• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 236: Nghi ngờ

“Tự tìm cái chết!”

Ngọc Lâm Phong tức giận đùng đùng đánh một chưởng về phía Lâm Vạn Phi.

Nhưng trong nháy mắt Ngọc Lâm Phong xuất chưởng, bóng dáng chú Lý đột nhiên xuất hiện trước mặt Ngọc Lâm Phong.

“Ầm!”

Chú Lý chỉ dùng một chưởng đơn giản, Ngọc Lâm Phong lại một lần nữa lui về phía sau mấy bước, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng tràn ra một tia máu.

Một chưởng này của chú Lý hiển nhiên khiến Ngọc Lâm Phong bị nội thương không nhẹ.

“Đại Tông Sư!”

Chú Lý nhàn nhạt nói: “Biết thì tốt, vì vậy đừng tưởng rằng mình có chút thực lực thì có thể không chút kiêng kỵ, phải biết rằng trên thế giới này trên trời có trời, trên người có người; núi cao còn có núi cao hơn!”

Chú Lý nói lời này, ánh mắt theo bản năng nhìn về phía Diệp Viễn, trong mắt mang đầy vẻ cung kính và kính sợ.

“Hôm nay cho cậu một bài học, nếu dám đắc tội với vị khách tôn quý nhất của nhà họ Lâm chúng tôi, vậy thì kết quả chỉ có một, chết!”

Ngọc Lâm Phong nghe xong, trong lòng càng kinh hãi, bởi vì anh ta có thể cảm nhận rõ ràng sát khí trên người chú Lý, là thật sự nổi lên ý muốn giết anh ta.

Phải biết rằng nhà họ Ngọc bọn họ chính là hai trong bốn gia tộc lớn, mặc dù nhà họ Lâm đứng đầu trong bốn gia tộc.

Nhưng nhà họ Ngọc bọn họ hề sợ cái gọi là ‘lão đại’ của nhà họ Lâm!

Sở dĩ không sợ nhà họ Lâm là vì sự tồn tại của ông nội anh ta, Ngọc Kỳ Lân.

Ông nội Ngọc Kỳ Lân của anh ta chính là nhân vật đứng trong bảng xếp hạng giới võ đạo nước Hoa Hạ.

Đương nhiên, điều khiến anh ta tò mò, Diệp Viễn này rốt cuộc là ai.

Được nhà họ Lâm xem như là vị khách tôn quý nhất, hơn nữa nhà họ Lâm còn vì người này mà tuyên bố muốn giết anh ta.

“Được, tôi ghi nhớ chuyện hôm nay rồi, quay về tôi sẽ nói đúng sự thật cho ông nội!”

Ngọc Lâm Phong nói xong, khẽ ngẩng đầu nhìn chú Lý cùng với Lâm Vạn Phi và Diệp Viễn, đáy mắt lóe lên một tia sát ý.

Đương nhiên chú Lý không sợ, chỉ cần bọn họ có thể bấu víu vào vị Đại Thần Diệp Viễn này, cần gì quan tâm đến Ngọc Kỳ Lân.

Lúc Ngọc Lâm Phong chuẩn bị rời đi, sau lưng đám người truyền đến tiếng quát lớn.

“Chờ chút!”

Mọi người vừa quay đầu liền thấy ông cụ Lâm cùng với Lâm Vỹ Phong và Lâm Hàn Tuyết cũng từ khách sạn đi ra.

“Ra mắt ông Lâm!”

Mặc dù Ngọc Lâm Phong bướng bỉnh, nhưng nhìn thấy ông cụ Lâm, anh ta vẫn cung kính khom người.

Ở đây chỉ có một mình Diệp Viễn đứng ngạo nghễ, sừng sững bất động.

“Chào cậu Diệp!”

Ông cụ Lâm vừa đến đã khom lưng vô cùng cung kính chào Diệp Viễn.

Nhưng Diệp Viễn vẫn ngạo nghễ đứng thẳng, không hề quan tâm đám người nhà họ Lâm.

Ông cụ Lâm biết Diệp Viễn trong lòng giận dữ, ông ta hạ quyết tâm chuẩn bị quỳ xuống xin lỗi Diệp Viễn.

Diệp Viễn nhìn thấy ông cụ Lâm chuẩn bị quỳ, anh khẽ cau mày, vung tay lên, ông cụ Lâm liền đứng thẳng.

Nói thế nào anh cũng là vãn bối, không thể để ông cụ Lâm quỳ xuống với anh như vậy.

Diệp Viễn phất tay bảo ông ta đứng dậy, điều này khiến ông cụ Lâm càng khiếp sợ thực lực của Diệp Viễn.

“Cảm ơn cậu Diệp!”

Sau khi Diệp Viễn lạnh lùng nhìn Lâm Hàn Tuyết, lúc này mới gật đầu với ông cụ Lâm.

Lần này ông cụ Lâm đã thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó xoay người nói với Ngọc Lâm Phong.

“Quỳ xuống dập đầu xin lỗi với cậu Diệp mau, nếu không cậu không ra khỏi nơi này đâu!”

Nghe vậy, Ngọc Lâm Phong lại chấn động trong lòng.

“Ông Lâm…”

Ngọc Lâm Phong muốn nói gì đó, nhưng không ngờ ông cụ Lâm lại tức giận quát lên.

“Không nghe hiểu lời tôi nói sao?”

Tiếng nói của ông cụ Lâm vừa dứt, chú Lý ở bên cạnh chuẩn bị ra tay.

Ngọc Lâm Phong thấy vậy, khẽ cau mày, anh ta biết hôm nay nếu mình không quỳ xuống xin lỗi, e rằng sẽ không thể ra khỏi đây.

Tình thế bắt buộc, Ngọc Lâm Phong cũng xem như thức thời, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Diệp Viễn, dập đầu.

“Xin lỗi”.

Nhưng Diệp Viễn cũng chẳng thèm nhìn Ngọc Lâm Phong.

Ông cụ Lâm ở bên cạnh lúc này nói.

“Cút đi!”
Chương 237: Xin lỗi

Lúc này Ngọc Lâm Phong mới đứng dậy, nhìn đám người ông cụ Lâm và Diệp Viễn, anh ta lạnh lùng nói.

“Ông cụ Lâm, hôm nay tôi ghi nhớ chuyện này rồi, đương nhiên tôi sẽ báo đúng sự thật cho ông nội tôi!”

Đương nhiên Ngọc Lâm Phong sẽ không chấp nhận khuất phục quỳ xuống xin lỗi ngày hôm nay.

“Tùy!”, ông cụ Lâm không quan tâm nói.

“Được! Sau này gặp lại!”

Nói xong, Ngọc Lâm Phong quay đầu rời đi.

Nhìn thấy bóng lưng đoạn tuyệt của Ngọc Lâm Phong, ông cụ Lâm biết, từ nay về sau nhà họ Lâm bọn họ sẽ hoàn toàn đứng đối lập với nhà họ Ngọc.

Nhưng đắc tội với một nhà họ Ngọc lại có thể tạo mối quan hệ tốt với nhân vật thần tiên Diệp Viễn, chuyện này có bảo ông ta chọn cả chục ngàn lần, ông ta cũng vẫn sẽ như vậy.

“Cậu Diệp, chuyện lúc trước đều là sai lầm của cháu gái tôi, tôi thay mặt đứa cháu gái không ra hồn này xin lỗi cậu”.

Nói xong, ông cụ Lâm lại một lần nữa khom lưng với Diệp Viễn.

“Cậu Diệp, tôi đã bày tiệc rượu ở tửu lầu này, muốn mời cậu, mong cậu Diệp đừng từ chối”.

Lần này, Diệp Viễn cũng không từ chối.

Dưới sự chỉ dẫn của ông cụ Lâm, mọi người đi đến một gian phòng vô cùng sang trọng trên tầng ba.

Trong phòng đã chuẩn bị xong rượu và đồ ăn.

Lâm Hùng Phi mời Diệp Viễn ngồi vào vị trí chính, sau đó rót đầy rượu cho mình.

Đi đến trước mặt Diệp Viễn, cung kính nói: “Cậu Diệp, trước tiên cảm kích ơn cậu cứu mạng tôi và cháu trai tôi, một ly này tôi uống cạn, cậu cứ tùy ý!”

Nói xong, Lâm Hùng Phi ngửa đầu, uống cạn sạch một hơi ly rượu đầy.

Ngay sau đó lại rót ly thứ hai.

“Cậu Diệp, ly rượu này là tôi xin lỗi cậu, trước kia tôi hiểu lầm cậu, mong cậu đại nhân rộng lượng, tha thứ cho sự dốt nát của chúng tôi!”

Nói xong, Lâm Hùng Phi lại một lần nữa uống một ly cạn sạch, ngay sau đó lại rót ly thứ ba.

“Cậu Diệp, ly này là tôi xin lỗi thay cháu gái, trước kia nó hiểu lầm cậu, mong cậu lượng thứ”.

Sau khi uống xong ly thứ ba, Lâm Hùng Phi quay đầu nhìn về phía Lâm Hàn Tuyết ở bên cạnh và nói.

“Hàn Tuyết, còn không mau xin lỗi cậu Diệp!”

Lâm Hàn Tuyết gật đầu, cũng vội vàng nâng rượu.

Nói với Diệp Viễn: “Anh Diệp, là tôi sai, ngày trước tôi nên tin anh, xin lỗi anh!”

Nói xong, Lâm Hàn Tuyết uống một ly rượu lớn đầy.

Cô ta lần đầu tiên uống rượu lập tức bị sặc, ho khan kịch liệt.

Lúc này, Diệp Viễn mới nhàn nhạt nói.

“Người phụ nữ ngu xuẩn, nhớ lấy, lần sau đừng làm chuyện điên rồ bị người ta lợi dụng!”

Thật ra thì Diệp Viễn không hề muốn tha thứ cho người phụ nữ ngu xuẩn Lâm Hàn Tuyết này, nhưng nể mặt ông cụ Lâm, anh cũng không muốn so đo làm gì.

Nói xong, Diệp Viễn lúc này mới nâng rượu lên trước mặt, khẽ uống một hớp.

Thấy Diệp Viễn uống rượu, đám người Lâm Hùng Phi cũng mới thở phào nhẹ nhõm

Diệp Viễn uống rượu, chứng tỏ anh đã tha thứ cho bọn họ.

Mà Lâm Hàn Tuyết nghe thấy lời của Diệp Viễn, sắc mặt hơi biến đổi.

Mặc dù rất khó chịu khi bị Diệp Viễn mắng là người phụ nữ ngu xuẩn, nhưng cô ta cũng không dám nói thêm gì nhiều.

Đương nhiên Diệp Viễn có thể nhìn ra vẻ không cam lòng của Lâm Hàn Tuyết, anh nhàn nhạt nói.

“Đừngcó mà không cam lòng, hôm qua người đó cũng không có ý tốt gì với nhà họ Lâm, người đó tặng ông nội cô một chuỗi vòng tay đại hung, hại ông nội và em trai cô suýt chết”.

“Vốn dĩ tôi đã cứu ông nội và em trai cô rồi, nhưng loại ngu xuẩn như cô lại thiếu chút nữa dẫn hung thủ hại chết ông nội cô về, hơn nữa tối qua cô còn giúp hắn bêu xấu tôi, để hắn tìm cơ hội tốt trực tiếp giết người duy nhất có thể cứu sống ông nội cô”.

“Vì vậy, tôi nói cô bị người ta lợi dụng, mắng cô là người phụ nữ ngu xuẩn thì sai sao?”

Một lời của Diệp Viễn hoàn toàn khiến Lâm Hàn Tuyết cúi đầu.

Còn đám người ông cụ Lâm sắc mặt cũng khó coi.

Nhắc đến mới nhớ tất cả những gì xảy ra cũng là vì Lâm Hàn Tuyết.

Nếu như không có chuỗi vòng này, Lâm Hùng Phi và Lâm Vạn Phi sẽ không gặp nguy hiểm.

Về sau cũng sẽ không có nhiều chuyện như vậy.

Nhưng họa là chỗ dựa của phúc, phúc là chỗ dựa của họa.

Nếu như không có những chuyện đó, có lẽ bọn họ sẽ không quen biết vị Thần Diệp Viễn này.
Chương 238: Người nhà họ Tiêu đến

Mấy ngày tiếp theo, Diệp Viễn cũng rất nhàn rỗi, vẫn luôn ở trong biệt thự tu luyện.

Hôm nay, lúc Diệp Viễn đang tu luyện, đột nhiên nhận được điện thoại của Liễu Hạo Long.

Trong điện thoại Liễu Hạo Long nói với Diệp Viễn, vừa rồi người của nhà họ Tiêu ở thủ đô gọi điện cho ông ta, hỏi thăm địa chỉ của anh.

Nghe vậy, Diệp Viễn cười lạnh, anh biết trước đó vài ngày, sau khi anh và đám người Cổ Thông Thiên đánh nhau xong, tin tức này đã truyền đến tai nhà họ Tiêu.

Với tính khí của nhà họ Tiêu, nhất định sẽ phái người đến tìm mình, muốn mình gia nhập nhà họ.

Diệp Viễn cười lạnh một tiếng.

“Hừm, đến thật đúng lúc, thu chút lãi trước!”

...

Cùng lúc đó, sân bay Giang Châu.

Một đoàn người ra khỏi cửa lớn sân bay.

Dẫn đầu là một cô gái mặc đồ hiệu, người cao khoảng một mét bảy, đôi chân thon dài thẳng tắp, khuôn mặt xinh đẹp, khí chất siêu nhiên.

Nếu Diệp Viễn ở đây, chắc hẳn Diệp Viễn sẽ nhận ra, cô gái này từng là em gái họ của anh, con gái của Tiêu Đông Văn, Tiêu Thiến Thiến.

Bên cạnh Tiêu Thiến Thiến còn có một người đàn ông mặt bướng bỉnh, tràn đầy khí chất sắc bén.

Người đàn ông này không ai khác chính là cậu ấm nhà Thượng Quan ở thủ đô, Thượng Quan Thiên Thần, đồng thời là bạn trai của Tiêu Thiến Thiến.

Mặc dù Thượng Quan Thiên Thần nhà Thượng Quan không mạnh bằng nhà họ Tiêu, nhưng ở thủ đô cũng là nhà giàu hạng nhất, đặt ở nơi khác ngoại trừ thủ đô, là dạng người bất kỳ ai cũng không dám trêu chọc.

Mà Thượng Quan Thiên Thần này chính là cường giả mạnh nhất ngoại trừ mấy người thế hệ trẻ đồng lứa như Tiêu Thiên Minh.

Phía sau Thượng Quan Thiên Thần và Tiêu Thiến Thiến còn có một lão giả mặc áo dài phong cách cổ, râu tóc bạc trắng.

Người này chính là võ giả nhà họ Tiêu phái tới bảo vệ Tiêu Thiến Thiến.

Vốn dĩ đám người Tiêu Thiến Thiến nên đến Giang Châu tìm Diệp Viễn từ mấy ngày trước.

Nhưng vì Tiêu Thiến Thiến ở thủ đô vất vả lắm mới được ra ngoài một lần, cô ta liền ném chuyện nhà họ Tiêu giao phó thu phục Diệp Viễn cho một gia tộc ẩn thế ở Giang Bắc, để gia tộc ẩn thế đó ra mặt giúp cô ta thu phục Diệp Viễn.

Còn cô ta đi nơi khác chơi.

Nhưng không biết vì sao, những võ giả của gia tộc ẩn thế Giang Bắc kia vẫn không truyền tin tức đến, đồng thời tất cả mọi người đều mất tích.

Không biết làm sao, cô ta chỉ có thể dẫn người đích thân đến.

Đoàn người vừa ra khỏi cửa lớn sân bay liền nhìn thấy mấy chiếc xe sang đỗ ở cửa, Ngọc Lâm Phong dẫn theo Lý Tử Hàn cung kính đứng trước xe.

“Ngọc Lâm Phong nhà họ Ngọc Lâm Châu ra mắt cô cả Tiêu, ra mắt anh Thượng Quan!”

Mặc dù Ngọc Lâm Phong được mệnh danh là cậu ấm đệ nhất Giang Bắc, nhưng lúc đối diện với Tiêu Thiến Thiến và Thượng Quan Thiên Thần ở thủ đô, anh ta cũng không dám ra vẻ cao ngạo.

Tiêu Thiến Thiến lạnh lùng quét mắt nhìn Ngọc Lâm Phong, xem như là chào hỏi.

“Cô cả Tiêu, anh Thượng Quan, mấy vị đường xa vất vả, tại hạ đã chuẩn bị xong tiệc rượu, mời mấy vị đi!”

Theo lời mời gọi của Ngọc Lâm Phong, mấy người liền ngồi xe anh ta lái.

Vừa lên xe, Tiêu Thiến Thiến quen ngồi xe sang liền không hài lòng nói.

“Đúng là nơi nhỏ bé, ngay cả loại giống xe cũng không có!”

Ngọc Lâm Phong ngượng ngùng nói: “Ngại quá, cô cả Tiêu, lần này ra ngoài vội vàng, không chuẩn bị chu toàn, xin cô thứ lỗi”.

Tiêu Thiến Thiến khó chịu hừ một tiếng, không nói gì cả.

Sau mười mấy phút, xe dừng lại trước của nhà hàng Tinh Huy ở trung tâm thành phố Giang Châu.

Vừa xuống xe, Ngọc Lâm Phong liền chủ động giới thiệu cho hai người.

“Cô cả Tiêu, anh Thượng Quan, đây là nhà hàng tốt nhất Giang Châu chúng tôi!”

Nghe vậy, đôi mi thanh tú của Tiêu Thiến Thiến khẽ nhíu lại.

“Đúng là nông thôn, nhà hàng rác rưởi này mà cũng là loại tốt nhất!”

Thượng Quan Thiên Thần ở bên cạnh liền vội vàng nói: “Thiến Thiến, dù sao đây cũng là địa phương nhỏ, chúng ta đi tạm đi!”

Tiêu Thiến Thiến hừ lạnh, khi chuẩn bị theo Ngọc Lâm Phong tiến vào nhà hàng.
Chương 239: Á Bá

Lão giả bên cạnh lại nói: “Thưa cô, lão hủ không vào đâu, lão hủ đi tìm cậu Diệp đó trước”.

“Sau khi ăn xong, cô đến công ty dược liệu Liễu Thị Giang Châu, nhất định phải nắm trong tay cách điều chế loại thuốc kia!”

“Biết rồi”, sau khi Tiêu Thiến Thiến đáp lại qua loa lấy lệ thì theo Ngọc Lâm Phong tiến vào nhà hàng.

Còn sắc mặt lão giả hơi thay đổi, biết Tiêu Thiến Thiến hàng năm bị nhốt ở thủ đô, lần này khó khăn lắm mới đi ra ngoài, đoán chắc trong lòng muốn đi chơi, khẳng định sẽ không để chuyện này trong lòng.

Không biết làm sao, lão giả chỉ đành quay đầu nói với Thượng Quan Thiên Thần.

“Cậu Thượng Quan, nhất định phải chăm sóc kỹ tiểu thư nhà chúng tôi!”

“Yên tâm đi, Á Bá!”

...

Sau khoảng mười mấy phút, một chiếc xe dừng ở biệt thự của Diệp Viễn cách đó không xa.

Vừa xuống xe, sắc mặt Á Bá lập tức thay đổi.

“Linh khí Thiên Địa đậm đà quá!”

Sau đó, ông ta liền nhìn thấy đại trận mê huyễn trước biệt thự của Diệp Viễn.

“Thủ đoạn quá lợi hại, lọc sạch sức mạnh cuồng bạo trong linh khí Thiên Địa, hình thành một trận pháp bảo vệ!”

“Chỉ tiếc đại trận này quá rác rưởi!”

Nói xong, Á Bá liền bước chân vào trong đại trận mê huyễn.

Trong nháy mắt, những sức mạnh cuồng bạo đậm đà kia liền điên cuồng cuốn quanh Á Bá.

“Cút!”

Á Bá quát một tiếng, những sức mạnh cuồng bạo kia trong nháy mắt bị chấn động tản ra tứ phía.

Không còn cản trở, Á Bá chắp hai tay sau lưng, đi từng bước về phía Diệp Viễn.

Cùng lúc đó, Diệp Viễn đang ngồi xếp bằng tu luyện trên tầng cao nhất của biệt thự, đột nhiên mở mắt.

Anh nhìn thấy Á Bá trong đại trận.

“Người nhà họ Tiêu!”

Chỉ nghe thấy Tiêu Đông Văn quát lên, những sức mạnh cuồng bạo kia trong nháy mắt bị chấn động tản ra tứ phía.

Không còn cản trở, Tiêu Đông Văn chắp hai tay sau lưng, đi từng bước về phía Diệp Viễn.

Cùng lúc đó, Diệp Viễn đang ngồi xếp bằng tu luyện trên tầng cao nhất của biệt thự, đột nhiên mở mắt.

Anh nhìn thấy Tiêu Đông Văn đang bước từng bước đến.

“Tiêu Đông Văn!”

Hơn mười năm mới gặp lại người anh nằm mơ cũng muốn giết chết.

Đôi mắt Diệp Viễn không tự chủ được có chút đỏ lên, hai tay nắm thành quyền vang dội tiếng rắc rắc.

Trong đầu, những kí ức giấu kín hơn mười năm vào lúc này lại một lần nữa thức tỉnh.

Những ký ức này là nỗi đau Diệp Viễn không muốn nhớ lại nhất.

Diệp Viễn vốn là con trai của Tiêu Đông Hoa nhà họ Tiêu, thuộc gia tộc siêu cấp ở thủ đô.

Lại còn là người được chọn trong con cháu thế hệ trẻ nhà họ Tiêu tương lai bước vào thánh địa.

Mặc dù sinh trong gia tộc siêu cấp, nhưng Diệp Viễn lại không giống như các cậu ấm thế gia khác sống trong nhung lụa, hoang dâm vô độ, mỗi ngày chỉ biết ăn uống vui đùa, chơi bời nhân gian.

Ngược lại, anh rất nghiêm túc, rất cố gắng, từ nhỏ đã theo bên cạnh ông nội tu luyện.

Thiên phú của anh yêu nghiệt, mười lăm tuổi đã bước vào cảnh giới Tông Sư đỉnh phong.

Chỉ thiếu một bước nữa là bước vào cảnh giới Đại Tông Sư, bỏ rơi người cùng thế hệ một đoạn dài.

Còn được khen là người có thiên phú nhất trong thế hệ trẻ.

Cũng chính vì vậy, anh mới được thánh địa nhà họ Tiêu chọn trúng, tương lai mới có tư cách tiến vào thánh địa tu luyện.

Chỉ là ngày vui ngắn ngủi, vào năm Diệp Viễn mười lăm tuổi, sau khi thánh địa nhà họ Tiêu truyền ra tin tức này không lâu.

Diệp Viễn lại bị người ta hãm hại, một người trong gia tộc khác ở thủ đô đã lừa anh lên giường của công chúa Tô Phi Nhi nhà họ Tô.

Đến bây giờ anh vẫn không quên được vào mười lăm năm trước, hôm đó tuyết rơi dày bay tán loạn, là ngày lạnh nhất của thủ đô.

Không quên được cảnh tượng cả nhà anh quỳ rạp trước cửa nhà họ Tiêu, bị nhà họ Tiêu và nhà họ Tô cùng với toàn bộ người của các gia tộc lớn ở thủ đô công khai xét xử.

Càng không quên được đám người nhà họ Tiêu đã đoạn tuyệt nhà anh ngay trước cửa lớn.

Cùng với tiếng cười giễu cợt và ánh mắt lạnh lùng của người trong các gia tộc lớn ở kinh thành đối với bọn họ.
Chương 240: Ký ức đau khổ

“Tiêu Thiên Phong nhà họ Tiêu vì hoang dâm vô độ, ý đồ thông dâm với công chúa nhà họ Tô Tô Phi Nhi, chứng cứ xác thực, theo gia quy nhà họ Tiêu, truất phế võ công Tiêu Thiên Phong, tước đoạt tư cách tiến vào thánh địa nhà họ Tiêu, đồng thời giao cho các ban ngành liên quan xử lý”.

“Tiêu Đông Hoa nhà họ Tiêu bởi vì không biết cách dạy dỗ, dẫn đến Tiêu Thiên Phong tùy ý hành sự, bại hoại gia phong, theo như gia quy nhà họ Tiêu, chặt đứt hai chân, đồng thời giam vào địa lao nhà họ Tiêu”.

“Tôi không có!”

Khoảnh khắc đó, Diệp Viễn ra sức biện minh.

Nhưng không có bất kỳ ai chịu tin anh bị bêu xấu, bị hãm hại.

Nhưng đối diện với thứ được gọi là chứng cứ xác thực kia, giải thích của anh đều bất lực yếu ớt.

Khi người nhà họ Tiêu thi hành gia pháp, mẹ anh, một người không biết gì về võ công, để bảo vệ Diệp Viễn đã xông lên chắn trước người anh.

Kết quả bị Tiêu Đông Văn dùng một chưởng đánh trúng lưng.

Máu đỏ thẫm bắn đầy mặt Diệp Viễn.

“Con trai, chạy mau!”

Ký ức vẫn rõ ràng, trước khi mẹ chết, bà ngã xuống trong ngực mình, cố gắng nói mấy chữ cuối cùng,

Ký ức vẫn rõ ràng, em gái vừa hiểu chuyện đã khóc đến tê tâm liệt phế.

“Cầu xin mọi người mau cứu mẹ tôi!”

Diệp Viễn ôm mẹ, quỳ trên tuyết rơi dày đặc, dập đầu cầu cứu trước bao nhiêu người, hy vọng bọn họ ra tay cứu mẹ, đưa mẹ anh đến bệnh viện.

Nhưng điều khiến Diệp Viễn tuyệt vọng chính là tất cả đám người đều lạnh lùng đứng nhìn, không ai muốn ra tay cứu mẹ anh.

Thậm chí có người còn lộ ra biểu cảm cười trên nỗi đau của người khác.

Ký ức vẫn rõ ràng, bố Tiêu Đông Hoa của anh lúc này giận dữ muốn ra tay báo thù cho mẹ anh, kết quả lại bị chú ba ruột của ông ấy là Tiêu Đông Văn ra tay đánh gãy hai chân, máu tươi nhuộm đỏ tuyết dày.

Ký ức vẫn rõ ràng, ông nội khi ấy đột nhiên bùng nổ, túm lấy anh chạy ra ngoài thủ đô.

Chỉ là vừa mới chạy ra khỏi thủ đô, họ liền bị cao thủ nhà họ Tiêu và đám người nhà họ Tô đuổi theo.

Ông nội để dụ đám người đó đã bảo anh trốn đi.

Diệp Viễn trốn trong bóng tối tận mắt nhìn thấy ông nội đối mặt với bao vây tấn công của đám cao thủ nhà họ Tiêu, ông bị đánh liên tiếp phải tháo chạy, miệng phun máu tươi.

Cuối cùng bị một chưởng của gia chủ nhà họ Tô đánh trúng ngực, qua đời tại chỗ.

Khoảnh khắc đó, Diệp Viễn hoàn toàn tuyệt vọng.

Khoảnh khắc đó, Diệp Viễn cũng hận bản thân mình, hận mình không đủ cẩn thận, bị người đó mưu hại dễ dàng.

Cũng hận mình tại sao không đủ nỗ lực, không đủ mạnh mẽ.

Nếu không, đối mặt với mưu hại và bêu xấu vô căn cứ đó, anh tuyệt đối sẽ không chịu khuất phục như vậy.

Người nhà của anh cũng sẽ không phải chịu nỗi đau này.

Cứ như vậy, trong ngày tuyết rơi tán loạn ấy, Diệp Viễn vĩnh viễn mất đi ông nội yêu thương anh.

Cũng vào hôm đó, Diệp Viễn mất nơi nương tựa, rời khỏi thủ đô, nơi khiến anh đã hoàn toàn tuyệt vọng.

Khi Diệp Viễn vừa rời khỏi thủ đô chưa được bao lâu.

Anh nhận được tin tức, người trong dòng tộc của ông nội anh đã bị nhà họ Tiêu gạch tên, đuổi khỏi nhà họ Tiêu.

Hơn nữa còn tuyên bố con trai của Tiêu Đông Văn là Tiêu Thiên Minh thay thế vị trí của anh, trở thành người của nhà họ Tiêu trong tương lai tiến vào thánh địa.

Cho đến lúc đó, cuối cùng Diệp Viễn đã hiểu, tất cả nhưng thứ này đều là âm mưu.

Là người trong dòng tộc của Tiêu Đông Văn muốn để Tiêu Thiên Minh tiến vào thánh địa nhà họ Tiêu tu luyện, vậy nên mới làm ra âm mưu quỷ kế này.

Còn người nhà họ Tiêu sau khi đạt được thứ mà bọn họ mong muốn, nhưng vẫn không chịu buông tha cho tai họa ngầm Diệp Viễn này.

Rất nhanh, Diệp Viễn trốn đông trốn tây lại bị thuộc hạ của Tiêu Đông Văn, cũng chính là Á Bá đưa người đến tìm thấy.

Cũng may bạn tốt của bố Diệp Viễn là Vũ Đông Thanh đã đưa anh đi trước đám người Á Bá một bước.

Tiêu Đông Văn không tìm được anh đã hạ lệnh truy nã anh trên toàn bộ nước Hoa Hạ.

Không ở Hoa Hạ được nữa, dưới sự giúp đỡ của Vũ Đông Thanh, lúc này Diệp Viễn đã trốn ra nước ngoài.

Ở nước ngoài trải qua mấy năm máu lửa, lúc này anh đã sáng lập ra điện Thiên Thánh, là tồn tại khiến vô số người nghe xong liền khiếp hồn khiếp vía.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK