Mục lục
Lấy Nhầm Chồng Đại Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Lời của Trần Chí Khuê vừa nói xong, mọi người xung quanh đồng thời nhìn về hướng Thẩm Thất.
Ấy chà, đừng nhìn người ta là kẻ thô kệch, diễn tả cũng khá là thích hợp!
Cô gái này trông thật xinh!
Cũng đúng thật là tinh tế, mỏng manh yếu đuối!
Thẩm Thất bình tĩnh trả lời: “Ừm, tôi rất vui vì anh nhớ tôi.”
Trần Chí Khuê đối với người nhỏ nhoi tinh tế, cứ mang theo một phần cẩn thận thận trọng, cả nói chuyện cũng mang theo ý đó.
“Cô xinh đẹp thế kia, muốn quên cũng khó.” Trần Chí Khuê chính là người thô kệch, nói chuyện rất thẳng thắn.
Sau khi Trần Chí Khuê nói xong, liền bày tỏ lòng thủy chung với Lưu Nghĩa: “Nhưng, tôi thích kiểu người như Tiểu Nghĩa.

Cô nhỏ nhắn tinh tế, tôi sợ sẽ làm hỏng! Vẫn là như Tiểu Nghĩa vậy cứng cỏi hơn!”
Phụt~mọi người xung quanh đều bật cười ra tiếng!
Cả anh cảnh sát chỉ huy cứu hộ cũng phá công, trực tiếp quay người sang cười.
Thẩm Thất và Lưu Nghĩa nhìn nhau, đồng thời hết cách mà lắc đầu.
Đều nói đầu óc ngu si,tứ chi phát triển.
Khi xưa họ chưa tin.
Thì ra trên thế giới này, đúng thật là có sinh vật như thế.
Thẩm Thất thanh giọng nói: “Ừm, điều này tôi biết.

Tôi muốn nói chuyện với anh, có được không?”
Trần Chí Khuê do dự một lát: “Được.”
Cô gái yếu ớt thế kia nói chuyện cùng anh ta, anh ấy rất không tiện từ chối.
“Vậy đi, tôi vào thẳng chủ đề.” Thẩm Thất mở miệng nói: “Anh có phải là từ nhỏ đã bắt đầu luyện quyền anh? Khi đó cùng anh luyện quyền anh còn có những người khác chứ?”

Trần Chí Khuê không biết Thẩm Thất muốn nói gì, chỉ có thể theo lời câu ấy trả lời: “Đúng thế, tôi 5 tuổi là theo sư phụ.

Lúc đó, sư phụ chưa về hưu, khi nào rảnh rỗi thì chỉ dạy tôi một chút.

Lúc đó, học trò của sư phụ không nhiều, bản thân ông ấy bận không xuể, làm gì có thời gian mà dẫn dắt học trò!”
Thế là sắc mặt sư phụ Lưu Nghĩa liền ngại ngùng.
Có đứa học trò khờ khạo, chính là một trải nghiệm.
“Thì ra đã luyện nhiều năm như thế.

Thế anh thích đánh quyền chứ?” Thẩm Thất chính là cùng anh ấy nói chuyện đời thường, phân tán sự chú ý của anh ấy, tiện người lên cứu hộ.
“Thích chứ! Không thích sao kiên trì được bao nhiêu năm nay? Tôi cũng đánh hơn 20 năm nay! Tiểu Nghĩa cũng thật sự rất thích, chúng tôi đều là bởi vì thích cho nên mới kiên trì tới giờ.

Đừng nhìn tính khí sư phụ chúng tôi không tốt, nhưng đối với chúng tôi vẫn rất tốt.

Tuy rằng thường bị đánh bầm dập, nhưng sau khi đánh xong lại lén lén mua thuốc cho chúng tôi.” Trần Chí Khuê cứ lảm nhảm nói.
Mặt sư phụ Lưu Nghĩa đỏ bừng.
“Thật sự rất tốt! Tôi rất ngưỡng mộ các anh.” Thẩm Thất nói: “Tôi không biết đánh quyền anh, cũng không biết các anh phải cực khổ ra sao.

Nhưng thấy Tiểu Nghĩa trên người thường hay bị thương, thì biết ngay nhất định rất cực rất mệt.

Nhưng cực như vậy mệt như vậy, các anh cũng đã kiên trì được, nói rõ các anh đều đang cố gắng vì ước mơ của mình.”
“Không sai! Tiểu Thất, cô thật biết nói chuyện!” Trần Chí Khuê không kiềm được khen ngợi nói: “Khó trách quan hệ của cô và Tiểu Nghĩa tốt như thế.”
Thẩm Thất cười: “Thế anh có từng nghĩ qua, nếu như anh thật sự nhảy xuống, thì ước mơ của anh sẽ làm thế nào? Còn nữa, anh là sư huynh của Tiểu Nghĩa, anh có trách nhiệm bảo vệ cô ấy.

Nếu như anh nhảy rồi, sau này có người đánh Tiểu Nghĩa, ai sẽ giúp cô ấy đánh trả đây? Tôi là không đánh lại rồi! Con gái giống như tôi thế này, đối phương một lát liền có thể đánh gục! Thế này thì phải làm sao?”
“Điều này...” Trần Chí Khuê quả nhiên do dự.
Vấn đề này, thực sự là một rắc rối.
Có thể hạ gục Lưu Nghĩa, chắc chắn nhất định lợi hại, người con gái tinh tế, mỏng manh yếu đuối này chắc chắn không ổn.
Đúng thế, ai giúp Tiểu Nghĩa trả thù?
Trần Chí Khuê đột nhiên không muốn nhảy lầu nữa!
Nhưng, anh ta đến cũng đến rồi, cứ thế mà rời khỏi, thật mất mặt!
Thẩm Thất tiếp tục nói: “Trần sư huynh, anh nói anh không mặt mũi gặp lấy bố mẹ anh.

Không sao, dù sao người nhà anh cũng chưa gặp qua Tiểu Nghĩa.

Đến lúc đó anh dẫn theo bạn gái thật sự của anh về nhà, sau đó thì nói, cô ấy chính là con dâu mà lúc trước anh nói, thế không phải là xong sao?”
“Không được! Cả đời này tôi chỉ thích mỗi mình Tiểu Nghĩa!” Trần Chí Khuê cố chấp nói.
“Câu này là không đúng nhé!” Thẩm Thất cười híp mắt nói: “Tôi hỏi anh, anh có thích bố mẹ anh không? Anh chị em? Sư huynh đệ? Còn cả sư phụ?”
Trần Chí Khuê do dự một lúc: “Thích chứ.”
Sư phụ Lưu Nghĩa nghe học trò ngốc của mình bị rơi vào bẫy của Thẩm Thất, bất lực mà lắc đầu.
Với chỉ số thông minh này còn đàm phán sao?
Chỉ với đôi ba câu của người ta liền bị kéo vào bẫy rồi!
Cô bé này thú vị!
Thẩm Thất nói: “Đúng thế, anh cũng thừa nhận rồi, anh cũng sẽ thích người khác, thế thì sao anh lại còn nói chỉ thích mình Tiểu Nghĩa?”
Trần Chí Khuê quả nhiên bị xoay tới say người rồi, cả người đều rất bối rối!

Hạ Nhật Ninh bên cạnh bật cười một tiếng, nói: “Tiểu Thất bây giờ chơi lén đổi khái niệm chơi càng ngày càng giỏi!”
Văn Nhất Phi liếc anh ta một cái: “Học hư theo cậu đó!”
Phạm Thành Phạm Ly như suy nghĩ gì đó liền gật đầu: “Thật sự là học xấu rồi!”
Thẩm Thất không biết họ đang nói gì, tiếp tục thuyết phục Trần Chí Khuê: “Trần sư huynh, anh thích Tiểu Nghĩa là tự do và quyền hạn của anh.

Không ai nói không đúng cả.

Tôi cũng cảm thấy anh rất tinh mắt! Tiểu Nghĩa thật sự là một người con gái tốt, đáng để theo đuổi.

Cho nên, sư huynh anh rất giỏi!”
Trần Chí Khuê đột nhiên được Thẩm Thất khen ngợi như thế, liền có chút phiêu phiêu: “Đúng thế đúng thế!”
“Trần sư huynh, tầm nhìn của anh tốt như vậy, anh nói xem Tiểu Nghĩa sau này sẽ thành công lấy được đai vàng không?” Thẩm Thất tiếp tục với vẻ mặt tươi cười hỏi tiếp.
“Được chứ! Chắc chắn được! Tiểu Nghĩa có nghị lực như thế, lại thông minh, chắc chắn được!” Trần Chí Khuê trả lời một cách chắc chắn: “Em ấy nhất định có thể ngồi lên vị trí quán quân quyền anh!”
“Thế Trần sư huynh, anh không muốn thấy giây phút Tiểu Nghĩa lấy được chiếc đai vàng sao? Thẩm Thất tiếp tục cười nói: “Tôi rất mong chờ đấy! Tôi mong ngày đó sớm đến, tôi muốn cho Tiểu Nghĩa cái ôm lớn nhất.

Anh chẳng lẽ không muốn ôm cô ấy sao?”
“Điều này.” Trần Chí Khuê lần nữa bị lay động.
“Thực ra, tôi càng mong chờ hơn là Trần sư huynh và Tiểu Nghĩa cùng nhau lấy được đai vàng quyền vương của nam và nữ.

Tôi hy vọng có thể thấy Tiểu Nghĩa thành công, tôi cũng mong thấy anh thành công! Tôi nghĩ, Tiểu Nghĩa cũng nghĩ như vậy.

Anh như thế tùy ý xem nhẹ mạng sống mình như vậy, Tiểu Nghĩa nhất định đau lòng.” Thẩm Thất nói đến đây, âm thanh dần nhỏ lại.

Ngữ khí từ vui vẻ trở nên u buồn và bi thương.
Không thể không thừa nhận, giọng của Thẩm Thất rất có sức truyền cảm.
Những người xung quanh cũng bị lời của Thẩm Thất truyền cảm theo, đều gật đầu bày tỏ tán thành: “Đúng thế đúng thế, chàng trai, đời người không có gì không vượt qua nổi cả.

Cô gái này nói không sai, tương lai của cậu còn nhiều sự rực rỡ hơn.”
Thẩm Thất đưa điện thoại cho Lưu Nghĩa.
Lưu Nghĩa nhỏ giọng mở miệng: “Sư huynh, không phải anh nói, ước muốn lớn nhất của anh chính là cùng em đứng trên bục nhận thưởng sao, lấy được đai vàng quyền vương sao? Em chờ ngày đó, chờ rất lâu rồi.”
Câu nói này của Lưu Nghĩa cuối cùng hoàn toàn đánh bại sự ngoan cố của Trần Chí Khuê.
Trần Chí Khuê liền đứng dậy: “Được, anh không tìm đến cái chết nữa! Ê, người đàn ông theo đuổi Tiểu Nghĩa kia, cậu nghe cho rõ đây! Cậu dám có lỗi với Tiểu Nghĩa nhà tôi, tôi đánh gãy chân cậu! Huhuhuhu”
Văn Nhất Phi một vẻ đầy lúng túng.
Câu này anh ta không tiếp.
Khi mà mọi người thờ phào, đột nhiên trên lầu cao thân người Trần Chí Khuê liền lảo đảo.
Một chiếc chân liền lơ lửng.
Mọi người ở dưới liền hoảng hốt gào thét!
Thẩm Thất bị dọa đến kêu to: “Nhanh nắm lấy anh ta!”
Một giây sau, nhân viên cứu hộ ẩn giấu nơi không xa, liền xông lên, nắm lấy Trần Chí Khuê.
Lúc này đây, một nửa cơ thể của Trần Chí Khuê đã lơ lửng.
Anh ấy vừa rồi quá háo hức quá kích động, kèm theo uống hơi nhiều, xác định sai phương hướng.
Bây giờ té thế này, khiến cho anh ta cũng bị dọa tới tỉnh rượu.
Nói cho cùng là người hoạt động thể thao, tốc độ phản ứng của cơ thể cũng khá nhanh.
Trong giây phút cảnh sát cứu hộ nắm lấy anh ta, chân anh ta liền đạp lấy vách tường, cơ thể liền lật cú trên không, đẹp đẽ lật người nhảy lên trên mái tòa lầu.

Anh ấy bởi vì động tác bảnh bao này, tuy nhiên nhận được tràng pháo tay của đông đảo người phía dưới.
Mấy người cảnh sát cứu hộ, cũng là nhìn nhau một lúc lâu.
Ấy chà, thể chất cơ thể của người đàn ông khỏe đến thế!
Tốc độ phản ứng này.
Thẩm Thất than nhẹ một hơi, quay đầu nhìn lấy Hạ Nhật Ninh.
Hạ Nhật Ninh cùng Thẩm Thất phu thê đồng tâm, vừa nhìn liền hiểu hàm ý trong ánh mắt Thẩm Thất.
Hạ Nhật Ninh cười lắc đầu.
Văn Nhất Phi nhìn vợ chồng hai người họ không cần nói với nhau một chữ, đều hiểu được ý của đối phương, liền nhịn không được hiếu kỳ: “Hai người đang nói cái gì?”
Hạ Nhật Ninh cười giải thích: “Tiểu Thất hỏi tớ, có phải là người đầu óc giản đơn, đều tứ chi phát triển? Sau đó tớ trả lời, không phải, cái này phải tùy theo người.”
Văn Nhất Phi choáng váng: “Cô ấy chỉ với một ánh mắt, thì cậu có thể hiểu?”
“Ùm.” Hạ Nhật Ninh gật đầu: “Tự nhiên thì hiểu ý của em ấy.

Có lẽ, đây chính là tâm ý tương thông.’
Thế là Văn Nhất Phi càng ngưỡng mộ!
Đến khi nào anh ta và Tiểu Nghĩa cũng tâm ý tương thông thế này đây?
Thế thì anh ta không còn sợ làm sai việc nữa, khiến Tiểu Nghĩa giận!
Sau khi Trần Chí Khuê trở về mái nhà, liền được đem đi!
Sư phụ của Lưu Nghĩa cũng thở phào, vỗ vai Lưu Nghĩa nói: “Nha đầu tốt, ta đi xem sư huynh con, sau đó liên lạc con sau.’
Lưu Nghĩa gật đầu: “Sư phụ đừng giận, sư huynh uống nhiều rồi.”
Sư phụ củaLưu Nghĩa gật đầu, quay đầu nhìn Thẩm Thất nói: “Tiểu nha đầu, cô rất tốt.

Cô tên Tiểu Thất? Có rảnh đến chỗ của chú chơi!”
“Cám ơn sư phụ.” Thẩm Thất trả lời ngon ngọt: “Có thời gian con sẽ qua.”
“Được được được.

Tiểu Nghĩa rất nóng tính, con lo cho nó nhiều chút.

Ta đi trước đây!” sư phụ Lưu Nghĩa nói xong câu đó, liền vội vã rời đi.
Những người tới xem đều tản rời đi, Thẩm Thất giờ mói cảm thấy bụng cồn cào.
Lưu Nghĩa đầy vẻ xin lỗi nói với mọi người: “Thật ngại quá! Làm lỡ bữa ăn của mọi người! Bữa ăn tối nay tớ mời.”
Phùng Mạn Luân mới mở miệng nói: “Làm gì có đạo lý để con gái mời chứ? Đi thôi, vừa rồi giám đốc nhà hàng vừa gửi tin, nói nhà hàng xoay vòng vẫn đang chuẩn bị cho chúng ta.”
Mọi người mới bật cười: “Vậy thì quá tốt, đi nhanh nào!”
Thẩm Thất đi đến bên cạnh Hạ Nhật Ninh, liền khoác lấy cánh tay anh ấy, nhở giọng nói: “Triệu Văn Văn nhờ em giúp đỡ.”
“Anh biết rồi.” Hạ Nhật Ninh gật đầu: “Nói với cô ấy, yên tâm.

Chỉ cần cô ấy không làm chuyện ngu ngốc, Triệu gia sẽ không sao.’


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK