• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 101: Ai mà ghê gớm thế?

“Ha ha, ngây thơ!”

Chỉ nghe thấy Lưu Hoành cười lạnh một tiếng, vung tay lên.

Mọi người ở đó chỉ cảm thấy trước mặt xuất hiện một bóng đen.

“A!”

Sau đó, một tiếng kêu đầy thảm thiết thê lương vang lên.

Mọi người nghe âm thanh nhìn lại thì kinh ngạc phát hiện, cánh tay của người quản lý nhà máy đã không còn.

Phần tay từ bả vai trở xuống đã không còn nữa, như bị thứ gì đó sắt bén cắt ngang.

“Đồ chơi con nít mà cũng dám mang ra ngoài hù dọa người khác ư!”

Lúc này, bên cạnh Lưu Hoành đã vang lên một giọng nói đầy khinh thường.

Lúc này mọi người mới phát hiện, không biết từ khi nào bên cạnh Lưu Hoành đã xuất hiện thêm một thanhh niên trẻ mặc áo khoác dài màu đen, trong tay là một thanh đao dài.

Mà tay còn lại thì đang cầm một cánh tay, đó chính là tay của người quản lý nhà máy.

Lúc này, tất cả mọi người đang kinh hoàng đều thở phào nhẹ nhõm.

Khi nhìn thanh niên áo đen kia, ánh mắt họ đều chất chứa vẻ kiêng dè, bọn họ hiểu được, thanh niên áo đen đó chắc chắn là một võ giả.

Bởi vì chỉ có võ giả mới đủ sức làm ra chuyện như thế.

“Má nó cái loại rác rưởi này, dám uy hiếp chúng ta!”

Lúc này, một đàn em của Lưu Hoành đã cầm cây gậy lên, giơ lên muốn đánh người quản lý nhà máy đã sớm nằm dài dưới đất lăn lộn.

“Các người dám đụng vào ông ấy dù chỉ một cọng tóc thì sẽ phải chết vô cùng thê thảm đấy!”

Đúng lúc này, một giọng nói hết sức nhẹ nhàng vang lên, truyền vào tai tất cả mọi người ở đó.

“Má nó, con chó chết nào dám giả thần giả quỷ trước mặt bố mày, mày cút ra đây cho tao…”

Đàn em của Lưu Hoành vừa mới tức giận mắng một câu thì người đã ngã thẳng xuống đất không nhúc nhích.

Sau khi đàn em của Lưu Hoành ngã xuống, mọi người lại nhìn thấy ba người từ cửa phòng họp bước vào.

Diệp Viễn, Lâm Vãn Tình và Sở Vân Phi.

“Vân Phi, tại sao con lại tới đây!”

Nhìn thấy con mình tới, Sở Trung Nam cau mặt nhíu mày, nếp gấp đó có thể kẹp chết cả một con ruồi.

Sở Trung Nam biết rất rõ, hôm nay Hứa Thiên Long và Lưu Hoành muốn liên kết với các gia tộc lớn ở Sở Châu để xóa tên nhà họ Sở bọn họ ở Sở Châu vĩnh viễn.

Mà ông ta cũng đành phải chấp nhận, chỉ mong nhà họ Hứa có thể tha cho gia đình họ một mạng.

Lại không ngờ vào lúc này, con trai ông ta lại dẫn theo Diệp Viễn tới.

Tuy biết con trai và Diệp Viễn tới đây là để giúp mình.

Ông ta thừa nhận, y thuật của Diệp Viễn là vô cùng ghê gớm, nhưng chữa bệnh giỏi thì sao.

Nên biết rằng, bây giờ họ đang phải đối mặt với tất cả những gia đình giàu có và quyền thế nhất Sở Châu, chứ không phải là một nhà.

Chỉ mình Lưu Hoành thôi đã đủ để tiêu diệt hết cả nhà họ Sở bọn họ rồi, lại càng không phải bàn tới nhà họ Hứa cùng với các nhà quyền thế ở Sở Châu.

Một mình Diệp Viễn thì sao đủ sức lật trời, giúp bọn họ đối phó với tất cả các gia tộc quyền thế ở Sở Châu?

“Má nó, bố mày còn chưa tới tìm mày để báo thù mà bản thân mày đã tự dâng lên tận cửa rồi hả”.

Hứa Mặc trông thấy Diệp Viễn tìm đến thì cơn tức bỗng chốc dâng lên.

Tuy trước đó một mình Diệp Viễn có thể đánh bại gần trăm tay đấm thuê mà anh ta có.

Điều đó khiến anh ta vô cùng chấn động, nhưng hôm nay thì khác, hôm này ở đây không chỉ có một trăm người, mà còn có cả vệ sĩ của các gia tộc, đâu đó hơn cả ngàn.

Dù Diệp Viễn ghê gớm đến mức nào, thì liệu có thể một mình đấu với hơn ngàn người không?

Hơn nữa bên cạnh Lưu Hoành lúc này là một cao thủ võ đạo hàng thật giá thật.

Có người đó ở đây, Hứa Mặc chẳng cần phải lo lắng điều gì nữa.

Hận không thể trực tiếp ra tay giết chết Diệp Viễn, để mối thù sâu đậm và nỗi sỉ nhục trước đó được rửa sạch.

Nhưng anh ta lại biết rõ, với thực lực của bản thân bây giờ thì chẳng thể làm gì Diệp Viễn được, vì thế anh ta buộc lòng phải xin bố mình giúp đỡ.

“Bố, chính là tên khốn nạn chết tiệt này đánh con đó!”

Hứa Thiên Long lập tức quay đầu chuyển tầm mắt về phía Diệp Viễn.

Mọi người ở đó đều tò mò chuyển ánh mắt sang nhìn anh.

Hôm qua Hứa Mặc dẫn theo gần trăm người đi giải quyết Diệp Viễn, kết quả lại bị một mình Diệp Viễn giải quyết hết, chuyện này họ cũng có nghe nói.

Điều đó khiến họ vô cùng tò mò, rốt cuộc là một người thế nào mà lại ghê gớm đến thế.
Chương 102: Một phút cơ hội

Khi mọi người nhìn thấy Diệp Viễn còn trẻ như thế thì tất cả đều khá là kinh ngạc.

Tất nhiên, cũng có một nhóm người khác lộ vẻ mặt khinh thường.

Trong mắt bọn họ, Diệp Viễn chỉ là kẻ ỷ bản thân có chút sức mạnh nên ngông cuồng, không xem ai ra gì.

Nên biết rằng, hổ xuống đồng bằng còn bị chó khinh, huống cho bây giờ Hứa Thiên Long và Lưu Hoành lại không phải chó, mà là hai con thú hung hãn.

“Ranh con, mày là người đánh con tao đấy hả?”

Đối mặt với câu hỏi của Hứa Thiên Long, Diệp Viễn hoàn toàn phớt lờ, anh chỉ ngồi xổm người xuống, lấy ngân châm ra giúp quản lý cầm máu.

Nhìn thấy thế, rất nhiều người ở đó đều lắc đầu, mấy ngày nay họ chưa thấy người nào dám ngó lơ Hứa Thiên Long và Lưu Hoành như thế.

Dám phớt lờ Hứa Thiên Long và Lưu Hoành đang lên như diều gặp gió ở Sở Châu thì đúng là tự tìm đường chết.

“Má mày, đang hỏi mày đó!”

Một tên tay chân thấy Diệp Viễn không để ý tới Hứa Thiên Long thì lập tức vung gậy lên, hung hăng đánh vào đầu anh.

“Bốp!”

Nhưng khi người đó vừa có chút hành động, thì cơ thể đã bay ngược ra xa.

Thậm chí mọi người còn chưa kịp nhìn xem ai là người ra tay.

Mà Diệp Viễn thì vẫn bình tĩnh như thế, ngồi xổm dưới đất giúp quản lý nhà máy băng bó miệng vết thương.

“Nghỉ ngơi vài ngày, miệng vết thương sẽ khỏi nhanh thôi, tiếc là tay của ông gãy rồi tôi không thể nối lại được!”

Diệp Viễn chậm rãi đỡ quản lý nhà máy đứng dậy khỏi mặt đất.

“Cảm ơn cậu!”, quản lý nhà máy nặng nề cúi đầu với Diệp Viễn một cái.

“Má nó mày làm bộ làm tịch cái mẹ gì thế!”

Lại có thêm đàn em của Lưu Hoành cảm thấy chướng mắt nên tức giận vọt tới.

“Bốp!”

Kết quả, người đó còn chưa đụng tới Diệp Viễn thì đã bay thẳng ra xa.

Lúc này, Diệp Viễn mới ngước mắt lên nhìn Hứa Thiên Long và Lưu Hoành, sau đó lại đảo mắt nhìn gia chủ của những gia tộc lớn đang có mặt ở đó.

Rồi mới thản nhiên nói.

“Bây giờ tôi cho các người một cơ hội, lập tức giao một nửa tài sản của các người cho nhà họ Sở”.

“Còn hai người kia, thì phải giao toàn bộ tài sản nhà họ Sở rồi tự sát, tôi sẽ tha cho người nhà các người một mạng!”

“Tôi cho các người một phút để suy nghĩ, nếu không, tôi sẽ đích thân ra tay!”

Nói xong, Diệp Viễn lại kéo một cái ghế dựa ngồi xuống, sau đó lấy điện thoại di động ra bắt đầu tính thời gian.

Khi bọn họ nghe hết những lời đầy ngông cuồng của Diệp Viễn thì bất giác hít một hơi khí lạnh.

Sở Trung Nam cũng nằm trong số đó, ông ta cũng không ngờ Diệp Viễn lại không cuồng đến thế.

Dám nói những lời đầy kiêu ngạo đó trước mặt tất cả những người nắm quyền trong gia tộc lớn nhất ở Sở Châu.

Trong khoảng thời gian ngắn, ánh mắt bọn họ nhìn Diệp Viễn không khác gì nhìn một kẻ bị bệnh tâm thần.

Nếu là một người bình thường thì chẳng có ai dám phát ngôn ngông cuồng đến thế cả.

Lại dám bắt mọi người phải nhường lại một nửa tài sản cho nhà họ Sở, còn bắt Hứa Thiên Long và Lưu Hoành phải bỏ hết toàn bộ tài sản.

Sau đó còn bắt hai người họ phải tự sát.

Chỉ có kẻ thiểu năng hoặc bị tâm thần mới có thể nói ra những lời như thế thôi.

Mà Lưu Hoành và Hứa Thiên Long thì thoáng sửng sốt, sau đó lại bật cười thành tiếng.

Ngay sau đó, người cầm quyền của các gia tộc lớn ở Sở Châu cũng phì cười.

Đối mặt với tiếng cười của mọi người, Diệp Viễn vẫn đứng yên không nhúc nhích, vẫn bình tĩnh nhìn số giây đếm ngược trên màn hình điện thoại.

Sở Vân Phi cũng cười, bởi vì anh ta biết bây giờ đám người kia cười càng vui thì một lát nữa họ sẽ khóc càng thảm.

“Một lũ ngu ngốc, các người cứ cười cho đã đi, để tôi xem hết giờ rồi các người có thể cười nổi nữa không!”

Bấy giờ, Sở Vân Phi hận không thể làm cho số giây trong điện thoại giảm xuống nhanh hơn.

Một phút này là khoảng thời gian dài nhất mà anh ta biết.

Cuối cùng, một phút cũng đã kết thúc trong tiếng cười mỉa mai vui vẻ của mọi người.

Diệp Viễn cất điện thoại đi, đứng dậy khỏi ghế.

“Cơ hội tôi cũng đã cho rồi, đáng tiếc, các người lại không biết trân trọng, thế thì tôi đành phải đích thân ra tay thôi!”
Chương 103: Đánh tay đôi

“Ha ha ha…”

Mọi người đều bị Diệp Viễn chọc cười.

Nhất là Hứa Thiên Long, ông ta là người cười vui vẻ nhất, cười chảy cả nước mắt.

Nhưng một giây sau đó, Hứa Thiên Long cười vui nhất đã bị Diệp Viễn giơ tay bóp cổ, nhấc dậy khỏi ghế.

Hít thở không thông khiến tiếng cười của Hứa Thiên Long chợt dừng lại.

“Rầm!”

Cùng với một tiếng vang thật lớn, Hứa Thiên Long bị Diệp Viễn nện thật mạnh xuống bàn họp, ngã lảo đảo, nổ cả đom đóm mắt.

Trong phút chốc, tiếng người trong cả phòng họp đều biến mất, yên tĩnh đến mức chỉ còn mỗi tiếng hít thở của mọi người.

Bấy giờ, tất cả đều không thể tin nổi nhìn chằm chằm Diệp Viễn, họ đều không ngờ Diệp Viễn lại ngang ngược và to gan như thế.

Lại dám đánh Hứa Thiên Long trước mặt nhiều người như vậy.

“Đồ vô liêm sỉ!”

Lưu Hoành lập tức nổi giận, vỗ bàn đứng dậy.

Nhưng khi Lưu Hoành vừa mới đứng lên thì lại phát hiện cơ thể mình mất khống chế, lơ lửng giữa không trung.

Cúi đầu xuống nhìn lại, thấy tay của Diệp Viễn đã nắm lấy cổ mình.

“Rầm!”

Lại là một tiếng vang lớn, Lưu Hoành cũng bị nện thật mạnh xuống bàn họp.

“Tiêu rồi! Tiêu rồi, lần này nhà họ Sở tiêu thật rồi!”

Sở Trung Nam thấy thế thì mặt xám ngoét như tro tàn, bàn đầu ông ta còn muốn đàm phán hòa bình với Lưu Hoành và Hứa Thiên Long, mong hai người họ có thể tha cho nhà họ Sở một con đường sống.

Nhưng lúc này Diệp Viễn vừa tới đã trực tiếp ra tay, đánh Lưu Hoành và Hứa Thiên Long, hơn nữa còn đánh trước mặt nhiều người ở Sở Châu như thế.

Thù này xem như không thể gỡ bỏ được nữa rồi.

Không còn chút đường sống nào nữa rồi.

“Hừ!”

Người duy nhất cảm thấy hả giận ở đó chính là Sở Vân Phi.

Anh ta hận không thể đích thân ra tay, giải quyết hai tên khốn Lưu Hoành và Hứa Thiên Long một phen.

“Giết nó, lập tức giết nó cho tao!”

Tức giận, nhục nhã, bấy giờ đã dâng trào trong lòng Lưu Hoành và Hứa Thiên Long, bọn họ đau đớn gào thét.

Cùng với tiếng hét của Hứa Thiên Long, người của nhà họ Hứa và đàn em của Lưu Hoành đều phản ứng lại.

Hơn mười người vung vũ khí lên, nhắm về phía Diệp Viễn.

Diệp Viễn hừ lạnh một tiếng, chủ động đón đòn tấn công của bọn họ.

Đánh với những người đó, Diệp Viễn không hề dùng đến linh khí hay thuật pháp, anh chỉ dựa vào sức mạnh của cơ thể, đánh tay đôi với bọn họ.

Thật ra, Diệp Viễn rất thích cái cảm giác những cú đấm đó đánh vào da thịt.

Một đấm một đá tung ra, đã có vài người ngã xuống đất.

Chưa tới một phút, hơn mười người đã ngã rạp xuống đất.

Mấy người đang đứng canh chừng bên ngoài cũng vọt vào.

Diệp Viễn ngại không gian trong phòng họp quá nhỏ nên trực tiếp chạy ra ngoài.

Bên ngoài, vệ sĩ của các gia tộc, cộng với người bên nhà họ Hứa cùng với đàn em Lưu Hoành, tổng cộng đâu đó hơn một ngàn.

Nhìn thấy đám đông nghìn nghịt trong nhà máy khai thác, Diệp Viễn khẽ nở nụ cười, bắt đầu xoay tay.

“Tên đó muốn làm gì thế?”

“Chẳng lẽ định một mình đánh với hơn ngàn người đó ư?”

Có người nhìn thấy hành động của Diệp Viễn, có chút hoảng sợ nói.

Mọi người ở đó nghe thế thì đều cảm thấy tim mình như ngừng đập.

“Đúng là chán sống mà, hơn ngàn người kia mỗi người nhổ một bãi nước bọt thôi cũng đủ để cậu ta chết đuối rồi, còn định một mình đánh với cả ngàn người, buồn cười thật!”

“Đúng đó, cậu ta tưởng mình là thần hả, một mình đấu một ngàn? Hừ!”

Tất nhiên, đa số mọi người đều nghĩ rằng Diệp Viễn tự tìm đường chết.

Người duy nhất ở đó tin tưởng Diệp Viễn chính là Sở Vân Phi.

Mà lúc này cảm xúc của Sở Vân Phi cứ lâng lâng, Diệp Viễn muốn một đấu ngàn, đó là khái niệm thế nào.

Anh ta xúc động nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, muốn quay lại cảnh tượng có thể gây ra một cơn địa chấn này.

“Vân Phi, con khuyên nhủ đại sư Diệp vài câu đi, đây không phải là chuyện đùa!”

Không biết từ khi nào, Sở Trung Nam đã đi tới bên cạnh Sở Vân Phi.

Ông ta biết Diệp Viễn rất ghê gớm, nhưng dù mạnh cách mấy thì đối mặt với một ngàn người cũng chưa chắc đã đánh lại mà.
Chương 104: Mơ hay thật?

“Bố à, bố cứ yên tâm đi! Nếu đại sư Diệp không dám chắc chắn thì sẽ không bao giờ làm bừa!"

Sở Vân Phi cho bố mình ánh mắt yên tâm, sau đó nhấn mở tính năng quay phim của điện thoại.

Nhìn thấy con trai mình tin tưởng Diệp Viễn như thế, Sở Trung Nam thoáng do dự, sau đó cũng lựa chọn tin tưởng con trai mình, tin tưởng Diệp Viễn.

Suy cho cùng thì chuyện cũng đã thế này rồi, muốn quay lại cũng không còn kịp nữa.

Chi bằng cứ tin tưởng vào Diệp Viễn, biết đâu anh thật sự có thể làm được thì sao.

Bấy giờ, mọi người đều lao ra khỏi phòng họp, tập trung ánh mắt vào Diệp Viễn giữa đám đông vừa mới khởi động cho nóng người xong.

Lưu Hoành và Hứa Thiên Long cũng đã được đỡ ra khỏi phòng họp.

Hai người vừa mới ra tới đã chỉ vào Diệp Viễn, quát lớn với mọi người: “Giết nó cho tao!”

“Giết!”

Cùng với tiếng hô vang trời, hơn một ngàn người đều lao vào người Diệp Viễn.

“Hay lắm!”

Diệp Viễn cười lớn, nhắm vào đám người lao tới trước.

Lần này anh vẫn không sử dụng chút linh khí hay thuật pháp, nào, vẫn sử dụng sức mạnh tay chân để đánh với hơn ngàn người.

Anh muốn mượn đám người này để thử thách giới hạn của cơ thể mình xem nó có thể đạt tới mức nào.

Chưa tới ba phút, đã có khoảng hai đến ba trăm người ngã xuống.

Mà Diệp Viễn thì vẫn như một con trâu điên, lao trái tung phải trong đám đông, nơi nào anh lướt qua cũng có tiếng kêu thảm thiết vang vọng cùng với rất nhiều người nằm xuống.

Diệp Viễn như một chiến thần một đường đánh thẳng về phía trước, mấy người đang có mặt ở đó không biết phải dùng từ gì để diễn ta tâm trạng của mình nữa.

Nếu buộc phải dùng từ ngữ nào đó để miêu tả, thì có lẽ đó là…

Biến thái!

Mà Lưu Hoành cùng Hứa Thiên Long nhìn thấy trong khoảng thời gian ngắn như thế đã ngã mất hai, ba trăm người thì đều nhíu mày thật chặt.

Lưu Hoành lại quay sang thanh niên áo đen bên cạnh hỏi.

“Cậu Cổ, thực lực của người này thế nào?”

“Một kẻ khổ luyện mà thôi, nhưng mà đúng là tên này có cơ thể rất mạnh mẽ!”

Thanh niên áo đen đứng bên cạnh Lưu Hoành dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm Diệp Viễn đang bị bao vây.

“Thế thì cậu đánh với nó, có thể thắng được không?”, Lưu Hoành có chút gấp gáp hỏi.

“Đánh bại tên này chỉ cần một chiêu mà thôi!”, thanh niên áo đen khinh thường nói.

Anh ta đã thấy rất rõ, Diệp Viễn chỉ là một người cực khổ luyện võ bình thường, không có chút nội khí nào cả.

Đúng là những người bỏ công sức ra khổ luyện rất giỏi, họ có sức mạnh rất lớn, thậm chí còn không ngại cả vũ khí nóng.

Chỉ dùng sức mạnh của cơ thể thôi đã đủ sức đánh với một số võ giả mạnh mẽ.

Nhưng thanh niên này có thể nhìn thấy Diệp Viễn vẫn chưa luyện thành, mà anh ta là một võ giả có nội khí, có thể hàng ngàn vạn cách để giết chết Diệp Viễn.

“Thế à, tốt, rất tốt!"

Nhận được cậu trả lời chắc chắn của anh ta, Hứa Thiên Long hoàn toàn yên tâm.

Lại thêm ba phút trôi qua, ngàn người chỉ còn một lượng rất ít.

Mà Diệp Viễn thì vẫn hăng hái như thường, thậm chí còn chẳng thở dốc.

Bấy giờ, đám người còn lại đều nhìn Diệp Viễn với ánh mắt như nhìn một con quái vật khủng bố, đầy hoảng sợ.

Khi Diệp Viễn lao về phí bọn họ, đám người đó đã trực tiếp xoay người bỏ chạy mà không cần phải đắn đo suy nghĩ.

Nhìn thấy họ bỏ chạy đi mất, Diệp Viễn không tiếp tục đuổi theo.

Chỉ khẽ lắc đầu, anh cứ tưởng mình sẽ biết được giới hạn của sức mạnh cơ bắp mình đang có.

Mà thật đáng tiếc, hơn một ngàn người này quá yếu.

“Cậu ta… Cậu ta… Có còn là người không vậy?"

Thấy ở đó không còn người nào đứng nổi, chỉ còn mỗi Diệp Viễn hiên ngang đứng đó như một vị chiến thần bất bại.

Mọi người đứng ở cửa phòng họp đều ngơ ngác.

Hôm nay Diệp Viễn đã tặng cho họ một cú sốc quá lớn, lớn đến mức họ không thể phân biệt được đây rốt cuộc là thật hay mơ.

“Vân Phi, Diệp… Đại sư Diệp… Đại sư Diệp thật sự làm được rồi, con nói cho bố biết đây không phải là mơ đi?”

Sở Trung Nam lúc này cũng không dám tin dụi dụi mắt, nhéo Sở Vân Phi một cái thật mạnh.

Sở Vân Phi bị đau nên bất đắc dĩ nói: “Bố, đây không phải là mơ, đại sư Diệp thật sự làm được rồi”.

“Còn nữa, nếu bố nghi ngờ không biết mình có đang mơ hay không thì tự nhéo mình đi, sao lại nhéo con!”
Chương 105: Đệ tử Cổ Thông Thiên

Trong ánh mắt của tất cả mọi người, Diệp Viễn đi tới trước mặt bọn họ.

“Bây giờ thì các người còn chiêu gì nữa, cứ tung ra hết đi, tôi tiếp”.

Ánh mắt anh đảo tới đâu lại có người hoảng sợ cúi đầu tới đó, không ai dám đối diện Diệp Viễn.

Thực lực mà anh vừa thể hiện ra đã khiến họ bị dọa sợ mất rồi.

Đối đầu với một người như thế thì không khác gì tự tìm đường chết.

“Xem ra các người đã hết trò để chơi rồi, nếu thế thì tôi vẫn giữ những lời cũ, bỏ một nửa số tài sản của các người ta bồi thường cho nhà họ Sở, tôi sẽ tha cho các người!”

“Ai lên trước?”

Diệp Viễn nhìn từng người nắm quyền của các gia tộc lớn ở Sở Châu với ánh mắt đầy ẩn ý.

Bọn họ đều cúi gằm đầu xuống, không dám ho he một tiếng nào, cũng không có người nào dám đứng ra trước.

Tuy không muốn đối đầu với Diệp Viễn, nhưng họ cũng không muốn đột nhiên mất đi một nửa tài sản, điều này khiến họ rất khó quyết định.

“Xem ra, các người vẫn không chịu nhỉ!”

Diệp Viễn hừ lạnh một tiếng, chuẩn bị ra tay dạy cho họ một bài học.

Nhưng đúng lúc này, Lưu Hoành đột nhiên đứng dậy.

“Nhóc con, mày xem thường các gia tộc lớn ở Sở Châu bọn tao quá rồi đấy!”

“Tuy là mày rất mạnh, nhưng đừng quên rằng trên đời này núi cao còn có núi cao hơn, Sở Châu này không có chỗ cho mày hoành hành ngang dọc!”

“Ông nói thế tức là vẫn chưa phục phải không, tôi lại cho ông một cơ hội nữa, có chiêu trò gì thì cứ tung ra hết đây đi”, Diệp Viễn bình tĩnh nói.

Hứa Thiên Long hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn sang thanh niên áo đen bên cạnh.

“Cậu Cổ, mong cậu hãy ra tay dạy dỗ tên không biết trời cao đất rộng này một bài học!”

Ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn về phía thanh niên áo đen.

Từ đầu họ đã phát hiện thanh niên này vẫn luôn đứng bên cạnh Lưu Hoành, hơn nữa dường như Lưu Hoành cực kỳ khách sáo với anh ta.

Điều này khiến bọn họ cực kỳ tò mò về thân phận của thanh niên đó.

“Thưa các vị, cậu Cổ đây chính là đệ tử thân truyền của đại sư Cổ Thông Thiên, võ giả xếp hạng thứ mười lăm của Hoa Hạ chúng ta, Cổ Hạo Nam!”

Lưu Hoành chủ động giới thiệu cho mọi người ở đó biết về thân phận của thanh niên áo đen.

“Cái gì, cậu ta chính là đệ tử thân truyền của đại sư Cổ Thông Thiên ư?”

Sau khi mọi người biết được thân phận của Cổ Hạo Nam thì lập tức xì xào bàn tán.

Danh tiếng của Cổ Thông Thiên thì mọi người đều đã nghe qua.

Cổ Thông Thiên chính là một người máu mặt nổi tiếng trong giới võ giả Hoa Hạ.

Nghe đồn Cổ Thông Thiên xuất thân là một tên cướp, trong những năm loạn lạc đã tập trung được một đám đàn em đi giết người cướp của, chuyện xấu xa gì cũng làm.

Nhưng khi đất nước có chiến tranh, ông ta đã một mình đánh hơn chục ngàn kẻ địch cùng với mười cao thủ nước đối đầu.

Nên mới sống được đến ngày hôm nay, sau khi chiến tranh kết thúc, Cổ Thông Thiên cũng không hỏi chuyện đời, một lòng tập trung theo đuổi võ đạo.

Nghe đồn hai mươi năm trước Cổ Thông Thiên đã đạt tới cảnh giới Thánh Giả.

Mười năm trước, Cổ Thông Thiên nhận một đồ đệ, mà người đó chính là Cổ Hạo Nam.

Cổ Hạo Nam có tài năng thiên bẩm lại thông minh, sau khi trở thành học trò của Cổ Thông Thiên thì chỉ mất năm năm ngắn ngủi đã từ một người bình thường luyện tới cảnh giới Tông Sư.

Mà năm năm sau đó, Cổ Hạo Nam đã đi khắp nơi trong nước để tìm kiếm đối thủ, rèn luyện thực lực.

Trải qua năm năm rèn dũa, nay anh ta đã đạt tới cảnh giới Tông Sư đỉnh phong, chỉ thiếu một chút nữa là trở thành võ giả cánh giới Đại Tông Sư.

Bây giờ có một cao thủ cảnh giới ngang ngửa Đại Tông Sư như Cổ Hạo Nam ở đây.

Mọi người đều cảm thấy mình được cứu rồi, một nửa tài sản cũng được bảo vệ rồi.

Trong nháy mắt, tất cả mọi người như thể trút được nỗi lo lắng, ánh mắt nhìn Diệp Viễn cũng trở nên kiêu ngạo hơn.

Dù Diệp Viễn có mạnh đến mức nào, thì gặp võ giả cảnh giới Đại Tông Sư cũng sẽ chết không thể nghi ngờ.

Sắc mặt của Sở Trung Nam thì lại càng đặc sắc, tâm trạng chìm xuống đáy cốc.

Lẽ ra khi Diệp Viễn một mình đánh bại cả ngàn người đã giúp ông ta nghĩ hôm nay nhà họ Sở được cứu rồi.

Thế nhưng bây giờ Hứa Thiên Long lại tung ra quân bài chưa lật, đó còn là đệ tử của Cổ Thông Thiên.

Một võ giả cảnh giới ngang ngửa Đại Tông Sư.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK