• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 171: Dập đầu cầu xin

Ngay sau đó, một đám côn đồ đảo mắt một vòng, lại ngạc nhiên phát hiện Diệp Viễn và Phùng Tiêu Tiêu vẫn ngồi yên đó không hề cử động.

Điều này khiến bọn côn đồ vô cùng khó chịu.

“Má mày, lời bố mày nói ra mày không nghe thấy hả?”

Hùng hổ vọt tới chỗ Diệp Viễn và Phùng Tiêu Tiêu.

“Chờ đã!”

Đúng lúc này, Hoàng Vạn Kim nhận ra Diệp Viễn và Phùng Tiêu Tiêu nên gọi mấy tên côn đồ lại.

Sau đó Hoàng Vạn Kim nói với thanh niên lấm la lấm lét bên cạnh.

“Cậu em Chu này, hôm nay tặng cho cậu một người đẹp!”

“Người đẹp? Ở đâu cơ?”

Vừa nghe tới hai chữ người đẹp, hai mắt thanh niên kia lập tức lóe lên tia sáng đầy ham muốn.

“Chính là cô gái đó!"

Hoàng Vạn Kim vội vàng chỉ vào Phùng Tiêu Tiêu.

Theo hướng ngón tay Hoàng Vạn Kim chỉ, thanh niên kia trông thấy gương mặt tuyệt đẹp của Phùng Tiêu Tiêu thì ánh mắt cũng trợn ngược lên.

“Quả nhiên là người đẹp, cô này dậy thì cũng thành công quá nhỉ?”

Hoàng Vạn Kim nói tiếp: “Cậu em Chu, người đẹp đó từng là lễ tân của công ty tôi, một sinh viên vừa mới tốt nghiệp trường đại học, vẫn chưa hẹn hò với ai, nói không chừng vẫn còn zin đấy!”

Thanh niên kia nghe thế thì hai mắt lại càng sáng hơn.

“Cái gì? Sinh viên? Còn là gái trinh nguyên nữa, tốt quá rồi, tôi thích nhất là chơi sinh viên đấy!"

“Quản lý Hoàng, hôm nay anh đã cho tôi một món quà rất lớn, anh yên tâm, sau hôm nay công ty giao hàng của anh sẽ do bang Hạo Thiên chúng tôi bảo kê”.

“Thế thì tốt quá, cảm ơn cậu em Chu, cảm ơn cậu nhiều”.

Thanh niên kia hào hứng quá nên vội vàng chạy tới chỗ Phùng Tiêu Tiêu.

Sau khi đến gần và thấy rõ mặt mũi Phùng Tiêu Tiêu, thanh niên kia lại càng thêm hài lòng.

“Chúng mày, bắt người đẹp này lại cho tao, để tao chơi đùa với em ấy một phen cho đã!”

Nói xong, thanh niên kia vung tay lên, sau lưng lập tức có hai người nở nụ cười dâm đãng đi tới chỗ Phùng Tiêu Tiêu.

Nhìn thấy đám côn đồ đó, Phùng Tiêu Tiêu lập tức căng thẳng, trốn sau lưng Diệp Viễn theo bản năng.

“Ranh con, mau cút ngay cho bố mày nhé, đừng để bố mày phải ra tay…”

“Bốp bốp…”

Thế nhưng hai tên lưu manh kia còn chưa nói hết lời thì cơ thể đã bay thẳng ra ngoài.

“Má mày, mày lại dám ra tay đánh người!”

“Anh em, giết nó cho tao!”

Trong nháy mắt, cả đám côn đồ cùng vọt về phía Diệp Viễn.

“Đều con mẹ nó dừng tay lại hết cho tao!”

Đúng lúc này, ngoài cửa lại đột nhiên vang lên tiếng hét đầy tức giận.

Mọi người quay đầy sang theo bản năng, lập tức trông thấy người đàn ông trung niên được gọi là chú Lý đứng bên cạnh ông lão mà Diệp Viễn vừa gặp trước nhà hàng Tinh Huy ban nãy vội vàng vọt vào.

“Mẹ nó ông là ai vậy?"

Một đám lưu manh không biết người vọt vào là ai, trong đó có một tên đứng ra ngăn chú Lý lại.

Nhưng chú Lý lại tung ra một chưởng, tên côn đồ kia trực tiếp bị đánh bay, không phát ra âm thanh nào nữa.

“Má nó tên khốn này dám đụng đến người của bang Hạo Thiên chúng ta, giết cho tao!”

Ngay sau đó, đám côn đồ lại lao về phía chú Lý.

Nhưng sau khi bọn họ vọt tới thì đều kêu la thảm thiết văng ra ngoài.

Thấy đàn em của mình lần lượt bị giải quyết hết, thanh niên kia lập tức giật mình.

Nhanh chóng mở miệng quát.

“Mày là ai mà lại dám chống đối bang Hạo Thiên bọn tao!”

Nhưng chú Lý không hề quan tâm tới thanh niên đó, vội vàng đi tới trước mặt Diệp Viễn.

Gấp gáp nói: “Thưa cậu, ông cụ nhà tôi vừa mới hôn mê bất tỉnh, e là nguy hiểm đến tính mạng, mong cậu có thể đến giúp xem thử một chút!”

Lúc nãy bọn họ đang ăn cơm trong nhà hàng bên cạnh, ông cụ mới uống vài chén rượu đã ngã thẳng xuống!

Khiến tất cả mọi người sợ hãi.

Chú Lý lại đột nhiên nhớ tới trước đó Diệp Viễn có nói ông cụ nhà mình sẽ gặp nguy hiểm đế tính mạng, sợ là không sống qua đêm nay.

Ông ta vội vàng chạy tới, muốn nhờ Diệp Viễn giúp cho.

Nếu Diệp Viễn có thể nhận ra ông cụ sắp nguy hiểm đến tính mạng thì có lẽ anh cũng biết cách để giải quyết.

Nhưng Diệp Viễn chỉ lạnh lùng cười: “Trước đó tôi cũng đã nhắc nhở rồi, đáng tiếc các người không chịu tin, bây giờ xảy ra chuyện lại chạy tới tìm tôi?”

“Thưa cậu, tôi cầu xin cậu, tôi dập đầu xin cậu!”

Nói xong, chú Lý lập tức quỳ “bịch” xuống trước mặt Diệp Viễn.

“Bốp bốp…”

Liên tục dập đầu xuống.
Chương 172: Phá sản trong mười phút

Nhưng Diệp Viễn vẫn ngồi yên đó không nhúc nhích.

Chỉ có Phùng Tiêu Tiêu bên cạnh không thể nhìn được nữa nên nhẹ nhàng kéo tay Diệp Viễn, nhỏ giọng nói.

“Diệp Viễn, hay là anh qua đó giúp họ xem một chút đi!”

Nể mặt Phùng Tiêu Tiêu, lúc này Diệp Viễn mới mở miệng nói.

“Muốn tôi cứu ông cụ nhà các người cũng được thôi! Nhưng tôi có một điều kiện!”

Nghe thế, chú Lý vội vàng nói: “Cậu cứ nói, chỉ cần cầu đồng ý giúp đỡ thì không chỉ một mà một trăm điều chúng tôi cũng đồng ý!”

Lúc này, Diệp Viễn mới quay sang Hoàng Vạn Kim nói.

“Cho ông mười phút, khiến công ty giao hàng Hoàng Thị phá sản cho tôi!”

Đối với Hoàng Vạn Kim, Diệp Viễn đã ngứa mắt từ rất lâu rồi, trước đó khi anh vẫn còn làm việc cho công ty này.

Tên khốn tư bản tàn ác này đã lấy đủ lý do để làm khó làm dễ anh, cắt xén tiền lương của anh.

Ngoài ra, tên khốn này còn làm nhục không biết bao nhiêu nhân viên nữ trong công ty.

Mà hôm nay, tên vô liêm sỉ này lại đòi tặng Phùng Tiêu Tiêu cho lũ côn đồ kia.

Người như vậy, tất nhiên Diệp Viễn không muốn buông tha.

Lẽ ra anh định đích thân giải quyết tên Hoàng Vạn Kim này, nào ngờ chú Lý lại bất ngờ chủ động tìm tới, Diệp Viễn cũng lười ra tay.

Nghe thế, Hoàng Vạn Kim lại cười thành tiếng.

“Ha ha ha, Diệp Viễn, tôi thấy hình như đầu cậu mới bị cửa kẹp rồi đúng không? Còn đòi làm công ty tôi phá sản, cậu hay nói đùa quá nhỉ?”

Công ty giao hàng của ông ta đã tồn tại ở Giang Châu rất nhiều năm, không phải ai muốn cũng đụng được, huống chi bây giờ ông ta còn bám được vào bang Hạo Thiên đột nhiên lên như diều gặp gió ở Giang Châu.

Ông ta biết rất rõ, kẻ sau lưng bang Hạo Thiên có thế lực rất lớn, đảo mắt khắp Giang Châu này, ngoài những gia tộc lớn thì chẳng ai dám đụng đến bang Hạo Thiên.

Dù là chính quyền Giang Châu cũng phải mở một mắt nhắm một mắt, nếu không gần đây bang Hạo Thiên đã chẳng dám hống hách như vậy.

Diệp Viễn không quan tâm đến Hoàng Vạn Kim, chỉ nhìn chú Lý nói.

“Còn chín phút!”

Chú Lý không ý kiến gì, trực tiếp lấy điện thoại di động ra.

Bấm một dãy số điện thoại.

“Trong vòng năm phút, khiến công ty giao hàng Hoàng Thị ở Giang Châu phá sản!”

Chú Lý nói xong thì Hoàng Vạn Kim lại cười ha hả: “Ha ha ha, cười chết mất, khiến công ty tôi phá sản trong vòng năm phút, đầu của đám các người bị úng nước hết rồi hả?”

Ba phút sau, điện thoại Hoàng Vạn Kim đột nhiên reo lên.

Là ông cụ trong nhà gọi tới, thấy điện thoại từ ông cụ.

Lòng Hoàng Vạn Kim chợt run lên, có linh cảm chẳng lành.

Ngay sau đó, ông ta nghe điện thoại.

Điện thoại vừa mới kết nối thì đã nghe thấy tiếng rống giận rung trời.

“Hoàng Vạn Kim, con mẹ mày thằng vô tích sự, rốt cuộc mày đã chọc tới người nào thế hả?”

Hoàng Vạn Kim khinh thường nhìn chú Lý và Diệp Viễn một cái, mới nói.

“Bố, có chuyện gì thế? Con trêu chọc tới ai đâu?”

Trong điện thoại vẫn là tiếng gào rống đầy tức giận.

“Má mày, mẹ nó mày không trêu chọc ai thì tại sao công ty chúng ta lại đột nhiên bị tập đoàn Lâm Thị đưa ra mệnh lệnh phong sát toàn diện? Hơn nữa bên thuế cũng đã tới tận cửa nói rằng tiền của chúng ta có vấn đề?”

“Bây giờ công ty đã bị niêm phong rồi, con mẹ nó mày còn nói mày không chọc ai hả?”

“Cái gì? Tập đoàn Lâm Thị hả?”

Hoàng Vạn Kim ngây ngẩn cả người, không dám tin nhìn chú Lý dáng vẻ xấu xí trước mặt mình.

Ông ta lại là người của tập đoàn Lâm Thị.

Tập đoàn Lâm Thị chính là công ty hàng đầu Giang Bắc, tài sản lên đến chục ngàn tỷ.

Mà tập đoàn Lâm Thị lại thuộc về nhà họ Lâm ở Giang Châu.

Nhà họ Lâm đó là người đứng đầu trong tứ đại gia tộc của Giang Bắc, là gia tộc hàng đầu thật sự.

Là sự tồn tại mà cả Giang Bắc này không ai dám trêu vào.

Bây giờ tập đoàn Lâm Thị ra lệnh phong sát công ty bọn họ, thế thì công ty chắc chắn không thể sống được nữa.

“Tiêu rồi!”

Lần này, Hoàng Vạn Kim đã ngã ngồi xuống đất, mặt tái nhợt không còn một hột máu.
Chương 173: Lừa đảo cứu người?

Lúc này, điện thoại của chú Lý chợt reo lên.

Chú Lý nghe điện thoại xong thì vội vàng quay sang Diệp Viễn nói.

“Thưa cậu, theo yêu cầu của cậu, công ty giao hàng Hoàng Thị đã bị xóa sổ khỏi Giang Châu, người liên quan cũng sẽ sống nửa đời sau trong lao tù vì một số vấn đề!”

Câu nói của chú Lý khiến Hoàng Vạn Kim đang ngồi dưới đất than thở đã hoàn toàn chết ngất đi.

Bởi vì mấy năm nay hắn ta đã làm rất nhiều chuyện phạm pháp, rối loạn kỷ cương trong công ty.

Nếu chuyện này bị điều tra, có lẽ nửa đời sau của hắn ta thật sự phải trôi qua trong tù.

“Làm rất tốt!”, Diệp Viễn tỏ vẻ hài lòng gật đầu.

Anh cũng không ngờ chú Lý lại là người của tập đoàn Lâm Thị.

Trước đó thấy ông lão kia khí thế bất phàm thì anh đã biết thân phận của họ không hề đơn giản, nào có ngờ được nó lại ghê gớm đến thế.

“Thế mong cậu hãy đến xem ông cụ nhà tôi với!”

Diệp Viễn cũng không làm khó chú Lý nữa, chuẩn bị theo chú Lý đi xem tình trạng của ông cụ.

Nhưng đúng lúc này, thanh niên họ Chu kia lại đột nhiên ngăn cản ba người Diệp Viễn.

“Má mày, đánh người của bang Hạo Thiên tao rồi còn định chạy hả!”

“Rầm!”

Chú Lý trực tiếp đánh ra một chưởng đánh bay thanh niên đó.

Sau khi vào tới nhà hàng Tinh Huy kế bên, chú Lý nhanh chóng dẫn Diệp Viễn đến một phòng bao xa hoa trên lầu hai.

Bấy giờ, trong phòng có rất nhiều người ăn mặc sang trọng đẹp đẽ, có lẽ đều là người nhà họ Lâm.

Ngoài ra, còn có vài bác sĩ mặc blouse trắng đang kiểm tra cho ông cụ.

Nhưng bọn họ đã kiểm tra rất lâu nhưng vẫn không thể biết được rốt cuộc ông cụ đã xảy ra chuyện gì.

Kiểm tra mãi vẫn không được gì khiến trán của mọi người bắt đầu toát mồ hôi.

Họ biết rõ ông cụ là ai, ông ta chính là ông cụ nhà họ Lâm, hơn nữa nửa đời trước ông cụ còn là người chiến đấu bảo vệ cho đất nước.

Mấy năm nay, ông Lâm vẫn luôn đánh giặc ngoài biên giới, là người đi đầu trong việc lập công bảo vệ tổ quốc.

Nếu hôm nay họ không thể chữa trị được cho ông cụ, thì tội có thể nói là to bằng trời.

Khi các bác sĩ đang khó xử.

“Mọi người mau tránh ra, thầy đã tới rồi!”

Chú Lý ra lệnh một tiếng, mọi người xung quanh vội vàng nhường đường.

Sau khi các bác sĩ nhìn thấy Diệp Viễn trẻ như thế thì đều sửng sốt.

Diệp Viễn nhìn về phía ông cụ Lâm, bấy giờ hơi thở của ông cụ rất mỏng manh, cả người đen thùi, nhất là mặt, đen như nhọ nồi vậy.

Diệp Viễn vừa liếc mắt cái đã nhận ra, tử khí bao trùm ông cụ đã sớm ăn mòn cơ thể, lúc này đang ăn mòn vào trong trái tim.

Nếu tim bị thứ tử khí đó cắn nuốt hết, thì thần tiên cũng khó cứu.

Khi Diệp Viễn chuẩn bị ra tay, thì thanh niên được gọi là Phi trước đó đột nhiên mở miệng nói.

“Chú Lý, chú thật sự gọi tên lang băm này tới hả? Tên khốn này chỉ biết lừa tiền thôi, chú tưởng tên này biết cứu người thật ư?”

“Còn nữa, tình hình của ông nội bây giờ còn chưa rõ, chẳng lẽ chú thật sự muốn để tên lừa đảo này ra tay ư, nếu tên lừa gạt này làm gì khiến ông xảy ra chuyện thì phải làm sao?”

Thanh niên kia vừa nói thì người nhà họ Lâm đểu rơi vào tình thế khó xử.

Mà chú Lý thì nhìn sang người đàn ông trung niên với khí chất bất phàm, mặc bộ tây trang được cắt may vừa người bên kia.

Người đàn ông trung niên đó chính là người đang quản lý tập đoàn Lâm Thị, Lâm Vĩ Phong.

Bây giờ ông cụ ngã xuống, người có thể quyết định được tất nhiên là Lâm Vĩ Phong.

Lâm Vĩ Phong thoáng do dự một chút mới hỏi Diệp Viễn: “Thưa cậu, cho hỏi cậu thật sự có thể cứu bố tôi thật ư?”

Diệp Viễn thản nhiên nói: “Ngoài tôi ra thì trên đời này không ai có thể cứu ông ấy được nữa!”

Diệp Viễn vừa thốt ra thì mọi người ở đó đều giật mình.

Lời Diệp Viễn nói quá là ngông cuồng.

Dù là bác sĩ hàng đầu của đất nước e là cũng không dám nói năng như vậy.
Chương 174: Giá cứu người cắt cổ

“Tên ngu ngốc này, muốn lừa tiền thì đến nhầm chỗ rồi, anh không tự nhìn lại bản mặt mình xem, lại dám mạnh miệng như thế!”

Lúc này, thanh niên tên Phi lại lại một lần nữa lên tiếng mỉa mai.

“Ầm ĩ!”

Thế nhưng khi thanh niên đó vừa mới dứt lời thì cả người đã bay lên, nện thẳng vào chiếc ghế dựa sau lưng.

Không ngờ lại bị đánh, còn bị đánh trước mặt người trong nhà, vì tức giận nên mặt thanh niên kia lập tức biến thành màu đỏ.

“Má nó tên ngu ngốc kia, mẹ nó lại dám đánh bố mày? Bố mày…”

Thế nhưng thanh niên kia còn chưa nói xong thì Diệp Viễn đã đột ngột xuất hiện ngay trước mặt.

“Còn lắm mồm thêm một câu nào nữa, chết!”

Nhìn sang vẻ mặt lạnh lẽo như băng đầy vô tình của Diệp Viễn cùng ánh mắt đầy sát ý kia thì thanh niên đó không nói thêm lời nào nữa.

Bấy giờ thanh niên kia có cảm giác rất mãnh liệt rằng chỉ cần mình thật sự dám nhiều lời thêm một câu thì Diệp Viễn chắc chắn sẽ tiễn mình về miền cực lạc.

Mà người nhà họ Lâm cảm nhận được sát khí lạnh lẽo từ người Diệp Viễn thì cũng đều giật mình.

Ngay sau đó, Diệp Viễn lại nhìn sang Lâm Vĩ Phong, lạnh lùng nói.

“Lẽ ra tôi định chữa trị cho ông cụ miễn phí, nhưng mà tên vô dụng này nói quá nhiều. Bây giờ muốn tôi cứu ông ấy thì chi phí là năm mươi triệu!”

Cái giá của Diệp Viễn khiến cho người nhà họ Lâm đều chấn động.

Đúng là công phu sư tử ngoạm.

Trong lúc nhất thời, cả nhà họ Lâm đều cảm thấy Diệp Viễn là một tên lừa gạt tiền.

Bấy giờ, Diệp Viễn lại mở miệng bổ sung thêm: “À, phải rồi, không phải là cứu sống hẳn, mà chỉ cứu tỉnh thôi. Muốn chữa khỏi hoàn toàn thì phải thu thêm phí!”

Lần này, cả Lâm Vĩ Phong cũng nhíu mày lại.

“Mấy người tranh thủ quyết định đi nhé, tình hình bệnh ông cụ cực kỳ nghiêm trọng, nếu bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để chữa trị thì thần tiên cũng khó cứu!”

Diệp Viễn vừa mới dứt lời, ông cụ Lâm trên giường bệnh bỗng nhiên run lên dữ dội.

Dường như không thể chịu được bao lâu nữa.

Lần này thì người nhà họ Lâm đã thật sự hoảng hốt.

“Cậu này, chúng tôi chữa”.

Lâm Vĩ Phong vội vàng mở miệng nói.

Ông ta biết rất rõ, Diệp Viễn đã ra cái giá cao như thế thì ắt hẳn cũng có chút thủ đoạn.

Tất nhiên, ông ta cũng đã tính toán hết sức cẩn thận, nếu Diệp Viễn có thể chữa được cho ông cụ thì không sao.

Nhưng không chữa được, thì tốt nhất nên chuẩn bị tinh thần đối mặt với lửa giận của nhà họ Lâm.

Lúc này, Diệp Viễn mới chậm rãi bước tới giường, một chưởng đánh thật mạnh vào tim ông cụ Lâm.

Hành động bất ngờ của Diệp Viễn khiến người nhà họ Lâm lập tức giật mình.

Ông cụ Lâm đã cao tuổi rồi, mọi người thật sự lo lắng một chưởng của Diệp Viễn sẽ khiến ông cụ ngạt thở chết.

Thanh niên tên Phi kia lại gào thét thành tiếng.

“Tên vô liêm sỉ này, làm cái quái gì thế hả?”

Nhưng Diệp Viễn lại không thèm để ý tới, một chưởng vẫn đánh vào tim ông cụ Lâm.

“Tên khốn nạn, chán sống rồi đúng không!”

Thanh niên tên Phi tức giận muốn chạy tới giải quyết Diệp Viễn.

Tuy thanh niên đó khà là ngang ngược, không coi ai ra gì, nhưng tình cảm với ông nội lại sâu đậm lắm.

Bấy giờ thanh niên đó thấy Diệp Viễn không phải đang cứu ông nội mình, mà là đang trả thù.

Nhưng khi thanh niên đó đang định vọt lên, thì ánh mắt lạnh như băng của Diệp Viễn đã nhìn sang.

Trong phút chốc, thanh niên Phi chỉ cảm thấy cả người mình như chìm vào hầm băng âm mấy chục độ, cơ thể không nhúc nhích được nữa.

“Nếu cậu không muốn ông nội mình chết, không muốn bản thân cũng mất mạng thì tốt nhất nên ngậm cái miệng vào cút đi!”

Diệp Viễn lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó lại đánh mạnh vào ngực ông cụ Lâm.

Người nhà họ Lâm trông thấy cách Diệp Viễn cứu người thì cũng thấy khó hiểu, có người đang chuẩn bị lên tiếng.

Nhưng sau cú đánh của Diệp Viễn, bọn họ đều ngây người.

Bởi vì họ nhìn thấy rất rõ, gương mặt đen như than của ông cụ đang hồng hào lên với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Chương 175: Chiếc vòng xương người

Chẳng mấy chốc, màu đen trên mặt ông cụ đã hoàn toàn biến mất.

Dáng vẻ sắp chết của ông cụ Lâm đã trở lại bình thường chỉ trong vòng một phút.

Cảnh tượng đó khiến người nhà họ Lâm đang xem đều giật mình.

Lúc này, Diệp Viễn lại vỗ vào ngực ông cụ Lâm thêm một cái.

Hai mắt nhắm chặt của ông cụ Lâm chợt cử động, lập tức tỉnh táo lại.

“Ông à, ông không sao chứ?”

Nhìn thấy ông cụ tỉnh lại, tất cả mọi người nhà họ Lâm đều nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm.

“Không sao!”

Ông cụ Lâm khẽ lắc đầu, bèn nhìn sang Diệp Viễn nói.

“Anh bạn này, cảm ơn cậu đã cứu tôi!”

“Đúng đúng, cảm ơn cậu đã cứu ông cụ nhà chúng tôi!”

Trong lúc nhất thời, người nhà họ Lâm đều phản ứng lại, cảm ơn Diệp Viễn rối rít.

Đồng thời, ánh mặt bọn họ nhìn Diệp Viễn cũng không có vẻ khinh thường trước đó nữa, mà đầy cung kính.

Họ cứ nghĩ Diệp Viễn là một kẻ lừa đảo, không ngờ anh thật sự có bản lãnh.

“Đừng, tạm thời đừng cảm ơn tôi vội, trước đó tôi cũng có nói, tôi chỉ cứu ông cụ tỉnh lại thôi, cơ thể ông cụ bị tử khí ăn mòn quá lâu nên nếu không loại bỏ hoàn toàn tử khí thì ông cũng sẽ chết trong vòng ba ngày!”, Diệp Viễn thản nhiên nói.

“Cái gì!”

Lời Diệp Viễn nói lại khiến người nhà họ Lâm kinh hãi.

Lâm Vĩ Phong vội vàng nói: “Mong cậu hãy cứu lấy ông cụ nhà tôi, chỉ cần cậu cứu được ông thì có điều kiện gì cậu cứ nói, chỉ cần Lâm Vĩ Phong tôi làm được thì có lên núi đao xuống biển lửa cũng không ngại!”

“Bố à, bố đừng nghe tên khốn đó lừa, rõ là chỉ muốn lừa tiền của chúng ta thôi!”

Lúc này, thanh niên tên Phi kia lại mở miệng lần nữa.

Đến tận lúc này cậu ta vẫn thấy Diệp Viễn chỉ vô tình chữa được bệnh của ông nội mình mà thôi.

Bây giờ Diệp Viễn nói vậy cốt cũng chỉ là lừa tiền nhà họ.

“Con câm miệng lại ngay cho bố!”

Lâm Vĩ Phong lập tức gầm lên.

Lẽ ra Diệp Viễn đã chữa trị cho ông cụ hoàn toàn miễn phí, nhưng vì đứa con trai không nên nết của ông ta trêu chọc anh nên Diệp Viễn mới nổi giận.

Vì thế, bọn họ phải mất năm mươi triệu và còn hơn thế nữa để cứu lấy ông cụ.

Có tốn tiền hay không cũng chỉ là chuyện nhỏ, nhưng nếu con trai ông ta lại chọc Diệp Viễn nổi giận, anh tức tối không chịu chữa cho ông cụ thì nguy to.

“Thưa cậu, cậu đừng nghe đứa con không nên thân của tôi nói bậy, thằng ranh con đó bị tôi chiều hư rồi nên mới chống đối cậu như thế, tôi thay mặt nó xin lỗi cậu!”

Nói xong, Lâm Vĩ Phong lại vô cùng kính cẩn cúi người với Diệp Viễn.

Diệp Viễn mỉm cười, không hề để bụng, những gia tộc lớn như họ thì cũng sẽ có một vài đứa trẻ bị chiều sinh hư.

“Muốn loại bỏ hết tử khí để ông cụ có thể sống sót, thì phải bảo con trai ông ném thứ trên cổ tay cậu ta xuống!”

Nói xong, Diệp Viễn lại chỉ vào sợi ngọc trong suốt trên cổ tay thanh niên tên Phi kia.

“Thưa cậu, chiếc vòng này có vấn đề gì ư?”

Lâm Vĩ Phong khá khó hiểu nhìn Diệp Viễn, bởi vì cái vòng đó là do một người bạn của ông ta biếu tặng ông cụ, nói là do cao tăng Thiên Trúc tọa hóa xá lợi tử tạo thành.

Có tác dụng gặp dữ hóa lành, tu thân dưỡng tính, tăng cường sức khỏe.

Sau khi ông cụ nhận được món quà đó thì vẫn luôn mang trong người.

Mãi đến mấy ngày trước, con trai ông ta Lâm Vạn Phi tổ chức sinh nhật, ông cụ đã tặng lại cái vòng đó cho con trai ông ta.

Diệp Viễn trả lời: “Vấn đề nằm ở ngay trên chuỗi hạt, nó được tạo thành từ xương cốt của người chết, hơn nữa còn đặt trong đống xác chết để nó hấp thu lượng tử khí và thi khí khổng lồ, cuối cùng luyện thi khí và tử khí thành một thứ đầy hung khí”.

“Người đeo chuỗi hạt này sẽ bị tử khí đó xâm nhập vào cơ thể, cuối cùng chết bất đắc kỳ tử”.

“Cũng may ông cụ cả người đầy khí huyết kiên cường bất khuất, số mệnh của nhà họ Lâm cũng rất tốt nên mới không bị tử khí trong chuỗi hạt xâm nhập vào người”.

“Chỉ là đeo thời gian dài thì khí vẫn sẽ ăn mòn cơ thể!”

“Còn con trai ông, e là cậu ta cũng chỉ mới nhận được thứ này từ ông cụ trong vài ngày gần đây thôi đúng không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK