• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 230: Ai thắng thì người đó lấy

“Bốp!”

Hai chưởng chạm vào nhau.

Ông lão cao gầy lùi lại phía sau vài bước, sau khi giữ vững thăng bằng thì ánh mắt ông ta đầy nặng nề, mặt đầy sát ý nhìn về phía người kia.

Lúc này, người đánh lén kia cũng đã đặt chân xuống đất.

Đó là một thanh niên chừng hai bảy, hai tám tuổi, tay cầm một cây quạt, ăn mặc kiểu cổ xưa, trông cứ như công tử thời cổ đại.

“Hô Diên Long Trác!”

Ông lão nhìn thấy người đó thì ánh mắt lóe lên vẻ kiêng dè.

Người đó chính là kẻ đến từ gia tộc Hồ Diên của vùng đất Lánh Đời ở Giang Bắc, tuổi còn trẻ đã đạt tới cảnh giới Thánh Giả trung kỳ.

Mà chú của anh ta là Hô Diên Quy Hải thì đã đạt tới cảnh giới Thánh Giả đỉnh phong, bước nửa chân lên cảnh giới trong truyền thuyết kia.

Hô Diên Long Trác cầm cây quạt, vô cùng khinh thường nhìn ông lão cao gầy kia, nói.

“Lão già kia, một nơi tốt như vậy không phải một kẻ rác rưởi như ông có thể vấy bẩn, nơi này chỉ có thể thuộc về tộc Hô Diên!”

“Hừ, Hô Diên Long Trác, tuy cậu có mạnh nhưng vẫn không thể lấy được nơi này, nó vẫn sẽ thuộc về tôi”.

Ông lão cao gầy hừ lạnh một tiếng, bốn phía lập tức có ba hơi thở mạnh mẽ vội vàng lao tới.

Ba hơi thở đó cũng có tuổi tác xấp xỉ ông lão kia, xuất hiện quanh Hô Diên Long Trác.

Tạo thành một hình tam giác vây quanh anh ta.

Ba người đột ngột xuất hiện khiến Hô Diên Long Trác tái mặt.

Bởi vì hơi thở của ba người họ mạnh hơn anh ta khá nhiều, có thể thấy cũng đã đạt tới cảnh giới Thánh Giả hậu kỳ.

“Ha ha, thứ chó nhà ông, không ngờ lại mang theo lũ anh em chó má của mình!”

Đúng lúc này, một giọng nói hùng hồn cũng vang lên từ đằng xa, sắc mặt mấy ông lão kia đều thay đổi.

Họ cùng nhìn về nơi phát ra âm thanh, trông thấy một bóng người xuất hiện trong màn đêm đen tối.

“Hô Diên Quy Hải, cả ông cũng xuống núi ư!”

Ông lão đen gầy kia cùng ba người còn lại đều nhìn người kia với vẻ mặng nặng nề.

Nhưng Hô Diên Quy Hải cũng không để ý tới mấy người họ, mà nhìn về phía căn biệt thự của Diệp Viễn.

“Ồ, nơi này lại có linh khí nồng nặc như vậy, có cả trận pháp bao trùm, không ngờ Giang Châu nho nhỏ như thế lại là một động tiên”.

“Không thể ngờ được, tôi vừa mới xuống núi đã có được một động tiên thế này, đúng là cả trời cũng giúp tôi!”

Hô Diên Quy Hải nhìn biệt thự linh khí dày đặc với sự kích động.

Nếu chuyển hóa hết tất cả lượng linh khí này thành nội khí, thì ông ta có thể bước vào cảnh giới trong truyền thuyết rồi.

“Ha ha, Hô Diên Quy Hải, muốn mượn cái động tiên này để đột phá hả, đừng có mà nằm mơ”.

Lúc này, một giọng nói lại vang lên.

Mọi người chỉ thấy trước mặt tối sầm, một bóng người đã xuất hiện trước mắt bọn họ.

Đó là một người đàn ông trung niên, cơ thể cao lớn, khí thế hung hãn, mặc trường bào màu đen.

Khoảnh khắc người đàn ông đó xuất hiện, mấy ông lão cao gầy kia vội vàng khom người chào hỏi.

“Kính chào gia chủ”.

“Cẩu Kiến Nhân, không ngờ ông cũng rời núi!”

Hô Diên Quy Hải nhìn người đàn ông áo đen trước mặt, có chút kinh ngạc.

“Ha ha, ông cũng rời núi được thì tại sao tôi lại không cơ chứ?”

“Hô Diên Quy Hải, động tiên này vốn là do người của tôi phát hiện trước, theo lý mà nói thì phải thuộc về nhà họ Cẩu chúng tôi, nhưng nghĩ chắc ông sẽ không phục”.

“Thế này đi, năm đó chúng ta không phân được thắng bại, bây giờ ai cũng bế quan hơn hai mươi năm, đoán chắc cũng có tiến bộ, hôm nay tái chiến một trận, ai thắng thì động tiên này sẽ thuộc về người đó! Sao?”

“Đang có ý này đấy! Đúng lúc thử xem hàm răng chó của ông có còn sắc bén như năm đó không!”

Hô Diên Quy Hải vừa dứt lời, lập tức ra tay, chỉ cần ra tay thì đều là sát chiêu.

Cẩu Kiến Nhân cũng cười lạnh lùng, đón đòn của Hô Diên Quy Hải.

Hai người đều là võ giả cảnh giới Thánh Giả đỉnh phong, chỉ thiếu chút nữa là bước vào cảnh giới trong truyền thuyết kia.

Vì thế, mỗi lần hai người đối chiến thì đều tạo thành tổn thất rất lớn cho căn biệt thự.
Chương 231: Gia tộc lánh đời cùng xuất hiện

Chẳng mấy chốc, không gian xung quanh biệt thự đã bị luồng khí của hai người bắn cho vỡ nát.

Chỉ có chỗ ba người Diệp Viễn là hết sức yên bình, thậm chí cả một chút dao động cũng không có.

Thời gian trôi qua, hơi thở của hai người dần trở nên yếu ớt, nhưng vẫn chưa hề phân ra thắng bại.

“Chú, để cháu giúp chú!”

Lúc này, Hô Diên Long Trác đột nhiên gia nhập cuộc chiến, đánh lén sau lưng Cẩu Kiến Nhân.

“Vô liêm sỉ, chán sống rồi mà!”

Đám lão già cao gầy nhìn thấy Hô Diên Long Trác lại ra tay đánh lén gia chủ nhà mình thì lập tức giận dữ, vội vàng ra tay lao về phía anh ta.

“Dừng lại hết cho tôi!”

Đúng lúc này, một tiếng quát lớn lại chợt vang lên.

Mà bên trong giọng nói đó là mấy luồng khí kình cực mạnh trực tiếp khiến hai phe đang đánh nhau bay xa ra ngoài.

Lúc này, một bóng người nhỏ gầy xuất hiện trước mắt mọi người.

Nhìn thấy người đó, cả đám Hô Diên Quy Hải đều thay đổi sắc mặt, ai cũng đứng daậy, cung kính chào hỏi người đó.

“Ra mắt Tôn Võ Vương!”

Người đó có cái đầu rất nhỏ, mặt mũi cực kỳ đáng khinh, lấm la lấm lét như con chuột.

Nhìn thấy người đó, nhóm Hô Diên Quy Hải không dám tỏ thái độ bất kính, thậm chí cả việc đối mặt cũng không dám, tất cả đều cúi đầu xuống mức thấp nhất.

Bởi vì người đó chính là gia chủ đương nhiện của nhà họ Tôn ở vùng đất Lánh Đời, hơn nữa còn là cao thủ nằm trong mười người mạnh nhất trên bảng xếp hạng võ đạo Hoa Hạ, Tôn Kỳ Phong.

Một cao thủ võ giả từ mười năm trước đã bước vào cảnh giới Võ Vương trong truyền thuyết.

Tuy Hô Diên Quy Hải và Cẩu Kiến Nhân đều là người có cảnh giới rất cao, chỉ thiếu một chút thôi là đạt tới cảnh giới Võ Vương.

Nhưng thực lực của họ chênh lệch không chỉ là một chút.

Một cao thủ cảnh giới Võ Vương, một chiêu là có thể tùy ý giết chết một Thánh Giả.

Bởi vì con đường võ giả, tu luyện đến bước này thì thực lực sẽ xuất hiện sự phân chia rõ rệt.

Chỉ có đạt tới cảnh giới Võ Vương thì mới thật sự là một võ giả chân chính.

“Các người đang ở đây làm cái gì thế hả? Quên mục đích chúng ta tới đây lần này rồi hả?”

Tôn Kỳ Phong lạnh lùng quét mắt nhìn mọi người một cái, khiến tất cả đều sợ tới mức cúi đầu, cả thở mạnh một cái cũng không dám.

Lần này gia tộc lánh đời bọn họ cùng ra ngoài là vị họ nhận được thông báo của nhà họ Tiêu ở thủ đô.

Bảo họ đi giải quyết một người được gọi là đại sư Diệp vừa mới xuất hiện ở Giang Bắc thời gian gần đây.

Dù sao họ cũng là môn khách phục vụ cho nhà họ Tiêu, năm nào họ cũng lấy một lượng tài nguyên rất lớn từ nhà họ Tiêu.

Mấy năm nay, nhà họ Tiêu lại không bắt họ phải làm gì.

Vì thế, lần này nhà họ Tiêu lên tiếng bảo họ ra ngoài làm việc, hầu hết mọi người đều đồng ý.

Nhà nào cũng cử cao thủ trong gia tộc đi.

Tuy họ đều cử những cao thủ đi, nhưng người thật sự làm việc cho nhà họ Tiêu lại không có mấy.

Mấy ngày nay, các cao thủ phải ở trong vùng đất Lánh Đời thời gian dài, vừa ra bên ngoài đã bắt đầu ăn chơi hưởng lạc.

Đã sớm ném chuyện nhà họ Tiêu ra sau đầu.

Mà hôm nay, khi họ phát hiện ra ở Giang Châu này lại có một nơi tràn đầy linh khí như thế.

Nên bọn họ đều muốn chiếm lấy nó làm của riêng.

Vì thế, họ đã bắt đầu đánh nhau.

Lại không ngờ được rằng Tôn Kỳ Phong lại đích thân ra ngoài.

Tất cả đều biết rõ, Tôn Kỳ Phong chính là nô bộc trung thành nhất của nhà họ Tiêu.

Mấy năm nay, ông ta vẫn xem nhà họ Tiêu là chủ, sai đâu đánh đó.

“Bây giờ, tất cả mọi người đều đi tìm tên đại sư Diệp kia cho tối, hai ngày nữa người của nhà họ Tiêu sẽ đến Giang Châu”.

“Nếu các người vẫn không tìm thấy tên đại sư Diệp đó trước khi người nhà họ Tiêu đến, thì tài nguyên tu luyện từ nay về sau sẽ bị cắt!”

Nghe thế, tất cả đều giật hết cả mình, nhà họ Tiêu cung cấp tài nguyên tu luyện cho bọn họ hằng năm, chính là những tài nguyên quan trọng nhất giúp cho họ tu luyện.

Nếu bị cắt thật, thì hậu quả là vô cùng nghiêm trọng.

“Tuân lệnh Võ Vương!”

Nhất thời, tất cả đều gật đầu.
Chương 232: Một đám mù lòa

“Mặt khác, nơi này các người cũng đừng nhòm ngó tới làm gì nữa, động tiên này chỉ có thể thuộc về nhà họ Tiêu!”

“Rõ!”

Mọi người lại gật đầu, không dám bày tỏ ý kiến phản đối gì.

“Bây giờ, lập tức cùng tôi đi tìm tên đại sư Diệp kia!”

Nhưng khi tất cả mọi người chuẩn bị rời đi.

Thì giọng nói của Diệp Viễn lại đột ngột vang lên.

“Này, các người phá hủy nhà của tôi nghiêm trọng như thế, bây giờ lại muốn đi, không dễ dàng như vậy chứ?”

Lẽ ra Diệp Viễn còn muốn xem một vở kịch chó cắn chó đầy vui vẻ, kết quả là Võ Vương gì đó đột nhiên xuất hiện đã ngắt ngang vở kịch hay của anh.

Hơn nữa, mấy tên khốn đó phá hủy căn biệt thự của anh “thê thảm” đến mức không nỡ nhìn rồi bây giờ lại đòi đi.

Giọng nói đột nhiên xuất hiện nhất thời khiến tất cả mọi người đều giật mình.

Nhất thời, tất cả đều quay sang nhìn Diệp Viễn ngồi trên chiếc ghế đá cách đó không xa.

Mọi người trước mặt nhìn thấy Diệp Viễn, Phùng Tiêu Tiêu và Thư Uyển Nhi đang ngồi rất gần đó.

Thế nhưng họ lại hoàn toàn không thể phát hiện khiến bọn họ đều giật hết cả mình.

“Ranh con, cậu là ai, cậu đã đến đây bao lâu rồi?”, ông lão cao gầy lên tiếng quát hỏi.

Diệp Viễn khinh thường liếc nhìn ông ta một cái, mới thản nhiên nói: “Là lỗ tai hay là đầu óc của ông có vấn đề, không nghe thấy lời tôi nói lúc nãy hay sao mà còn hỏi tôi là ai?”

Nghe Diệp Viễn nói thế, Thư Uyển Nhi và Phùng Tiêu Tiêu cũng không nhịn được cười.

Lão già này đúng là ngu ngốc phải biết, lại đi hỏi ra những câu ngu xuẩn như thế.

“Thứ vô liêm sỉ này đúng là chán sống rồi!”

Thân là người của gia tộc lánh đời, hơn nữa còn là một cao thủ cảnh giới Thánh Giả.

Ông lão cao gầy đó đi tới đâu cũng được người người tôn kính, thế nhưng hôm nay lại bị một thằng ranh con miệng còn hôi sữa mắng là ngu ngốc.

Ông lão kia há có thể chịu được.

Ngay sau đó lập tức muốn ra tay dạy dỗ Diệp Viễn.

Nhưng ông ta vừa mới đứng dậy, còn chưa ra tay thì người đã ngã ập xuống.

Không biết từ khi nào ngực ông ta đã xuất hiện một cái hố to bằng nắm đấm con nít và máu vẫn đang chảy róc rách ra ngoài.

“Chuyện… Chuyện gì thế này?”

Bấy giờ, mọi người mới trông thấy lỗ máu trước ngực ông ta.

Trong nháy mắt, bọn họ đều khó hiểu và hoảng sợ như vừa gặp ma.

Ánh mặt bọn họ nhanh chóng đảo quanh, muốn tìm thấy người đã ra tay đánh chết ông ta.

Tất nhiên bọn họ có thể thấy, ông lão cao gầy kia đã bị ám khí giết chết.

Nhưng lại không thể biết rốt cuộc ám khí đó là do ai bắn ra, và bắn từ khi nào.

Ông lão cao gầy ở ngay bên cạnh bọn họ, hơn nữa tất cả đều là cao thủ cảnh giới Thánh Giả trở lên.

Nhưng không ai cảm nhận được dao động trong không khí.

Điều này bỗng khiến bọn họ cảm nhận được xung quanh có cao thủ đang âm thầm mai phục.

Còn Diệp Viễn cũng như Phùng Tiêu Tiêu và Thư Uyển Nhi thì họ hoàn toàn không thèm để vào mắt.

“Người phương nào, mau xuất hiện đi, tôi là Tôn Kỳ Phong, người của nhà họ Tôn thuộc gia tộc lánh đời ở Giang Bắc!”

Lúc này, Võ Vương Tôn Kỳ Phong kia đã chủ động lên tiếng.

Bấy giờ, cả ông ta cũng nghĩ rằng xung quanh có cao thủ đang ẩn nấp.

Bởi vì lúc nãy ông ta có cảm nhận được chút dao động trong không khí, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, nên ông ta cũng không thể xác định được ngọn nguồn của nó ở đâu.

Nhìn thấy động tác của mấy người họ, Diệp Viễn hết sức cạn lời lắc đầu.

“Một đám mù lòa!”

Lời Diệp Viễn nói khiến tất cả bọn họ đều khó chịu.

“Ầm ĩ!”

Một ông lão bên cạnh Cẩu Kiến Nhân chợt gầm lên một tiếng, chuẩn bị ra tay đánh bay Diệp Viễn.

Nhưng khi ông ta vừa mới dứt lời thì Diệp Viễn đã tiện tay ném một viên đá tới.

Khi viên đá rời khỏi tay Diệp Viễn thì đã lao về phía ông ta với tốc độ không gì có thể sánh được.

Một giây sau, ông lão đã ngã úp sấp xuống đất, mặt vẫn còn vẻ chấn động.

Lồng ngực ông ta cũng xuất hiện một cái lỗ to bằng nắm đấm trẻ con.
Chương 233: Rơi vào tuyệt vọng

Trước biệt thự, tất cả mọi người đều ngây ra đó như trúng phải thuật định thân.

Mới nãy thôi, bọn họ vừa mới thấy rất rõ là Diệp Viễn ra tay.

Hơn nữa anh cũng chỉ ném ra đúng một viên đá, đã giết chết một cao thủ ở cảnh giới Thánh Giả?

Bọn họ cảm giác như đang nằm mơ vậy, không hề chân thực.

“Cậu… Cậu rốt cuộc ai?”

Rốt cuộc, Tôn Kỳ Phong cũng đã phản ứng lại, ông ta vô cùng hoảng sợ nhìn Diệp Viễn.

Kẻ chỉ tùy tiện ra tay đã giết chết một cao thủ cảnh giới Thánh Giả thì sao mà ông ta không kinh hãi cho được.

“Tôi nói tôi là chủ nhân của nơi này!”

Nói xong, Diệp Viễn đã xuất hiện trước mặt Tôn Kỳ Phong.

Nhìn thấy Diệp Viễn đột nhiên xuất hiện cách đó mười mét thì lòng Tôn Kỳ Phong tràn ngập nỗi khiếp sợ.

Một luồng khí lạnh chạy dọc từ lòng bàn chân lên khắp toàn thân, mồ hôi lạnh đã phủ kín người ông ta.

Rốt cuộc là một cao thủ thế nào mới có được tốc độ như thế.

Dù ông ta đã đạt tới cảnh giới Võ Vương cũng không có được tốc độ như vậy.

“Bây giờ nói cho tôi nghe, các người tới đây phá nhà phá sân của tôi thì giải quyết thế nào đây!”, Diệp Viễn thản nhiên nhìn tất cả mọi người.

“Tiền bối tha lỗi cho, chúng tôi không biết đây là nhà của tiền bối nên đã nhỡ quấy rầy, xin tiền bối thứ lỗi! Tổn thất này chúng tôi sẽ bồi thường lại toàn bộ!”

Tôn Kỳ Phong lên tiếng xin lỗi trước.

Đối mặt với một yêu nghiệt có thể tùy tay giết chết Thánh Giả, ông ta không thể ngang ngược.

Mà mấy người sau lưng ông ta cũng tỏ vẻ mình sẵn sàng bồi thường.

“Được thôi, nếu đã sẵn sàng bồi thường, thì các người hãy chuyển hết tài nguyên tu luyện của nhà họ Tiêu cho mỗi năm đến chỗ tôi đi!”

Nghe thế, mọi người ở đó đều giật mình, những tài nguyên tu luyện mà nhà họ Tiêu cung cấp mỗi năm chính là vốn liếng quan trọng nhất giúp họ tu luyện.

Nếu bồi thường hết cho Diệp Viễn, thì thực lực của bọn họ sẽ giảm xuống rất nhiều.

Thấy bọn họ có vẻ do dự, sắc mặt Diệp Viễn chợt lạnh.

“Thế nào, không muốn hả?”

Mọi người vẫn có vẻ khó xử, số tài nguyên đó với bọn họ mà nói là vô cùng quan trọng.

Bọn họ cùng liếc nhìn nhau vài cái, ai cũng nhìn thấy cùng một suy nghĩ trong mắt đối phương.

“Ra tay!”

Đột nhiên, Tôn Kỳ Phong hét lớn một tiếng, một chưởng đánh về phía Diệp Viễn.

Đám Hô Diên Quy Hải và Cẩu Kiến Nhân cũng cùng nhau ra tay.

Tuy bình thường bọn họ khá chướng mắt nhau, thường xuyên đấu tranh gay gắt, nhưng khi gặp kẻ thù thì cả hai không hẹn mà cùng đứng chung một chiến tuyến.

Tuy Diệp Viễn rất mạnh, nhưng một mình đối mặt với vài Thánh Giả cùng với một cao thủ Võ Vương trong tình huống khoảng cách gần nhau đến vậy.

Chắc chắn sẽ không thể thoát khỏi đòn tấn công của bọn họ.

“Bốp bốp bốp!”

Gần như cùng lúc, một chưởng của tất cả bọn họ đều nện thẳng vào người Diệp Viễn.

Bọn họ cứ tưởng khi tất cả cùng ra tay thì Diệp Viễn không chết cũng sẽ bị thương.

Nhưng kết quả, lại khiến bọn họ đều tất vọng.

Bởi vì một chưởng mạnh nhất của bọn không thể tạo thành bất kỳ thương tổn nào với anh.

Diệp Viễn vẫn đứng yên đó chẳng hề hấn gì.

“Sao lại như thế được?”

Sau đó tất cả mọi người đều đứng ngơ ngác ở đó.

Không thể chấp nhận kết quả này.

Ngay sau đó, họ nghe thấy.

“Soạt!”, một tiếng.

Tôn Kỳ Phong bị một chưởng vừa nãy đánh trả lại, vội vàng bỏ chạy.

Một chưởng đó đã giúp Tôn Kỳ Phong hiểu được Diệp Viễn là một người sâu không lường được, không phải là kẻ mà người như ông ta có thể đánh lại.

Đối mặt với một người như thế, ông ta chỉ có một suy nghĩ, đó là bỏ trốn.

“Hừ, tôi đã cho ông đi chưa?”

Diệp Viễn hừ lạnh một tiếng, đưa tay tóm vào không trung, Tôn Kỳ Phong đã chạy được hơn trăm mét bỗng cảm nhận được một lực giữ rất chặt mà ông ta không cách nào chống lại.

Cơ thể ông ta mất đi không về bay ngược trở về.

“Rầm!”

Một âm thành trầm đục, cơ thể Tôn Kỳ Phong nện mạnh xuống nền đất dưới chân Diệp Viễn.

Không biết đã gãy mất bao nhiêu cái xương sườn.

Cảnh tượng đó khiến đám người Hô Diên Quy Hải chìm vào tuyệt vọng.

Trên mặt bọn họ là nỗi sợ hãi cùng cực.
Chương 234: Làm quen với cuộc sống

“Nếu tất cả đều cảm thấy chán sống rồi, thì tôi sẽ hoàn thành ước nguyện của các người!”

Nói xong, tay Diệp Viễn bỗng nhiên xuất hiện một đốm lửa màu vàng, đốm lửa đó không khác thứ bốc lên từ một que diêm, nhưng nó lại tỏa ra thứ hơi thở đầy khủng bố.

Dường như có thể thiêu cháy cả đất trời.

“Ngọn lửa nội khí, cảnh giới Võ Vương!”

Khi bọn họ thấy trên tay Diệp Viễn xuất hiện đốm lửa màu vàng đó thì bọn họ đã hoàn toàn tuyệt vọng.

Thật ra lửa của Diệp Viễn không phải là lửa từ nội khí của võ giả như bọn họ nghĩ, mà là đan hỏa của người tu tiên.

Bây giờ Diệp Viễn đã đạt tới cảnh giới Kim Đan nên tất nhiên có thể ngưng kết đan hỏa.

Tuy đan hỏa chỉ bé tí thế thôi, nhưng nó mạnh hơn lửa nội khí của võ giả không biết bao nhiêu lần.

“Đi!”

Chỉ nghe thấy Diệp Viễn quát lên một tiếng, đan hỏa đã bay về phía bọn họ.

Gần như cùng lúc, tất cả mọi người đều tản ra chạy đi bốn phía.

Đáng tiếc là tốc độ của bọn họ quá chậm.

Trong nháy mắt, đan hỏa kia đã chạm tới cơ thể bọn họ.

Khi nó vừa chạm vào đã hóa thành ngọn lửa hừng hực với hơi thở khủng bố, bao trùm lấy cả người họ trong nháy mắt.

Chưa đến một giây, mọi người đã bị đốt trụi không còn một hạt bụi nào.

Sau khi xác của rất cả bọn họ bị thiêu hủy, trên mặt đất xuất hiện những cái hòm.

Nhìn thấy mấy cái hòm đó, Diệp Viễn khá ngạc nhiên, bởi vì anh phát hiện ra nó có chất liệu gỗ rất giống với thứ anh lấy được từ Quỷ Môn.

Thứ duy nhất khác biệt chính là màu sắc.

Diệp Viễn tiện tay mở một cái ra, bên trong có một viên ngọc thạch to chừng một nắm đấm của người trưởng thành đang tỏa ra linh khí nồng đậm.

Điều này khiến Diệp Viễn khá kinh ngạc, bởi vì lượng linh khí nồng đậm của nó thậm chí còn nhiều và tinh khiết hơn linh khí thiên địa mà trận tụ linh của anh thu hút được.

“Đây là hắc linh thạch, là thứ các gia tộc lánh đời dùng để tu luyện!”, Thư Uyển Nhi lên tiếng giải thích.

“Thì ra là thế!”

Diệp Viễn gật đầu.

Sau đó anh đưa hai người vào trong biệt thự.

Bởi vì ngày mai hai cô gái phải theo Anweier sang tỉnh khác để tham gia thi tài, hơn nữa còn phải đi cả tháng.

Điều này khiến Phùng Tiêu Tiêu cực kỳ không muốn xa Diệp Viễn.

Vì thế, đến giờ ngủ, sau khi Thư Uyển Nhi về phòng thì Phùng Tiêu Tiêu đã lén lút vào trong phòng của Diệp Viễn.

Một đêm đó, Phùng Tiêu Tiêu cực kỳ điên cuồng, hận không hết dâng hiến tất cả của mình cho Diệp Viễn.

Mai đến năm giờ rạng sáng hôm sau hai người mới chìm vào giấc ngủ.

Đến sáng bảy giờ, Thư Uyển Nhi đúng giờ gõ cửa phòng ngủ của Diệp Viễn.

Cũng may trước đó Phùng Tiêu Tiêu đã nuốt viên thuốc vào nên cơ thể cũng tốt hơn người thường rất nhiều.

Nếu không thời gian hai tiếng là không đủ để nghỉ ngơi.

Thấy Phùng Tiêu Tiêu và Diệp Viễn bước ra từ cùng một phòng, mặt Thư Uyển Nhi lại đỏ đến lạ.

Thật ra đêm qua cô ta cũng không được nghỉ ngơi tốt.

Bởi vì âm thanh điên cuồng của Diệp Viễn và Phùng Tiêu Tiêu đêm qua không thoát nổi tai cô ta.

Khiến cô ta không thể ngủ suốt cả đêm.

Phùng Tiêu Tiêu cũng thấy hơi xấu hổ, nhưng cô ta nhanh chóng trở lại bình thường.

Dù sao bây giờ cô ta cũng đã trở thành người con gái của Diệp Viễn và biết sau này e là Thư Uyển Nhi cũng sẽ thành vợ anh.

Cô ta biết, từ nay về sau, cô ta phải dần làm quen với cuộc sống như thế.

Sau khi bọn họ ăn sáng, Sở Vân Phi cũng đúng giờ đến trước cửa biệt thự để đón bọn họ lên đường ra sân bay.

Diệp Viễn đang vội vàng tu luyện để gia tăng thực lực, đối phó với Tiêu Thiên Minh sẽ đến đây rất nhanh, nên anh cũng không thể theo bọn họ.

Đành phải tiễn hai cô gái ra sân bay.

Còn sự an toàn của họ thì anh không phải lo lắng, bởi vì bên cạnh một người như Anweier thì chắc chắn sẽ có rất nhiều vệ sĩ.

Hơn nữa, nhà họ Thư cũng đã cho Ảnh Tử cùng một số cao thủ theo bên cạnh Thư Uyển Nhi để bảo vệ sự an toàn cho hai người họ.
Chương 235: Tên đàn bà

Sau khi tiễn hai người họ đi, Diệp Viễn đã nhận được điện thoại từ Sở Vân Phi.

Sở Vân Phi nói với Diệp Viễn qua điện thoại, nhà họ Lâm đang bày tiệc, muốn mời Diệp Viễn tham dự để xin lỗi anh.

Nghĩ nghĩ, Diệp Viễn vẫn quyết định nể mặt Sở Vân Phi.

Bèn đồng ý đến bữa tiệc.

Nửa giờ sau, Diệp Viễn đi tới trước cửa nhà hàng mà nhà họ Lâm đang mở tiệc để chiêu đãi mình.

Nhưng khi anh vừa tới nơi thì đã chạm mặt với một nhóm người.

Lý Thiên Vũ và Lâm Oánh Oánh.

Ngoài ra, còn có thêm Ngọc Lâm Phong và Lý Tử Hàn anh từng gặp.

Điều khiến Diệp Viễn khá bất ngờ là lúc này, Lâm Oánh Oánh ăn mặc trang điểm vô cùng xinh đẹp đang thân mật kéo cánh tay Lý Thiên Vũ.

Khi bọn họ nhìn thấy Diệp Viễn thì sắc mặt đều đột ngột thay đổi.

Nhất là Lâm Oánh Oánh, sau khi nhìn thấy Diệp Viễn thì hận không thể xé nát anh.

Lần trước ở câu lạc bộ Thừa Thiên, cũng vì Diệp Viễn.

Cô ta đã bị Sở Vân Phi tát một cái ngay trước mặt mọi người.

Khiến cô ta mất hết thể diện, đang định nhờ Hiên Viên Thừa Thiên giải quyết Diệp Viễn, nhưng cuối cùng anh ta cũng không ra tay.

Sau đó vì Diệp Viễn theo nhóm công tử nhà giàu Sở Vân Phi, Phạm Thống nên cô ta cũng không thể tìm anh báo thù.

Hôm nay, Diệp Viễn lại xuất hiện ở đây một mình, cô ta cảm thấy cơ hội báo thù của mình đã tới.

Lý Thiên Vũ nhìn thấy Diệp Viễn thì ánh mắt cũng đầy oán độc.

Nhớ tới lần trước vì Diệp Viễn mà anh ta phải chịu nỗi nhục nhã bị ném từ Thánh Thiên Lâu xuống.

Trước đó vì Diệp Viễn đi cùng với Sở Vân Phi nên anh ta không dám báo thù.

Nhưng hôm nay thì khác, hôm nay Diệp Viễn chỉ xuất hiện ở đây một thân một mình, mà đám Sở Vân Phi thì không có mặt.

Hơn nữa, hôm nay anh họ Lý Tử Hàn của anh ta và Ngọc Lâm Phong cũng có mặt.

Có Lý Tử Hàn và Ngọc Lâm Phong thì Lý Thiên Vũ chẳng cần phải lo lắng làm gì nữa.

Chỉ thẳng vào mặt Diệp Viễn mắng.

“Thằng khốn, Diệp ngu ngốc, lần trước mày khiến bó mày mất hết thể diện, bố mày…”

Chỉ là anh ta còn chưa nói hết lời thì đã bị Diệp Viễn tát một cái bay xa.

Lâm Oánh Oánh thấy Lý Thiên Vũ bị tát bay, cô ta còn chưa kịp làm gì thì cơ thể cũng đã văng ra ngoài.

“Thứ vô liêm sỉ này, chán sống rồi mà!”

Lý Tử Hàn bên cạnh cử động, thanh đao dài trong tay đã được rút khỏi vỏ, chém thẳng về phía Diệp Viễn.

Lần trước ra tay với Diệp Viễn ở phố đồ cổ, anh ta vẫn không chịu phục.

Hôm nay anh ta nhất định phải tìm lại thể diện của mình.

“Bốp!”

Diệp Viễn vung tay lên, Lý Tử Hàn như con diều đứt dây, miệng phun đầy máu tươi văng ra xa.

Ngọc Lâm Phong bên cạnh thì lạnh mặt, đang định ra tay thì…

“Ngọc Lâm Phong, tên đàn bà này ăn gan hùm mật gấu gì mà lại dám ra tay với vị khách tôn quý nhất của nhà họ Lâm?”

Lúc này, trước cửa nhà hàng, Lâm Vạn Phi của nhà họ Lâm dẫn theo một đám vệ sĩ hùng hổ vọt ra.

Đến gần, Lâm Vạn Phi vô cùng cung kính cúi người chào Diệp Viễn.

“Chào anh Diệp!”

Nhưng Diệp Viễn không hề quan tâm tới Lâm Vạn Phi.

Biết có lẽ anh vẫn còn tức giận, Lâm Vạn Phi cũng không dám nói thêm điều gì, bèn trực tiếp quay sang Ngọc Lâm Phong sắc mặt đã bắt đầu trở nên lạnh lẽo.

“Ngọc Lâm Phong, tên đàn bà này, mẹ nó hán sống rồi có đúng không? Lại dám ra tay với vị khách tôn quý nhất của nhà họ Lâm?”

Lại bị Lâm Vạn Phị gọi là tên đàn bà trước mặt mọi người, sắc mặt Ngọc Lâm Phong bắt đầu chìm trong băng giá.

Tên đàn bà chính là từ ngữ cấm kỵ của anh ta, bởi vì công pháp đang tu luyện nên khiến bộ phận đó xảy ra chút vấn đề, hơn nữa còn khiến anh ta ngày càng giống con gái.

Trước kia, khi công lực của anh ta chưa có tiến bộ thì đã bị đám Lâm Vạn Phi gọi là tên đàn bà.

Dần dà, biệt danh đó cũng đã lan ra khắp Giang Bắc.

Nhưng khi công lực của anh ta dần tiến bộ, dần trở thành người nổi bật trong số những thanh niên Giang Bắc, thì không còn ai dám gọi anh ta là tên đàn bà nữa.

Bởi vì kẻ dám gọi anh ta như thế đều bị anh ta cho một bài học rất thảm.

Lâm Vạn Phi cũng không phải là ngoại lệ.

Không ngờ được rằng, hôm nay Lâm Vạn Phi lại dám gọi anh ta là tên đàn bà trước mặt nhiều người như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK