• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 81: Đánh chết

Năm đó lúc ông ta đến Giang Bắc bắt mấy cô gái đẹp để song tu, đúng lúc bị người của Lục Phiến Môn phát hiện.

Lúc ấy người của Lục Phiến Môn cũng không phải là đối thủ của ông ta, để ông ta ung dung trốn thoát.

Nhưng không ngờ người của Lục Phiến Môn lại tìm đến Thượng Quan Ngọc - cao thủ đệ nhất Giang Bắc này.

Chỉ dùng một chiêu, Thượng Quan Ngọc liền phế hỏng một chân ông ta.

Thời cơ sống chết, ông ta dùng tu vi toàn thân để trả giá, sử dụng bí thuật chạy trốn.

Vậy mới nhặt được một cái mạng từ trong tay Thượng Quan Ngọc.

Nhưng cũng chính vì tu vi toàn thân bị phế, lúc này mới cho ông ta cơ hội bái lạy vào môn phái đã từng danh chấn giới võ đạo nước Hoa Hạ của nhân vật lớn Lục Thiên Hành.

Hơn nữa Lục Thiên Hành còn cho ông ta tu luyện công pháp mới.

Mấy năm qua đã giúp ông ta tu luyện thành công công pháp mới.

Mà hôm nay ông ta đến, ngoài việc lấy lại lò tu luyện của Lâm Vãn Tình ra.

Còn muốn tìm Thượng Quan Ngọc, báo mối thù gãy chân năm đó.

Nhưng không ngờ Thượng Quan Ngọc lại đưa mình tới cửa này.

“Lão thất phu, năm đó ông phế một chân của tôi, hôm nay tôi phải lấy mạng ông để báo thù cho cái chân gãy năm đó”.

Thượng Quan Ngọc khinh thường cười một tiếng: “Ha ha, năm đó tôi có thể dùng một chiêu đánh gãy chân của ông, mà bây giờ tôi lấy tính mạng ông giống như lấy đồ trong túi thôi!”

“Nhưng tôi thấy ông tu hành không dễ, mấy năm nay tôi cũng cực ít giết người, bây giờ ông bị mai phục tại chỗ, ngoan ngoãn đi theo đội trưởng Liễu đến Lục Phiến Môn đền tội, tôi đám bảo ông sẽ không chết!”

Lời này của Thượng Quan Ngọc khiến đám người Liễu Hạo Long sững sờ, Chu Đằng đã giết nhiều người của bọn họ như vậy, bọn đã quyết phải sống chết với Chu Đằng.

Bọn họ đều hy vọng Thượng Quan Ngọc ra tay, trực tiếp giết Chu Đằng, nhưng không ngờ Thượng Quan Ngọc còn muốn đảm bảo Chu Đằng không chết.

Người này tội ác ngập trời, nếu không chết, ở lại trên thế giới này chắc hẳn sẽ gieo họa.

“Ông Thượng Quan, xin ông hãy ra tay giết người này!”

Nhưng Thượng Quan Ngọc lại không để ý đến lời Liễu Hạo Long, ông ta vẫn nhìn Chu Đằng nói.

“Sao hả, suy nghĩ kỹ chưa?”

“Suy nghĩ con mẹ ông, lão thất phu chịu chết!”

Ông ta quát lớn một tiếng, toàn thân tỏa ra năng lượng mạnh mẽ, cấp tốc tấn công về phía Thượng Quan Ngọc.

“Đại Tông Sư đỉnh phong? Chỉ thiếu một bước nữa là bước vào cảnh giới Thánh Giả? Sao có thể?”

Cảm nhận được sức mạnh của Chu Đằng, sắc mặt mấy người Liễu Hạo Long đều biến đổi.

Trước kia bọn họ chiến đấu với Chu Đằng, ông ta chỉ phòng bị chứ không tấn công, từ thân pháp của Chu Đằng, bọn họ phán đoán ông ta chắc hẳn chỉ có thực lực cảnh giới Đại Tông Sư sơ kỳ.

Nhưng không ngờ, hóa ra Chu Đằng vẫn luôn ẩn giấu thực lực, thực lực chân chính đã đạt tới cảnh giới Đại Tông Sư đỉnh phong.

Chu Đằng là một võ giả cảnh giới Đại Tông Sư đỉnh phong, điều này khiến đám người Liễu Hạo Long có chút khiếp sợ.

Nhưng nghĩ đến Thượng Quan Ngọc năm năm trước đã lên đến cảnh giới Thánh Giả, muốn trừng trị Chu Đằng còn kém một bước là đến Đại Tông Sư Thánh Giả chắc hẳn dễ dàng.

Suy cho cùng kém một cảnh giới, thực lực cũng chênh lệch một trời một vực.

“Nếu chính ông u mê không tỉnh, vậy thì lão hủ chỉ đành lấy mạng của ông!”

Thượng Quan Ngọc khẽ lắc đầu, ngay sau đó giơ chưởng nghênh đón Chu Đằng.

“Tự tìm cái chết!”

Diệp Viễn khẽ lắc đầu, theo như anh thấy hành động của Thượng Quan Ngọc nhất định là trứng gà đụng đá.

Không, là bắn vào tấm thép titan hợp kim, là treo cái mạng già lên, tự tìm đường chết.

“Ầm!”

Hai chưởng hung hăng đụng nhau.

Tất cả mọi người cho rằng Chu Đằng sẽ bị một chưởng của Thượng Quan Ngọc đánh chết.

Nhưng thực tế lại khiến cho tất cả mọi người trợn tròn mắt.

Tất cả mọi người đều thấy rõ, sau khi bàn tay Thượng Quan Ngọc đụng vào tay Chu Đằng.

Nguyên cả cánh tay Thượng Quan Ngọc dễ dàng bị nổ tung trong nháy mắt, hóa thành đống bột vụn.

Mà bàn tay Chu Đằng vẫn không dừng lại, hung hăng đánh vào ngực của Thượng Quan Ngọc.

Ngực của Thượng Quan Ngọc cũng nổ tung trong nháy mắt, máu thịt tung tóe.

“Cái này…”

Cả đám toàn đều trợn tròn mắt.

Đệ nhất cao thủ Giang Bắc cứ như vậy bị một chưởng của Chu Đằng đánh chết, thậm chí cũng không giữ lại toàn thây.
Chương 82: Giả mạo

Đây giống như một giấc mơ vậy.

Chu Đằng nhìn thi thể của Thượng Quan Ngọc bị ông ta đánh cho không còn gì, có chút không phản ứng kịp.

Người duy nhất còn bình tĩnh ở đây chính là Diệp Viễn.

Bởi vì anh có thể nhìn ra, Chu Đằng lo lắng mình không phải đối thủ của Thượng Quan Ngọc, vì vậy vừa ra tay đã dùng mười phần công lực.

Mà một tên ngốc như Thượng Quan Ngọc vốn không nhìn ra Chu Đằng đã là một cao thủ cảnh giới Đại Tông Sư đỉnh phong.

Đoán chắc ông ta vẫn cho rằng năm đó sau khi Chu Đằng bị thương, thực lực vẫn chưa hồi phục.

Cho nên ông ta mới dám phách lối đi đối chưởng với Chu Đằng.

Một người dùng hết toàn lực, một người lại ngu ngốc.

Hai người đánh nhau, kết quả này sao? Đương nhiên chính là như vậy.

Đồng thời Diệp Viễn cũng biết Thượng Quan Ngọc chắc chắn không phải đệ nhất cao thủ Giang Bắc gì đó.

Rất có thể là giả mạo.

Thật ra thì Diệp Viễn thật sự đã đoán đúng, Thượng Quan Ngọc này vốn không phải là đệ nhất cao thủ Giang Bắc.

Quả đúng là giả mạo.

Cao thủ chân chính của Giang Bắc thật ra là anh trai sinh đôi của Thượng Quan Ngọc.

Chỉ là mấy năm nay anh của ông ta luôn ở bên ngoài dạo chơi tu luyện, vốn không ở Giang Bắc.

Thượng Quan Ngọc liền mượn tên anh trai, giả mạo là đệ nhất cao thủ Giang Bắc, đùa bỡn oai phong ở khắp nơi.

Kết quả hôm nay cũng mang mạng mình ra chơi đùa.

“Ra tay!”

Liễu Hạo Long đã phản ứng đầu tiên, ông ta nhắc nhở bốn lão giả bên cạnh.

Bốn lão giả phản ứng lại, mấy người đều sử dụng chiêu mạnh nhất, hung hãn đánh lén về phía Chu Đằng.

Bọn họ đều đã rõ, bây giờ Thượng Quan Ngọc chết rồi.

Đây là cơ hội cuối cùng của bọn họ, nếu đánh lén thuận lợi, bọn họ còn có cơ hội sống sót.

Nếu không, chờ đến khi Chu Đằng phản ứng kịp, tất cả mọi người có mặt ở đây hôm nay chắc chắn phải chết.

Nhưng bọn họ vẫn quá coi thường một cường giả cảnh giới Đại Tông Sư đỉnh phong.

Gần như cùng lúc đó, công kích của năm người gần như đều in ở nơi yếu ớt trên người Chu Đằng.

Nhưng điều khiến bọn họ tuyệt vọng là một chiêu mạnh nhất của bọn họ, hơn nữa còn là trong tình huống đột kích.

Thậm chí ngay cả nội khí phòng ngự bảo vệ cơ thể của Chu Đằng cũng không bị phá hỏng.

Càng không nói đến làm Chu Đằng bị thương.

“Tự tìm cái chết!”

Chu Đằng hừ lạnh, dưới chân dùng sức đạp một cái, lực phản chấn mạnh mẽ, trong nháy mắt đánh bay mấy người.

“Phụt!”

Mấy người vừa rơi xuống liền phun ra một ngụm máu tươi, trong máu xen lẫn một chút nội tạng vỡ vụn.

Lực phản chấn đã khiến mấy người bị thương nặng.

Uy lực của Đại Tông Sư có thể thấy rõ.

“Bố!”

Liễu Hiểu Kỳ kêu lên thành tiếng, vội vàng xông về phía Liễu Hạo Long.

Mấy người Lục Phiến Môn có mặt tại đây lúc này lại một lần nữa tuyệt vọng.

Ngay cả đệ nhất cao thủ Giang Bắc là Thượng Quan Ngọc cũng đã chết trong tay Chu Đằng, còn đám Liễu Hạo Long cũng bị trọng thương.

E rằng bản thân cũng khó bảo toàn.

Tình hình bây giờ ai có thể cứu được bọn họ.

Sợ rằng chỉ có thần tiên.

Chu Đằng mang theo nụ cười tà ác, đi tới trước mặt Liễu Hạo Long.

“Liễu Hạo Long, bây giờ còn chiêu thức gì, mang hết ra đi!”

Liễu Hạo Long sầu thảm cười một tiếng, lại phun ra một ngụm máu tươi.

Ông ta biết hôm nay bọn họ phải chết.

Không ai có thể cứu bọn họ.

“Nếu không có chiêu gì, vậy thì chuẩn bị trở thành chất dinh dưỡng cho bảo bối cổ trùng của tôi đi!”

Chu Đằng vung tay lên liền có mấy con cổ trùng chui ra từ trong cơ thể người của Lục Phiến Môn.

Bò về phía đám người Liễu Hạo Long.

“Chu Đằng, ân oán giữa chúng ta thì chúng ta giải quyết, ông có thể bỏ qua cho con gái tôi và những người khác, bọn họ vô tội!”

Liễu Hạo Long biết hôm nay mình phải chết, nhưng ông ta không muốn con gái mình cũng chết theo.

Cũng không muốn liên lụy đến những người khác.

Chu Đằng cười hắc hắc, mặt lộ vẻ tà ác nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Liễu Hiểu Kỳ.

“Ha ha, yên tâm, tiểu mỹ nữ mềm mại như vậy, làm sao tôi nỡ để cô ta chết được, chờ các ông chết rồi, tôi nhất định đối đãi với cô ta thật tốt!”
Chương 83: Chấn động

Nghe xong, mặt Liễu Hạo Long hoàn toàn biến thành tro tàn.

Chu Đằng này chính là một tên háo sắc, con gái ông ta đẹp như vậy, làm sao Chu Đằng có thể bỏ qua chứ.

“Diệp Viễn, anh ra tay cứu họ đi!”

Lúc này, Lâm Vãn Tình chủ động nói.

Anh quả thực không đành lòng nhìn Chu Đằng ám sát kẻ vô tội.

Lâm Vãn Tình đột nhiên nói như vậy, lập tức tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Diệp Viễn.

Đám người Liễu Hạo Long vừa rồi cũng không chú ý, lúc này mới phát hiện ở đây còn có Diệp Viễn và Lâm Vãn Tình.

Đám người Liễu Hạo Long nghe thấy Lâm Vãn Tình nói vậy, bọn họ cũng cho rằng Diệp Viễn là một cao nhân.

Nhưng bọn họ nhanh chóng phát hiện, trên người Diệp Viễn không có một tia sóng nội khí nào, hoàn toàn là một người bình thường.

Lúc này, Chu Đằng cũng nhìn về phía Diệp Viễn.

“Thằng nhóc, nói cho tôi biết ai đã động vào đồ trên người cô ta! Nói đi, tôi tha tội chết cho cậu!”

Nhưng Diệp Viễn lại cười lạnh một tiếng.

“Này, đầu heo, bây giờ tôi cho ông hai lựa chọn, một là chủ động thả bố mẹ bạn gái tôi ra, tôi để ông toàn thây, hai là tôi đích thân ra tay phế ông, để ông chết trong đau khổ!”

“Nhắc nhở ông một chút, tốt nhất vẫn nên lựa chọn cái thứ nhất!”

Nghe thấy lời nói ngông cuồng vô biên của Diệp Viễn.

Đám người Liễu Hạo Long bị lời nói ngông cuồng của Diệp Viễn làm cho kinh hãi không biết nên nói gì.

Bọn họ đã từng nhìn thấy rất nhiều người ngông cuồng.

Nhưng chưa từng gặp qua người ngông cuồng giống như Diệp Viễn.

Cậu không thấy đệ nhất cao thủ Giang Bắc là Thượng Quan Ngọc cũng bị một chưởng của Chu Đằng đánh cho không toàn thây sao?

Mấy người khẽ lắc đầu thở dài.

Theo như bọn họ thấy, Diệp Viễn sẽ chết thôi.

“Tự tìm cái chết!”

Lúc này Chu Đằng đã hoàn toàn bị Diệp Viễn chọc giận.

Ông ta tức giận quát một tiếng, mang theo lửa giận ngút trời xông về phía Diệp Viễn.

Bây giờ ông ta muốn đánh tên nhãi dám nhiều lần khiêu khích mình thành một đống giấy vụn.

Chỉ thấy quả đấm này của Chu Đằng mang theo uy thế ngất trời, trực tiếp bức ép về phía đầu Diệp Viễn.

Bởi vì quả đấm của Chu Đằng sắp đạt đến mức độ cao nhất, không khí bị ma sát xuất hiện âm thanh bùng nổ.

Nhưng Diệp Viễn vẫn bình tĩnh đứng nguyên tại chỗ, thậm chí ngay cả mí mắt cũng không chớp.

Tất cả mọi người thấy Diệp Viễn đứng im tại chỗ, cho rằng Diệp Viễn bị giật mình.

“Ầm!”

Cuối cùng quả đấm của Chu Đằng đã đánh tới.

Tất cả mọi người đều theo bản năng nhắm hai mắt lại, không đành lòng thấy cảnh Diệp Viễn bị một quyền đánh bể đầu.

“A!”

Giây sau đó, một tiếng kêu thảm thiết thê lương truyền tới.

Tất cả mọi người đều mở mắt.

Điều khiến cho bọn họ cảm thấy vô cùng chấn động chính là Diệp Viễn vẫn ôm Lâm Vãn Tình, thản nhiên đứng nguyên tại chỗ.

Còn Chu Đằng ôm bả vai đã không còn cánh tay phải điên cuồng kêu thảm.

“Cái này… cái này… sau có thể chứ?”

Đám người Liễu Hạo Long kinh hãi đến mức miệng có thể nuốt được một quả trứng vịt.

Vừa rồi bọn họ đã nhìn thấy rõ ràng, một quyền của Chu Đằng còn chưa đánh đến đầu Diệp Viễn.

Bởi vì khi quả đấm của Chu Đằng cách đầu Diệp Viễn chưa đến 10cm thì đột nhiên dừng lại.

Giống như ở đó có một tấm bình phong trong suốt cản quả đấm của Chu Đằng.

Trong chớp nhoáng dừng lại, cả cánh tay phải của Chu Đằng cũng nổ tung.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ thiếu niên này là một cường giả cảnh giới Thánh Giả?”

Rất nhanh, Liễu Hạo Long đã nghĩ tới khả năng này.

Bởi vì chỉ có cường giả cảnh giới Thánh Giả mới có thể không chế nội khí trong cơ thể một cách tự nhiên.

Không bị người ngoài phát hiện, nhìn giống như người bình thường.

Cường giả chưa đạt đến cảnh giới Thánh Giả chỉ có thể bổ sung nội khí ra bên ngoài cơ thể, hình thành một tầng bình phong phòng ngự đơn giản.

Đạt đến cường giả cảnh giới Thánh Giả thì có thể tự khống chế nội khí phóng ra ngoài, tạo thành một bức bình phong phòng ngự bên ngoài.

Hơn nữa còn có thể sử dụng nội khí để lấy đầu người cách xa hàng trăm mét, giết người trong vô hình.

Nghĩ như vậy, Liễu Hạo Long liền hiểu ra.

Tầng bình phong trong suốt vừa ngăn cản quả đấm của Chu Đằng kia chắc chắn chính là bình phong phòng ngự của cao thủ cảnh giới Thánh Giả.

“Cậu… cậu… cậu chính là cường giả cảnh giới Thánh Giả!”

Trên mặt Chu Đằng đầy chấn động và sợ hãi.
Chương 84: Tin tức

Mặc dù ông ta là cảnh giới Đại Tông Sư đỉnh phong, cách cảnh giới Thánh Giả cũng chỉ kém một tấm màn giấy.

Nhưng giữa màn giấy này lại có khác biệt một trời một vực.

Diệp Viễn không thừa nhận, cũng không phủ nhận.

Diệp Viễn đương nhiên hiểu về cảnh giới của võ giả.

Bình phong che chở kia của anh thật ra là bắt chước thủ đoạn của cao thủ cảnh giới cảnh giới Thánh Giả.

Anh làm như vậy chủ yếu chính là không muốn bại lộ chuyện mình tu tiên.

Dù sao thì Diệp Viễn cảm thấy bản thân mình bây giờ quá mức nhỏ yếu, bí mật này có thể không bại lộ thì không nên bại lộ.

Lúc này, Diệp Viễn chậm rãi đi về phía Chu Đằng đang hoảng sợ.

“Bây giờ tôi lại cho ông hai lựa chọn, một là thả bố mẹ bạn gái tôi ra, tôi giữ lại mạng cho ông. Lựa chọn thứ hai chính là tôi ra tay, để ông chịu hết mọi đau đớn hành hạ!”

“Hừ, vọng tưởng, dù tôi chết tôi cũng phải dẫn tất cả các người chôn theo tôi!”

Chu Đằng biết mình không phải là đối thủ của Diệp Viễn, hôm nay chắc chắn phải chết, nhưng cho dù chết ông ta cũng phải kéo mấy người chịu tội cùng.

“Đi ra cho tao!”

Chu Đằng vung tay lên, những con cổ trùng kia điên cuồng xông về phía mọi người.

“Aiz!”

Diệp Viễn khẽ thở dài, vung tay lên, vô số kim bạc giống như nữ thần rải hoa bay ra.

Không một ngoại lệ, một một cây kim bạc đều đâm vào cổ trùng rất chuẩn xác, đóng đinh toàn bộ cổ trùng xuống đất.

“Phụt!”

Chu Đằng phun một hớp máu tươi ra ngoài, người trong nháy mắt uể oải, như sắp chết.

Vốn những con cổ trùng này được Chu Đằng dùng máu trong cơ thể nuôi dưỡng, được xem như là mạng của Chu Đằng.

Bây giờ bị Diệp Viễn tiêu hủy toàn bộ, đương nhiên Chu Đằng bị liên lụy, mạng kéo dài không được lâu.

Diệp Viễn thấy vậy, đột nhiên tiến lên túm lấy Chu Đằng.

“Bố mẹ của bạn gái tôi đâu?”

“Hắc hắc, muốn biết sao?”

Chu Đằng cười điên cuồng, đến gần bên tai Diệp Viễn nói.

“Kiếp sau đi…”

Nói xong, Chu Đằng chuẩn bị tự cắt kinh mạch, nhưng Diệp Viễn đâu dễ để ông ta như ý.

Anh vung tay lên, mấy cây kim bạc đã rơi vào cơ thể Chu Đằng.

Trong nháy mắt Chu Đằng đã mất đi năng lực khống chế cơ thể.

“Muốn tự vẫn ở trước mặt tôi hả, nằm mơ đi!”

“Bây giờ tôi cho ông thêm một cơ hội cuối cùng, nói cho tôi biết bố mẹ của bạn gái tôi đang ở đâu, tôi sẽ để ông chết sung sướng một chút, nếu không tôi sẽ cho ông lĩnh hội thứ đau đớn nhất trên thế giới này!”

Nhưng Chu Đằng lại không nói tiếng nào, thậm chí trực tiếp nhắm hai mắt lại.

“Rất tốt, hy vọng ông có thể chịu được đau đớn!”

Nói xong, Diệp Viễn thuận tay đâm kim bạc vào cơ thể Chu Đằng.

Ngay sau đó một cước trực tiếp đạp gãy chân Chu Đằng.

“A…”

Trong nháy mắt, một tiếng kêu thảm thiết thê lương phát ra từ trong miệng Chu Đằng.

Chấn động toàn bộ bầu trời đêm.

“Rắc rắc!”

Diệp Viễn lại hạ một cước xuống, đạp gãy cái chân còn lại của Chu Đằng.

“A…”

Lại là một trận kêu thảm thiết thê lương vang lên.

Lúc này không ai có thể hiểu được cảm giác đau đớn mà ông ta chịu đựng.

Mấy kim kia của Diệp Viễn đã phóng đại cơn đau của Chu Đằng lên đến trăm lần.

Cảm giác đau đớn gấp trăm lần là thế nào, giống như lúc này có người thổi một hơi về phía Chu Đằng.

Cứ như thể Chu Đằng bị một cây búa vạn cân đập vào.

Diệp Viễn đạp gãy hai chân Chu Đằng, đau đớn này không thể dùng từ ngữ nào miêu tả.

Có thể tưởng tượng, Chu Đằng đang chịu đựng nỗi đau đớn hành hạ như thế nào.

“Bây giờ muốn nói chưa?”

“Tôi… nói!”

Chịu đựng cơn đau đớn động trời, Chu Đằng vô cùng khó khăn phun ra hai chữ.

Lúc này Diệp Viễn mới rút mấy cây kim bạc từ cơ thể Chu Đằng ra.

Cơn đau đớn của Chu Đằng giảm bớt, trực tiếp ngã tê liệt trên đất, toàn thân mồ hôi ướt đẫm.

Lúc này, Chu Đằng cảm thấy Diệp Viễn chính là ma quỷ, không, còn đáng sợ hơn cả ma quỷ.

“Nói đi!”

Chu Đằng vội vàng nói: “Năm đó sau khi tôi vừa bắt bố mẹ cô ta đi thì gặp phải mấy cao thủ, bọn chúng hình như cũng muốn bắt bố mẹ bạn gái cậu, khi ấy tôi không phải đối thủ của mấy người đó, nên đã giao bố mẹ bạn gái cậu cho bọn chúng, bây giờ tôi cũng không biết cụ thể bọn chúng ở đâu?”
Chương 85: Làm người tốt thì làm đến cùng

“Những người đó là ai?”, Diệp Viễn hỏi.

Chu Đằng lắc đầu: “Tôi cũng không biết!”

Kết quả này khiến sắc mặt Lâm Vãn Tình trở nên có chút tuyệt vọng.

Vốn tưởng rằng bố mẹ ở trong tay Chu Đằng, không ngờ rằng kết quả lại như vậy.

Diệp Viễn vội vàng an ủi: “Yên tâm, bố mẹ cô bị người ta cướp đi, điều này chứng tỏ bọn họ chắc chắn vẫn còn sống, có tôi ở đây, tôi đảm bảo sẽ tìm được bố mẹ về cho cô!”

Lâm Vãn Tình gật đầu, tin tức này cũng xem như là tin tức tốt nhất.

Đã có được tin tức mong muốn, Diệp Viễn cũng không muốn ở lại nữa.

Anh chuẩn bị đưa Lâm Vãn Tình rời đi.

“Thưa cậu, xin hãy dừng bước!”

Lúc này, đám người Liễu Hạo Long cuối cùng đã phản ứng kịp, vội vàng đến trước Diệp Viễn cung kính nói.

“Đa tạ ơn cứu mạng của cậu! Xin hãy nhận của Liễu Hạo Long một lạy!”

Liễu Hạo Long nói xong liên cung kính khom người về phía Diệp Viễn.

Kẻ mạnh là vua, dù ở đâu đạo lý này vẫn mãi không thay đổi.

Mặc dù Diệp Viễn trẻ tuổi, nhưng lại là cường giả siêu cấp cảnh giới Thánh Giả, anh đáng được ông ta làm như vậy.

Huống chi hôm nay Diệp Viễn còn cứu mạng tất cả bọn họ.

“Đa tạ ơn cứu mạng của cậu!”

Đám người còn lại của Lục Phiến Môn cũng vội vàng cung kính hành lễ với Diệp Viễn.

Nhưng Diệp Viễn lại nhàn nhạt nói.

“Không cần khách khí!”

Nói xong, Diệp Viễn chuẩn bị dẫn Lâm Vãn Tình rời đi.

“Anh, anh, anh sao thế?”

Nhưng đúng lúc này, đột nhiên vang lên tiếng hô kinh hãi của Liễu Hiểu Kỳ.

Đám người Liễu Hạo Long lập tức hoảng hốt, vội vàng đi kiểm tra tình hình của cậu thanh niên đó.

Chỉ thấy cậu thanh niên kia đã hôn mê, trong miệng không ngừng có máu tươi tràn ra, giống như chỉ còn thừa lại một hơi.

Một lão giả sau khi kiểm tra xong thì trầm trọng nói với Liễu Hạo Long đang hốt hoảng.

“Đội trưởng, cậu Thiên Kỳ… không ổn rồi!”

Nghe xong, Liễu Hạo Long tê liệt ngã xuống đất, mà Liễu Hiểu Kỳ ở bên thì khóc lóc thành tiếng.

“Được rồi, nếu đã cứu các người rồi, vậy tôi sẽ làm người tốt đến cùng”.

Diệp Viễn nói xong, tiện tay cắm mấy cây kim bạc vào người Liễu Thiên Kỳ.

Liễu Thiên Kỳ vốn chỉ còn một hơi thở, hiện giờ đã hồi phục sức sống bằng tốc độ cực kỳ nhanh.

“Đây… đây…”

Nhìn thấy cảnh này, mấy lão giả khiếp sợ nói không thành lời.

Không tới ba mươi giây, Diệp Viễn vung tay lên, mấy cây kim bạc kia liền biến mất không thấy.

Gần như cùng lúc đó, Liễu Thiên Kỳ cũng mở mắt.

Lúc này, ngoại trừ cơ thể có chút yếu ớt ra, Liễu Thiên Kỳ nhìn trông không khác gì một người bình thường.

Lúc này, Liễu Hạo Long và Liễu Hiểu Kỳ mới phản ứng lại.

Liễu Hiểu Kỳ vội vàng hỏi.

“Anh, anh cảm thấy thế nào?”

“Không sao, anh cảm thấy tốt hơn nhiều rồi!”

Liễu Thiên Kỳ nói xong, anh ta liền cung kính nói với Diệp Viễn.

“Đạ tạ ơn cứu mạng của anh!”

“Một cái nhấc tay mà thôi!”

Diệp Viễn từ tốn nói, sau đó dẫn theo Lâm Vãn Tình rời đi.

Lời này khiến nội tâm đám lão giả kinh hãi, bọn họ vừa mới kiểm tra vết thương của Liễu Thiên Kỳ, toàn thân kinh mạch đứt đoạn, chắc chắn phải chết.

Nhưng Diệp Viễn chỉ cần chưa đến một phút đã cứu sống Liễu Thiên Kỳ.

Đây đúng là phương pháp thần tiên!

Nhìn bóng lưng Diệp Viễn rời đi, nội tâm bọn họ hồi lâu vẫn không thể bình tĩnh.

“Một cường giả cảnh giới Thánh Giả, tuổi còn trẻ như vậy, hơn nữa còn có y thuật nghịch thiên, người như thế nếu có thể trở thành người của Lục Phiến Môn, vậy thì tốt biết bao!”, Liễu Hạo Long lẩm bẩm.

Nhưng ông ta biết là không thể nào, cường giả cấp bậc như Diệp Viễn sẽ không dễ dàng bị bất kỳ ai quản lý.

Nhưng dù không thể kéo Diệp Viễn vào Lục Phiến Môn, vậy cũng phải tạo mối quan hệ với anh.

Dù là quan hệ qua lại thân tình cũng được, suy cho cùng cường giả trẻ tuổi, tiền đồ tương lai là không giới hạn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK