• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 126: Các phe hẹn chiến

Vốn dĩ Liễu Hạo Long hy vọng Diệp Viễn nhân cơ hội chạy trốn, đừng nhận khiêu chiến này, đến lúc đó ông ta sẽ ra mặt, giúp đỡ Diệp Viễn giải quyết chuyện này.

Liễu Hạo Long quả thật không muốn để một người trẻ tuổi như Diệp Viễn, một Thánh Giả võ đạo vừa quật khởi lại cứ thế chết thảm dưới tay của Trung Tam Dã Tường.

Hơn nữa Liễu Hạo Long cũng rõ ràng, Trung Tam Dã Tường cố ý muốn đề xuất đánh một trận sinh tử với Diệp Viễn vào lúc này.

Đây rõ ràng là muốn nhân cơ hội này để lập uy, nhân tiện thổi bùng lòng tin cho võ giả thế hệ trẻ nước Hoa Hạ.

Dù công hay tư, ông ta cũng không muốn để Diệp Viễn uổng công chịu chết.

Nhưng điều không ngờ là Diệp Viễn lại từ chối lời đề nghị của ông ta, hơn nữa anh còn trực tiếp đồng ý khiêu chiến của Trung Tam Dã Tường.

Mặc dù Liễu Hạo Long khuyên nhủ như thế nào, Diệp Viễn vẫn quyết tâm đánh một trận với Trung Tam Dã Tường.

Không biết làm thế nào, Liễu Hạo Long chỉ đành rời đi, ông ta nghĩ cách khác, xem có thể đến giúp gì Diệp Viễn hay không.

Xe của Liễu Hạo Long vừa rời đi, Sở Vân Phi lại vội vàng đi tới.

“Sao vậy?”

Nhìn thấy Sở Vân Phi mặt đầy kinh hoàng, Diệp Viễn có chút nghi ngờ.

“Anh Diệp, không xong rồi, bố tôi đã bị bắt đi!”

“Bố anh bị bắt đi? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”, Diệp Viễn càng thêm nghi ngờ.

Lúc này Sở Vân Phi mới giải thích với Diệp Viễn chuyện xảy ra khi nãy.

“Đồ đệ của Cổ Thông Thiên bảo tôi nói với anh, tám giờ tối nay sư phụ hắn - Cổ Thông Thiên sẽ thiết lập võ đài ở núi Ngọa Long Sở Châu, muốn hẹn anh đánh một trận?”

“Cổ Thông Thiên?”

“Xem ra, ông ta đến đây để báo thù cho đồ đệ của mình!”

Trong mắt Diệp Viễn có ánh sáng khẽ động, trên mặt mang theo nụ cười.

“Anh Diệp, chuyện này phải làm sao đây?”

Sở Vân Phi có chút lo lắng, trước đó anh ta vô cùng tin tưởng Diệp Viễn, nhưng bây giờ Diệp Viễn phải đối mặt với lão quái vật xếp hạng thứ mười lăm của nước Hoa Hạ nổi tiếng bao nhiêu năm nay.

Dù Diệp Viễn có mạnh bao nhiêu, e rằng cũng không phải đối thủ của Cổ Thông Thiên.

Thật ra thì nội tâm anh ta cũng không hy vọng Diệp Viễn đâm đầu vào chỗ chết, nhưng Diệp Viễn không đi thì bố anh ta, bao gồm cả người nhà anh ta nữa, e rằng cũng sẽ mất mạng.

Vì vậy, bây giờ Sở Vân Phi rất mâu thuẫn.

“Đơn giản thôi mà, tôi đi nghênh chiến, cứu bố anh về là được!”

Diệp Viễn cười nhạt.

Anh cũng muốn nhân cơ hội này hiểu rõ một chút người trong bảng xếp hạng giới võ đạo nước Hoa Hạ có thực lực thế nào.

Sau khi trấn an Sở Vân Phi, Diệp Viễn đang định ra ngoài ăn sáng, kết quả Liễu Hạo Long lại quay trở lại.

Vừa xuống xe, Liễu Hạo Long liền lo lắng nói.

“Cậu Diệp, không xong rồi, Lục Phiến Môn chúng tôi vừa nhận được thư khiêu chiến của Cổ Thông Thiên, hắn nói tám giờ tối nay cũng muốn hẹn chiến với cậu!”

“Chuyện này tôi biết rồi!”, Diệp Viễn lạnh nhạt nói.

Liễu Hạo Long sững sốt, sau đó nhìn thấy Sở Vân Phi ở đây, ông ta liền hiểu ra.

“Cậu Diệp, cậu định đi ứng chiến?”

Diệp Viễn gật đầu.

“Cậu Diệp, cậu ngốc quá, Cổ Thông Thiên này không phải người bình thường đâu, hắn là võ giả thành danh đã lâu, thực lực thậm chí cũng sánh với Trung Tam Dã Long của nước Uy!”

Trước đó một Trung Tam Dã Tường đã khiến người ta sợ hãi bất an, bây giờ lại có thêm một Cổ Thông Thiên.

Danh tiếng đứng thứ mười lăm trong bảng xếp hạng võ đạo của Cổ Thông Thiên đủ khiến cho lòng người sinh ra cảm giác bất lực.

Quả thực Liễu Hạo Long không biết lấy đâu ra tự tin, lại còn muốn cùng đánh nhau với hai người.

“Yên tâm, tôi tự có cách đánh thắng bọn họ”.

Diệp Viễn cười nhạt, ý thức muốn chiến đấu trong lòng lúc này cũng tăng lên.

“Cậu Diệp, cậu hoàn toàn có thể tránh được trận chiến, bây giờ cậu lập tức rời khỏi Sở Châu, đến lúc đó tôi có thể tùy ý tìm một lý do giúp cậu hóa giải nguy cơ lần này!”

“Cậu Diệp, bây giờ cậu còn trẻ, chờ hai năm nữa thực lực của cậu tinh tiến thêm một chút, hẹn chiến với bọn họ cũng không muộn!”

“Nam tử hán đại trượng phu, có việc nên làm có việc không nên làm, thứ gì có thể tránh được thì tránh, không gì không thể!”

Liễu Hạo Long lại giúp Diệp Viễn tìm một lý do, ông ta thật sự không muốn Diệp Viễn đâm đầu vào chỗ chết.

Theo như ông ta thấy, Diệp Viễn cố chấp muốn đánh nhau với Trung Tam Dã Tường và Cổ Thông Thiên chính là vì tuổi trẻ nông nổi, không chịu được xấu hổ.
Chương 127: Chấn động

Trước đó chỉ là một Trung Tam Dã Tường mà thôi.

Nếu như Diệp Viễn không đánh lại Trung Tam Dã Tường, đến lúc đó Lục Phiến Môn bọn họ cũng có thể ra mặt can dự vào.

Dù sao lần khiêu chiến này đều được tiến hành dưới sự giám sát và quy định của Lục Phiến Môn bọn họ.

Nhưng bây giờ cộng thêm một Cổ Thông Thiên - cường giả xếp thứ mười lăm trong bảng xếp hạng nước Hoa Hạ, Liễu Hạo Long thật sự không biết Diệp Viễn sẽ ứng phó như thế nào.

Dù Diệp Viễn có mạnh đi chăng nữa, đánh bại được Trung Tam Dã Tường, đến lúc đó còn phải đối mặt với Cổ Thông Thiên còn mạnh hơn, vậy vẫn phải chết.

“Không cần, ông cũng đã nói rồi mà, nam tử hán đại trượng phi có việc nên làm có việc không nên làm, nếu người ta đã tìm đến cửa rồi, tôi sẽ tự tiếp chiêu!”

Diệp Viễn mang đầy ý chí chiến đầu, mặt lộ vẻ ngông cuồng kiêu ngạo.

Nhắc đến, đây cũng xem như là lần đầu tiên đối mặt với kẻ địch mạnh như vậy sau khi tu luyện thuật truyền thừa Quỷ Môn.

Là kẻ địch đầu tiên, đương nhiên Diệp Viễn sẽ không rút lui.

Nếu như rút lui, vậy ắt sẽ ảnh hưởng đến đạo tâm tu hành sau này của anh.

Diệp Viễn rất tự tin, Trung Tam Dã Tường và Cổ Thông Thiên dù có liên thủ cũng sẽ không phải đối thủ của mình.

Diệp Viễn cố ý ứng chiến, Liễu Hạo Long cũng không còn cách nào.

Chỉ có thể bắt đắc dĩ lắc đầu than thở, chuẩn bị nghĩ cách khác, xem có thể giúp đỡ Diệp Viễn được gì không khi anh đánh nhau.

Nhưng đúng lúc này, điện thoại của Liễu Hạo Long lại đột nhiên vang lên.

Sau khi nhận điện thoại, sắc mặt Liễu Hạo Long lại thay đổi.

“Có phải còn có người muốn hẹn chiến không?”

Diệp Viễn bình tĩnh hỏi, vừa rồi anh đã nghe thấy nội dung trong điện thoại của Liễu Hạo Long.

“Phải, một người ở Phệ Thiên Giáo, bọn họ cũng muốn hẹn chiến với cậu”.

“Thú vị!”, Diệp Viễn cười lạnh một tiếng.

Cảm giác những người này đã hẹn nhau xong xuôi, tối nay cùng hẹn chiến với mình.

Dường như Diệp Viễn đã nhìn thấy một vài âm mưu.

Nhưng ở lực lượng tuyệt đối trước mặt, tất cả âm mưu quỷ kế cũng chỉ là con hổ giấy mà thôi.

Thậm chí, Diệp Viễn hy vọng người hẹn chiến với mình càng nhiều càng tốt, thực lực càng mạnh cũng được.

Như vậy anh có thể đề thăng cảnh giới của mình nhanh hơn.

“Nếu đã như vậy thì tối nay sẽ đấu một trận sảng khoái!”

Vẻ mặt Diệp Viễn bình tĩnh, ánh mắt lóe sáng.

Hơn nửa giờ sau.

Tin tức ba người Trung Tam Dã Tường, Phệ Thiên Giáo, Cổ Thông Thiên hẹn chiến Diệp Viễn giống như mọc cánh, nhanh chóng truyền khắp Sở Châu.

Sau khi các võ giả Sở Châu biết được tin tức này, bọn họ đều khiếp sợ.

Cũng càng bàn tàn sôi nổi.

“Trời ạ, cao thủ Cổ Thông Thiên mười năm nay không màng thế sự đã xuống núi rồi”.

“Đúng vậy, Cổ Thông Thiên mấy chục năm trước đã là cao thủ nổi tiếng, hôm nay ông ta lại xuống núi hẹn chiến với một tên nhãi không rõ tên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Nghe nói người đó tên là Diệp Viễn, đánh bị thương đệ tử quan môn của Cổ Thông Thiên là Cổ Hạo Nam, cho nên Cổ Thông Thiên này mới xuống núi huấn luyện tên nhãi Diệp Viễn này!”

“Thì ra là như vậy! Cái tên nhãi Diệp Viễn kia há chẳng phải sẽ trở thành vong hồn dưới tay Cổ Thông Thiên sao!”

“Chắc chắn rồi, Cổ Thông Thiên là nhân vật nào chứ, đây chính là cao thủ siêu cấp xếp thứ mười năm trong bảng xếp hạng cao thủ nước Hoa Hạ, Diệp Viễn này cũng chỉ là một tên vô danh tiểu tốt không có tiếng tăm mà thôi!”

“Cổ Thông Thiên trừng trị hắn chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay”.

“Vậy Cổ Thông Thiên muốn hẹn chiến với Diệp Viễn là để báo thù cho đồ đệ, nhưng tại sao Trung Tam Dã Tương và Phệ Thiên Giáo lại muốn hẹn chiến với Diệp Viễn?”

Có người lại đưa ra một nghi vấn mới.

Đồng thời cũng có càng nhiều người tò mò, rốt cuộc Diệp Viễn này là ai.

Tại sao có thể khiến cho người đứng đầu thế hệ trẻ nước Uy - Trung Tam Dã Tường, Cổ Thông Thiên xếp thứ mười lăm trong bảng xếp hạng võ giả nước Hoa Hạ và Phệ Thiên Giáo thần bí kia cùng nhau liên hiệp hẹn chiến.

“Diệp Viễn này rõ ràng là một kẻ điên mà”, có người đáp.

“Sai rồi, Diệp Viễn không phải kẻ điên, Diệp Viễn chính là một cao thủ siêu cấp”, có người lập tức phản bác.
Chương 128: Tin đồn

“Nghe đồn người này nửa năm trước hoành hành ngang ngược ở nước Uy, đánh bại vô số cao thủ của nước Uy này, cuối cùng còn ngủ với người phụ nữ của Trung Tam Dã Tường”.

“Mà khi đó Trung Tam Dã Tường đang bế quan nên không biết chuyện này!”

“Mà thời gian gần đây, Trung Tam Dã Tường xuất quan, nhưng phát hiện người phụ nữ của mình lại mang thai, lúc này mới biết mình đã bị Diệp Viễn cắm sừng”.

“Cho nên Trung Tam Dã Tường liền tới nước Hoa Hạ tìm Diệp Viễn quyết chiến, cứu vãn mặt mũi của mình”.

“Không thể nào, Diệp Viễn phách lối vậy sao?”

“Đương nhiên, Diệp Viễn có thể nói là tấm gương của thế hệ tôi mà!”

“Nhưng người này phách lối như vậy, sao tôi chưa từng nghe nói đến danh tiếng của hắn?”

“Vì anh quá quê mùa đấy!”

...

Suy đoán liên quan đến thân phận của Diệp Viễn nhanh chóng lưu truyền ra thành các loại phiên bản.

Hơn nữa xuyên tạc ngày càng không chính đáng.

Đương nhiên những tin đồn này cũng chỉ có thể lừa gạt những người không hiểu nguyên nhân thật sự trong đó.

Người hiểu nguyên nhân thật ra đều biết rõ, Cổ Thông Thiên báo thù cho đồ đệ.

Trung Tam Dã Tường thì báo thù cho em trai, còn Phệ Thiên Giáo rất thân thiết với Trung Tam Dã Tường, giúp đỡ anh ta cũng không có gì lạ.

Đương nhiên vẫn còn có thứ khiến người ta kỳ quái, chính là tại sao ba người này lại đồng thời đến khiêu chiến Diệp Viễn.

Các loại suy đoán lại nhiều vô số kể.

Tóm lại, bây giờ các loại tin tức bay đầy trời.

Thật thật giả giả, khó mà phân biệt.

Rất nhanh có người đã mở ra cá cược, tỷ lệ cược đạt đến con số đáng kinh ngạc là một cược mười.

Mặc dù rất nhiều người tin vào các loại tin đồn nói Diệp Viễn là một cao thủ siêu cấp, nhưng khi đặt tiền cược, tất cả mọi người đều rất thống nhất.

Đó chính là tất cả mọi người đều đặt cược Cổ Thông Thiên thắng.

Tóm lại, bây giờ không có một ai coi trọng Diệp Viễn, cảm thấy đám người Cổ Thông Thiên ắt sẽ thắng anh.

Đương nhiên, cũng có người cảm thấy Diệp Viễn tinh thần can đảm, dám một mình nghênh chiến với nhiều người như vậy.

Bởi vì buổi tối núi Ngọa Long Sở Châu sắp xảy ra đại chiến, vô số người đều chạy đến núi Ngọa Long, muốn xem trận chiến ngày hôm nay.

Còn có các phương tiện truyền thông cũng đến núi Ngọa Long trước, muốn truyền hình trực tiếp và đưa tin về trận đại chiến tối nay.

Kết quả dẫn đến toàn bộ núi Ngọa Long chật kín người. Để phòng ngừa xảy ra bất ngờ.

Người của Lục Phiến Môn bảo vệ núi Ngọa Long giống như thùng sắt, không ai được phép leo núi khi chưa được phép.

Màn đêm buông xuống nhanh chóng, cách tám giờ tối còn có hơn nửa tiếng, Diệp Viễn chuẩn bị xuất phát.

Chỉ là vừa ra cửa lại phát hiện Thiên Thập Nhất và Hàn Phong đến.

Hai người đã nghe nói đám người Cổ Thông Thiên muốn đánh một trận với Diệp Viễn, bọn họ lo lắng một mình Diệp Viễn khó có thể ứng phó, nên vội vàng từ Giang Châu chạy tới, muốn cùng đương đầu với Diệp Viễn.

“Hai người không cần lo lắng cho an nguy của tôi, nếu như tôi không có tự tin, đương nhiên sẽ không chấp nhận khiêu chiến này!”

Diệp Viễn biết hai người lo lắng cho an nguy của anh, điều này khiến trong lòng Diệp Viễn rất cảm động.

Nhưng Diệp Viễn vẫn từ chối yêu cầu hai người muốn cùng đương đầu với anh.

Bởi vì thực lực của hai người bọn họ bây giờ không mạnh, đối phó với một võ giả bình thường thì được, nhưng đối phó với cao thủ như Cổ Thông Thiên thì vẫn có chút chênh lệch.

Hơn nữa Hàn Phong còn có vết thương trên người, Diệp Viễn sẽ càng không để bọn họ mạo hiểm.

Hơn nữa, bây giờ thân phận hai người đặc biệt, đồng hành với anh khó tránh khỏi sẽ bị người ta nhận ra.

Sau khi để Hàn Phong và Thiên Thập Nhất rời đi, Diệp Viễn một mình đến núi Ngọa Long.

Đến trước một quảng trường núi Ngọa Long, Diệp Viễn có chút khiếp sợ.

Bởi vì toàn bộ quảng trường khắp nơi đều là người, tất cả mọi người đều thảo luận kịch liệt về trận chiến sắp xảy ra trên núi. Đọc Full tại TruyenOnl.com

Nội dung thảo luận vẫn không có gì khác biệt với nội dung lan truyền ở Sở Châu ngày hôm nay.

Vẫn là chuyện đám người Cổ Thông Thiên lợi hại như thế nào, sẽ đánh bại Diệp Viễn trong mấy chiêu.

Cùng với một vài lời đồn liên quan đến thân phận của Diệp Viễn.

Diệp Viễn dừng chân, sau khi nghe một hồi những tin đồn mấy người này nói về mình.

Anh không nhịn được bật cười khanh khách, mất đi hứng thú.
Chương 129: Gặp lại Thẩm Tiểu Tiểu

“Anh Diệp, anh cũng đến đây xem cao nhân quyết chiến?”

Lúc Diệp Viễn chuẩn bị leo núi, sau lưng đột nhiên truyền đến một giọng nói giòn giã.

Diệp Viễn quay đầu, nhìn thấy Thẩm Tiểu Tiểu mặt đầy mừng rỡ đứng sau lưng Diệp Viễn.

Hôm nay Thẩm Tiểu Tiểu ăn mặc hết sức đơn giản, chắc là trời nóng quá, cũng có thể ở đây người đông, sắc mặt Thẩm Tiểu Tiểu đỏ bừng, tràn đầy mồ hôi, nhìn cực kỳ xinh đẹp.

“Đúng vậy!”, Diệp Viễn gật đầu, lại hỏi.

“Cô cũng tới đây xem quyết chiến?”

Thẩm Tiểu Tiểu cũng vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, vốn dĩ chúng tôi đã lên đến sườn núi rồi, nhưng không biết làm sao đột nhiên thông báo phong tỏa núi, chúng tôi lại đi xuống! Đúng là tức chết mà!”

Thẩm Tiểu Tiểu có chút khó chịu giơ quả đấm, trông vô cùng hoạt bát đáng yêu.

“Tiểu Tiểu, sao cậu cứ chạy lung tung thế, hại chúng tôi tìm cậu mãi!”

Lúc này lại một giọng nói truyền tới, bạn thân của Thẩm Tiểu Tiểu là Tôn Lăng Tuyết và Vương Văn Quân thở hồng hộc chạy tới.

“Ơ, anh Diệp cũng ở đây à?”

Hôm qua ở buổi đấu giá, sau khi nhìn thấy cảnh Diệp Viễn dọa gia chủ ba nhà Lưu - Vương - Hồ sợ đến mức phải quỳ xuống cầu xin tha thứ.

Bọn họ biết Diệp Viễn chắc chắn là một người có thân phận và bối cảnh.

Sau đó, trong buổi đấu giá, Diệp Viễn ngồi vào phòng VIP số một, hơn nữa còn tốn cái giá một trăm triệu đấu giá thảo dược theo như bọn họ thấy chẳng có chút tác dụng gì.

Càng xác nhận được suy đoán của bọn họ.

Vì vậy, thái độ của bọn họ cũng ngày càng cung kính với Diệp Viễn.

Diệp Viễn khẽ gật đầu với hai người, xem như là lời chào hỏi.

“Lăng Tuyết, sao các cậu cũng tới đây?”, Thẩm Tiểu Tiểu hỏi.

Tôn Lăng Tuyết liếc nhìn Diệp Viễn rồi mới nói: “Anh Tô Minh vừa tìm được chị họ và ông ngoại anh ấy, chị họ và ông ngoại có vé vào cửa leo núi, nói có thể mang theo đi lên núi xem trận quyết chiến, bảo chúng tôi mau qua đó!”

“Thật sao, tốt quá!”

Thẩm Tiểu Tiểu lập tức hưng phấn hét lên.

Hôm nay cô ta nghe được tin đồn, nghe xong nội tâm cô vô cùng dâng trào, nóng lòng muốn xem trận chiến đấu giữa các võ giả sẽ lợi hại như thế nào.

“Anh Diệp, chúng ta cùng đi chứ?”

Diệp Viễn cũng không từ chối, vốn dĩ anh cũng phải lên núi.

Thấy Thẩm Tiểu Tiểu lại muốn kéo Diệp Viễn đi cùng, điều này khiến Tôn Lăng Tuyết và Vương Văn Quân có chút không biết nên làm thế nào cho phải.

Bọn họ đều rõ, bây giờ Thẩm Tiểu Tiểu đang vô cùng u mê và sùng bái Diệp Viễn, mà Thẩm Tiểu Tiểu lại người Tô Minh đang theo đuổi.

Nếu Thẩm Tiểu Tiểu thật sự mang Diệp Viễn qua, sợ rằng Tô Minh sẽ tức giận.

Nhưng bọn họ đều không thể đắc tội nổi với hai bên, cũng không dám đuổi Diệp Viễn đi, bọn họ bất đắc dĩ chỉ có thể để mặc cho Thẩm Tiểu Tiểu dẫn Diệp Viễn đi cùng.

Rất nhanh, mấy người đã đến cửa vào cáp treo cách đó không xa.

Bởi vì hôm nay người tràn vào núi Ngọa Long quá đông, sợ xảy ra chuyện nguy hiểm, Lục Phiến Môn và cơ quan chức năm Sở Châu hợp tác với nhau, phong tỏa toàn bộ núi Ngọa Long.

Chỉ một vài người trong võ đạo, hoặc một vài người được mời đến mới có tư cách ngồi cáp treo xem trận chiến.

Lúc này, cửa cáp treo có một người đang đứng, chính là Tô Minh.

Khi Tô Minh nhìn thấy Diệp Viễn đi theo bên cạnh Thẩm Tiểu Tiểu, sắc mặt anh ta đột nhiên thay đổi, trong mắt thoáng qua một tia khói mù.

Chuyện ở buổi đấu giá ngày hôm qua đã khiến Tô Minh cực kỳ khó chịu.

Vốn dĩ muốn để mấy tên nhà giàu kia thay mình dạy dỗ Diệp Viễn một trận, cho anh biết rằng người phụ nữ của Tô Minh không phải ai có thể đụng phải.

Nhưng kết quả mấy người kia lại bị Diệp Viễn trừng trị, hơn nữa sau khi ba gia tộc lớn Lưu - Vương - Hồ đến lại còn quỳ xuống xin lỗi Diệp Viễn.

Mặc dù nội tâm khó chịu cực độ, nhưng vì Thẩm Tiểu Tiểu ở trước mặt, anh ta cũng không tiện phát tác.

Còn phải giả bộ bình tĩnh đi đến trước mặt Thẩm Tiểu Tiểu.

“Tiểu Tiểu, em vừa đi đâu vậy, anh lo lắng quá!”

“Em gặp được anh Diệp nên qua chào hỏi!”, Thẩm Tiểu Tiểu bình tĩnh trả lời.

Lúc này, Tô Minh mới làm bộ như nhìn thấy Diệp Viễn, mặc dù nội tâm vô cùng khó chịu.

Nhưng vẫn bình tĩnh chào hỏi Diệp Viễn như bình thường.

“Anh Diệp cũng đến xem quyết chiến à?”
Chương 130: Khoác lác

Diệp Viễn cười híp mắt nhìn vẻ giả bộ bình tĩnh của Tô Minh, anh khẽ gật đầu.

“Đúng!”

Tô Minh không dám nhìn thẳng vào mắt Diệp Viễn, bởi vì ánh mắt của Diệp Viễn giống như có ma lực.

Nhất là vừa nhìn vào anh, Tô Minh cảm thấy mình giống như bị nhìn thấu.

Không để ý đến Diệp Viễn nữa, Tô Minh lại bắt đầu nhắc đến chuyện lát nữa sẽ lên núi xem cuộc chiến.

Dường như Thẩm Tiểu Tiểu vô cùng yêu thích chuyện của giới võ đạo, giống như em bé tò mò, liên tục đặt câu hỏi.

Nhất là khi nghe thấy Tô Minh nói ông nội và chị họ anh ta cũng là người trong võ đạo, trong mắt cô ta đều tỏa ra ánh sáng.

Mà Tô Minh nhìn thấy Thẩm Tiểu Tiểu kích động như vậy, anh ta lại càng đắc ý.

Anh ta bắt đầu kể một vài chuyện mình biết về giới võ đạo cho Thẩm Tiểu Tiểu nghe.

Giống như anh ta là đại năng trong giới võ đạo.

Dưới sự khoe khoang của Tô Minh, Thẩm Tiểu Tiểu càng thêm tò mò về chuyện trong giới võ đạo.

“Tô Minh, ông ngoại và chị họ anh bao giờ tới thế!”

Thẩm Tiêu Tiêu kích động đến mức không thể chờ đợi được thêm nữa muốn đi xem trận chiến giữa võ giả trong giới võ đạo.

“Sắp đến rồi!”

Tô Minh vừa dứt lời, một chiếc xe Mercedes dừng trước cửa.

Một lão giả mặc bộ đồ Đường màu vàng từ trên xe bước xuống, nhìn có chút phong thái thần tiên.

Cùng một cô gái trẻ tuổi mặc đồ luyện công màu đen, vẻ mặt đầy cao ngạo.

Hai người này không ai khác chính là ông ngoại Hứa Xương Thịnh và chị họ Hứa Gia Di của Tô Minh.

Diệp Viễn liếc mắt liền nhìn ra, hai người này quả thật chính là võ giả, chỉ là thực lực của hai người yếu đến đáng thương.

Lão giả chỉ là Võ Giả trung cấp, nội khí trong cơ thể lại ít đến đáng thương, võ giả cấp bậc này, một đầu ngón tay của Diệp Viễn cũng có thể nghiền chết.

So với lão giả, cô gái kiêu ngạo kia thực lực cũng xem như miễn cưỡng có thể nhìn được, đạt đến cảnh giới Võ Giả đỉnh phong cao cấp, chỉ thiếu một bước là tiến vào cảnh giới Tông Sư.

Vừa rồi nghe Tô Minh nói ông ngoại và chị họ Tô Minh lợi hại và địa vị siêu nhiên như thế nào ở giới võ đạo.

Bây giờ nhìn lại, Tô Minh này chỉ khoác lác trước mặt Thẩm Tiểu Tiểu mà thôi.

Thấy hai người xuống xe, Tô Minh vội vàng phóng như điên qua đó.

“Ông ngoại, chị họ, mọi người đến rồi!”

“Ừ!”

Hai người chỉ bình thản gật đầu với Tô Minh, sau đó đi về phía cáp treo.

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Viễn không khỏi có chút buồn cười, chị họ và ông ngoại của Tô Minh này dường như không để ý đến anh ta.

Tô Minh cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, vội vàng giải thích với mấy người Thẩm Tiểu Tiểu.

“Ông ngoại và chị gái anh đều là người trong võ đạo, khó tránh khỏi có chút kiêu ngạo!”

Mấy người Thẩm Tiểu Tiểu không hiểu tình hình, nghe Tô Minh nói vậy cũng tin là thật.

“Đi thôi, cáp treo sắp lên đường rồi, chúng ta mau đi vào!”

Nhìn thấy ông ngoại và chị họ bước vào cáp treo, Tô Minh vội vàng nói với Thẩm Tiểu Tiểu.

Ngay sau đó lại quay đầu nói với Diệp Viễn.

“Anh Diệp, anh cũng đi cùng chứ”.

Lần này Tô Minh cũng không từ chối dẫn Diệp Viễn theo, ngược lại còn chủ động mời Diệp Viễn theo bọn họ lên núi xem cuộc chiến.

Thông qua chuyện tối qua, Tô Minh biết rõ thân phận Diệp Viễn không bình thường.

Mà hôm nay từ trong miệng Tôn Lăng Tuyết và Vương Văn Quân anh ta biết được, tối qua Diệp Viễn đã tốn một trăm triệu tiền vốn để đấu giá một loài thực vật chẳng có ích gì.

Điều này khiến anh ta hiểu ra, Diệp Viễn này khả năng chính là một tên nhà giàu mới nổi từ vùng khác tới.

So với gia tộc lớn nội tình thâm hậu và truyền thừa mấy đời như bọn họ vẫn có khác biệt rất lớn.

Hơn nữa hôm nay ông ngoại và chị gái của anh ta cũng ở đây, anh ta chuẩn bị lợi dụng cơ hội ngàn năm hiếm gặp này để cho Diệp Viễn thấy được chút lợi hại của anh.

Cho Diệp Viễn hiểu được chênh lệch giữa người bình thường và võ giả.

Đương nhiên, nhiều hơn là anh ta muốn thể hiện trước mặt Thẩm Tiểu Tiểu.

Diệp Viễn cũng không từ chối, thản nhiên đi theo mấy người Tô Minh vào cáp treo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK