• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 241: Thu chút lãi

Vốn dĩ Diệp Viễn định thăm dò đảo Quỷ Môn xong sẽ chuẩn bị thế lực hùng mạnh quay về thủ đô, báo mối thù sâu đậm năm đó.

Nhưng không ngờ lại bị phái Bát Kỳ và đoàn hiệp sĩ phục kích, cuối cùng dẫn đến điện Thiên Thánh gần như bị diệt môn.

Diệp Viễn cũng vì vậy mà lưu lạc đến Giang Châu, lúc này mới có chuyện về sau.

Sau khi hồi phục trí nhớ, Diệp Viễn dự định chờ đến lúc mình mạnh mẽ có thể càn quét mọi thứ, anh sẽ tiến quân đến thủ đô, báo mối thù sâu đậm năm đó.

Nhưng không ngờ người của nhà họ Tiêu hôm nay lại tìm đến trước một bước.

Một lần nữa nhìn kẻ thù năm đó, khóe miệng Diệp Viễn đột nhiên lộ ra tia cười nhạt.

“Năm mười lăm tuổi đó, nhà họ Tiêu khiến nhà tôi tan cửa nát nhà, khiến tôi không nơi nương tựa rời khỏi thủ đô, tôi còn chưa đi tìm các người, vậy mà các người còn tự mình dâng đến cửa, vậy thì tôi sẽ thu lại chút lãi trước”.

Nói xong, Diệp Viễn hừ lạnh rồi biến mất.

Trước biệt thự, Á Bá mặt đầy ngạo nghễ đứng trước cửa biệt thự, lúc chuẩn bị mở miệng.

Đột nhiên cảm thấy sặc mùi nguy hiểm ập đến.

Giây tiếp theo, ông ta liền nhìn thấy trước mắt xuất hiện một bóng người.

Một quả đấm to như bao cát mang theo sức mạnh vạn quân tấn công về phía ông ta.

Sắc mặt Á Bá thay đổi kịch liệt, bởi vì ông ta có thể cảm nhận thấy một quyền này mang theo sức mạnh khủng khiếp, chưa chắc ông ta có thể đỡ được.

Ông ta thấy, nếu như mình có thể đỡ được một quyền này, kết quả chỉ có một, đó chính là chết!

Ông ta muốn lùi, nhưng đột nhiên phát hiện cơ thể nặng như núi.

Xung quanh không biết từ bao giờ lại có một luồng khí tức khủng khiếp khiến ông ta hít thở khó khăn, lại còn giam ông ta lại.

“Ầm!”

Quả đấm của Diệp Viễn giống như sao chổi đụng địa cầu, hung hăng đập vào ngực Á Bá.

Trong nháy mắt, một chiếc ngọc bội nổ ầm ầm trước ngực Á Bá, bên ngoài cơ thể Á Bá nhanh chóng ngưng kết thành một bình phong màu vàng.

Phút chốc, một luồng kình khí khủng khiếp vô hình lấy Á Bá làm trung tâm, ầm ầm tản ra bốn phía.

Chỗ kình khí đi qua, gạch đá dưới đất tung bay, cây cối xung quanh liên tục bị bật gốc.

Giống như lựu đạn nổ.

Á Bá ở nơi trung tâm trực tiếp bị hất văng ra ngoài.

Mặc dù pháp khí phòng ngự trong ngực đã giúp ông ta ngăn cản một quyền kia của Diệp Viễn, hóa giải sức mạnh khủng khiếp như đào núi lấp biển.

Nhưng lực phản chấn mạnh mẽ và lực trùng kích to lớn cũng không phải thứ ông ta có thể tiếp nhận.

Sau khi Á Bá rơi xuống đất, không còn vẻ mặt ngạo nghễ trước kia.

Một tiếng ‘oa!’ vang lên.

Á Bá kêu rên một tiếng, lại phun ra một hớp máu tươi, sắc mặt trở nên tái nhợt.

“Sao có thể chứ?”

Lúc này, Á Bá không thể tin nổi nhìn Diệp Viễn thản nhiên đứng tại chỗ, nội tâm nổi lên sóng gió kinh hoàng.

Ông ta vốn tưởng rằng Diệp Viễn chỉ là một đại sư khổ luyện cảnh giới Thánh Giả mà thôi.

Nhưng sau khi lĩnh hội một quyền vừa rồi của Diệp Viễn.

Ông ta biết ông ta nghĩ lầm rồi, Diệp Viễn không phải đại sư khổ luyện bình thường, rất có thể anh đã đạt đến trên cảnh giới Thánh Giả.

Á Bá chưa từng thấy qua một đại sư khổ luyện trên cảnh giới Thánh Giả.

Đồng thời ông ta cũng đã hiểu ra, tại sao những người trong gia tộc ẩn thế kia không truyền tin tức đến, rất có khả năng đã bị Diệp Viễn giết rồi.

Ngay lúc Á Bá đang ngẩn ra, Diệp Viễn không đứng im nữa, một quả đấm đột nhiên đánh tới.

Không có bất kỳ thay đổi gì, cứ như vậy đánh thẳng về phía ngực Á Bá, kèm theo một luồng sức mạnh dễ như bỡn chưa từng có từ trước đến nay.

Á Bá cách Diệp Viễn có mười mấy mét, lúc này lại cảm nhận rõ ràng sức mạnh khủng khiếp trên quả đấm của Diệp Viễn.

Đồng thời, lại có một luồng kình khí vô hình phong tỏa quanh người ông ta, giống như muốn giam ông ta ngay tại chỗ.

Lần này, Á Bá sẽ không ngồi chờ chết nữa.
Chương 242: Á Bá chết

“Ngưng!”

Chỉ nghe thấy Á Bá quát lớn một tiếng, kình khí toàn thân sôi trào, lòng bàn tay lại ngưng kết ra một ngọn lửa màu vàng, ngọn lửa vàng này rất nhanh được huyễn hóa thành một thanh trường kiếm màu vàng.

Trường kiếm dài đón gió, chưa đến một giây lại biến thành một thanh cự kiếm màu vàng khoảng hơn năm mét, trên thân kiếm tản ra khí tức khủng khiếp.

Lúc này, Á Bá chìa tay túm lấy thanh cự kiếm màu vàng.

Đột nhiên càn quét ra.

Kình khí vô hình áp chế xung quanh cơ thể ông ta trong nháy mắt bị một kiếm đánh tan.

Mà lúc này, Diệp Viễn cũng đã xông tới.

Quả đấm lớn như bao cát giống như đại bác bắn ra khỏi nòng, mang theo sức mạnh hủy diệt tất cả, đập về phía ngực Á Bá.

“Đi!”

Á Bá lạnh lùng quát một tiếng, nội khí toàn thân đột nhiên tăng vọt, cự kiếm trong tay tỏa ra kim quang đại thịnh, ngang nhiên bổ về phía quả đấm của Diệp Viễn.

Đối mặt với cự kiếm màu vàng bổ tới, Diệp Viễn vẫn không hề né tránh, tiến về phía trước.

“Tự tìm cái chết!”

Nhìn thấy cảnh tượng này, Á Bá khinh thường cười một tiếng.

Một kiếm này của ông ta chính là chiêu thức mạnh nhất lĩnh ngộ được sau khi thăng tiến Võ Vương, hơn nữa ông ta còn rót hơn phân nửa nội khí trong cơ thể vào nó.

Dù những cường giả siêu cấp nằm trong top năm bảng xếp hạng Hoa Hạ khi nhìn thấy một kiếm vô cùng thăng hoa của ông ta, bọn họ cũng không dám đón đỡ.

Người trước mặt này mặc dù luyện công phu mạnh đến nghịch thiên, nhưng đối mặt với một kiếm này.

Á Bá tự tin, đối phương dù không chết cũng sẽ mất đi một cánh tay.

“Ầm!”

Một tiếng vang thật lớn, quả đấm của Diệp Viễn và cự kiếm màu vàng kia hung hăng đập vào nhau.

Nhưng cánh tay của Diệp Viễn không bị cự kiếm màu vàng chém gãy như ông ta tưởng tượng.

Ngược lại, cự kiếm màu vàng sắc bén kia run rẩy kịch liệt, vỡ vụn từng tấc.

“Hừm, món đồ chơi của bọn trẻ con mà đòi ngăn cản được tôi!”

Diệp Viễn hừ lạnh, mang theo vẻ giễu cợt và khinh thường trên mặt.

“Sao có thể chứ?”

Á Bá ngơ ngác, một chiêu mạnh nhất của ông ta, thậm chí còn không ngăn cản được Diệp Viễn nổi một giây.

Lúc này, quả đấm của Diệp Viễn cũng không đình trệ, mang theo sức mạnh dời núi lấp biển, đánh về phía ngực Á Bá.

“Ầm!”

Một tiếng vang, quả đấm của Diệp Viễn hung hãn rơi trên ngực Á Bá.

Không có gì bất ngờ, cơ thể của Á Bá bị một quyền của Diệp Viễn đánh cho không thừa mảnh vụn nào.

Sau khi vừa giải quyết được Á Bá, điện thoại của Diệp Viễn đột nhiên lại vang lên.

Điện thoại vừa kết nối liền truyền đến giọng nói vô cùng lo lắng của Lâm Vỹ Phong.

“Cậu Diệp, xin cứu mạng, con trai tôi bị người ta đánh trọng thương, bây giờ vô cùng nguy cấp!”

“Ở đâu?”

“Nhà hàng Tinh Huy!”

“Tôi biết rồi, lập tức tới ngay!”

Mấy phút sau, Diệp Viễn đã xuất hiện ở nhà hàng Tinh Huy.

Vừa vào nhà hàng, phát hiện toàn bộ nhà hàng Tinh Huy đều trở nên lộn xộn.

Vô số nhân viên phục vụ và vệ sĩ nhà hàng đều bị ngã xuống đất rất thê thảm.

Lâm Vạn Phi còn thảm hại hơn, xương cốt toàn thân gần như gãy vụn, hơn nữa người cũng chỉ còn thừa hơi thở.

Nhìn thấy tình hình, Diệp Viễn lập tức nhét một viên đan dược trị thương vào trong miệng Lâm Vạn Phi, đồng thời cắm kim bạc lên người anh ta.

“Ai làm vậy?”

Diệp Viễn rất tò mò, nhà họ Lâm chính là gia tộc hàng đầu Giang Châu, vậy mà lại có người dám đập phá địa bàn của nhà họ Lâm.

Hơn nữa còn đánh Lâm Vạn Phi nặng như vậy.

Lâm Vĩ Phong vội vàng nói: “Là Ngọc Lâm Phong dẫn theo hai người từ thủ đô gây ra!’

Thật ra thì ông ta cũng vừa nhận được tin tức liền chạy tới, chỉ là khi ông ta đến, kẻ hành hung đã rời khỏi đây.

Bởi vì con trai Lâm Vạn Phi đang gặp nguy hiểm đến tính mạng, ông ta không kịp đi tìm kẻ hành hung kia, mà gọi điện nhờ Diệp Viễn giúp đỡ trước.

“Người ở thủ đô?”

“Nhà họ Tiêu!”

Trong nháy mắt, Diệp Viễn liền nghĩ đến người ở thủ đô là ai, nhất định chính là người của nhà họ Tiêu.
Chương 243: Bị đánh

Đúng lúc này, điện thoại của Diệp Viễn lại reo lên.

Thư ký của Liễu Khánh Phi đột nhiên gọi điện cho anh.

“Anh Diệp, anh mau đến công ty dược liệu Liễu Thị một chuyến đi, có người đến công ty ép chúng tôi giao đơn thuốc ra, đồng thời còn đánh anh Phạm và anh Thẩm bị thương”.

Nghe vậy, sắc mặt Diệp Viễn lạnh lẽo.

“Nhà họ Tiêu, đây chính là do các người ép tôi!”

Sau khi cúp máy, Diệp Viễn liền chạy đến công ty dược liệu Liễu Thị.

Lúc này, cửa công ty dược liệu Liễu Thị đang có một đám người vây quanh.

Những người này phần lớn đều là người phụ trách các gia tộc lớn vùng bản địa Giang Châu.

Bọn họ cũng nhận được điện thoại thư ký của Liễu Khánh Phi gọi đến, lập tức tới tiếp viện cho Liễu Khánh Phi.

Dù sao những đơn thuốc Diệp Viễn điều chế đã dẫn đến phản ứng cực lớn trên thị trường, các gia tộc ở Giang Châu cũng ăn được tiền hoa hồng.

Bây giờ có người đến cướp đơn thuốc thần kỳ giúp bọn họ kiếm được bộn tiền, làm sao bọn họ có thể ngồi im không quan tâm chứ.

Trong đám người còn có một nam một nữ đứng ngạo nghễ.

Hai người này không ai khác chính là Tiêu Thiến Thiến và Thượng Quan Thiên Thần.

Lúc này, gia chủ nhà họ Ngô ở Giang Châu mặt đầy giận dữ nhìn chằm chằm Thượng Quan Thiên Thần và Tiêu Thiến Thiến.

“Hai vị, lần này các người đến muốn chúng tôi giao ra đơn thuốc, điều này có vẻ cũng không coi người Giang Châu chúng tôi ra gì!”

Một đám người thuộc các gia tộc lớn ở Giang Châu cũng phẫn nộ nhìn ba người.

Đối mặt với vây quanh bốn phía của các gia chủ nhà giàu ở Giang Châu, nếu là người bình thường, e rằng sớm đã bị dọa cho són đái.

Nhưng khi Thượng Quan Thiên Thần và Tiêu Thiến Thiến đối mặt với những người này, bọn họ giống như nhìn kiến hôi.

Gia chủ nhà họ Ngô vừa nói xong.

Chỉ nghe thấy ‘bốp’ một tiếng!

Một cái tát của Thượng Quan Thiên Thần giáng lên mặt gia chủ nhà họ Ngô.

Gia chủ nhà họ Ngô trực tiếp bị cái tát này đánh bay, ngã lăn xuống đất, phun ra một ngụm lớn máu tươi, kèm theo răng trắng đầy miệng.

Thượng Quan Thiên Thần mặt đầy kinh thường nói.

“Ông là cái thá gì mà dám uy hiếp tôi!”

Gia chủ nhà họ Ngô bị đánh, mặt xấu hổ kèm theo tức giận.

Người của gia tộc khác có mặt ở đây cũng giận dữ.

Thượng Quan Thiên Thần này tát vào mặt gia chủ nhà họ Ngô ngay trước mặt tất cả mọi người, chẳng khái nào cũng tát vào mặt bọn họ.

Nhìn thấy bọn họ giận dữ, Thượng Quan Thiên Thần cười lạnh.

“Sao hả? Muốn ra tay?”

Nói xong, khí thế trên người anh ta mở hết, ở đây đều là người bình thường, làm sao có thể chịu nổi sức mạnh võ giả của Thượng Quan Thiên Thần này.

Mọi người lập tức bị sức mạnh này ép cho mặt trắng bệch, cơ thể không tự chủ được liền quỳ xuống.

“Cậu Thượng Quan, cô Tiêu, cơn gió nào thổi hai người đến đây vậy?”

Lúc này, một giọng nói đột nhiên truyền đến.

Liễu Khánh Phi đẩy đám người ra, mặt mày tươi cười bước vào.

Liễu Khánh Phi đang làm việc bên ngoài, đột nhiên nhận được điện thoại của thư ký.

Nói có người đến cửa gây chuyện, không chỉ đánh Thẩm Tư Phàm và Phạm Thống, lại còn uy hiếp bọn họ giao đơn thuốc ra.

Điều này khiến Liễu Khánh Phi rất khó chịu, có người dám đến cửa gây chuyện.

Ông ta liền chạy về, vốn dĩ tưởng rằng người tìm đến gây chuyện là nhân vật nhỏ nào đó.

Không ngờ rằng người này lại là Thượng Quan Thiên Thần nhà Thượng Quan và Tiêu Thiến Thiến nhà họ Tiêu.

Mặc dù Liễu Khánh Phi biết Thượng Quan Thiên Thần và Tiêu Thiến Thiến, nhưng hai người này lại không quen Liễu Khánh Phi.

“Ông là cái quái gì vậy?”, Thượng Quan Thiên Thần mặt đầy kiêu ngạo nói.

Bị Thượng Quan Thiên Thần mắng, Liễu Khánh Phi trong lòng hết sức khó chịu, nhưng ông ta ông dám bày tỏ ra ngoài mặt.

Mặc dù nhà họ Liễu bọn họ cũng có chút thực lực ở thủ đô, nhưng so sánh với thế gia cổ võ nhà Thượng Quan của Thượng Quan Thiên Thần, nhà họ Liễu bọn họ không đáng nhắc đến.

Huống chi bên cạnh còn có một người nhà họ Tiêu mạnh hơn, Tiêu Thiến Thiến.

Nhà họ Tiêu càng không phải gia tộc nhà họ Liễu có thể đắc tội nổi.
Chương 244: Thượng Quan Thiên Thần

Đám gia chủ của các gia tộc lớn có mặt ở đây nhìn thấy Liễu Khánh Phi cung kính với hai người này như vậy.

Thậm chí còn vâng vâng dạ dạ, điều này khiến cho tất cả bọn họ đều không khỏi khiếp sợ.

Lập tức, cả đám người rối rít suy đoán thân phận của hai người này.

Rất nhanh đã có người đoán ra gì đó.

Bọn họ đều biết, Liễu Khánh Phi chính là người nhà họ Liễu ở thủ đô, hơn nữa địa vị nhà họ Liễu ở thủ đô cũng không tầm thường, nhưng Liễu Khánh Phi lại cung kính với hai người này như vậy.

Vậy chứng tỏ hai người này chắc chắn đến từ thủ đô, hơn nữa thân phận và địa vị sẽ phải mạnh hơn nhiều nhà họ Liễu.

Biết được hai người này đến từ thủ đô, nội tâm đám người ở đây đều có chút sợ hãi.

Trong lòng Liễu Khánh Phi dù không thoải mái, nhưng mặt vẫn đầy tươi cười chủ động tiến lên giới thiệu với Thượng Quan Thiên Thần và Tiêu Thiến Thiến.

“Cậu Thượng Quan, cô Tiêu, tại hạ là Liễu Khánh Phi nhà họ Liễu, cũng là quản lý công ty dược liệu Liễu Thị!”

“Nhà họ Liễu?”, Thượng Quan Thiên Thần ngây ra, ngay sau đó liền nghĩ đến gì đó.

“Thì ra là như vậy, nếu ông là quản lý, tôi cũng đỡ phải ra tay, giao đơn thuốc các người đang bán cho tôi! Đồ này không phải là thứ nhà họ Liễu các người có thể có được!”

Thượng Quan Thiên Thần nói vô cùng ngang ngược, trong giọng nói mang theo vẻ bất cần.

Bản thân đã tự giới thiệu rồi, không ngờ Thượng Quan Thiên Thần này lại còn không nể mặt ông ta,

Thậm chí còn bảo ông ta chủ động giao đơn thuốc, điều này khiến sắc mặt Liễu Khánh Phi có chút khó coi.

“Sao vậy? Không muốn?”

Sắc mặt Thượng Quan Thiên Thần lập tức rét lạnh, khí thế trên người lại tản ra.

“Không phải, không phải!”, Liễu Khánh Phi vội vàng lắc đầu.

Liễu Khánh Phi biết rõ Thượng Quan Thiên Thần này chính là người đứng đầu trong thế hệ trẻ nhà Thượng Quan.

Ở thủ đô, ngoài một vài yêu nghiệt như Tiêu Thiên Minh nhà họ Tiêu ra, trong thế hệ trẻ đồng lứa gần như có rất ít người dám chọc đến người này.

Đừng nói là thế hệ trẻ đồng lứa, dù là người của một vài gia tộc lớn, nhìn thấy Thượng Quan Thiên Thần cũng phải nể mặt mấy phần.

“Không dám thì ngoan ngoãn cầm đơn thuốc đến, tôi đỡ phải ra tay!”

Thượng Quan Thiên Thần nói xong, sức mạnh kia liền áp chế xuống người Liễu Khánh Phi.

Liễu Khánh Phi chịu đựng áp chế trên người, vội vàng nói: “Cậu Thượng Quan, đơn thuốc này không phải của tôi, là của cậu Diệp ở Giang Châu chúng tôi”.

“Chắc hẳn cậu cũng biết, mấy ngày nay cậu Diệp nổi tiếng ở Giang Bắc, ngay cả cao thủ như đại sư Cổ Thông Thiên cũng chết trên tay cậu ấy, nếu tôi tùy tiện giao đồ cho cậu, đến lúc đó cậu Diệp trách tội, tôi không gánh nổi!”

Liễu Khánh Phi không đắc tội nổi Thượng Quan Thiên Thần và Tiêu Thiến Thiến, vì vậy ông ta chỉ có thể lấy ra danh tiếng của Diệp Viễn, hy vọng có thể khiến Thượng Quan Thiên Thần và Tiêu Thiến Thiến kiêng kỵ.

“Hừm, một tên phế vật mà thôi, ông lại còn lấy hắn ra hù dọa tôi, nói thật cho ông biết, tên chó má Diệp Viễn mà ông ỷ lại lúc này hoặc là đã thành chó của nhà họ Tiêu, hoặc là đi gặp Diêm Vương rồi”.

Thượng Quan Thiên Thần khinh thường nói, anh ta biết cao thủ như Á Bá ra tay, nếu Diệp Viễn kia không ngoan ngoãn chịu khuất phục trước nhà họ Tiêu, trở thành một con chó cho nhà đó.

Vậy thì kết cục chắc chắn sẽ chết.

Bởi vì nhà họ Tiêu không cho phép có yêu nghiệt như vậy tồn tại, ảnh hưởng đến địa vị của Tiêu Thiên Minh trong thế hệ trẻ nước Hoa Hạ.

Nghe xong, đám người Liễu Khánh Phi giật mình, không ngờ nhà họ Tiêu đã phái người đi tìm Diệp Viễn.

“Anh Thiên Thần, phí lời làm gì với mấy tên rác rưởi này, cứ giết chết bọn họ, cướp đơn thuốc đi, em còn muốn đi chơi nữa!”

Lúc này, Tiêu Thiến Thiến ở bên cạnh không nhịn được đã chủ động mở miệng.

“Được!”

Thượng Quan Thiên Thần đáp lại, một chưởng hung hãn đánh về phía đầu Liễu Khánh Phi.

Liễu Khánh Phi lập tức muốn tránh, nhưng phát hiện cơ thể không nhúc nhích được, ông ta đã bị sức mạnh kia của Thượng Quan Thiên Thần khóa kín.

Mắt thấy một chưởng kia của Thượng Quan Thiên Thần sắp đánh vào đầu mình, Liễu Khánh Phi đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Chương 245: Ra tay

Đám người có mặt tại đây liền nhắm mắt, không đành lòng nhìn thấy cảnh tượng Liễu Khánh Phi chết thảm.

Nhưng ngay lúc một chưởng của Thượng Quan Thiên Thần cách đầu Liễu Khánh Phi chưa đến năm xentimet, đột nhiên dừng lại.

Bởi vì một bàn tay trắng nõn nắm cổ chặt cổ tay Thượng Quan Thiên Thần.

Chủ nhân của bàn tay trắng nõn này chính là Diệp Viễn vừa mới chạy tới.

Thượng Quan Thiên Thần theo bản năng muốn rút tay về, chỉ là vừa dùng sức liền phát hiện vẫn không nhúc nhích, cổ tay mình giống như bị sắt kẹp lấy.

“Ầm!”

Lúc này, Diệp Viễn đột nhiên giơ một cước hung hãn đá vào ngực Thượng Quan Thiên Thần.

Cơ thể Thượng Quan Thiên Thần trực tiếp bị đạp lùi về phía sau mấy bước.

Thượng Quan Thiên Thần dừng bước, ánh mắt không thể tin nổi nhìn về phía Diệp Viễn.

Mà Tiêu Thiến Thiến mặt đầy kinh ngạc nhìn anh.

Đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy ngoài anh họ Tiêu Thiên Minh ra, một người trẻ tuổi có thể dùng một cước chân đầu tiên đá bay Thượng Quan Thiên Thần ra xa mấy mét.

“Mày là ai?”, Thượng Quan Thiên Thần mặt đầy kiêng kỵ nhìn Diệp Viễn.

Anh ta rõ ràng cảm nhận được một cước của Diệp Viễn có sức mạnh to lớn đến nhường nào.

Điều này khiến anh ta hiểu ra, Diệp Viễn là một đối thủ mạnh, cho đến tận bây giờ ngoại trừ Tiêu Thiên Minh ra, đây là lần đầu tiên anh ta gặp được một người đồng lứa mà nhìn không thấu.

Nhưng Diệp Viễn chẳng thèm để ý đến Thượng Quan Thiên Thần, anh đỡ Liễu Khánh Phi ngã xuống đất.

“Cậu Diệp, cậu đến rồi!”

Diệp Viễn đã xuất hiện, Liễu Khánh Phi cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Cậu Diệp?”, Thượng Quan Thiên Thần sửng sốt, ngay sau đó liền nghĩ ra điều gì, nói: “Hóa ra mày chính là cậu Diệp gì đó đã đánh bại Cổ Thông Thiên?”

Nhưng Diệp Viễn vẫn không quan tâm đến Thượng Quan Thiên Thần, mà quay đầu đi về phía cách đó không xa, Thẩm Tư Phàm và Phạm Thống sưng mặt sưng mũi ngã trên đất.

“Khốn kiếp! Tự tìm cái chết!”

Diệp Viễn ba lần bốn lượt coi thường với anh ta, điều này khiến Thượng Quan Thiên Thần luôn kiêu ngạo lập tức không thể chịu đựng nổi.

Khỏi cần nghĩ ngợi, anh ta giơ tay hung hãn đánh sau lưng Diệp Viễn.

“Cậu Diệp cẩn thận!”

Thượng Quan Thiên Thần lại đánh lén, điều này khiến Liễu Khánh Phi và đám người có mặt tại đây đều cảm thấy thật vô liêm sỉ.

Liễu Khánh Phi liền chủ động nhắc nhở Diệp Viễn một câu.

Nhưng Diệp Viễn làm như không nghe thấy, vẫn đi về phía Thẩm Tư Phàm và Phạm Thống.

“Tự tìm cái chết!”

Nhìn thấy Diệp Viễn tự đại như vậy, coi thường công kích của mình, Thượng Quan Thiên Thần khinh thường cười một tiếng.

Giống như đã nhìn thấy cảnh tượng một chưởng của anh ta đánh chết Diệp Viễn.

“Ầm!”

Một âm thanh kim loại giao nhau vang lên.

Một chưởng của Thượng Quan Thiên Thần hung hãn đánh trúng sau lưng Diệp Viễn.

Nhưng cảnh tượng đó không xuất hiện, Diệp Viễn vẫn đi về phía trước.

Nụ cười trên khóe miệng của Thượng Quan Thiên Thần đang đánh lén đã hoàn toàn đọng lại, mặt lộ ra vẻ không thể tin nổi.

Một giây kế tiếp, Thượng Quan Thiên Thần liền cảm giác thấy một cơn đau khó có thể diễn tả thành lời, anh ta theo bản năng cúi đầu, kinh hãi phát hiện, bàn tay của anh ta lại tự gãy lìa khỏi cổ tay.

Ngay sau đó, anh ta liền cảm nhận được một lực phản chấn mạnh mẽ truyền đến từ phía sau Diệp Viễn, dọc theo tay mình, trong nháy mắt truyền khắp toàn thân.

“Ầm!”

Lực phản chấn to lớn kia trực tiếp bắn bay Thượng Quan Thiên Thần.

Sau khi lộn nhào vài cái trên không trung, cơ thể anh ta nặng nề rơi xuống đất.

“Sao có thể?”

Thượng Quan Thiên Thần ngã xuống đất vẫn không thể tin nổi, đau đớn trên tay cũng không cảm nhận được.

Bởi vì chấn động trong lòng anh ta vượt xa đau đớn trên bàn tay.

Lúc đến đây, đương nhiên Thượng Quan Thiên Thần đã nghe qua sự tích Diệp Viễn đánh chết đám người Cổ Thông Thiên.

Một người kiêu ngạo như anh ta vẫn rất khinh thường, bởi vì anh ta cảm thấy đám người Cổ Thông Thiên có tiếng không có miếng mới có thể bị Diệp Viễn chém chết.

Nhưng vào thời khắc này, sau khi anh ta đích thân ra tay mới biết được sự mạnh mẽ của Diệp Viễn, biết chênh lệch giữa mình và Diệp Viễn mạnh thế nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK