như yêu ai yêu cả đường đi lối về cứ quan tâm cô ấy như vậy?
Hay là bởi vì đối với việc cô ấy cứ tránh né và từ chối hắn, nên đã kích thích được sự chinh phục trong hắn?
“Tới rồi, cám ơn anh.” Thẩm Thất đột nhiên mở miệng, phá tan sự yên lặng dưới cây dù.
Hạ Nhật Ninh ngước đầu nhìn cửa ga tàu điện ngầm, đôi mắt khẽ lóe sáng: “Không có chi. Nếu cô bị bệnh, thì sẽ không cách nào kiếm tiền trả cho tôi nữa. Tôi cũng chỉ vì muốn sớm ngày lấy lại được tiền mà thôi.”
Sự bình yên vừa mới nổi dậy trong lòng Thẩm Thất, đột nhiên bị phá hủy hết tất cả: “Hạ tổng hãy yên tâm! Bằng cấp của tôi vẫn còn đang trong tay Hạ tổng, tôi sẽ không dám chậm trễ đâu. Tạm biệt.”
Để lại câu nói này xong, Thẩm Thất bèn xoay người xông vào cửa ga.
Hạ Nhật Ninh nhìn thấy bóng lưng giận dữ của Thẩm Thất, nhịn không được cười phá lên.
Tiếng cười này của hắn, khiến những người đang chuẩn bị đón xe điện ngầm xung quanh đều kinh ngạc.
Hạ Nhật Ninh xoay người lại, xe của hắn đã dừng lại ở phía sau, hắn thu dù lại ngồi lên xe, lặng lẽ rời khỏi nơi đó.
Thẩm Thất vừa mới quẹt thẻ vào trạm, thì điện thoại cô chợt vang lên.
Thẩm Thất nhìn thấy số điện thoại gọi từ Thẩm Gia, cô bắt máy ngay lập tức: “Alo, anh của tôi sao rồi?”
Giọng nói của Thẩm Ân Ân truyền đến từ đầu bên kia điện thoại: “Thằng anh trai khờ khạo của cô đột nhiên chạy mất rồi, cũng không biết đã chạy đi đâu…”
Thẩm Thất chỉ cảm thấy toàn thân cô lạnh buốt.
Cơn mưa lớn như vậy, anh trai lại mất tích ư?
Danh Sách Chương: