Hạ Nhật Ninh quay sang nhìn mẹ Hàn Tắc Phương, nói: “Xem, người của tôi luôn bên cạnh bảo vệ bà, giờ bà tin chưa?’
Mẹ Hàn Tắc Phương cứ thế nhìn thẳng vào con trai mình, rất lâu sau mới nói: “Con trai, chuyện này là sao vậy con?”
Hàn Tắc Phương cuối cùng cũng không giấu giếm bản thân nữa, anh cứ thế nhìn mẹ mình, rồi từ từ mở lời: “Con đưa mẹ đến một nơi không ai biết chúng ta, bắt đầu lại từ đầu.”
“Vì sao lại phải bắt đầu lại từ đâu? Mẹ không đi.” Mẹ Hàn Tắc Phương đột nhiên cáu lên, bà đưa tay ra muốn bắt lấy con trai mình.
Mọi người không ai ngờ tới, Hàn Tắc Phương đột nhiên cầm lấy khẩu súng vác trên vai, rồi bắn một phát súng lên trời!
Mẹ Hàn Tắc Phương sợ quá lập tức đứng im tại chỗ, đơ người luôn!
Đây thật sự không còn là đứa con trai bà đã từng biết.
Người con đó, đã không còn nữa rồi.
“Anh muốn lấy công thức chế thuốc độc của tôi sao?” Hàn Tắc Phương không nhìn vào mẹ mình, mà nhìn thẳng vào Hạ Nhật Ninh, nói: “Nếu tôi không đưa thì sao?”
Hạ Nhật Ninh cũng không nhiều lời, anh gật đầu với Tiểu Hạ, con dao trên tay Tiểu Hạ xoẹt một cái lập tức xuất hiện trên cổ của mẹ Hàn Tắc Phương.
Mẹ Hàn Tắc Phương sợ quá không dám động đậy.
Hạ Nhật Ninh từ từ nói: “Hàn Tắc Phương, mày đừng tưởng là bắt cóc Tiểu Thất rồi, tao sẽ dễ dàng bỏ qua cho mày?”
“Đừng có quên, Thẩm Thất vẫn còn trên tay tôi đấy!” Lông mày Hàn Tắc Phương Hơi trầm xuống, giọng lạnh tanh: “Mày không quan tâm đến sự sống chết của cô ấy sao?”
Hạ Nhật Ninh cười nhẹ một cái, anh nhìn vào sau lưng Hàn Tắc Phương hất hàm môt cái, rồi nói: “Nhìn kìa, cô ấy vẫn an toàn đây!”
Hàn Tắc Phương quay đầu lại, thấy Trình Thiên Cát cùng Thẩm Thất từ từ bước xuống máy bay.
Đúng lúc này, tai nghe của Hàn Tắc Phương truyền đến một giọng nói rất nhỏ: “Xin lỗi, thủ lĩnh, chúng em không phải đối thủ của người đàn ông đó! Hắn đã hạ gục tập thể các anh em rồi.”
Hàn Tắc Phương thở nhẹ một cái, nói với Hạ Nhật Ninh: “Được rồi, tao thừa nhận mày rất mạnh.
Tao cũng thừa nhận, mày đáng sợ hơn tao tưởng tượng.
Nhưng mầy thật sự không quan tâm tất cả chúng ta, đều chết ở đây sao?”
Hạ Nhật Ninh dơ tay lên: “Tùy ý mày”
Hạ tổng đúng là vênh như vậy đấy!
“Cho dù là chết, tao cũng được chết cùng vợ tao.
Sống chết không rời nhau.
Nhưng, mày nghĩ kỹ chưa, tất cả những việc trả thù của mày, đều là vì mẹ mày.
Mày chắc chắn, muốn vợ chồng tao chết cùng không?” Hạ Nhật Ninh cứ thế nhìn Hàn Tắc Phương, sự độc đoán và ngông cuồng trên khuôn mặt anh, quả nhiên khiến sắc mặt Hàn Tắc Phương tối đi rất nhiều.”
“Anh được lắm.” Hàn Tắc Phương trả lời với giọng lạnh tanh
Khẩu súng trên tay anh từ từ đặt xuống.
Thẩm Thất và Trình Thiên Cát đứng ở một góc xa, cứ thế yên lặng nghe họ đối thoại.
Việc cô có thể làm trong lúc này, chính là đừng gây thêm phiền phức.
Để người đàn ông của cô, làm việc cần phải làm.
Trình Thiên Cát nhìn Thẩm Thất một cái, rồi lại nhìn một cái sang Hàn Tắc Phương, nói: “Em bắt đầu nghi ngờ hắn ta từ khi nào đấy?”
Thẩm Thất nghĩ môt lúc: “Ngay từ đầu em đã cảm thấy không bình thường.
Trong thời gian gần đây, đã xảy ra quá nhiều chuyện, người có ngu đến mấy, cũng phải có não rồi.
Vì vậy, khi bên cạnh xuất hiện bất kỳ người lạ nào, em đều duy trì cảnh giác.
Vì vậy, em không tiếp xúc quá nhiều với Hàn Tắc Phương này.
Nhưng, không ngờ tới, hắn lại đặt mục tiêu lên người Triệu Văn Văn.”
Trình Thiên Cát hơi nhếch môi: “Hắn tiếp cận Triệu Văn Văn, chẳng qua là vì điều kiện thuận lời của Phùng gia và Triệu gia.
Chuyện của Triệu Văn Văn với anh, chỉ là trùng hợp thôi.”
Thẩm Thất gật đầu: “Cũng gần như vậy.”
Đây là lần đầu tiền Trình Thiên Cát nhắc đến, Chuyện của anh và Triệu Văn Văn.
Thẩm Thất không kìm nổi nhìn anh một lúc,
“Tiểu Thất, em sẽ vì chuyện của Triệu Văn Văn, mà trở nên xa lại với anh không?” Cuối cùng Trình Thiên Cát cũng hỏi câu hỏi này.
Ánh mắt anh nhấp nháy, anh thậm chí còn không dám nhìn vào mắt của Thẩm Thất.
Thẩm Thất thở dài một cái: “Chuyện tình cảm, vốn không thể miễn cưỡng được.
Anh không thích cô ta, có lẽ là có lý do của anh.”
“Em không hiểu lầm anh là được rồi.” Trình Thiên Cát cảm thấy như chút được gánh nặng.
“Đúng rồi, bố mẹ dạo này thế nào rồi anh?’ Thẩm Thất quay sang nhìn Trình Thiên Cát.
“Họ đều rất tốt.” Trình Thiên Cát trả lời: “Lần trước được đến Thẩm gia hỏi cưới, sau khi về chị Vưu rất vui, dạo này chị đang bận chuẩn bị quà cưới cho em đấy.
Chị Vưu nói, người làm mẹ chồng này, chưa bao giờ cho được em một thứ nào ra hồn.
Lần này tổ chức đám cưới, nhất định không thể thiếu được.
Nhân tiện còn mua thêm rất nhiều đồ linh tinh cho trẻ con, rồi mang đến cùng luôn.”
Thẩm Thất rơm rớm nước mắt: “Bố mẹ chu đáo quá.”
“Tiểu Thất.” Trình Thiên Cát nói rất nhỏ.
“Dạ.” Thẩm Thất trả lời.
“Anh cũng sẽ có một món quà tặng cho em.” Trình Thiên Cát từ từ mở lời: “Bất luận mọi người có làm gì, anh muốn em tin rằng, anh sẽ luôn bảo vệ em như một người anh trai.
Chỉ với thân phận một người anh trai.”
Thẩm Thất quay sang cười rất tươi với Trình Thiên Cát, rồi gật đầu thật mạnh: “vâng.”
Trình Thiên Cát cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, anh cũng cười rất tươi với Thẩm Thất.
Bên kia Hạ Nhật Ninh và Hàn Tắc Phương trao đổi với nhau cũng sắp xong rồi.
Hạ Nhật Ninh tính rất chắc, Hàn Tắc Phương đành phải lùi bước.
“Được rồi, nếu Hạ tổng đã nói rõ mọi chuyện, nếu tôi còn không nhận lời, e rằng sẽ khó tồn tại trên thế gian này.” Hàn Tắc Phương cười gượng gạo nói: “Là do tôi quá ích kỷ, đã gây sự với người không nên gây sự, tôi nhận thua.
Được, công thức chế thuốc độc tôi sẽ nói cho anh biết.”
“Không chỉ riêng công thức chế thuốc độc, tôi muốn lấy tất cả các công thức của anh.” Hạ Nhật Ninh ngước đôi mắt phượng lên, rất tự tin nói thẳng luôn: “Phòng thí nghiệm của tôi, có thể nuốt được tất cả các công thức thử nghiệm của anh.”
Hàn Tắc Phương nuốt nước bọt với vẻ mặt rất vất vả.
“Tôi có thể tìm được mẹ anh một lần, thì sẽ tìm được bà hai lần.
Trừ khi, hai người không sống trên thế gian này nữa.
Đừng quên, anh có thể trốn, anh có thể nấp, nhưng mẹ anh thì không làm được.
Bà chỉ là người phụ nữ bình thường.
Bà sẽ để lại rất nhiều dấu vết.
Trừ khi bà chết!” Hạ Nhật Ninh lật luôn tất cả các quân bài ra: “vì vậy, đừng có dở trò với tôi! Việc trao đổi ngày hôm nay,”đã là ranh giới cuối cùng của tôi rồi!”
Hàn Tắc Phương bất lực cười: “Được rồi, anh đã thắng.”
Hàn Tắc Phương quay người lấy một cái USB từ trong túi, ném luôn cho Hạ Nhật Ninh.
“Đây là toàn bộ dữ liệu của tôi rồi.
Tất nhiên, không bao gồm đường lui của tôi.” Đến giờ phút này rồi, Hàn Tắc Phương không dám dở trò với Hạ Nhật Ninh nữa: “Tôi biết Hạ tổng anh hành sự chuẩn xác.
Bất kỳ ai động đến anh, không chết thì cũng tàn phế.
Tôi dùng những thứ này, đổi lấy mạng sống của tôi và mẹ tôi, đã là sự nhường nhịn lớn nhất của anh rồi.”
“Đây là tôi nể tình việc tuy anh bắt cóc Tiểu Thất, nhưng không làm hại cô ấy.” Hạ Nhật Ninh trả lời rất nghiêm túc: “Nếu không, những thứ này, không đủ để tôi nguôi ngoai cơn tức giận.”
Hàn Tắc Phương gật đầu nói: “Được rồi, tôi đưa đồ cho anh rồi, chúng tôi có thể rời khỏi đây được chưa?”
Hạ Nhật Ninh gật đầu.
Tiểu Hạ lập tức thu lại dao đang kề lên cổ mẹ Hàn Tắc Phương.
Danh Sách Chương: