Văn Nhất Phi bị khống chế trên mặt đất, cuối cùng cũng lấy lại được tinh thần.
Mẹ mẹ mẹ mẹ, lại bị hai anh em nhà này trêu chọc!
Nhưng hắn đột nhiên cảm kích hai tên khốn này!
Nếu không phải bọn họ, có lẽ anh sẽ không đưa ra quyết định nhanh như vậy.
Phạm Thành Phạm Ly rời khỏi đó rất nhanh, để lại không gian cho đôi tình lữ khó chịu này.
Lúc này Lưu Nghĩa cũng giật mình buông lỏng tay, thả Văn Nhất Phi ra.
Văn Nhất Phi chật vật đứng lên khỏi mặt đất, anh khởi động cơ thể một hồi, không nhịn được mà phàn nàn: “Vẫn mạnh tay như thế.”
Lưu Nghĩa lườm anh: “Ai bảo anh chưa biết tốt xấu gì đã đánh người?”
Văn Nhất Phi thốt lên: “Chẳng phải vì em à?”
“Em? Em làm sao?” Lưu Nghĩa tỏ ra khó hiểu.
Khuôn mặt Văn Nhất Phi đỏ lên, không dám nói nữa.
Nếu anh nói anh ghen với Phạm Thành Phạm Ly, chắc sẽ bị chế giễu chết mất!
“Anh” Văn Nhất Phi như một thằng nhóc mới hiểu chuyện đời, mặt đỏ bừng.
“Rốt cuộc anh làm sao vậy? Không có chuyện gì thì em đi đây.” Lưu Nghĩa quay người định bỏ đi.
Văn Nhất Phi lập tức kéo cổ tay Lưu Nghĩa lại: “Tiểu Nghĩa, về nhà với anh đi!”
“Hứ, cái gì?’ Lưu Nghĩa ngước lên nhìn anh: “Anh bị sốt à?’
Văn Nhất Phi lấy dũng khí nói: “Chúng ta xác định mối quan hệ này một cách đứng đắn đi? Bất cứ lúc nào anh cũng có thể đi thăm hai bác, cũng có thể đưa em về nhà bất cứ lúc nào.”
“Anh biết anh đang nói cái gì không?” Lưu Nghĩa lạnh nhạt nhìn Văn Nhất Phi, cô không tin lời nói của Văn Nhất Phi.
Những lời này Văn Nhất Phi nói quá nhiều lần rồi!
Nhưng mà vô dụng thôi!
Anh vẫn cứ đa tình như thế!
Cô cũng không cần!
Kiểu hứa hẹn đầy mật ngọt thế này nên dùng để lừa gạt những hotgirl trên mạng kia!
“Đương nhiên là biết!” Văn Nhất Phi bỗng lớn tiếng: “Hôm nay anh sẽ chứng minh những điều này!”
Dứt lời, Văn Nhất Phi bước nhanh kéo Lưu Nghĩa về.
Lưu Nghĩa chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, cứ thế bị Văn Nhất Phi kéo trở lại.
Văn Nhất Phi liếc thấy có máy quay đang hướng về phía bọn họ, anh hét to: “Quay bọn tôi!”
Tiếp theo, ống kính dừng lại chỗ bọn họ.
Văn Nhất Phi lập tức giơ tay Lưu Nghĩa lên, nghiêm túc tuyên bố trước máy quay: “Tôi, Văn Nhất Phi, con cháu nhà Văn Thị, năm nay hai mươi chín tuổi.
Hôm nay tôi trịnh trọng tuyên bố một chuyện! Cô gái đứng bên cạnh tôi tên là Lưu Nghĩa, nhà thiết kế và tay đấm quyền anh nổi tiếng trong nước.
Tôi yêu cô ấy! Một đời một kiếp, đời đời kiếp kiếp! Tôi sẽ cưới cô ấy! Không phải cô ấy tôi sẽ không kết hôn! Tôi đồng ý thề với toàn thế giới, Văn Nhất Phi tôi rất nghiêm túc! Không có bất kì ai có thể ngăn cản bước chân của tôi!”
Những người có mặt ở đó im lặng lạ thường.
Hình ảnh trong máy quay như ngưng đọng.
Tất cả mọi người nhìn về phía hai người đang đứng trước máy quay.
Vẻ mặt của Văn Nhất Phi rất kiên định, biểu cảm của Lưu Nghĩa thì như gặp phải ma.
Sau mười giây, mọi người vỗ tay ầm ầm.
Mọi người nhao nhao chúc phúc Văn Nhất Phi và Lưu Nghĩa.
Phùng Khả Hân đứng xa xa, sắc mặt xám xịt.
Vô số người nhìn cô bằng ánh mắt đồng tình.
Hôm nay cô triệt để mất hết thể diện.
Phùng Mạn Luân đứng cạnh cô, nói lạnh lùng: “Mất mặt.”
Phùng Khả Hân lập tức nắm chặt nắm đấm, ép bản thân không được rơi nước mắt, duy trì vẻ nhã nhặn của tiểu thư nhà họ Phùng.
Nhưng khuôn mặt vặn vẹo đã bán đứng cảm xúc của cô ta.
Ba mẹ Phùng nghe được lời nói của Văn Nhất Phi thì thay đổi sắc mặt, nhìn con gái cũng tỏ ra ghét bỏ.
“Chẳng phải cô nói trăm phần trăm cô với Văn Nhất Phi sẽ thành đôi sao? Tại sao lại thế này?” Mẹ của Phùng Mạn Luân kêu lên the thé: “Phùng Khả Hân, trở về cô phải cho chúng tôi một lời giải thích!”
Phùng Khả Hân nhìn những người khác một lượt, quay đầu bỏ đi.
Có người định ngăn cản, Phùng Mạn Luân nói chậm rãi: “Không phải cản, tuỳ nó muốn làm gì thì làm.”
Nghe bản tuyên ngôn tình yêu của Văn Nhất Phi, hoa quả trong tay Thẩm Thất suýt nữa thì rơi xuống.
“Nhất Phi bị cái gì kích thích à?” Thẩm Thất không nhịn được hỏi.
Hạ Nhật Ninh cười nhẹ: “Đúng là cần phải kích thích cậu ta một chút, nếu không cậu ấy sẽ bỏ qua rất nhiều hạnh phúc.”
Thẩm Thất gật đầu.
Nhưng lúc này chắc chắn Tiểu Nghĩa cũng đang phải nhận kích thích.
Đúng vậy, giờ khắc này, biểu cảm của Lưu Nghĩa đúng là như bị kích thích không nhẹ.
Kì thật những người đang xem phát trực tiếp cũng bị kích thích không nhẹ!
Ai, chỉ là một cuộc đính hôn trực tiếp thôi mà, tại sao lại có nhiều nội dung đặc sắc như vậy?
Quả thực còn đặc sắc hơn cả phim!
Những người còn đang tranh luận xem Lưu Nghĩa là con trai hay con gái đều ngưng lại, nhìn cảnh tượng phát trực tiếp này, họ há hốc miệng cả nửa ngày mới tỉnh lại.
Từ từ đã, lúc nãy đã xảy ra chuyện gì?
Soái ca có cặp mắt đa tình kia nói là không phải cô ấy thì sẽ không kết hôn?
Từ từ đã, là anh ấy hay cô ấy?
A a a, vì sao tới giờ mới cảm thấy tiếng Việt thật phức tạp?
Vì sao không dùng he hoặc là she để nói cho chúng tôi biết giới tính thật sự?
Lưu Nghĩa nói chậm rãi trước máy quay: “Mọi người đừng quan tâm, anh ta bị chập mạch.”
Nghe được lời đáp của Lưu Nghĩa, những người đang vây xem tại hiện trường và xem phát trực tiếp đều bị sặc!
Sau đó fan của Lưu Nghĩa nhao nhao lên: “Emma, giọng nói của nam (nữ) thần thật hay!
Sau đó fan lại bày tỏ: “Emma, ai ngờ nam (nữ) thần lại là đấu sĩ quyền anh! Nhất định là đấu sĩ đẹp trai nhất! Chúng tôi muốn hôn màn hình!”
Văn Nhất Phi kiên định nói trước máy quay: “Ba mẹ, mọi người đã nghe thấy chưa? Đây là con dâu của mọi người! Cô ấy tên là Lưu Nghĩa, con chỉ cần cô ấy! Nếu ba mẹ phản đối, con sẽ từ bỏ tất cả để đi cùng cô ấy!”
Nghe lời thề của Văn Nhất Phi, phái nữ có mặt ở đây ai nấy đều tê dại!
Emma, thật là ra sức!
Văn Nhất Phi tiếp tục nói với máy quay: “Ba mẹ vợ, Nhất Phi chào hỏi mọi người! Lần trước gặp mặt trong vội vàng, chưa có cơ hội nhắc tới việc cầu hôn với ba mẹ.
Sau này con sẽ đi cầu hôn bằng phương thức trang trọng nhất!”
Lưu Nghĩa quay đầu nhìn anh: “Gây chuyện đủ chưa?”
“Không! Đây không phải gây chuyện! Anh đang tỏ tình rất nghiêm túc!” Văn Nhất Phi quay sang nhìn Phùng Mạn Luân, nói to: “Phùng thiếu gia, xin lỗi, mượn ngày tốt của anh để tỏ tình! Nghe nói gần đây anh đang đầu tư xây đường hầm, tôi nhận đầu tư bảy trăm tỉ với anh, thế nào?”
Những người có mặt tại đây lại bùng nổ lần nữa!
Bảy trăm tỷ!
Trời ơi!
Nam thần!
Phùng Mạn Luân ra vẻ nho nhã lễ độ nói: “Hôm nay có thể thành một đôi đã là chuyện tốt! Cho dù Văn thiếu gia không đầu tư tôi cũng rất vui vẻ tán thành! Văn thiếu gia, cố lên!”
Bởi vì rộng lượng hào phòng, Phùng Mạn Luân cũng có không ít fan.
Cho dù có phải giả vờ hay không, nhưng trong lúc này còn có thể tỏ thái độ như vậy, quả thực không phải người bình thường có thể làm được.
Văn Nhất Phi gật đầu: “Cám ơn Phùng thiếu gia!”
Văn Nhất Phi lại nói với máy quay: “Sự quyết tâm và màn tỏ tình của tôi đến đây là kết thúc! Tôi xin thề, nếu không lấy được Lưu Nghĩa, cả đời này tôi sẽ không kết hôn!”
Lời thề này nháy mắt chiếm được vô số trái tim của các fan nữ.
Đây mới là cách thức theo đuổi tình yêu chính xác nhất!
Emma, nam thần thật giàu có!
Danh tiếng nam thần đẳng cấp của Hạ Nhật Ninh và Thẩm Lục đều bị Văn Nhất Phi đoạt mất.
Tất cả những người vây xem đều không ngừng bàn tán chuyện này.
Rồi chủ đề được đắp nặn thành: “Nam thần tỏ tình cần một thái độ trịnh trọng hay cần tài lực sung túc?”
Lưu Nghĩa nghe được lời nói của Văn Nhất Phi, ánh mặt dịu đi một chút, nhưng vẫn kiên định lắc đầu: “Không, em từ chối!”
Mọi người ở đây lại xôn xao!
Trời ơi, vậy mà lại từ chối!
Nhưng vì sao chứ?
Tất cả nhìn sang Lưu Nghĩa.
Lưu Nghĩa bình tĩnh nói: “Điều em cần là một lòng một dạ, mà không phải một dạ hai lòng.
Có thể anh cảm thấy những mối quan hệ xã giao của anh là bình thường, nhưng nó lại không nằm trong phạm vi bình thường của em.
Vì thế, chúng ta không hợp nhau.”
Sắc mặt của Văn Nhất Phi không chút thay đổi, nói một cách thong thả chấn định: “Anh hiểu ý của em.
Hôm nay anh chính thức tuyên bố, anh và Phùng Khả Hân chỉ là bạn bình thường, không có và vĩnh viễn cũng không có cái gì là mập mờ! Nếu em để ý như vậy, anh bằng lòng thay đổi vì em! Từ giờ khắc này trở đi, ngoại trừ họ hàng thân thích có quan hệ huyết thống, anh sẽ giữ một khoảng cách với tất cả phái nữ! Anh không cảm thấy miễn cưỡng, ngược lại còn cam tâm tình nguyện! Cảm ơn những người anh em của tôi, cảm ơn Nhật Ninh, cảm ơn Phạm Thành Phạm Ly, bọn họ đã đánh thức tôi! Đúng vậy, yêu là phải cố gắng! Vì vậy, nếu tôi đã lựa chọn tình yêu, thì tôi sẽ tuân thủ quy tắc trong tình yêu.
Giống như Nhật Ninh với Tiểu Thất vậy, một lòng một dạ, vĩnh viên không thay đổi!”
Hạ Nhật Ninh chủ động cầm tay Thẩm Thất, cúi đầu cười ngọt ngào.
Thẩm Thất quay đầu nhìn hắn, hai người nhìn nhau cười.
Cảnh tượng hai người nhìn nhau ngọt ngào rơi vào ống kính.
Emma, đúng là một đống thức ăn cho chó!
Quả thực là hành hạ FA mà!
Nhưng nam thần với nữ thần thật là xứng đôi!
Cho dù là bị ăn thức ăn cho chó cũng cảm thấy thật thoải mái!
Vì thế, FA nói rằng bọn họ lại tin tưởng tình yêu!
Ánh mắt họ nhìn nhau không chút tạp chất.
Đây mới đúng là tình yêu!
Hạ Nhật Ninh không để ý việc mình đã rơi vào ống kính, hắn cúi đầu hôn nhẹ vào trán Thẩm Thất, thành kính mà nghiêm túc.
Đáy mắt Thẩm Thất mang ý cười, đẹp vô cùng.
Vô số người điên cuồng chụp lại màn hình.
Emma, đây đúng là một tấm hình nền lí tưởng cho máy tính.
Hình ảnh đẹp đẽ như thế này nếu không lưu lại, chắc chắn bọn họ sẽ phải hối hận!
Trong đám đông, Hạ Nhật Ninh cùng Thẩm Thất, Văn Nhất Phi và Lưu Nghĩa chính là hai tiêu điểm.
Cô dâu chú rể hôm nay ngược lại trở thành vai phụ.
Nhưng vì là hôn nhân chính trị, nên cảm xúc phức tạp của Phùng Mạn Luân và Triệu Văn Văn lúc này lại không phải vì bị quấy rầy trong lễ đính hôn.
Mà là —— bởi vì tình yêu của bọn họ là thứ mà Phùng Mạn Luân và Triệu Văn Văn cầu cũng không có được.
Lưu Nghĩa nghe lời thề của Văn Nhất Phi, cô sững sờ tại chỗ, không biết nên nói cái gì.
Văn Nhất Phi vung tay nói to: “Cám ơn sự chứng kiến của mọi người! Chờ tới khi chúng tôi kết hôn, nhất định mọi người phải tới uống rượu mừng!”
Mọi người thi nhau đáp lời: “Đương nhiên, đương nhiên! Chúc mừng chúc mừng!”
Lưu Nghĩa vẫn còn ngẩn ngơ, cứ thế ngơ ngác nhìn Văn Nhất Phi.
Văn Nhất Phi ôm lấy Lưu Nghĩa trước mặt mọi người, lướt nhẹ qua cánh môi cô!
Xung quanh lại vang lên tiếng hoan hô!
Emma, hôm nay tới đây thật đáng giá!
Cảnh tượng này không phải muốn là được nhìn thấy.
Thẩm Thất thở phào một hơi, nói: “Đúng là mừng cho họ, cuối cùng cũng giải quyết xong.”
Hạ Nhật Ninh cười cười: “Chưa chắc! Còn chưa qua cửa ba mẹ đâu! Chắc gì ba mẹ nuôi đã đồng ý một cách dễ dàng!”
Danh Sách Chương: