• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 202: Gặp mặt bạn học (4)

Lập tức, ở cửa chỉ còn lại ba người Diệp Viễn, Phùng Tiêu Tiêu và Vương Vũ Hàm.

“Diệp Viễn, chúng ta về thôi!”

Sau khi trải qua chuyện vừa rồi, Phùng Tiêu Tiêu không còn muốn tiếp tục tham gia buổi gặp mặt bạn học tồi tệ này một chút nào.

Nhưng Diệp Viễn lại không có ý muốn rời đi, mà trực tiếp kép Phùng Tiêu Tiêu vào cửa lớn của câu lạc bộ.

Phùng Tiêu Tiêu bị bắt nạt, đương nhiên anh phải đòi lại.

Bấy giờ, trong phòng bao số Thiên Tự của câu lạc bộ, tất cả bạn học đều đang vây quanh bên cạnh Lưu Phi Nhi, nịnh nọt cô ta đủ kiểu.

Lúc này, Diệp Viễn dẫn Phùng Tiêu Tiêu và Vương Vũ Hàm đi vào.

Liễu Phi Nhi đang nhận được lời khen từ bạn học, cô ta nhìn thấy Phùng Tiêu Tiêu trong đám người, lập tức nhíu mày.

Bởi vì so sánh với Phùng Tiêu Tiêu, ngôi sao lớn như cô ta lại bị lu mờ.

Điều này khiến nội tâm Liễu Phi Nhi cực kỳ khó chịu.

Hồi đại học, cô ta và Phùng Tiêu Tiêu đều là hoa khôi trường học, ngoài gia thế, các phương diện khác cô ta luôn bị Phùng Tiêu Tiêu chèn ép.

Sau khi tốt nghiệp đại học, Phùng Tiêu Tiêu thuận lợi tiến vào giới giải trí.

Gần đây cô ta lại bấu víu được vào bắp đùi ông tổng Lý Hồng Đào của công ty truyền thông Hồng Đào.

Trở thành người phụ nữ của ông lớn làng giải trí Giang Bắc này.

Đồng thời Lý Hồng Đào cũng hứa hẹn với cô ta, muốn nâng đỡ cô ta trở thành minh tinh lớn hàng đầu toàn quốc.

Hơn nữa hai ngày nay, Lý Hồng Đào lại đạt được hợp tác bước đầu với bậc thầy thiết kế hàng đầu thế giới Anweier, muốn cô ta trở thành người mẫu riêng của ông ta.

Điều này khiến cô ta sung sướng chết mất, vốn dĩ nghĩ rằng hôm nay đến đây sẽ khoe khoang một chút với bạn học.

Đương nhiên, điều quan trọng nhất là cô ta muốn so sánh với Phùng Tiêu Tiêu, xem ai giỏi giang hơn.

Nhưng bây giờ lại phát hiện Phùng Tiêu Tiêu mặc hàng hiệu, hơn nữa bên cạnh còn có một anh đẹp trai vô cùng có khí chất.

Cô ta lập tức cho rằng Diệp Viễn là cậu ấm nhà giàu.

“Tôi nói này, da mặt cái tên giao hàng thối tha nhà anh dày thật đấy, vẫn còn dám đến!”

Lý Diễm nhìn thấy Diệp Viễn lại dẫn Phùng Tiêu Tiêu đi vào, lập tức không thoải mái hét lên.

“Đúng vậy, mau cút ra ngoài, ở đây không chào đón anh!”, Chu Vĩ liền mở miệng nói.

Mà đám bạn học cũng lần lượt ném ánh mắt khinh bỉ về phía Diệp Viễn.

Liễu Phi Phi thì nghi ngờ nhìn nhìn Diệp Viễn.

Vốn tưởng rằng Diệp Viễn là một cậu ấm nhà giàu, nhưng vừa nghe đám người Lý Diễm nói Diệp Viễn là nhân viên giao hàng, điều này khiến cô ta có hơi nghi ngờ.

“Lý Diễm, người này là ai?”

Lý Diễm vội vàng trả lời: “Người này chính là một nhân viên giao hàng thối tha cực kỳ dối trá, cậu đừng nhìn quần áo bọn họ mặc, thật ra đều là đồ giả đấy!”

“Đúng rồi, Phi Nhi, vừa rồi Vương Vũ Hàm còn nói, Phùng Tiêu Tiêu này được đại sư Anweier ký hợp đồng, muốn thay cậu trở thành người mẫu riêng của đại sư Anweier, cậu nói xem đúng là buồn cười không thể buồn cười hơn!”

“Ha ha, đúng là buồn cười!”, Liễu Phi Nhi cười lạnh một tiếng.

Nói xong, Liễu Phi Nhi chẳng buồn quan tâm đến Diệp Viễn và Phùng Tiêu Tiêu.

Sau khi biết được thân phận của Diệp Viễn, cô ta liền cảm thấy Phùng Tiêu Tiêu không bằng mình.

Người đàn ông của mình chính là Lý Hồng Đào, mà Phùng Tiêu Tiêu lại vớ phải một nhân viên giao hàng.

Giữa hai người, một trên trời một dưới đất, hoàn toàn không thể so sánh.

“Tôi nói này Phùng Tiêu Tiêu, cậu mau dẫn bạn trai giao hàng thối tha này của cậu ra ngoài đi, không khí ở đây bị anh ta làm cho ô nhiễm rồi!”

Lúc này, Lý Diễm phách lối đến trước mặt Phùng Tiêu Tiêu, mặt đầy khinh bỉ nhìn hai người nói.

“Ha ha, tôi thấy cái mồm của cô mới khiến không khí ô nhiễm đó!”, Diệp Viễn lạnh lùng nói.

“Mẹ kiếp, con mẹ nó anh nói ai thối mồm! Mồm anh mới thối ấy, con mẹ nó cả nhà anh thối mồm hết đi!”, Lý Diễm khó chịu gào rống lên.

“Bốp!”

Diệp Viễn trực tiếp tát vào mặt Lý Diễm.

Tát cho cô ta quay hai vòng tại chỗ.

“Con mẹ nó chứ, dám đánh bà, bà xé xác mày!”

Lý Diễm sửng sốt, lập tức giống một người đàn bà đanh đá, giương nanh múa vuốt xông về phía Diệp Viễn.

“Bốp!”

Diệp Viễn lại giáng một cái tát xuống, đánh Lý Diễm ngã nhào ra đất, răng còn rớt mấy cái.

“Mẹ nó chứ, mày lại dám đánh à!”

Lập tức, Chu Vĩ và mấy người đàn ông liền xông tới.

“Ầm ầm ầm…”

Diệp Viễn chỉ đá vài cước đơn giản, đạp mấy người ngã xuống đất.
Chương 203: Gặp mặt bạn học (5)

Lúc này, cửa phòng VIP được người ta đẩy ra.

Đám vệ sĩ của Liễu Phi Nhi nghe thấy động tĩnh cũng xông vào.

“Cô Liễu, xảy ra chuyện gì vậy?”

Liễu Phi Nhi chỉ vào Diệp Viễn lạnh lùng nói.

“Người này đánh bạn học của tôi, chặt đứt hai chân anh ta rồi ném ra ngoài”.

Đám vệ sĩ không chút do dư, trực tiếp xông về phía Diệp Viễn.

Nhìn thấy một đám vệ sĩ được huấn luyện bài bản xông về phía Diệp Viễn, tất cả mọi người đều cảm thấy Diệp Viễn chết chắc rồi.

Tất cả mọi người đều đang chờ đợi được nhìn thấy hai chân Diệp Viễn bị gãy.

Nhưng chưa đến mười giây, mọi người đều trợn tròn mắt.

Bởi vì những vệ sĩ được huấn luyện bài bản lại bị Diệp Viễn đánh cho ngã chổng ngược trên đất.

Lập tức tất cả mọi người đều câm như hến, bọn họ không ngờ thân thể của Diệp Viễn lại lợi hại như vậy.

Nhiều vệ sĩ được huấn luyện bài bản mà lại không phải là đối thủ của Diệp Viễn.

Mặc dù Liễu Phi Nhi cũng kinh ngạc với thân thủ của Diệp Viễn, nhưng cô ta không sợ anh, mà mặt đầy giận dữ nhìn anh và nói.

“Con mẹ nó lại dám đánh vệ sĩ của tôi?”

Diệp Viễn lại cười lạnh một tiếng: “Hừm, đánh vệ sĩ của cô thì sao, ngay cả cô tôi cũng dám đánh!”

Nói xong, Diệp Viễn trực tiếp giáng một cái tát vào mặt Liễu Phi Nhi.

“A! Anh anh anh… anh dám đánh tôi, anh chờ đấy, hôm nay không giết chết anh, tôi không phải họ Liễu!”

Nói xong, Liễu Phi Nhi giận dữ gọi điện cho Lý Hồng Đào.

Cô ta vô cùng oan ức nói: “Tổng giám đốc Lý, em bị người ta đánh!”

Trong điện thoại lập tức truyền đến giọng nói phẫn nộ của Lý Hồng Đào.

“Cái gì? Kẻ nào dám ăn gan hùm mật gấu, dám đánh người phụ nữ của tôi!”

“Một tên giao hàng thối tha!”

Liễu Phi Nhi trợn trừng mắt nhìn Diệp Viễn, nếu như ánh mắt có thể giết chết người, lúc này e rằng Diệp Viễn đã chết cả trăm ngàn lần rồi.

“Anh lập tức đến!”

Lý Hồng Đào nói xong liền cúp máy.

“Diệp Viễn, hay là chúng ta đi thôi?”, Phùng Tiêu Tiêu lo lắng nói.

“Không cần!”

Diệp Viễn không chỉ không đi, ngược lại còn đặt mông xuống ghế, chờ Lý Hồng Đào đến.

Mà một đám bạn học ở đây nhìn thấy Diệp Viễn vẫn chưa đi, bọn họ đều khâm phục dũng khí của anh.

Chưa đến năm phút, cửa phòng VIP lập tức có mấy chục người cao lớn khí thế hung hãn xông vào.

Sau đó liền thấy Lý Hồng Đào mặt đầy giận dữ đi vào trong.

Sau lưng ông ta còn có Anweier đi theo sau.

Vốn dĩ hôm nay Lý Hồng Đào chuẩn bị dẫn Anweier đến gặp mặt người phụ nữ ông ta mới thu nhận là Liễu Phi Nhi.

Nhưng buổi trưa, Anweier đột nhiên nói với ông ta là đã tìm được người mẫu mới rồi.

Điều này khiến Lý Hồng Đào cuống cuồng, ông ta chuẩn bị nhân cơ hội hợp tác với Anweier lần này, nâng đỡ Liễu Phi Nhi nổi tiếng.

Vì vậy, ông ta liền đến tìm Anweier, khổ sở cầu xin Anweier cả một buổi chiều, lúc này Anweier mới quyết định đến gặp Liễu Phi Nhi một chút.

“Con mẹ nó đứa nào dám động đến người của Lý Hồng Đào tôi!”

Vừa vào phòng VIP, Lý Hồng Đào hét lên.

Sức mạnh của ông lớn trong nháy mắt bao phủ toàn bộ phòng VIP.

Ở đây phần lớn đều là người bình thường, chưa từng thấy qua khí thế của một ông lớn hàng đầu giới giải trí Giang Bắc Lý Hồng Đào này.

Tất cả mọi người lập tức bị tiếng gầm thét của Lý Hồng Đào dọa cho run rẩy.

“Tổng giám đốc Lý, chính là cái tên thối tha kia đánh em!”

Liễu Phi Nhi che khuôn mặt sưng đỏ, nhào vào ngực Lý Hồng Đảo, vẻ mặt đầy oan ức.

Lý Hồng Đào theo ngón tay Lý Phi Nhi nhìn về phía Diệp Viễn.

Chỉ là trong nháy mắt khi nhìn thấy Diệp Viễn, lòng ông ta lập tức run rẩy.

Chuyện lần trước đã khiến ông ta hiểu ra, Diệp Viễn là người có năng lực.

Người như vậy không phải loại mà ông ta có thể chọc nổi.

Hơn nữa ông ta vẫn còn muốn tìm cơ hội tạo mối quan hệ thân thiết với người có năng lực như Diệp Viễn.

Nhưng không ngờ hôm nay người phụ nữ của mình lại đắc tội Diệp Viễn.

Nếu Diệp Viễn trách tội mình, vậy thì Lý Hồng Đào không dám tưởng tượng ra hậu quả.
Chương 204: Gặp mặt bạn học (6)

Liễu Phi Nhi không hề chú ý đến sắc mặt thay đổi của Lý Hồng Đào, lại còn vô cùng tức giận nói.

“Tổng giám đốc Lý, anh mau bảo người ta đánh gãy hai chân tên thối tha kia đi, báo thù cho em!”

“Bốp!”

Chỉ là Liễu Phi Nhi vừa nói xong, Lý Hồng Đào liền hung hăng giáng một cái tát vào mặt cô ta.

Cái tát này của Lý Hồng Đào hoàn toàn khiến Liễu Phi Nhi ngơ ngác.

Một đám bạn học đang chờ xem kịch hay lúc này cũng ngây ra.

“Tổng giám đốc Lý, sao anh lại đánh em?”

Liễu Phi Nhi vô cùng oan ức nhìn Lý Hồng Đào, vẻ mặt không hiểu gì cả.

“Mẹ kiếp thứ gái đĩ thối tha, ông đây đánh cô, hôm nay ông đây không đánh chết cô không được, đại sư Diệp mà cô cũng dám dắc tội!”

Nói xong, Lý Hồng Đào trực tiếp đạp một cước, Liễu Phi Nhi ngã lộn mèo trên đất, sau đó đế giày cứng rắn của ông ta không ngừng đạp trên người Liễu Phi Nhi.

Lập tức trong phòng VIP chỉ còn lại tiếng kêu thảm thiết của Liễu Phi Nhi.

Mắt thấy Liễu Phi Nhi sắp bị đạp ngất, lúc này Lý Hồng Đào mới dừng lại.

Sau đó vội vàng chạy đến trước mặt Diệp Viễn, một tiếng ‘phốc’ vang lên, ông ta trực tiếp quỳ sụp xuống đất.

“Đại sư Diệp, xin lỗi, đều là con đĩ đó có mắt không thấy Thái Sơn nên đã đắc tội đến cậu, tôi dập đầu đền tội với cậu ạ!”

Nói xong, Lý Hồng Đào trực tiếp dập đầu về phía Diệp Viễn.

Lúc này, Diệp Viễn mới nhàn nhạt hỏi: “Cô ta là người của ông?”

“Dạ dạ dạ!”, Lý Hồng Đào vội vàng trả lời.

“Bắt cô ta biến mất khỏi giới giải trí đi!”, Diệp Viễn từ tốn nói.

“Được!”, Lý Hồng Đào không chút do dự, lập tức gật đầu.

Ngay sau đó liền gào lên với đám thuộc hạ.

“Người đâu, dẫn thứ gái đĩ này ra ngoài cho tôi, đồng thời phong sát cô ta!”

Liễu Phi Nhi nằm trên đất đang không ngừng kêu thảm thiết nghe thấy vậy, cô ta bị dọa cho đến mức ngất lịm.

Còn đám bạn học có mặt ở đây thì vô cùng khiếp sợ, cảm giác giống như đang nằm mơ.

Bọn họ không ngờ một câu nói của Diệp Viễn lại có thể khiến Lý Hồng Đào phong sát Liễu Phi Nhi.

Nhất là mấy người Lý Diễm và Chu Vĩ, bọn họ vẫn đang đợi Liễu Phi Nhi gọi Lý Hồng Đào đến trừng trị Diệp Viễn và Phùng Tiêu Tiêu, báo thù cho bọn họ.

Nhưng kết quả không ngờ đến là Lý Hồng Đào này sau khi nhìn thấy Diệp Viễn lại bị dọa đến mức quỳ sụp xuống đất.

Diệp Viễn không phải là một nhân viên giao hàng sao, từ bao giờ trở thành nhân vật ngay cả Lý Hồng Đào cũng quỳ dập đầu nói xin lỗi.

Lúc này, trong lòng mấy người ngoại trừ nỗi khiếp sợ sâu sắc ra, còn có một nghi ngờ như vậy.

“Đứng lên đi!”

Lời Diệp Viễn vừa thốt lên, Lý Hồng Đào lập tức thở phào nhẹ nhõm.

“Cảm ơn đại sư Diệp!”

Anweier ở cửa nhìn thấy nhân vật đứng đầu ngành giải trí Lý Hồng Đào lại bị Diệp Viễn dọa cho thành như vậy.

Ông ta thông minh liền đoán được thân phận của Diệp Viễn tuyệt đối không bình thường.

Đồng thời, cuối cùng ông ta đã hiểu ra tại sao buổi trưa Diệp Viễn không muốn làm người mẫu của mình.

“Cậu Diệp, cô Phùng, không ngờ lại gặp được mọi người!”

Lúc này, Anweier cũng tiến lên chào hỏi.

“Ông Anweier, ông biết cậu Diệp?”, Lý Hồng Đào có chút kinh ngạc nói.

Anweier giải thích: “Đương nhiên biết, bạn gái của cậu Diệp, cô Phùng đây chính là người mẫu mà hôm nay tôi đã nói với ông!”

Lời Anweier vừa dứt, đám bạn học ở đây lại một lần nữa ngơ ngác.

Vừa nãy bọn họ nghe Vương Vũ Hàm nhắc đến chuyện này thì đều cảm thấy Vương Vũ Hàm vì muốn tìm lại mặt mũi cho Phùng Tiêu Tiêu, từ đó thêu dệt ra một lời nói dói.

Mà lúc này, Anweier đích thân nói ra, vậy chứng tỏ chuyện này là thật.

Lập tức, tất cả mọi người cùng khiếp sợ, lại vô cùng hâm mộ.

Có thể hợp tác với nhà thiết kế hàng đầu thế giới Anweier, Phùng Tiêu Tiêu từ nay về sau sẽ một bước lên trời.

“Thì ra là như vậy!”

Lý Hồng Đào gật đầu, lại nói với Diệp Viễn.

“Cậu Diệp, nếu chuyện ở đây đã giải quyết xong, vậy tôi không quấy rầy cậu tụ họp nữa!”

Diệp Viễn khẽ gật đầu, Lý Hồng Đào liền dẫn một đám thuộc hạ vội vàng rời đi.

Còn Anweier ngày mai sẽ ký hợp đồng với Phùng Tiêu Tiêu, ông ta cũng cáo từ rời đi.
Chương 205: Gặp mặt bạn bè (7)

Sau khi Lý Hồng Đào và Anweier rời đi, Phùng Tiêu Tiêu cũng không muốn tiếp tục ở lại nữa.

Cô ta chuẩn bị kéo Diệp Viễn và Vương Vũ Hàm rời đi.

“Chờ chút, có người vẫn còn chưa xin lỗi cô đâu!”

Nói xong, Diệp Viễn liền đến trước mặt mấy người Chu Vĩ và Lý Diễm, còn có mấy người Vương Hạo Nhiên.

“Mày muốn làm gì?”

Chu Vĩ không vui nhìn Diệp Viễn.

Mặc dù không rõ tại sao Diệp Viễn có thể khiến Lý Hồng Đào quỳ xuống, nhưng anh ta không hề sợ hãi trước Diệp Viễn.

Đừng nói là Diệp Viễn, Lý Hồng Đào anh ta cũng không sợ.

Bởi vì gần đây nhờ giới thiệu của anh họ, anh ta đã gia nhập băng nhóm Hạo Thiên.

Mà anh họ anh ta bây giờ chính là tâm phúc của băng nhóm Hạo Thiên, còn giúp Hạo Thiên thu được rất nhiều địa bàn, nhận được trọng dụng của băng nhóm.

“Quỳ xuống nói xin lỗi với bạn gái tôi, đồng thời tự cắt đứt một cánh tay, nếu không thì hôm nay mấy người đừng hòng rời khỏi nơi này!”

Sau khi nghe thấy yêu cầu làm khó của Diệp Viễn, Chu Vĩ lại cười lạnh.

“Diệp Viễn, mày đừng tưởng rằng mày có thể khiến Lý Hồng Đào quỳ xuống thì chứng tỏ tao sẽ sợ mày!”

“Bây giờ tao chính là người của băng nhóm Hạo Thiên, nếu mày dám động vào tao, tao đảm bảo băng nhóm Hạo Thiên sẽ không bỏ qua cho mày đâu, bao gồm cả Phùng Tiêu Tiêu và người nhà của cô ta, tất cả đều sẽ bị băng nhóm Hạo Thiên trả thù”.

Lời Chu Vĩ vừa dứt, đám bạn học đều giật mình, đại danh của băng nhóm Hạo Thiên đương nhiên bọn họ đều đã nghe thấy.

Bởi vì thời gian gần đây, lực lượng mới xuất hiện tên là Hạo Thiên nổi lên, chỉ cần mấy ngày đã thu phục được phần lớn địa bàn của thế giới ngầm Giang Châu.

Không ngờ Chu Vĩ này lại là người của băng nhóm Hạo Thiên.

Diệp Viễn nghe thấy giọng nói của Chu Vĩ mang theo uy hiếp, sắc mặt lập tức thay đổi, toàn thân nổi sát ý.

Cuộc đời anh cảm thấy phiền nhất chính là người khác uy hiếp anh, đặc biệt uy hiếp người bên cạnh anh.

Chính là chạm đến vảy rồng của anh.

“Tự tìm cái chết!”

Diệp Viễn tức giận đánh một chưởng ra, chỉ nghe thấy mấy tiếng ‘ken két’ giòn giã.

Chu Vĩ trực tiếp bay lên không trung, nặng nề đập vào vách tường, sau khi rơi xuống đất thì phun ra một ngụm máu tươi.

Lúc này Diệp Viễn lách người tới, một cước liền đạp gãy tứ chi của Chu Vĩ.

Chu Vĩ kêu thảm một tiếng, sau đó ngất xỉu.

Lúc này, toàn bộ phòng VIP im lặng như tờ.

Tất cả mọi người đều không thể tin nổi nhìn Diệp Viễn.

Chu Vĩ đã giới thiệu bản thân rồi, không ngờ Diệp Viễn vẫn ra tay.

“Các người tự ra tay hay để tôi giúp đỡ!”

Lúc này, Diệp Viễn quay đầu nhìn về phía Lý Diễm và Vương Hạo Nhiên.

Hai người lập tức sợ hãi ngồi tê liệt trên mặt đất, toàn thân không ngừng run rẩy, còn Vương Hạo Nhiên bị dọa đến mức tiểu ướt quần.

“Xem ra vẫn phải để tôi đến giúp các người!”

Nói xong, Diệp Viễn trực tiếp tiến lên, đạp gãy cánh tay bọn họ.

Tàn nhẫn!

Quá tàn nhẫn!

Lúc này, tất cả bạn học trong phòng VIP đều suy nghĩ như vậy.

Xong xuôi mọi thứ, Diệp Viễn liền kéo Phùng Tiêu Tiêu hiên ngang rời khỏi phòng VIP.

Vương Vũ Hàm đi theo, cô ta cũng chẳng muốn tiếp tục tham gia buổi họp mặt dối trá này.

Rời khỏi câu lạc bộ, sau khi Diệp Viễn đưa hai cô gái về nhà.

Lúc này anh mới quay về biệt thự của mình.

Nhưng vừa quay về biệt thự, anh liền nhìn thấy Thư Vạn Thanh vẫn mặc đồ cổ trang, dẫn theo Thư Uyển Nhi đã thay sang một đồ cổ trang xinh đẹp giống như tiên nữ trong tranh.

Cùng với người đẹp cổ trang tên là Ảnh Tử hôm nay vừa gặp, bọn họ đang đứng trước cửa biệt thự của anh.

Lúc này Diệp Viễn mới nhớ ra, hình như tối nay tham gia gặp mặt bạn học cùng Phùng Tiêu Tiêu nên đã quên mất chuyện này.

Nhìn dáng vẻ ba người, có vẻ đã chờ ở đây rất lâu rồi.

Để hai người đẹp chờ lâu như vậy, Diệp Viễn có chút áy náy.

“Thật ngại quá, để các cô chờ lâu rồi!”

Thư Uyển Nhi nghe thấy giọng nói của Diệp Viễn, cô ta vội vàng xoay người.

Lộ ra nụ cười ngọt ngào, khẽ cúi chào Diệp Viễn.

“Chào anh!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK