• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 111: Run sợ

“Bành bành bành…”

Diệp Viễn có chút không vui, lần này cũng nặng tay hơn chút.

Mấy giây sau, người mấy nhân viên bảo vệ đều thê thảm ngã dưới đất.

Quản lý Lưu cũng không ngờ thân thủ của Diệp Viễn lại lợi hại như vậy, mười mấy người cấp dưới của anh ta đều không phải đối thủ của anh.

Đúng lúc quản lý Lưu định gọi người, ở cửa đột nhiên vang lên một tiếng quát lạnh lùng.

“Có chuyện gì thế này?”

Một người đàn ông trung niên mặc đồ vest từ cửa đi vào.

Tất cả khách hàng có mặt lập tức nhận ra, người này chính là gia chủ của nhà họ Vương ở Sở Châu, Vương Hạo Văn.

Quản lý Lưu nhìn thấy gia chủ của nhà mình đến, lập tức cảm thấy cứu tinh đã đến.

Vội vàng tiến lên trước, khóc lóc kể lể.

“Gia chủ, có người gây chuyện ở đây. Không chỉ đánh vệ sĩ của cô Liễu, Liễu Phi Nhi, mà còn đánh người của chúng ta!”

Nghe xong, sắc mặt của Vượng Hạo Văn lập tức lạnh băng.

Vốn dĩ hôm nay ông ta theo nhà họ Hứa đến khoảng sản của nhà họ Sở, vốn muốn cùng nhà họ Hứa thu phục khoáng sản nhà họ Sở, đến lúc đó nhà họ Vương bọn họ cũng có thể được chia một phần lợi ích.

Kết quả không chia lợi ích, còn hại nhà họ Vương bọn họ tổn thất một nửa gia sản.

Ông ta bực bội bèn hẹn Liễu Phi Nhi đến đây, muốn tìm Liễu Phi Nhi để giải tỏa.

Không ngờ vừa đến đây lại có người gây chuyện, còn đánh vệ sĩ của Liễu Phi Nhi và người của nhà hàng mình.

“Tên khốn nào mà hống hách như vậy, dám gây chuyện trên địa bàn của Vương Hạo Văn này, không muốn…”

Nhưng khi Vương Hạo Văn nhìn rõ khuôn mặt của Diệp Viễn, liền giống như bị người ta kẹp cổ, không thốt ra được lời nói còn lại.

“Anh Diệp… anh… sao anh lại ở đây?”

Toàn thân Vương Hạo Văn run lên dữ dội, mồ hôi lạnh trên mặt bất giác chảy ra.

Hôm nay ông ta tận mắt nhìn thấy sự cường mạnh của Diệp Viễn, một mình chiến với một ngàn người, ngay cả cao thủ võ đạo như Cổ Hạo Nam cũng không phải là đối thủ của anh.

Cú đá chân cuối cùng đó càng giống như thủ đoạn của thần tiên.

Khi ông ta vừa quay về bèn thông báo cho người của gia tộc, sau này nhìn thấy Diệp Viễn, tuyệt đối phải tránh đi.

Nhưng không ngờ, ông ta bảo người nhà tránh Diệp Viễn, không ngờ mình lại trực tiếp đụng vào họng súng của Diệp Viễn.

“Đây là nhà hàng của nhà ông à?”

Lúc này, Diệp Viễn ngẩng đầu, lạnh lùng liếc nhìn Vương Hạo Văn một cái.

Chỉ nhìn thôi mà hai chân Vương Hạo Văn đã mềm nhũn, không còn sức lực trượt ngồi xuống đất.

“Đúng thế!”

Lần này, tất cả mọi người đều thộn ra, bọn họ vốn tưởng rằng Vương Hạo Văn sẽ xử lý Diệp Vẫn rất thê thảm.

Điều khiến họ dù thế nào cũng không ngờ là, khi Vương Văn Hạo nhìn thấy Diệp Viễn lại bị dọa sợ ngồi thẳng xuống đất.

“Nhà hàng của nhà ông, cũng không tệ!”, Diệp Viễn lại thản nhiên nói một câu.

Câu ‘cũng không tệ!’ dọa cho Vương Hạo Văn sợ đến trái tim co giật.

Liên tục cầu xin nói: “Đại sư Diệp tha mạng, tôi thật không biết anh dùng bữa ở đây, nếu biết anh ăn ở đây, cho dù tôi có tám lá gan cũng không dám lỗ mãng!”

“Được rồi, mau chóng bảo những người này cút hết cho tôi, đừng quấy nhiễu tôi ăn cơm!”

“Vâng vâng vâng”.

Vương Hạo Văn như được đại xá, gật đầu lia lịa.

“Tất cả mọi người lập tức cút hết ra cho tôi, nếu ai dám quấy nhiễu đại sư Diệp, tôi đánh chết người đó!”

Vương Hạo Văn vừa hạ lệnh, tất cả mọi người lập tức vội vàng giải tán.

Đợi sau khi tất cả đi khỏi, Vương Hạo Văn vừa chuẩn bị rời đi, Diệp Viễn lại thản nhiên nói.

“Ngoài ra, tôi rất không thích hai người ở trên tầng đó, ông biết phải làm thế nào rồi chứ?”

Vương Hạo Văn ngẩn người, không hiểu Diệp Viễn đang nói đến ai.

Lúc này, Vương Tỷ vừa hay từ trên tầng đi xuống,

“Gia chủ Vương, ông đến đúng lúc lắm, mau đuổi tên khốn này đi cho tôi, trước đó tên khốn này đã đánh tôi và Phi Nhi!”

Lời của Vương Tỷ lập tức khiến cơ thể của Vương Hạo Văn không nhịn được run lên một hồi.

Lần này, cuối cùng Vương Hạo Văn cũng biết Diệp Viễn nói đến ai.

Cũng không suy nghĩ, Vương Hạo Văn trực tiếp xông lên trước, hằm hằm tát mạnh lên mặt Vương Tỷ.

“Mẹ kiếp, cô là cái thá gì, cũng dám ăn nói như vậy với đại sư Diệp”.
Chương 112: Ngẫu nhiên gặp lại

Vương Tỷ bị cái tát đột ngột của Vương Hạo Văn đánh cho thộn người.

“Vương Hạo Văn, mẹ kiếp, ông làm gì thế hả, tại sao đánh tôi?”

“Tại sao tôi đánh cô à, hôm nay tôi không đánh chết cô thì tôi cùng họ với cô!”

Vương Hạo Văn tức giận quát một tiếng, tay đấm chân đá đánh túi bụi lên người Vương Tỷ.

Dường như muốn trút hết cơn lửa giận trong lòng lên người Vương Tỷ.

“Gia chủ Vương, ông làm gì vậy?”

Liễu Phi Nhi nghe thấy tiếng động, vội vàng xông xuống tầng, muốn ngăn Vương Hạo Văn nổi giận.

Kết quả Vương Hạo Văn lại tát mạnh một cái lên mặt Liễu Phi Nhi.

“Con điếm khốn khiếp, cô nói tôi làm gì hả, mẹ nó, cô suýt hại chết tôi rồi, cô biết không hả?”

Liễu Phi Nhi vô cùng ấm ức nhìn Vương Hạo Văn, cô ta còn không hiểu tại sao Vương Hạo Văn lại đánh cô ta.

“Bốp!”

Vương Hạo Văn lại hung hãn tát mạnh một cái lên mặt Liễu Phi Nhi.

“Con điếm, cô còn giả bộ với tôi hả!”

Vương Hạo Văn tức giận dùng cả hai tay đánh cho Liễu Phi Nhi thành con heo, vô cùng thê thảm.

“Được rồi, có thể để tôi yên tĩnh ăn một bữa tử tế không?”

Diệp Viễn thực sự bị ồn ào đến nhức tai, mới lên tiếng quát nói.

Vương Hạo Văn lập tức sợ vội vàng dừng tay.

“Đại sư Diệp, xin lỗi, tôi đuổi những người này đi ngay!”

Nói xong, Vương Hạo Văn trực tiếp bảo mấy người cấp dưới ném Liễu Phi Nhi và Vương Tỷ ra khỏi nhà hàng.

Ông ta còn lập tức dẫn người canh ở cửa, đứng canh gác cho Diệp Viễn, không dám để bất kỳ người nào đến quấy rầy Diệp Viễn và Lâm Vãn Tình.

Nửa tiếng sau, cuối cùng Diệp Viễn ăn no uống đủ, mới cùng Lâm Vãn Tình rời khỏi nhà hàng.

Còn mấy tiếng nữa mới bắt đầu hội đấu giá buổi tối, Diệp Phong đưa Lâm Vãn Tình về khách sạn.

Hai ngươi nghỉ ngơi ở khách sạn cho đến hơn bảy giờ tối.

Vì Lâm Vãn Tình không được khỏe, Diệp Viễn bảo cô ta ở lại khách sạn nghỉ ngơi cho khỏe, còn anh một mình đến hội đấu giá.

Khi đến cửa hội đấu giá Long Hưng, đã có rất nhiều người tập trung ở trước cửa, đang xếp hàng đi vào trong.

Khi Diệp Viễn định đi vào, lại phát hiện không mang theo vé vào cửa.

Anh nói với bảo vệ canh cửa, kết quả bảo vệ ở cửa vẫn yêu cầu anh phải có vé mới được vào.

Bất đắc dĩ, Diệp Viễn chỉ đành định về khách sạn lấy vé.

Đúng lúc Diệp Viễn định ra về, phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói lanh lảnh.

“Anh Diệp, đúng là anh rồi?”

Diệp Viễn vừa quay đầu đã nhận ra cô gái này, chẳng phải là cô tiếp viên hàng không bị Hứa Mặc đánh ở trên máy bay trước đây sao?

Lúc này, cô tiếp viên hàng không đã thay bỏ đồng phục, đổi thành một chiếc váy liền thân màu trắng, trông vô cùng xinh đẹp thuần khiết.

Bên cạnh cô tiếp viên hàng không này còn có một cô gái, khí chất dung mạo khá giống với cô tiếp viên hàng không.

Ngoài ra, bên cạnh hai người còn có hai chàng thanh niên.

Một người mặc đồ vest thẳng tắp, đeo kính, trông rất nho nhã.

Anh chàng này và cô bé kia đứng cùng nhau, trông giống như một đôi.

Còn một anh chàng khác lại mặc đồ thoải mái hàng hiệu, đầu ngẩng cao, trông vô cùng kiêu ngạo.

Diệp Viễn gật đầu với cô tiếp viên hàng không, anh cũng không ngờ có thể gặp được cô tiếp viên hàng không này ở đây.

“Anh Diệp, chuyện ở trên máy bay trước đây, vẫn phải cảm ơn anh, nếu không phải có anh thì tôi cũng không biết phải làm thế nào!”

Diệp Viễn mỉm cười nói: “Không có gì, đừng khách sáo!”

“Anh Diệp, anh cũng đến tham gia hội đấu giá à?”

Diệp Viễn gật đầu.

“Tốt quá, chúng tôi cũng định vào góp vui, hay là chúng ta cùng đi đi?”

Đương nhiên Diệp Viễn sẽ không từ chối, anh cũng đỡ phải chạy về một chuyến.

Đúng lúc cô tiếp viên hàng không dẫn Diệp Viễn định đi vào, anh chàng kiêu ngạo bên cạnh cô ta lại cau mày, lạnh lùng nói.

“Tiểu Tiểu, tấm vé của tôi chỉ có thể dẫn ba người vào, e rằng không đưa thêm được người nữa!”

Nói xong, anh ta rất khinh thường lướt nhìn Diệp Viễn một cái, ánh mắt đầy khinh miệt.

Vừa nãy anh ta đã nghe rất rõ được Diệp Viễn không có vé vào cửa, hơn nữa Diệp Viễn ăn mặc rất bình thường, anh ta cảm thấy người như vậy không thích hợp đi cùng bọn họ, sỉ nhục thân phận của bọn họ.

Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu nhất là cô tiếp viên hàng không nhìn thấy Diệp Viễn lại vô cùng kích động, khiến trong lòng anh ta không vui.

Anh ta vẫn luôn theo đuổi cô tiếp viên hàng không này, nhưng cô tiếp viên hàng không lại không hề nể mặt anh ta.
Chương 113: Long Tân Quốc

Diệp Viễn khẽ mỉm cười nói: “Không sao, nếu mọi người đủ vé rồi thì vào trước đi, tôi tự nghĩ cách”.

“Thế sao được!”

Cô tiếp viên hàng không tên Tiểu Tiểu cảm thấy áy náy, bèn nói với anh chàng ngạo mạn bên cạnh.

“Tô Minh, chẳng phải anh quen biết người trong hội bán đấu giá à, anh có thể thương lượng với họ, dẫn theo anh Diệp không?”

“Không được, khó khăn lắm mới nhờ được bạn anh kiếm được tấm vé này, anh làm gì có mặt mũi đi làm phiền người ta chứ!”

Anh chàng tên Tô Minh quả quyết lắc đầu nói.

Diệp Viễn nói: “Thật sự không cần đâu, mọi người mau vào đi, tôi tự có cách vào, chốc nữa gặp bên trong!”

“Nhưng…”

Cô tiếp viên hàng không tên Tiểu Tiểu muốn nói gì đó.

Tô Minh lại nói trước: “Được rồi, Tiểu Tiểu, anh Diệp đã nói người ta tự có cách, em không cần lo nữa, chúng ta mau vào đi, một lúc nữa hội đấu giá bắt đầu rồi!”

Nói xong, Tô Minh trực tiếp đến trước bảo vệ cửa.

Bảo vệ cửa hình như quen biết Tô Minh, trực tiếp cung kính chào hỏi Tô Minh.

“Chào cậu Tô!”

Tô Minh rất kiêu ngạo gật đầu rồi mới quay người nói với Tiểu Tiểu.

“Tiểu Tiểu, mau vào đi!”

Bất đắc dĩ, Tiểu Tiểu chỉ có thể vô cùng áy náy nói xin lỗi Diệp Viễn.

“Thực sự xin lỗi, anh Diệp, vốn muốn mời anh cùng tham gia, nhưng…”

“Không sao, vào đi!”

Diệp Viễn mỉm cười, anh phát hiện cô gái này rất tốt bụng.

Sau khi Tiểu Tiểu và ba người đi vào, Tô Minh rất khinh thường nhìn Diệp Viễn một cái, rồi nói với bảo vệ cửa.

“Các anh nhất định phải làm tốt công tác an ninh, cẩn thận có người ngoài trà trộn vào!”

Tô Minh nói, cố ý làm như vô tình liếc Diệp Viễn một cái.

Đương nhiên bảo vệ hiểu ý của Tô Minh, anh ta gật đầu nói.

“Yên tâm đi, cậu Tô, tôi nhất định sẽ làm tốt công tác an ninh, sẽ không để bất kỳ người nào có vé đi vào”.

Sau khi mấy người đi vào cửa lớn, Diệp Viễn định quay về lấy vé, một chiếc Mercedes đột nhiên dừng trước mặt anh.

Một người đàn ông trung niên từ trên xe đi xuống, ông ta vừa xuống xe liền bước nhanh đến trước mặt Diệp Viễn, vô cùng cung kính nói.

“Anh Diệp, anh có thể đại giá quang lâm, đúng là rồng đến nhà tôm!”

“Ông là?”

Diệp Viễn nghi hoặc nhìn người đàn ông trung niên này, dường như anh không quen người này.

“Anh Diệp, tôi là Long Tân Quốc, lần trước tôi có vinh hạnh được cùng anh tham dự hội đấu giá của tổng giám đốc Lâm, Lâm Vãn Tình, lúc đó thấy anh thể hiện thần uy, giết mấy tên nhãi nước Uy đó, bây giờ nghĩ lại, vẫn cảm thấy sóng lòng trào dâng”.

Ngoài ra, loại thuốc mà anh cần, tôi cũng đã thông cho người của công ty tổng giám đốc Lâm, chỉ là người bán cứ muốn đấu giá, tôi cũng không có cách mua trực tiếp được để tặng anh Diệp!”

Được Long Tân Quốc nhắc nhở, Diệp Viễn biết, có lẽ lần trước người này đã tham gia đấu giá.

Đồng thời cũng hiểu, có lẽ người này chính là lão tổng của hội đấu giá Long Hưng.

“Anh Diệp, anh đã đến rồi tại sao không vào?”, Long Tân Quốc hơi nghi hoặc hỏi.

“Tôi quên mang theo vé!”

Long Tân Quốc vừa nghe, sắc mặt nghiêm lạnh, lập tức xông đến bảo vệ cửa.

“Đồ khốn khiếp, cậu làm việc kiểu gì vậy, đại sư Diệp đến, cậu lại dám chặn ngoài cửa!”

Sắc mặt bảo vệ lấp tức tái xanh, anh ta không ngờ Diệp Viễn quen biết với ông chủ nhà mình, hơn nữa ông chủ nhà mình hình như rất cung kính với Diệp Viễn.

Anh ta muốn giải thích, nhưng Diệp Viễn lại lên tiếng nói trước.

“Không trách anh ta, tất cả mọi người đều có vé vào cửa, anh ta cũng đã làm tốt công việc của mình!”

Diệp Viễn nói vậy khiến trong lòng bảo vệ rất cảm kích.

Còn Long Tân Quốc hơi ngại ngùng cười nói.

“Đúng đúng đúng, anh Diệp nói đúng, là tôi trách nhầm cậu ta!”

Với Long Tân Quốc dẫn đường, hai người cùng vào hội trường buổi đấu giá Long Hưng.

Hôm nay có rất nhiều người đến tham gia buổi đấu giá, cả hội trường đã chật kín người.
Chương 114: Rắc rối

“Đại sư Diệp, tôi còn phải xử lý việc của hội đấu giá, cho nên không tiếp anh được, tôi đã sắp xếp cho anh một phòng tốt nhất, ở trên tầng hai!”

“Anh có gì cần xin cứ dặn dò nhân viên!”

“Cảm ơn, ông chủ Long cứ tự nhiên!”

Sau khi Long Tân Quốc rời đi, Diệp Viễn đang định lên phòng bao tầng hai, đợi buổi đấu giá bắt đầu.

Nhưng ở chỗ không xa, Tiểu Tiểu đang dạo quanh cùng hai người bạn của cô ta vừa nhìn liền thấy Diệp Viễn.

Lập tức vui vẻ tươi cười đi đến.

“Anh Diệp, anh vào được thật rồi?”

Diệp Viễn gật đầu.

Ở chỗ không xa, Tô Minh đang trò chuyện với mấy cậu ấm.

Khi anh ta nhìn thấy Diệp Viễn vào được thật, mà còn ở cùng Tiểu Tiểu.

Khiến sắc mặt anh ta lập tức thay đổi.

Theo lý, người bình thường như Diệp Viễn không có vé vào cửa thì không thể vào được, không ngờ Diệp Viễn lại vào được trong thời gian ngắn.

Đặc biệt là nhìn dáng vẻ kích động của Tiểu Tiểu khi nhìn thấy Diệp Viễn, lại khiến trong lòng anh ta vô cùng nóng giận.

Anh ta và Tiểu Tiểu quen biết lâu như vậy cũng chưa từng thấy Tiểu Tiểu đối với anh ta như vậy.

Bây giờ lại nói chuyện nhiệt tình với một tên nhà quê.

Lúc này Tiểu Tiểu cũng cảm thấy hình như mình thể hiện quá nhiệt tình, mới tìm cớ nói.

“Bạn của tôi đều ở bên đó, chúng ta cùng qua ngồi đi!”

Diệp Viễn gật đầu, cũng không từ chối.

Khi Tiểu Tiểu dẫn Diệp Phong đến bên cạnh hai người bạn của cô, hai người cũng hơi ngạc nhiên.

Bọn họ vốn tưởng rằng Diệp Viễn nói những lời đó chỉ là giữ thể diện, không ngờ Diệp Viễn lại vào được thật.

Mấy người tìm một chỗ ngồi xuống, Tiểu Tiểu liền giới thiệu tên của cô ta và bạn của cô ta cho Diệp Viễn.

Qua lời giới thiệu của Tiểu Tiểu, Diệp Viễn mới biết tên thật của Tiểu Tiểu là Thẩm Tiểu Tiểu, người Sở Châu.

Cô gái ngồi cùng Thẩm Tiểu Tiểu tên là Tôn Lăng Tuyết, đồng nghiệp của Thẩm Tiểu Tiểu.

Còn anh chàng đeo kính gọng vàng đó tên là Vương Văn Quân, phó tổng giám đốc của một công ty bất động sản.

Có thể nói là còn trẻ mà đã giàu có, cũng là trai tài gái sắc với Tôn Lăng Tuyết.

“Cậu Tô, cậu thích cô gái đó à?”

Ở phía xa, mấy người bạn của Tô Minh thấy ánh mắt của Tô Minh luôn dõi theo Diệp Viễn và Thẩm Tiểu Tiểu.

Tô Minh gật đầu.

“Cậu Tô, có cần mấy anh em xử lý tên nhóc đó không?”

Mấy người dường như nhìn ra trong lòng Tô Minh không vui, chủ động lên tiếng nói.

Tô Minh thực sự muốn xử Diệp Viễn một trận, nhưng ngại vì có Thẩm Tiểu Tiểu ở đây, Tô Minh cũng không tiện đích thân ra mặt.

Bây giờ mấy anh em tốt tình nguyện ra mặt, đương nhiên Tô Minh cầu còn không được.

“Vậy thì nhờ mấy cậu rồi!”

Mấy anh em tốt lập tức vỗ ngực bảo đảm nói: “Cậu Tô, cậu đợi xem kịch hay đi!”

Nói xong, mấy cậu ấm bèn đi về phía mấy người Diệp Viễn.

Bao vây Diệp Viễn ở giữa.

Vương Văn Quân ở một bên nhìn thấy mấy người này, vội vàng đứng lên chào hỏi: “Cậu Vương, cậu Lưu, cậu Hồ, các anh cũng đến rồi!”

“Ở đây không có chuyện của anh, tránh xa cho tôi”.

Cậu Vương dẫn đầu nóng nảy xua tay, vẻ mặt khinh thường.

Vương Văn Quân lập tức ngoan ngoãn im miệng, kéo Tôn Lăng Tuyết đứng sang một bên.

Đương nhiên Vương Văn Quân quen biết mấy người này, mấy người này đều là cậu ấm hào môn Sở Châu, ỷ vào thế lực của nhà mình, vô cùng thích gây chuyện thị phi.

Mấy người này rất thân thiết với Tô Minh, bây giờ qua đây, rõ ràng là muốn gây chuyện với Diệp Viễn.

“Nhóc con, đứng lên!”

Lúc này, cậu Vương lại nhìn sang Diệp Viễn, ánh mắt tràn đày cao ngạo.

Nhưng Diệp Viễn trực tiếp phớt lờ đám người này, tiện tay cầm một ly nước ngọt uống.

Thấy Diệp Viễn trực tiếp phớt lờ bọn họ, khiến mấy người rất không vui.

Một cấu ấm với sắc mặt trắng bệch tức giận mắng.

“Mẹ kiếp, tên nhãi con, cậu Vương bảo mày đứng lên, mẹ kiếp, mày không nghe thấy hả?”

Cậu ấm này nói xong, tay còn tóm lên áo trước ngực Diệp Viễn, muốn lôi Diệp Viễn ra khỏi ghế.

“Bành!”

Nhưng tay của cậu ấm này còn chưa chạm được vào áo của Diệp Viễn.

Chỉ nghe thấy một tiếng “bành” bức bối vang lên.

Cậu ấm này liền bay ngược ra xa, ôm bụng ngã dưới đất, đau đớn kêu la.
Chương 115: Cậu ấm lụa là

Tiếng vang và tiếng kêu thảm đột ngột lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người có mặt.

Tất cả mọi người đều dồn ánh mắt qua.

Muốn xem xem rốt cuộc là ai dám gây chuyện ở hội đấu giá Long Hưng.

Khi mọi người nhìn rõ người bị đánh, sắc mặt biến đổi.

Đương nhiên bọn họ nhận ra người bị đánh, đó là cậu ấm của nhà họ Lưu ở Sở Châu, cậu ấm lụa là nổi tiếng ở Sở Châu.

Sau đó, mọi người lại nhìn sang Diệp Viễn, kẻ đánh người vẫn bình tĩnh ngồi trên ghế.

Thấy Diệp Viễn rất lạ mặt, hình như không giống người của hào môn Sở Châu.

Lại thấy Diệp Viễn ăn mặc rất bình thường, bèn chắc chắn Diệp Viễn không phải là người của gia tộc lớn.

Có lẽ là người đến góp vui.

“Một người bình thường lại dám đánh cậu Lưu, đúng là gan to bằng trời!”

“Cái gì mà gan to bằng trời, tôi thấy là tự tìm đường chết thì đúng hơn!”

Đám người không quen biết Diệp Viễn, lập tức đều bàn tán xôn xao, nhìn Diệp Viễn với ánh mắt thương hại.

Đương nhiên, vẫn có một số người nhận ra Diệp Viễn.

Nghĩ đến vẻ cường mạnh của Diệp Viễn khi một mình khiêu chiến một ngàn người sáng nay, lại nghĩ đến ngay cả Cổ Hạo Nam cũng bị Diệp Viễn đánh bại, mọi người vẫn thấy sóng lòng dâng trào.

“Cậu Lưu đáng thương, chọc vào ai không được, lại đi chọc vào sát tinh này!”

Trong lòng mọi người đều cảm thấy xót xa thay cho cậu Lưu.

Đương nhiên, lúc này cũng không có ai lên ngăn chuyện này, ngược lại còn nổi hứng đứng tại chỗ đợi xem kịch hay.

“Mẹ kiếp, đồ khốn khiếp, mày muốn chết hả!”

Cậu Vương và cậu Hồ cũng không ngờ, Diệp Viễn lại hống hách như vậy, lại dám ra tay đánh người, hơn nữa còn đánh trước mặt bọn họ.

Hai người tức giận quát một tiếng, tiện tay cầm cái ghế dưới đất đập về phía Diệp Viễn.

“Phập phập…”

Hai tiếng bức bối vang lên, Diệp Viễn vẫn thản nhiên ngồi trên ghế, cũng không đặt cốc nước ngọt trong tay xuống.

Còn mấy người cậu Vương và cậu Hồ lại thê thảm ngã dưới đất.

Lúc này, cậu Lưu bị Diệp Viễn đá bay trước đó nhẫn nhịn cơn đau ở bụng.

Run run lấy điện thoại từ trong túi quần ra, gọi đến một số, hình như đang tìm cứu binh.

Nhưng đương nhiên Diệp Viễn cũng chú ý đến, anh cũng không ngăn cản.

“Anh Diệp, chúng ta mau đi thôi!”

Lúc này, cuối cùng Thẩm Tiểu Tiểu phản ứng lại vội vàng kéo cánh tay Diệp Viễn, muốn đưa Diệp Viễn rời khỏi đây.

Sự việc vừa nãy xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức Thẩm Tiểu Tiểu không kịp ngăn cản Diệp Viễn.

Tuy Thẩm Tiểu Tiểu biết rõ Diệp Viễn rất giỏi võ công, nhưng mấy người cậu Vương này không phải là người bình thường, mà là cậu ấm hào môn Sở Châu.

Diệp Viễn đánh mấy tên này, với tính cách của họ, chắc chắn sẽ không tha cho Diệp Viễn.

Nhìn Thẩm Tiểu Tiểu lo lắng, Diệp Viễn mỉm cười.

“Yên tâm, không có ai làm gì tôi đâu!”

Nói xong, Diệp Viễn liền kéo Thẩm Tiểu Tiểu ngồi xuống ghế.

“Ngu ngốc!”

Những người không quen biết Diệp Viễn, nghe thấy Diệp Viễn nói vậy, đều không nhịn được chế nhạo một câu.

Với bọn họ, Diệp Viễn đang ra oai, tỏ vẻ, tự cho rằng mình có chút võ công thì cho rằng mình đúng, không coi ai ra gì.

Còn những ngươi quen biết Diệp Viễn, lại tỏ vẻ mặt thản nhiên.

Bởi vì họ đều biết, Diệp Viễn không phải đang ra oai, mà là sự thực.

Thấy Diệp Viễn không đi, Thẩm Tiểu Tiểu cũng bất lực, sau đó cô lấy điện thoại ra, muốn tìm người giúp Diệp Viễn.

Nhưng cô ta chưa kịp mở khóa điện thoại, ở cửa vang lên tiếng huyên náo.

Ở cửa đột nhiên có mười mấy tên vệ sĩ cơ thể vạm vỡ xông vào.

Người dẫn đầu có vết sẹo dài trên mặt, giống như con rết, chiếm gần hết khuôn mặt, trông vô cùng đáng sợ.

Tên mặt sẹo vừa đi vào đã quát lớn.

“Mẹ kiếp, kẻ nào muốn chết, dám đánh cậu ấm nhà tao!”

Mọi người có mặt nhìn thấy tên mặt sẹo, tất cả đều kinh sợ.

Bọn họ đều nhận ra tên mặt sẹo này, người này chính là đội trưởng đội vệ sĩ của nhà họ Lưu, nghe đồn người này là lính đánh thuê nước ngoài giải ngũ, võ công vô cùng lợi hại.

Mấy năm nay cậu Lưu gây chuyện khắp nơi bên ngoài, gần như đều là do tên mặt sẹo này chùi mông cho anh ta.

Nhìn thấy vệ sĩ nhà mình đến, cậu Lưu lập tức nổi nóng, chỉ vào Diệp Viễn quát lớn.

“Đánh chết tên khốn này cho tôi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK