• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 136: Tranh giành mảnh bản đồ

Trong nháy mắt, Thẩm Tiểu Tiểu đã cảm thấy thứ áp lực mạnh mẽ kia đã biến mất không còn tăm hơi.

Mà Hứa Gia Di và Hứa Xương Thịnh bên cạnh là võ giả nhưng lúc này sắc mặt cũng trắng bệch, trán vã một lớp mồ hôi mỏng.

Khi bọn họ không thể chịu nổi uy áp của Cổ Thông Thiên, thì một giọng nói to lớn đã nổ vang trong tai họ.

“Ha ha ha, đại sư Cổ quả nhiên rất mạnh, chỉ một ánh mắt thôi đã khiến mấy trăm võ giả không thể ngóc đầu dậy nổi rồi, vãn bối bội phục!”

Khoảnh khắc âm thanh đó vang lên, uy áp của Cổ Thông Thiên cũng nhanh chóng biến mất không còn một mảnh.

Lúc này, mọi người chợt hoảng hốt nhìn thấy trước mặt đám người Cổ Thông Thiên, không gian chợt vặn vẹo, đột nhiên xuất hiện vài bóng người.

Dẫn đầu là một thanh niên trẻ tuổi mặc quần áo võ sĩ của nước Uy.

Sau lưng thanh niên đó cũng là một ông lão mặc đồ võ sĩ giống vậy, cùng với một người trông như ninja, không thấy rõ mặt, không biết là nam hay nữ.

Nội khí của mấy người kia cũng sôi trào dữ dội, đều là cao thủ siêu cấp nhất.

“Trung Tam Dã Tường?”

Cổ Thông Thiên lạnh lùng thốt ra bốn chữ.

Đồng thời trong lòng cũng vô cùng khiếp sợ thực lực của Trung Tam Dã Tường này.

Lúc nãy ông ta phải dùng một phần công lực mới có thể khiến các võ giả ở đây không thể ngước đầu lên được.

Uy áp của ông ta, không phải là Thánh Giả thì không thể phá được. Mà Trung Tam Dã Tường tuổi còn trẻ như thế, lại có thể dễ dàng phá vỡ uy áp của ông ta.

Đoán chắc cảnh giới của Trung Tam Dã Tường đã đạt tới ít nhất là cảnh giới Thánh Giả, nhưng rất có thể đã lên tới cảnh giới Thánh Giả trung kỳ.

Một cao thủ Thánh Giả trung kỳ chưa tới ba mươi tuổi, điều này khiến Cổ Thông Thiên muốn bình tĩnh cũng không được.

“Kẻ này tuyệt đối không được giữ, nếu không đến cuối cùng khi lấy được cuộn da dê kia, thăm dò cổ mộ của cao thủ võ đạo trên đỉnh núi, sẽ là một đối thủ cạnh tranh rất mạnh!”, Cổ Thông Thiên thầm nghĩ.

Trung Tam Dã Tường mạnh đến mức Cổ Thông Thiên đã nổi lên ý định giết người.

Lần này Cổ Thông Thiên rời núi không phải là để báo thù cho đồ đệ của mình người như người ngoài đồn đãi, tất cả chỉ là một lớp ngụy trang.

Mục đích thật sự của ông ta đều vì trước đó Trung Tam Dã Tường đã cử người liên lạc với ông ta.

Muốn ông ta và Phệ Thiên Giáo kết hợp lại để cùng thăm dò cổ mộ của cao thủ đệ nhất giới võ đạo kia.

Có tổng cộng bốn mảnh bản đồ da dê vẽ đường vào trong cổ mộ.

Trong tay ông ta có một cái, Trung Tam Dã Tường có một cái.

Phệ Thiên Giáo tìm được mảnh thứ ba trong tay một kẻ trộm mộ.

Về phần mảnh cuối cùng kia thì không ai biết đang nằm trong tay kẻ nào.

Ba bên cùng bàn bạc với nhau, người nào có thể lấy được cuộn da dê cuối cùng.

Thì người đó sẽ có quyền phân chia vật truyền thừa của cao thủ đệ nhất giới võ đạo đó.

Mà Phệ Thiên Giáo lại bỏ cuộn bản đồ giả vào phòng đấu giá Long Hưng, muốn câu ra tấm bản đồ cuối cùng.

Kết quả lại không như ý họ muốn.

Khi bọn họ đều sầu não không biết phải tìm kiếm ở đâu mảnh da dê cuối cùng.

Thì Trung Tam Dã Tường lại đột ngột báo lại cho ông ta và Phệ Thiên Giáo biết cuộn da dê cuối cùng nằm trong tay một đại sư tên Diệp Viễn.

Mà Trung Tam Dã Tường lại muốn tiến hành quyết đấu sinh tử với đại sư Diệp, muốn lấy cuộn da dê đó từ tay đại sư Diệp kia.

Ông ta vội vàng điều tra tình huống, sau đó mới biết được, em trai của Trung Tam Dã Tường bị đại sư Diệp giết chết, nên Trung Tam Dã Tường mới muốn khiêu chiến đại sư Diệp kia.

Mà kết quả đó cũng là thứ mà ông ta không muốn nhìn thấy.

Đang sầu não không biết phải làm sao để lấy được cuốn da dê kia thì nào ngờ đồ đệ của ông ta lại bị đại sư Diệp kia đánh bị thương.

Điều này khiến ông ta có lý do, vì thế đã nhanh chóng tuyên bố khiêu chiến Diệp Viễn trước.

Chỉ cần giết chết Diệp Viễn, thì ông ta có thể lấy được cuộn da dê còn lại.

Đến khi đó, lúc thăm dò cổ mộ của cao thủ đệ nhất kia thì ông ta là người có tiếng nói lớn nhất.
Chương 137: Đại trưởng lão Phệ Thiên Giáo

Thế nhưng hôm nay sau khi nhìn thấy thực lực của Trung Tam Dã Tường, thì Cổ Thông Thiên có chút lo lắng, dù ông ta có được cuộn da dê cuối cùng.

Thì khi thăm dò vào cổ mộ của vị cao thủ đệ nhất kia, e là Trung Tam Dã Tường này cũng sẽ làm trái với giao kèo.

Vì thế, ông ta mới nổi lên ý định giết chết Trung Tam Dã Tường.

Trung Tam Dã Tường cũng không biết Cổ Thông Thiên đang có ý định giết chết mình, anh ta vẫn mỉm cười, thoáng cúi người trước Cổ Thông Thiên.

“Vãn bối Trung Tam Dã Tường kính chào đại sư Cổ!”

“Khách sáo!”, Cổ Thông Thiên ôm đấm tay nói.

“Thưa hai vị, hiện tại vẫn chưa đến giờ, mời hai vị tạm nghỉ ngơi trong chốc lát”.

Lúc này, Liễu Hạo Long chủ động tiến về phía trước nói.

Hai bên người ngựa ngồi xuống, Liễu Hạo Long bèn thì thầm vào tai người của mình một câu, người đó vội vàng rời đi.

Liễu Hạo Long vừa chứng kiến được thực lực của Cổ Thông Thiên và Trung Tam Dã Long nên biết hai người này còn mạnh hơn những gì ông ta tưởng.

Nếu hôm nay Diệp Viễn chiến đấu với hai người này thì chắc chắn là thập tử vô sinh, ông ta nhất định phải ngăn cản anh chiến đấu với hai người này trước khi anh kịp đến.

Một hướng khác.

“Chị họ, người đó chính là Trung Tam Dã Tường hả, bọn họ ghê gớm quá vậy? Lại có thể xuất hiện từ giữa hư không?”

Lòng Tô Minh đầy chấn động, nhất là khi vừa mới nhìn thấy cảnh đám người Trung Tam Dã Long xuất hiện giữa hư không, cứ như thần tiên trên trời vậy.

“Đúng, bọn họ có thể xuất hiện giữa hư không như thế, ắt hẳn là chiêu gì đó của ninja!”

Lòng Hứa Gia Di cũng đầy khiếp sợ.

So với những cao thủ ghê gớm ở đây, thì cô ta cảm thấy mình chẳng khác gì một con kiến.

“Trên đời này có ninja thật ư?”

Bọn Thẩm Tiểu Tiểu cũng vô cùng khiếp sợ.

Hôm nay được tận mắt chứng kiến thế này đã thay đổi tất cả mọi nhận thức của bọn họ về thế giới này, một lần nữa tái tạo lại thế giới quan của bọn họ.

“Tất nhiên!”

Hứa Gia Di gật đầu, thật ra đây cũng là lần đầu tiên cô ta được nhìn thấy một võ giả dạng ninja thế này.

Suy cho cùng, loại võ giả đứng từ dưới đếm lên như cô ta cũng không có nhiều cơ hội để nhìn hết thế giới võ giả rộng lớn.

Cô ta cũng chỉ giả vờ giả vịt trước mặt bọn Thẩm Tiểu Tiểu và Tô Minh mà thôi.

“Thế ninja đó có ghê gớm lắm không?”, Thẩm Tiểu Tiểu như bảo bối đặt câu hỏi vậy, không ngừng tò mò.

“Chắc là rất ghê gớm!", Hứa Gia Di trả lời.

“Chẳng qua chỉ là một đám chỉ biết chạy trốn như rùa đen rụt cổ mà thôi!”

Lúc này, giọng Diệp Viễn lại vang lên.

“Thằng ranh này, tôi nhịn anh lâu lắm rồi!”

Lần này thì Tô Minh đã hoàn toàn nổi nóng, siết nắm đấm muốn dạy dỗ Diệp Viễn.

Nhưng cùng lúc này, Hứa Gia Di lại đột nhiên ngăn cản Tô Minh đang nổi giận.

“Được rồi, so đo với một tên ngốc không biết gì để làm chi!”

Hứa Gia Di hoàn toàn không muốn đếm xỉa tới Diệp Viễn, trong mắt cô ta thì anh chỉ là một tên ngốc.

So đo với một tên ngốc, cô ta cảm thấy sỉ nhục thân phận của mình.

Lúc này Tô Minh mới chịu từ bỏ, nhưng ánh mắt nhìn về phía Diệp Viễn vẫn đầy tức giận.

“Diệp Viễn, bớt lắm miệng lại!”

Thẩm Tiểu Tiểu thấy bầu không khí có hơi gượng gạo bèn vội vàng đi tới cạnh Diệp Viễn, nhỏ giọng nói.

Diệp Viễn vô cùng bất đắc dĩ, bản thân anh chỉ nói lời thật lòng mà thôi, sao lại khiến những người này tức giận đến thế.

Ngay sau đó, Diệp Viễn cũng không nói gì, trực tiếp ngồi xuống đất nhắm mắt nghỉ ngơi.

Còn việc ra tay dạy cho đám người này một bài học thì anh cũng lười.

Mà khi đó, đường lên núi lại có thêm một đám người ăn mặc quần áo phong cách cổ xưa.

Dẫn đầu chính là cậu Vu, bên cạnh cậu Vu là mấy cô cái xinh đẹp tuyệt trần, cùng một người giấu mình trong lớp áo choàng đen, không thấy rõ mặt.

Người đó chính là đại trưởng lão của Phệ Thiên Giáo.

Người của Phệ Thiên Giáo vừa xuất hiện, ánh mắt của tất cả võ giả ở đó đều tập trung trên đám người này.

Hay ít nhất là tập trung trên mấy cô gái xinh đẹp quanh cậu Vu.

“Chị họ, đám người đó là ai thế?”

Ánh mắt Tô Minh cũng tập trung trên mấy cô gái xinh đẹp nọ, ánh mắt cứ trố hết cả ra.
Chương 138: Em trai song sinh

“Có lẽ bọn họ là người của Phệ Thiên Giáo!”, Hứa Gia Di trả lời.

“Phệ Thiên Giáo là thế lực phương nào nữa vậy?”, Tô Minh tò mò hỏi.

“Chị cũng không rõ lắm!”

Hứa Gia Di lắc đầu, hôm nay cũng là lần đầu tiên cô ta nghe tới tên giáo phái Phệ Thiên Giáo này.

Không chỉ mình Hứa Gia Di, mà còn có rất nhiều người ở đây không biết về Phệ Thiên Giáo này.

Lúc này, đa số võ giả đều bàn tán tới lui.

Thời gian trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến tám giờ.

Lúc này, Trung Tam Dã Long đã đi tới trước mặt Liễu Hạo Long.

“Đội trưởng Liễu, nghe nói tên Diệp Viễn kia đã đồng ý đánh với chúng tôi một trận, nay thời gian đã đến, đội trưởng Liễu hãy bảo người đó xuất hiện đi!”

Liễu Hạo Long lạnh lùng thốt lên: “Đúng, cậu Diệp đã đồng ý khiêu chiến, nhưng người đang ở đâu thì tôi cũng không biết!”

“Ông nói nghe hay quá nhỉ, đội trưởng Liễu thân thiết với tên họ Diệp kia lắm mà! Hơn nữa người đó còn giúp Lục Phiến Môn giết chết Chu Đằng”, Trung Tam Dã Tường cười tủm tỉm nhìn Liễu Hạo Long.

“Hừ, cậu Diệp chính là võ giả Giang Châu tôi, bản thân tôi là người quản lý phân bộ Lục Phiến Môn ở Giang Bắc, thường xuyên liên lạc với người ta cũng là chuyện bình thường thôi mà?”

“Vả lại, Liễu Hạo Long tôi thân thiết với ai chưa tới lượt cậu khoa tay múa chân!”

Liễu Hạo Long không hổ là đội trưởng Lục Phiến Môn, dù đối mặt với Trung Tam Dã Tường mạnh hơn mình không biết bao nhiêu lần thì cũng không hề e ngại chút nào.

Trung Tam Dã Tường khẽ tái mặt, không nói thêm gì nữa.

Dù sao nơi này cũng là lãnh thổ Hoa Hạ, mà Liễu Hạo Long còn là người của Lục Phiến Môn, anh ta thật sự không dám làm gì Liễu Hạo Long.

“Nói thế tức là Liễu Hạo Long ông thật sự quen biết tên chết tiệt vô liêm sỉ đó hả?”

Đúng lúc này, trên quảng trường có một giọng nói khác vang lên.

Mọi người vừa ngước mắt lên đã trông thấy một người mặc đạo bào phong cách cổ xưa, râu tóc bạc trắng, tay cầm phất trần, tiên phong đạo cốt từ những bậc thang dưới chân núi nhảy lên.

Vững vàng đáp xuống trước mặt đáp người Liễu Hạo Long.

“Thì ra là đạo trưởng Thượng Quan Ngọc!”

Hầu như tất cả mọi người đều nhận ra được người

“Kính chào đạo trưởng Thượng Quan Ngọc!”

Mọi người ở đây đều khom người chào Thượng Quan Ngọc.

Mà Liễu Hạo Long thì có chút sững sờ, Thượng Quan Ngọc đã chết khi đánh nhau với Chu Đằng rồi cơ mà, sao lại xuất hiện ở đây.

Nhưng Thượng Quan Ngọc không nhìn tới đám võ giả có mặt ở đó, mà chỉ tức giận nhìn Liễu Hạo Long nói.

“Trả lời câu hỏi của tôi!”

Lúc này Liễu Hạo Long vẫn còn sững sờ, chưa thể phản ứng kịp.

“Trả lời câu hỏi của tôi!”

Giọng Thượng Quan Ngọc đã trở nên lạnh như băng, ánh mắt nhìn Liễu Hạo Long cũng chứa đầy sát khí lạnh lẽo.

Tuy không hiểu tại sao Thượng Quan Ngọc lại thế này, nhưng Liễu Hạo Long vẫn gật đầu.

“Tôi hỏi lại ông, lúc đó có phải em trai song sinh của tôi đã nhận lệnh từ ông đi giải quyết Chu Đằng không?”

Lần này thì Liễu Hạo Long đã hiểu ra rồi, thì ra người lần trước là em trai song sinh của Thượng Quan Ngọc.

Cuối cùng cũng hiểu được tại sao Thượng Quan Ngọc được gọi là đệ nhất cao thủ Giang Bắc lại bị Chu Đằng một chưởng chụp chết.

Thì ra tất cả đều là do Thượng Quan Ngọc kia không phải người thật.

“Phải!”, Liễu Hạo Long gật đầu.

“Lúc trước đại sư Diệp đó có nhìn thấy em trai tôi ra tay đối phó Chu Đằng không, trước khi nó bị Chu Đằng giết chết, cậu ta đã không cứu đúng chứ?”

Giờ thì Liễu Hạo Long đã hiểu được mục đích Thượng Quan Ngọc tới đây rồi.

Rất rõ ràng, ông ta đến đây vì chuyện đứa em trai song sinh của mình mất mạng.

Nghe Thượng Quan Ngọc nói thì có vẻ ông ta đang trách Diệp Viễn không cứu em trai mình.

Điều này khiến Liễu Hạo Long cũng thấy khá khó chịu.

“Đạo trưởng Thượng Quan, khi đó chúng tôi không biết là em trai ông đang giả dạng ông, chúng tôi đều tưởng rằng ông ta có thể một chưởng đánh chết Chu Đằng, không ngờ lại bị Chu Đằng một chưởng chụp chết!”

“Trả lời câu hỏi của tôi!”

Thượng Quan Ngọc hừ lạnh một tiếng, uy áp cực mạnh nhanh chóng đè xuống người Liễu Hạo Long.

Liễu Hạo Long có cảm giác như trên người có đống tạ ngàn cân, hai chân ông ta bất giác gập xuống.
Chương 139: Là một cao thủ đáng gờm

Mấy ông lão Lục Phiến Môn thấy thế bèn đi tới định ra tay.

“Cút ngay!”

Nhưng Thượng Quan Ngọc lại quát lớn một tiếng, luồng khí mạnh mẽ đánh thẳng về phía mấy người họ, thậm chí họ còn không kịp phản kháng.

Trực tiếp bị luồng khí đó đánh trúng, liên tục lùi về sau mấy bước, sắc mặt trắng bệch.

“Cảnh giới Thánh Giả hậu kỳ!”

“Trả lời câu hỏi của tôi!”

Lúc này, giọng nói đầy sát ý của Thượng Quan Ngọc lại vang lên.

“Đúng”.

Liễu Hạo Long không thể chịu được áp lực trên người, vội vàng gật đầu nói.

“Hay lắm!”

Thượng Quan Ngọc hừ lạnh một tiếng, tay tùy ý vung lên, Liễu Hạo Long bèn văng xa ra ngoài sau đó nên vào người mấy ông lão của Lục Phiến Môn.

“Diệp Viễn, cút ra đây nhận lấy cái chết đi!”

Thượng Quan Ngọc gào lên một tiếng, giọng nói nhanh chóng vang vọng khắp núi Ngọa Sơn.

Rung động khiến toàn bộ núi Ngọa Sơn rung lên vài cái, vô số chim muông đều giật mình vội vàng bay đi.

Mà mọi người ở đó cũng cảm nhận một uy áp cực mạnh nhanh chóng đảo qua.

Cũng may thứ uy áp đó không tạo thành tổn thương gì cho bọn họ.

“Thời ạ, Thượng Quan đạo trưởng cũng tới giết tên Diệp Viễn kia”.

“Diệp Viễn này rốt cuộc đã đắc tội bao nhiêu người vậy?”

Đám võ giả ở đó bất chợt khiếp sợ.

Đồng thời, tất cả võ giả ở đó đều đảo mắt để tìm kiếm tung tích Diệp Viễn.

Nhưng đảo qua vài vòng vẫn không thấy Diệp Viễn kia xuất hiện.

Chẳng lẽ tên Diệp Viễn đó sợ, không dám tới?”

“Có thể lắm, bây giờ bốn phía đều là người muốn giải quyết tên đó, hơn nữa còn là cao thủ Thánh Giả”.

“Nếu tên Diệp Viễn đó có não thì chắc chắn sẽ biết chuồn đi thật sớm!”

Mọi người nhìn xung quanh một vòng, vẫn không có ai xuất hiện.

“Cậu Diệp, cậu nhất quyết không được tới!”

Sở Trung Nam sau lưng Cổ Hạo Phi thầm cầu nguyện.

Lẽ ra trước đó ông ta còn mong Diệp Viễn có thể tới cứu mình, cứu gia đình họ.

Nhưng bây giờ nhìn thấy bao nhiêu cao thủ, ai cũng tới tính sổ với Diệp Viễn, dù anh có lợi hại đến mức nào thì cũng không thể một đấu với nhiều người như thế.

Vốn chuyện này cũng do nhà họ Sở bọn họ mà ra, Diệp Viễn đã giúp nhà họ Sở quá nhiều.

Vì thế, ông ta không muốn liên lụy tới anh.

Vả lại nếu Diệp Viễn không xuất hiện, thì sau này chắc chắn cũng sẽ đưa con trai ông ta đi.

Chỉ cần con trai ông ta còn sống, điều đó tốt hơn bất kỳ điều gì khác.

Ông ta cũng đã già rồi, đời này cũng đã sống đủ rồi.

Nghĩ tới đó, Sở Trung Nam bỗng nhiên mở miệng quát lớn.

“Cậu Diệp, mong cậu đừng xuất hiện, hãy mang con trai tôi rời đi…”

“Thứ khốn nạn này, muốn chết!”

Cổ Hạo Phi bên cạnh lạnh mặt, một cái tát đánh mạnh vào mặt Sở Trung Nam.

Nhưng đúng lúc này, một giọng nói lạnh lẽo đến mức tận cùng vang vọng bên tai Cổ Hạo Phi.

“Mày dám đụng vào ông ấy thì tao sẽ khiến mày chết không có chỗ chôn!”

Giọng nói đột ngột xuất hiện khiến Cổ Hạo Phi chợt cảm nhận được một luồng sát khí vô cùng mạnh mẽ cũng tập trung về phía mình, tóc gáy bất giác dựng thẳng hết cả lên.

Anh ta có cảm giác chỉ cần mình cử động một chút thôi, luồng sát khí mạnh mẽ đó sẽ lấy mạng mình trong giây lát.

Cổ Hạo Phi hoảng hốt nuốt nước miếng, chậm rãi thả cái tay đang giơ giữa không trung xuống.

Tròng mắt đang đảo loạn xung quanh, muốn tìm được nơi phát ra âm thanh đó.

Đáng tiếc, tìm một vòng vẫn không thể tìm thấy nguồn gốc giọng nói.

Mà tất cả võ giả ở đây đều nghe thấy giọng nói đó rất rõ ràng.

Họ cũng tìm kiếm nơi phát ra âm thanh, đáng tiếc, lại không thể tìm thấy người.

Mà Cổ Thông Thiên, Trung Tam Dã Tường, cậu Vu và Thượng Quan Ngọc cũng không phải là ngoại lệ.

Tất nhiên họ cũng nghe thấy âm thanh đó.

Nhưng với khả năng cảm nhận của họ, lại không thể tìm thấy nơi phát ra âm thanh này.

Điều đó khiến họ đều giật mình, người có thể làm được điều đó ngay trước mặt họ mà không bị phát hiện.

Thì phải là một người cực kỳ ghê gớm, là một cao thủ đáng gờm.
Chương 140: Thấy chết không cứu

“Giả thần giả quỷ, cút ra đây cho tôi!”

Thượng Quan Ngọc quát lên trước.

Ông ta biết rất rõ, giọng nói đó là của Diệp Viễn.

Lúc nãy, Diệp Viễn đang ngồi dưới đất chậm rãi đứng dậy, kéo Thẩm Tiểu Tiểu tới chỗ Hứa Gia Di, lạnh lùng nói.

“Dẫn cô ấy đi xa một chút!”

Hứa Gia Di sửng sốt, không hiểu Diệp Viễn có ý gì.

Đang định mở miệng thì chợt phát hiện Diệp Viễn cất bước đi tới giữa quảng trường.

Thẩm Tiểu Tiểu lại chợt hiểu ra gì đó, ánh mặt xuất hiện vẻ khó tin.

“Tên ngốc này muốn làm gì thế?’

Tô Minh thấy Diệp Viễn đi về phía trung tâm thì cũng không kịp phản ứng.

“Đừng có nói tên ngốc đó chính là anh Diệp nha?”

Nhìn thấy Diệp Viễn đi về phía trung tâm quảng trường, ánh mắt mọi người ở đó đều tập trung về phía anh.

“Không phải chứ, là anh Diệp đó thật ư?”

“Trẻ quá đi chứ?”

Có rất nhiều võ giả ở đó cảm thấy không dám tin, trong tưởng tượng của bọn họ, người họ Diệp kia nên là kẻ khá lớn tuổi, tuyệt đối không thể trẻ như vậy.

“Cậu Diệp, cậu không nên tới!”

Sở Trung Nam thấy Diệp Viễn đến đây thật thì mặt thoáng hiện vẻ cảm động, trong đó lại có chút lo lắng.

“Ai!”

Liễu Hạo Long thấy Diệp Viễn thật sự xuất hiện, ông ta chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.

“Ranh con, có lá gan lớn đấy, lại dám đến đây thật!”

Đám người Cổ Thông Thiên thấy Diệp Viễn xuất hiện thì có chút kính nể sự can đảm của anh.

Trong ánh mắt của tất cả mọi người, cuối cùng Diệp Viễn cũng tới trước mặt đám người Thượng Quan Ngọc,

Thượng Quan Ngọc thấy Diệp Viễn xuất hiện thì ánh mắt chợt lạnh, trong đó không hề che giấu sát khí.

Trầm giọng hỏi: “Cậu chính là Diệp Viễn?”

Diệp Viễn vô cùng bình tĩnh: “Đúng vậy, chính là tôi!”

Nhận được câu trả lời xác định, hiện trường lập tức xôn xao hết cả lên.

Các võ giả đều kính nể sự can đảm của Diệp Viễn, đối mặt với khiêu chiến của bốn cao thủ Thánh Giả, Diệp Viễn lại thật sự đến đây.

Mà sau khi Tô Minh nghe Diệp Viễn nhận mình chính là Diệp Viễn trong lời đồn.

Thì đầu chợt “ầm” một tiếng.

Trống rỗng.

Trước đó anh ta cũng đoán thân phận và địa vị của Diệp Viễn khá đặc biệt, tưởng đâu anh chỉ là một kẻ nhà giàu mới nổi mà thôi.

Nhưng nghĩ thế nào cũng không ngờ được rằng Diệp Viễn chính là anh Diệp đó.

“Hừ, dù là Diệp Viễn thì làm được gì chứ, chống lại bốn cao thủ thế này, chắc chắn phải chết không có gì để nghi ngờ!”

Khiếp sợ là thế, nhưng nghĩ tới một lát nữa thôi Diệp Viễn sẽ chết trong tay bốn người kia, tâm trạng Tô Minh lại trở về bình thường.

“Sao… Sao lại như thế được? Sao tên đó lại là anh Diệp kia chứ?”

Hứa Gia Di há miệng, lòng đầy khó tin.

Ngay sau đó, mặt cô ta chợt đỏ ửng lên, nghĩ tới trước đó bản thân mình đã múa rìu qua mắt thợ, khoe khoang biết bao nhiêu thứ.

Bản thân chỉ là một người cảnh giới Tông Sư, lại dám khoe khoang hống hách trước mặt một Đại Tông Sư như Diệp Viễn.

Sau đó tiếp tục là sự sợ hãi, lúc nãy cô ta đã mỉa mai Diệp Viễn đủ điều, còn gọi anh là tên ngu ngốc.

Nếu như Diệp Viễn nóng tính hơn một chút.

Có lẽ lúc này cô ta đã là một cái xác không hồn rồi.

Bây giờ chỉ có Thẩm Tiểu Tiểu là lòng đầy phức tạp, Diệp Viễn chính là anh Diệp khiến cô ta vô cùng ngạc nhiên, cũng khá vui vẻ.

Trước khi đi anh còn lo lắng cho cô ta, điều đó khiến cô ta càng thêm vui sướng.

Nhưng bây giờ Diệp Viễn phải đánh nhau với bốn người rất mạnh, cô ta lại sợ anh không phải là đối thủ của họ, sẽ bị giết chết.

Không thể ngờ được rằng chỉ sau vài ngày tiếp xúc, trong lòng cô ta đã khắc ghi hình bóng của anh.

Sau khi xác định thân phận của Diệp Viễn, sát ý trong mắt Thượng Quan Ngọc lại càng dày đặc.

“Ranh con, tôi chỉ hỏi cậu đúng một việc! Trước đó cậu có nhận ra người em đáng thương đó của tôi chỉ là một người thường không có nội khí không?”

“Có!”, Diệp Viễn bình tĩnh gật đầu.

“Có phải cậu đã biết rõ nó không phải là đối thủ của Chu Đằng nhưng vẫn ra tay, còn cậu thì thấy chết không cứu?”

“Đúng!”, Diệp Viễn lại gật đầu.

“Nếu đã như thế, thì hôm nay tôi phải lấy mạng cậu để báo thù cho em trai!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK