Lưu Nghĩa khịt mũi: “Anh ấy lại nghĩ linh tinh đấy! Có phải anh ấy mách lẻo với cậu không? Tớ nói cho cậu này, Văn Nhất Phi gần đây lại bắt đầu lên cơn đấy, cứ nghĩ rằng tớ và Hàn Tấn có gì đó! Cậu ta có thể có gì chứ? Tiểu Thất cậu nói xem, Hàn Tấn mới bao nhiểu tuổi chứ? Tớ lớn hơn nhóc đó hẳn mấy tuổi cơ mà!”
Thẩm Thất nói: “Không sao, trông cậu rất nhỏ.”
Lưu Nghĩa cười phù ra tiếng, nói: “Không nói chuyện anh ấy nữa, toàn ghen tuông linh tinh.
Tiểu Thất, tớ nói này, trong thôn đó đúng là có rất nhiều học sinh không được đi học, có một số bé được đi học cũng phải cắn răng theo đuổi.
Hàn Tấn nói, nơi đó nhiều rừng núi, đất đai tương đối cằn cỗi, sản lượng lương thực rất thấp.
Nhưng con người ở đó đều rất cố gắng, tuy nghèo nhưng có chí, vậy nên tớ muốn giúp họ một chút.
Thế nên bây giờ tới đang đi mua sắm đồ dùng, định về quê Hàn Tấn một chuyến, chuyển những thứ này tới tay những đứa trẻ còn đang cắn răng theo đuổi việc học ấy.”
Thẩm Thất ngồi thẳng người lên, nói: “Đây là chuyện tốt! Thêm một suất cho tớ! Tớ sẽ gửi tiền cho cậu! Mẹ nuôi hay làm từ thiện, vậy nên chúng ta không thể để mất mặt mẹ nuôi được!”
Thẩm Thất đổi sang tay khác: “Chỗ đó có xa không? Hay là cậu đi với Nhất Phi đi, như vậy anh ấy sẽ không ghen nữa.”
Lưu Nghĩa hừ một tiếng, nói: “Anh ấy không đi! Chỉ biết ghen thôi!”
Thẩm Thất liếc nhìn Hạ Nhật Ninh, Hạ Nhật Ninh bất đắc dĩ lắc đầu.
Hạ Nhật Ninh mở miệng nói: “Thế này đi, mấy hôm nay mọi người chuẩn bị đồ dùng, chờ anh xử lí xong chuyện trong công ty rồi chúng ta cùng đi.”
Thẩm Thất gật đầu: “Đúng, Tiểu Nghĩa, cậu nói với Nhất Phi là bọn tớ cũng đi, xem anh ấy có đi không!”
Lưu Nghĩa cười ha ha: “Đi, hai người cũng tới đi! Sắp tới tiết xuân hoa nở rồi, đúng lúc có thể đạp thanh!”
Sau khi tắt máy, Thẩm Thất nói với Hạ Nhật Ninh: “Đúng là nhìn không ra, kĩ năng ghen tuông của Nhất Phi tăng lên rồi!”
Hạ Nhật Ninh ôm lấy eo Thẩm Thất, nửa làm nũng nửa nghiêm túc nói: “Kì thực cũng không trách Nhất Phi được.
Tên Hàn Tấn đó đúng là liên lạc với Tiểu Nghĩa hơi nhiều.
Nếu có tên nhóc xấu xa nào liên lạc với em như thế, anh đánh chết hắn!”
Thẩm Thất bật cười: “Đừng gây sự!”
Hạ Nhật Ninh cố ý cắn vào má Thẩm Thất: “Không phải gây sự, anh nghiêm túc đấy! Tiểu Thất, chuyện của Nhất Phi và Tiểu Nghĩa vẫn còn phải phát triển.
Nhưng cũng là chuyện tốt.”
“Là sao?” Thẩm Thất hỏi lại.
“Đợi đến quê Hàn Tấn em sẽ biết.” Hạ Nhật Ninh nói khẽ: “Mùa xuân đúng là thích hợp để đạp thanh.
Lâu rồi chúng ta không đi đạp thanh một cách đúng nghĩa, nhân cơ hội làm từ thiện với bọn họ, chúng ta cũng ra ngoài thư giãn đôi chút.”
“Ừ.” Thẩm Thất cười gật đầu đồng ý.
Vì thế, Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất cũng gia nhập đội ngũ làm từ thiện.
Lần này, Phạm Thành Phạm Ly không đi theo, bởi vì bọn họ bị người nhà quấy rầy hết mức.
Ngày ngày bắt bọn họ đi xem mắt!
Thế nên Phạm Thành Phạm Ly không tới được, chỉ biết cằn nhằn với Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất.
Bọn họ cũng chỉ có thể cằn nhằn với Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất, Văn Nhất Phi còn đang phiền muộn kìa, làm gì có rảnh để ý tới sự cằn nhằn của bọn họ.
Hai đứa trẻ lại được gửi cho Thẩm Nhị và Mạc Thu.
Ừ, tiếp tục để bọn họ bồi dưỡng tình cảm!
Thẩm Lục không đi được, một là phải lo chuyện ở công ty, hai là bị mối quan hệ với Sùng Minh cản bước.
Từ sau khi Thẩm Lục và Sùng Minh chính thức xác định quan hệ, đúng là như hình với bóng, không nỡ cách xa nhau.
Những người khác cũng không tới được, mùa xuân ai nấy đều bận rộn.
Vậy nên, tới cuối cùng người quyết định lên vùng cao làm từ thiện cũng chỉ có Thẩm Thất, Hạ Nhật Ninh, Lưu Nghĩa và Văn Nhất Phi.
Thân là người bản địa, đường nhiên Hàn Tấn phụ trách dẫn đường.
Thẩm Thất và Lưu Nghĩa đều chuẩn bị không ít đồ đạc, toàn là những thứ như sách vở giấy bút, sách tham khảo dành cho học sinh.
Hai người tự mình đặt mua, mất những ba ngày, chuẩn bị tận hai xe tải chứa đồ.
Cũng chỉ có Hạ Nhật Ninh là chiều vợ như vậy, mặc kệ Thẩm Thất làm gì hắn cũng không hỏi.
Vốn dĩ Văn Nhất Phi không muốn đi, nhưng nghe nói Thẩm Thất và Hạ Nhật Ninh đều đi, anh lại bị dụ dỗ, sau đó nghiêm mặt đi cùng.
Hạ Nhật Ninh sắp xếp xong chuyện ở công ty cũng vừa hay tới dịp trăm hoa đua nở, chim bay đầy trời.
Xác định được thời gian, mọi người cho đồ lên xe, chuẩn bị lên đường.
Hàn Tấn nhìn hai xe tải đồ dùng, cậu ấy kích động không ngừng múa máy: “Ai da, cám ơn, cám ơn mọi người! Cám ơn chị Nghĩa!”
Lưu Nghĩa xua tay nói: “Những thứ này không chỉ là công lao của tôi, có cả sự tài trợ của Tiểu Thất và Nhật Ninh nữa.
Tiền mà mẹ tôi gửi tôi mua hết đồ dùng học tập, may mà Tiểu Thất cẩn thận, nói là mang theo chút đồ ăn cho bọn trẻ.
Mặc dù ăn xong là hết, nhưng cũng nên để bọn nhóc biết được trên thế giới này có thứ đồ ăn đáng để cố gắng phấn đấu.
Vậy nên mới chuẩn bị mấy thùng thức ăn này.”
Ánh mắt của Hàn Tấn hơi do dự, nói: “Vậy lần này còn có rất nhiều người về cùng tôi sao?”
“Không nhiều! Chỉ có tôi, Tiểu Thất, Hạ Nhật Ninh và Văn Nhất Phi, bốn người.” Lưu Nghĩa đếm ngón tay nói: “Nhưng cộng thêm trợ lí và vệ sĩ chắc cũng phải mười người.
Hết cách rồi, từ sau khi Tiểu Thất bị người hãm hại, trong lòng mọi người đều lo lắng không yên! Cậu yên tâm, chúng tôi đi sẽ mang theo lều trại và dụng cụ nấu nướng, tự chúng tôi lo thân chúng tôi, cậu không cần lo!”
“Không phải, không phải, ý tôi không phải như vậy.” Hàn Tấn vội giải thích: “Thực ra tôi muốn mời chị, à không, là mời mọi người tới nhà tôi ở! Nếu nhiều người thì có thể không ở được.”
Mặt Hàn Tấn đỏ lên.
Đáy mắt cũng mang theo vẻ thất vọng.
Vốn cậu chỉ định đưa một mình Lưu Nghĩa về.
Bây giờ xem ra, nhiều bóng đèn lắm.
Lưu Nghĩa hoàn toàn không hiểu ánh mắt của Hàn Tấn, cười ha ha nói: “Cậu không cần lo, bọn tôi không ở nhà cậu, cũng không ở được thật! Bọn tôi tự lái xe đi nên có đầy đủ trang bị.
Nhìn kìa, vừa nhắc tới bọn họ liền tới rồi!”
Hàn Tấn xoay người nhìn theo, một chiếc xe việt dã siêu cấp bá khí đi ở đằng trước, phía sau là một chiếc xe có trang bị phòng ở, sau nữa còn có một chiếc xe tải.
Trên xe xếp đầy đồ, người biết thì bảo là đi tiếp tế cho trẻ em thất học, người không biết còn tưởng là đang chuẩn bị đi tiếp tế chiến tranh.
Đoàn xe dừng lại, Thẩm Thất nhảy xuống xe, vẫy tay với Lưu Nghĩa từ xa: “Tiểu Nghĩa! Tớ mang thêm một xe đồ dùng nữa! Là của bà ngoại gửi tới, nói là nhất định phải gửi cho đám trẻ!”
Lưu Nghĩa không nhịn được hỏi: “Lại mang theo thứ gì?’
Thẩm Thất cười hì hì vỗ thân xe: “Một ít quần áo giày dép, với cả đồ ăn đồ uống đồ dùng, bà nội bảo, đồ đạc trên xe đủ để một trường tiểu học tầm năm trăm người dùng mấy năm.”
Danh Sách Chương: