• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 121: Bị bao vây

“Một trăm triệu năm trăm ngàn!”

Lúc này, Diệp Viễn lại kêu giá.

“Thiếu chủ, người này có phải người lấy được cuộn da dê còn lại không?”, mỹ nữ bên cạnh vô cùng kích động hỏi.

“Chắc vậy!”

Cậu Vu gật đầu chắc nịch.

“Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?”, mỹ nữ hỏi.

“Tiếp tục tăng giá!”

“Hai trăm triệu!”

Khi giá hai trăm triệu xuất hiện, rất nhiều người ở đây mất đi hứng thú đấu giá.

Dù sao thì hai trăm triệu cũng không phải con số nhỏ, hơn nữa bọn họ cũng chưa chắc cho dù thật sự đấu giá được cuộn da dê, liệu bọn họ có năng lực tìm thấy động phủ của cường giả đỉnh phong kia hay không.

Hơn nữa, cuộn da dê rõ ràng không trọn vẹn, dù đấu giá được cuộn da dê này, nhưng cũng chưa chắn có thể tìm thấy hai tấm còn lại.

“Hai trăm triệu, khách quý phòng VIP số hai ra giá hai trăm triệu, có ai tăng giá không?”

Lúc này, giọng nói kích động của thầy đấu giá truyền tới, ông ta nhìn xung quanh.

Nhưng phát hiện không có ai mở miệng đấu giá.

“Hai trăm triệu năm trăm ngàn!”

Lúc này, giọng nói của Diệp Viễn lại một lần nữa truyền tới.

Thầy đấu giá lập tức kích động hô to.

“Hai trăm triệu năm trăm ngàn, khách quý của phòng VIP số một ra giá hai trăm triệu năm trăm ngàn, còn có ai trả giá cao hơn số tiền này không!”

Nhưng vẫn không có bất kỳ ai tăng giá, tất cả mọi người đều im lặng không nói.

“Ba trăm triệu!”

Lúc này, đám người cậu Vu lại một lần nữa kêu một cái giá trên trời.

“Ba trăm triệu năm trăm ngàn!”

Diệp Viễn lại ra giá.

“Năm trăm triệu!”

Đám người cậu Vu lần này nâng giá lên năm trăm triệu.

Mà sau khi đám người cậu Vu hét giá này ra, Diệp Viễn lại không lên tiếng.

“Năm trăm triệu, khách quý phòng VIP số hai ra giá năm trăm triệu, có ai tăng giá hay không!”

Thầy đấu giá gân giọng hét lên đầy kích động, nhìn về phía phòng VIP Diệp Viễn đang ở trong đó.

Đáng tiếc, trong phòng VIP vẫn không có bất kỳ giọng nói nào truyền ra.

Diệp Viễn không tăng giá, điều này khiến sắc mặt đám người cậu Vu lập tức thay đổi.

Thấy Diệp Viễn vẫn không mở miệng, thầy đấu giá bắt đầu đếm ngược.

“Năm trăm triệu lần thứ nhất!”

“Năm trăm triệu lần thứ hai!”

Nhưng vẫn không có ai tăng giá, phòng VIP của Diệp Viễn vẫn im lặng.

Cuối cùng, thầy đấu giá gõ búa.

“Chúc mừng khách quý phòng VIP số hai, đấu giá thành công món đồ cuối cùng với giá năm trăm triệu!”

“Đồ khốn!”

Lời đại sư đấu giá vừa dứt, cậu Vu hung hăng đập tay xuống bàn, vẻ mặt phẫn nộ.

Anh ta biết rõ mình đã bị Diệp Viễn đùa giỡn.

Diệp Viễn vốn không muốn đấu giá cuộn da dê này, đây chỉ là để trả thù đấu giá cỏ Hạm Linh lúc trước.

Nghĩ đến đám người cậu Vu, Diệp Viễn quả thật không có ý muốn cuộn da dê giả này, anh cố ý tăng giá.

Chính là để trả thù đám người cậu Vu cố ý tăng giá trước đó.

“Công tử, để tôi đi giết tên khốn đó”.

Hai mỹ nữ bên cạnh cậu Vu mặt đầy phẫn nộ.

“Không cần ra tay ngay, ở đây đông người, chờ sau khi kết thúc, bắt tên khốn đó cho tôi”, sắc mặt cậu Vu u ám nói.

“Dạ!”

Rất nhanh đã có người hầu mang món đồ đấu giá đến, cậu Vu nghiến răng nghiến lợi quẹt thẻ.

Vốn dĩ anh ta định nhờ cuộn da dê giả để dẫn dụ người giành được cuộn da dê trước đó, nhưng kết quả không ngờ cuối cùng lại bị người ta đùa giỡn, còn khiến anh ta tổn thất oan năm trăm triệu.

Mà cùng lúc đó, phòng VIP cách vách, Diệp Viễn cũng đã lấy được cỏ Hạm Linh mình cần.

Đấu giá kết thúc, Diệp Viễn cũng không ở lại lâu. Anh dẫn đám người Thẩm Tiểu Tiểu rời khỏi phòng đấu giá.

Sau khi rời khỏi phòng đấu giá, đám người Thẩm Tiểu Tiểu còn muốn mời Diệp Viễn ăn cơm, nhưng anh lại từ chối ý tốt của mấy người.

Tạm biệt đám người Thẩm Tiểu Tiểu, Diệp Viễn chậm rãi đi về phía khách sạn.

Khi đến một mảnh đất vắng vẻ, Diệp Viễn đột nhiên dừng bước.

Anh từ từ xoay người, nhàn nhạt nói vọng lại phía sau lưng.

“Mấy vị, đi theo lâu như vậy, chắc cũng mệt rồi!”

Lời Diệp Viễn vừa dứt, xung quanh anh liền xuất hiện sáu bóng người xinh đẹp.

Bao vây Diệp Viễn.

Diệp Viễn quét mắt nhìn, phát hiện toàn thân sáu người này nội khí dâng trào, tất cả đều là cấp bậc Đại Tông Sư, hơn nữa sáu người đều là mỹ nữ tuyệt sắc.
Chương 122: Phệ Thiên Giáo

Người ra tay chính là sáu cường giả cấp bậc Đại Tông Sư.

Điều này khiến Diệp Viễn rất tò mò những người này rốt cuộc là ai.

“Mấy vị, đi theo tôi lâu như vậy, không biết có chuyện gì?”

“Vù!”

Nhưng sáu người này không trả lời câu hỏi của Diệp Viễn, tất cả đều cong ngón tay thành móng, hung hăng chộp tứ chi, đầu và ngực của Diệp Viễn.

Sáu người sáu móng, uy thế mười phần, nếu bị chộp trúng, kết quả chính là thịt nát xương tan.

Nhưng Diệp Viễn vẫn bình tĩnh đứng nguyên tại chỗ, thậm chí ngay cả mí mắt cũng không chớp, mặc cho sáu người sáu móng chộp về phía người mình.

“Ầm…”

Sáu người sáu móng hung hãn chộp vào đầu, ngực và tứ chi của Diệp Viễn.

Nhưng cảnh tượng thịt nát xương tan vẫn chưa xuất hiện như trong dự đoán, ngược lại mấy tiếng nặng nề vang lên.

Sáu người này cảm thấy tay của mình giống như chộp phải thứ gì đó cứng như sắt thép.

“Làm sao có thể?”

Nội tâm sáu người đều kinh sợ, bọn họ vốn cho rằng muốn chộp được tên nhãi Diệp Viễn toàn thân không hề có sóng nội khí nào, chắc hẳn dễ như trở bàn tay.

Nhưng không ngờ, các cô dùng toàn lực ra tay, thậm chí ngay cả phòng ngự thân xác của Diệp Viễn cũng không phá được.

Điều này cũng khiến mấy người hiểu, chắc hẳn Diệp Viễn là một đại sư khổ luyện, hơn nữa còn là đại sư tu luyện thành công.

“Mấy vị, chỉ dựa vào chút sức lực như vậy sao?”

Diệp Viễn cười lạnh, trên người lập tức xuất hiện một luồng lực phản chấn tràn ra.

“Ầm…”

Cùng với mấy tiếng vang, sáu người đều bị đánh bay.

Sau khi ngã lộn nhào mấy cái trên không trung, bọn họ mới lảo đảo rơi xuống đất.

“Phương pháp hóc búa, dùng toàn lực đánh chết!”

Người phụ nữ xinh đẹp dẫn đầu quát lớn một tiếng, chỉ nghe thấy mấy tiếng ‘xoèn xoẹt’ vang lên.

Trong tay sáu người xuất hiện kiếm mềm màu bạc.

Nhìn thấy những thanh kiếm mềm màu bạc này, Diệp Viễn đột nhiên nhận ra hình như anh đã từng nhìn thấy loại vũ khí này ở đâu rồi.

Chỉ là nhất thời không nhớ ra được.

Trong chớp nhoáng Diệp Viễn ngây ra, sáu người tay cầm kiếm mềm lại xông về phía Diệp Viễn.

Kiếm mềm màu bạc mang theo uy thế từ trước đến nay chưa từng có, lại một lần nữa tấn công về phía ngực, đầu và tứ chi của Diệp Viễn.

“Ding ding ding…”

Sáu tiếng kim thiết giao nhau truyền tới, sáu thanh kiếm mềm vẫn hung hăng đâm về phía đầu, ngực và tứ chi Diệp Viễn.

Nhưng vẫn không phá hỏng được phòng ngự thân xác của anh.

“Tên nhãi này sao lại có thân xác lợi hại như vậy?”

Lòng sáu người càng kinh hãi, sáu người bọn họ đều là cường giả cảnh giới Đại Tông Sư, toàn bộ chỉ thiếu một bước là có thể bước vào cảnh giới Thánh Giả.

Lúc này sáu người bọn họ liên thủ, hơn nữa còn sử dụng vũ khí và chiêu thức mạnh nhất, dù là phòng ngự nội khí của một cường giả cấp bậc Thánh Giả, bọn họ cũng có thể phá vỡ dễ dàng.

Nhưng bây giờ bọn họ lại không phá nổi phòng ngự thân xác của đại sư khổ luyện Diệp Viễn này.

“Các cô chưa ăn cơm sao, chỉ có chút sức lực này thôi?”

Khóe miệng Diệp Viễn mang theo vẻ hài hước, đùa giỡn nhìn sáu người.

Sắc mặt sáu người đều thay đổi, cảm nhận được sự khuất phục sâu sắc.

Sáu người nhìn nhau, tất cả đều nhìn thấy suy nghĩ giống nhau trong mắt đối phương.

Ngay sau đó, sáu người thu kiếm lùi về phía sau.

Tiếp đó đồng thời lấy ra viên thuốc màu đen, không chút do dự nuốt vào trong miệng.

“A…”

Khi mấy tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên.

Diệp Viễn rõ ràng cảm nhận được, sau khi mấy người nuốt viên thuốc màu đen, nội khí trong cơ thể đang điên cuồng tăng trưởng.

Rất nhanh, thực lực mấy người liền đột phá cảnh giới Đại Tông Sư, đạt đến cảnh giới Thánh Giả.

Cho đến cảnh giới Thánh Giả trung kỳ, nội khí trong cơ thể lúc này mới tăng trưởng.

Nhìn thấy cảnh này, cuối cùng Diệp Viễn đã nhớ ra những người này là ai.

Bởi vì ba năm trước Diệp Viễn từng đụng phải những người này.

Ba năm trước, khi Diệp Viễn vừa lấy được bản đồ kho báu ghi lại vùng đất truyền thừa của Quỷ Môn, anh gặp phải một tên biến thái tự xưng là đại trưởng lão Phệ Thiên Giáo đến cướp bản đồ.

Lúc ấy người đó cũng giống như mấy người này, sau khi không đánh lại mình, ông ta đã ăn một viên thuốc màu đen.

Sau đó giống như uống phải thuốc kích thích, thực lực tăng trưởng vô cùng nhanh chóng.

Khi đó anh và tên biến thái kia chiến đấu hơn một tiếng đồng hồ, đến cuối hai bên không ai nhường ai.

Cuối cùng tên biến thái kia chọn tự nổ chính mình, muốn lấy mạng đòi mạng.

Cũng may Diệp Viễn đã phát hiện mục đích của đối phương, anh tránh một bước.

Không ngờ ba năm sau lại đụng phải mấy tên biến thái của Phệ Thiên Giáo này.
Chương 123: Cực hạn

Cảm nhận được sức mạnh cường hãn trong cơ thể, ánh mắt mấy người nhìn về phía Diệp Viễn giống như nhìn thấy người chết vậy.

Mỹ nữ dẫn đầu mặt đầy phách lối quát Diệp Viễn.

“Tên nhãi, anh giỏi lắm, lại ép chúng tôi sử dụng trạng thái mạnh nhất, anh yên tâm, sau khi anh chết, tôi sẽ luyện chế anh thành con rối lái xe cho Phệ Thiên Giáo tôi”.

Đối với thân xác biến thái như Diệp Viễn, mỹ nữ dẫn đầu cũng rất chú ý.

Thứ Phệ Thiên Giáo bọn họ đang thiếu chính là thể xác biến thái này.

“Ha ha, đám phế vật chỉ mượn ngoại lực đề thăng thực lực còn muốn giết tôi? Ngây thơ quá vậy?”

Diệp Viễn cười lạnh một tiếng, khóe miệng mang theo vẻ khinh thường.

Nói xong, Diệp Viễn chắp hai tay sau lưng, đột nhiên xông về phía mỹ nữ dẫn đầu.

Sở dĩ anh chủ động đánh ra là muốn thử thực lực bây giờ của mình, có thể chống cự được công kích của cường giả cấp bậc Thánh Giả được hay không.

Thấy Diệp Viễn lại chủ động tiến lên chịu chết, mỹ nữ dẫn đầu hừ lạnh một tiếng, nắm tay thành quyền, mang theo một luồng khí cường hãn vô hình, hung hãn đập về phía cổ Diệp Viễn.

Năm người còn lại cũng đồng thời xuất kiếm, rối rít đâm vào điểm yếu trên cơ thể Diệp Viễn.

“Ầm!”

Giống như sao chổi đụng địa cầu, quả đấm của mỹ nữ dẫn đầu hung hãn đập về phía điểm yếu ở cổ Diệp Viễn.

Đợt khí mạnh mẽ trong nháy mắt tỏa bốn phía, nơi nó đi qua, tất cả vật thể đều bị đợt khí mạnh mẽ chặn ngang cắt đứt.

Kéo dài ra mãi đến trăm mét, đợt khí vô hình này mới tiêu tán.

Một kích của Thánh Giả vô cùng cường hãn.

Nhưng lần đầu chạm phải một kích mạnh nhất của Thánh Giả này, Diệp Viễn lại vẫn thản nhiên đứng tại chỗ, không một chút hư hại.

Thậm chí ngay cả cọng tóc cũng không động.

Cùng lúc đó, kiếm mềm của năm người còn lại cũng đâm trúng vào điểm yếu trên người Diệp Viễn.

Nhưng vẫn không phá hỏng phòng ngự thân xác của Diệp Viễn, không hề khiến anh tổn thương một chút nào.

Điều này khiến Diệp Viễn hiểu, cường giả cảnh giới Thánh Giả không phá nổi sức mạnh thân xác của mình.

“Xem ra cực hạn thân xác của mình chắc có thể phản kháng công kích của võ giả trên Thánh Giả”.

“Cái… cái… cái này sao có thể?”

Lúc này, sáu mỹ nữ hoàn toàn ngơ ngác, trên mặt lộ ra vẻ không thể tin nổi.

Các cô dùng thuốc đề thăng thực lực, đạt đến cảnh giới Thánh Giá trung kỳ.

Hơn nữa ở trạng thái này lại sử dụng một chiêu mạnh nhất, hơn nữa còn là sáu người đồng thời công kích, nhưng vẫn không phá hỏng phòng ngự thân xác của Diệp Viễn.

Sáu người ngây ra, Diệp Viễn thì không.

“Đánh tôi lâu như vậy, cũng đến lượt tôi đánh trả rồi!”

Diệp Viễn cười lạnh, cầm ngón tay thành quyền, hung hãn đánh về phía đầu mỹ nữ gần anh nhất.

Mỹ nữ này lập tức cảm thấy một luồng khí tức tử vong bao phủ, cô ta cũng không ngờ được, lập tức lùi về phía sau.

Nhưng tốc độ của cô ta quả thật quá chậm.

“Tí tách!”

Một tiếng!

Đầu cô ta giống như quả dưa hấu nổ tung, một vị cường giả cấp bậc Thánh Giả cứ như vậy chết dưới quả đấm của Diệp Viễn.

“Lui!”

Năm người còn lại nhìn thấy Diệp Viễn vừa ra tay liền dùng một quyền đánh chết một người trong số bọn họ, mấy người này đã hiểu ra, Diệp Viễn là một cao thủ.

Là kiểu cao thủ bọn họ không thể địch nổi, mạnh đến mức đáng sợ.

Gần như cùng lúc, mấy người phi thân về phía năm hướng khác nhau.

“Hừm, tôi cho mấy người đi chưa?”

Diệp Viễn quát lạnh, bóng người liền biến mất tại chỗ.

Lại một lần nữa xuất hiện trước mặt một mỹ nữ.

Diệp Viễn đột nhiên xuất hiện, lập tức dọa cho mỹ nữ này hồn bay phách lạc.

Không kịp nghĩ ngợi, mỹ nữ trực tiếp nhấc chân, hung hăng đá vào chỗ hạ bộ Diệp Viễn.

“Mẹ kiếp, muốn để ông đây thành thái giám à!”

Diệp Viễn tức giận mắng một tiếng, đồng thời nhấc chân, đi sau về trước, hung hăng đá một cước lên đầu mỹ nữ này.

Một tiếng xương nứt và một tiếng kêu thảm vang lên, đầu mỹ nữ trực tiếp bị Diệp Viễn một cước đạp nổ.
Chương 124: Mục đích

Lúc này, bóng người Diệp Viễn lại biến mất.

Lại một lần nữa xuất hiện ở trước mặt một mỹ nữ khác.

Mỹ nữ thứ hai cũng bị Diệp Viễn một cước đạp nổ nhanh chóng.

Cứ lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy, mấy mỹ nữ khác cũng chết hết.

Bây giờ chỉ còn lại mỹ nữ dẫn đầu, mà giờ phút này, mỹ nữ dẫn đầu kia đã trốn ra ngoài trăm mét.

Lúc chuẩn bị đi đánh chết mỹ nữ dẫn đầu kia, Diệp Viễn lại nhìn thấy bên cạnh cô ta đột nhiên xuất hiện một thân ảnh màu đen.

Người đó giơ tay túm mỹ nữ kia, giữa mấy cái lóe sáng liền biến mất dạng.

Chỉ còn lại một giọng nói vẫn chưa biến mất trong không khí.

“Thằng nhãi, thù này Phệ Thiên Giáo tao đã ghi nhớ!”

Giọng nói mơ hồ không phân rõ nam hay nữa.

Diệp Viễn cứ lạnh lùng nhìn, mặc kệ hai người kia rời đi, cũng không có ý muốn đuổi theo.

Sau nửa tiếng đồng hồ.

Trong một căn phòng tổng thống ở Sở Châu, cậu Vu và tên trộm mộ đang ngồi trên ghế sofa.

Đột nhiên, không gian trước mặt hai người méo mó, một thân ảnh đen mang theo mỹ nữ dẫn đầu kia xuất hiện trước mắt hai người.

“Đại trưởng lão, những người khác đâu?”

Cậu Vu nhìn thấy trưởng lão nhà mình dẫn theo mỹ nữ kia trở về, hơn nữa mỹ nữ dẫn đầu hình như còn bị thương, mà những người khác cũng không quay về, anh ta vô cùng kỳ quái.

“Những người khác đều đã chết hết!”

Người kia toàn thân mặc đồ đen lạnh lùng trả lời, giọng nói vẫn mông lung không phân rõ nam nữ.

“Cái gì? Bọn họ chết rồi, sao có thể chứ?”, cậu Vu mặt lộ vẻ khiếp sợ.

Mấy thuộc hạ này của anh ta đều là cường giả cấp bậc Đại Tông Sư, sau khi sử dụng bí dược của Phệ Thiên Giáo của bọn họ, có thể đạt đến cảnh giới Thánh Giả.

Năm cường giả cảnh giới Thánh Giả, trừ phi có cường giả trên Thánh Giả ra tay, nếu không thì không ai có thể dễ dàng đánh chết năm người.

“Chẳng lẽ có lão quái vật trên cấp bậc Thánh Giả đã ra tay?”

“Không phải, các cô đều bị một mình tên Diệp Viễn kia đánh bại!”, người áo đen nhàn nhạt nói.

“Cái gì?”

Sắc mặt cậu Vu lại một nữa thay đổi.

“Đây rốt cuộc là chuyện gì?”

Mỹ nữ dẫn đầu lúc này mới giải thích mọi chuyện đã xảy ra.

Khi biết được sáu người đã uống bí dược, nhưng vẫn không phá vỡ được phòng ngự thân xác của Diệp Viễn.

Sắc mặt cậu Vu lại một lần nữa thay đổi, ánh mắt không ngừng lóe lên.

“Một đại sư khổ luyện có thể so sánh với Thánh Giả? Nếu như là thật, vậy cơ thể người này chính là một bảo thể để luyện chế con rối!”

Ngay sau đó, ánh mắt cậu Vu nhìn về phía người áo đen kia.

“Đại trưởng lão, ông có chắc chắn đánh thắng được người kia không?”

Người áo đen im lặng hồi lâu mới nói: “Một mình tôi chống lại người đó thì không nắm chắc phần thắng, nếu như có thêm một võ giả cấp bậc Thánh Giả giúp đỡ, tôi có thể bắt được hắn!”

Cậu Vu lập tức kích động nói: “Vậy thì tốt, tôi lập tức bảo bố tôi phái mấy Thánh Giả qua, trước khi sức mạnh của tôi hồi phục, bắt người đó cho tôi trước, luyện thành con rối”.

Nhưng người áo đen lại ngăn cản cậu Vu đang kích động, ông ta nói: “Chuyện này trước tiên không nên nóng vội, chuyện chủ yếu bây giờ vẫn phải tóm được cuộn da dê cuối cùng vào tay, giúp cậu khôi phục thực lực”.

Nhắc đến cuộn da dê, sắc mặt cậu Vu tức giận.

Vốn bọn họ muốn lợi dụng cuộn da dê giả kia để dụ dỗ người cầm được cuộn da dê còn lại ở phòng đấu giá Gia Tín.

Nhưng không ngờ người đó vốn dĩ không xuất hiện, cuối cùng Diệp Viễn lại ác ý tăng giá, khiến anh ta lỗ năm trăm triệu.

Vốn dĩ muốn tìm Diệp Viễn báo thù, nhưng kết quả lại tổn thất mấy cao thủ.

“Đại trưởng lão, hôm nay người đó không xuất hiện, chúng ta nên đi đâu tìm tung tích của cuộn da dê kia?”, cậu Vu hỏi.

Người áo đen đáp lại: “Tôi vừa nhận được tin tức từ chỗ Trung Tam Dã Tường, cuộn da dê cuối cùng đang nằm trong tay một người tên đại sư Diệp ở Giang Châu”.

“Đại sư Diệp?”

Mấy người cậu Vu đều sửng sốt, chưa từng nghe thấy cái tên này.

Người áo đen lúc này mới mở miệng, khẽ giải thích.

“Đại sư Diệp là một cao thủ võ đạo gần đây đột nhiên xuất hiện ở Giang Châu”.

“Lần trước khi em trai của Trung Tam Dã Tường nước Uy dẫn người đến phòng đấu giá Gia Tín cướp cuộn da dê cuối cùng, hắn đã bị đại sư Diệp chém chết!”

“Hơn nữa phải lấy được cuộn da dê cuối cùng kia, ngày mai Trung Tam Dã Tường sẽ đến Sở Châu, muốn cùng nhau đánh một trận sống chết với đại sư Diệp”.

“Đến lúc đó, bọn chúng ta phải giúp đỡ Trung Tam Dã Tường thuận lợi cầm được cuộn da dê kia!”

“Mấy người nước Uy này đúng thật là phế vật, cơ hội lần trước tốt như vậy lại bị bọn họ bỏ lỡ, còn bị người ta mang cuộn da dê kia! Biết thế chúng ta nên ra tay”, cậu Vu mặt đầy khinh thường.
Chương 125: Khiêu chiến

Thời gian một đêm trôi qua rất nhanh.

Sáng sớm, khi tia nắng mặt trời đầu tiên xuất hiện từ phía đông, trên tầng cao nhất của khách sạn.

Diệp Viễn đột nhiên mở mắt, cả đêm tu luyện khiến tâm trạng anh vô cùng thoải mái, sức mạnh thân xác lại tinh tiến không ít.

Cùng lúc đó.

Nhà họ Sở.

Bởi vì thu gom được một nửa tài sản của các đại gia tộc Sở Châu, nhà họ Sở bây giờ đã nhảy vọt lên trở thành nhà giàu có đứng đầu Sở Châu này.

Có thể nói là rạng rỡ vô hạn.

Người của các đại gia tộc rối rít lấy lòng, muốn qua lại thân thiết với nhà họ Sở bọn họ, còn có một vài gia tộc lấy ra việc kinh doanh đang có lãi nhất ở nhà mình muốn làm cùng với nhà họ Sở.

Điều này khiến Sở Trung Nam vô cùng vui sướng, sáng sớm hôm nay, ông ta và Sở Vân Phi dậy từ sớm, chuẩn bị đến công ty xử lý mấy việc này.

Nhưng sau khi bọn họ vừa rời giường, phát hiện trong phòng khách nhà mình có một bóng người cao lớn đang ngồi.

Mà vệ sĩ của nhà đều đang nằm ngã la liệt trên đất.

Lúc bọn họ muốn hỏi người đến là ai.

Nhưng người này liền giơ tay, hai người bay lên không trung một cách mất kiểm soát, bị người này bóp cổ.

Điều này khiến hai người hiểu ra, người cao lớn trước mắt này là một cao thủ võ đạo.

“Nói cho tôi biết, ai đã làm sư đệ tôi bị thương?”, người này nói lạnh băng, mang theo sát khí nồng nặc.

“Cậu này, không biết cậu đang nói ai vậy?”, Sở Trung Nam vô cùng sợ hãi hỏi.

Bởi vì ông ta có thể cảm nhận thấy người này bây giờ đang rất tức giận.

Bất cứ lúc nào cũng có thể giết bọn họ.

“Tôi tên Cổ Hạo Phi, đại đồ đệ của Cổ Thông Thiên! Cổ Hạo Nam là sư đệ của tôi!”, người đến nói ra một cái tên.

“Cổ Hạo Phi? Đại đồ đệ của Cổ Thông Thiên?”

Sau khi Sở Trung Nam nhớ đến cái tên này, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

Cuối cùng ông ta đã hiểu người này đến đây để làm gì, rõ ràng là tới báo thù cho Cổ Hạo Nam.

“Hỏi các người một lần cuối cùng, ai làm sư đệ tôi bị thương?”, Cổ Hạo Phi có chút không nhịn được, trong tay khẽ gia tăng khí lực.

Sở Vân Phi và Sở Trung Nam lập tức cảm thấy khó thở, mặt mũi Sở Trung Nam đã biến thành gan heo.

“Là là anh Diệp!”, Sở Vân Phi giãy giụa, từ trong cổ họng nặn ra mấy chữ.

“Ai là anh Diệp?”

Tròng mắt Cổ Hạo Phi chăm chú, thả Sở Vân Phi xuống.

Sở Vân Phi vội vàng giải thích, không dám chậm trễ chút nào.

“Anh Diệp tên là Diệp Viễn, ban đầu là sư đệ của anh đi công kích anh Diệp, kết quả bị anh Diệp đánh bị thương!”

Cổ Hạo Phi lạnh lùng hỏi: “Bây giờ người này đang ở đâu?”

“Bây giờ đang ở một khách sạn tại Sở Châu!”, Sở Vân Phi thành thật trả lời.

“Rất tốt! Anh đi nói với Diệp Viễn kia, tám giờ tối nay, sư phụ tôi sẽ thiết lập võ đài ở núi Ngọa Long Sở Châu chờ hắn, nếu hắn không tới, vậy thì nhà họ Sở các người không chừa một ai sẽ bị khai trừ ở Sở Châu này”.

Nói xong, thân ảnh của Cổ Hạo Phi đã xuất hiện bên ngoài biệt thự.

Mà Sở Trung Nam thì giống như bị một chiếc xiềng sắt vô hình dẫn dắt, như con rối đi sau lưng Cổ Hạo Phi.

Lóe sáng mấy cái, thân ảnh Cổ Hạo Phi và Sở Trung Nam liền biến mất.

Bố bị bắt đi rồi, Sở Vân Phi biết rằng, Cổ Hạo Phi muốn bắt bố làm con tin.

Trong lòng mặc dù nôn nóng, nhưng Sở Vân Phi cũng không rối loạn.

Trước tiên lái xe đi về phía khách sạn Diệp Viễn đang ở.

Cùng lúc đó, trong khách sạn Diệp Viễn đang ở, Liễu Hạo Long mặt mày rầu rĩ rời đi.

Vừa nãy, Liễu Hạo Long tìm thấy Diệp Viễn, báo cho anh biết.

Hôm nay Lục Phiến Môn bọn họ nhận được một lá thư khiêu chiến.

Trung Nam Dã Tường của tổ chức Thiên Tân nước Uy muốn hẹn Diệp Viễn đánh một trận sinh tử ở núi Ngọa Long Sở Châu.

Nhưng Liễu Hạo Long biết rõ, Trung Tam Dã Tường này chính là con trai lớn của đệ nhất cao thủ nước Uy - Trung Tam Dã Long, hơn nữa còn là xã trưởng của tổ chức Thiên Tân.

Hơn nữa Trung Tam Dã Tường này còn là một cao thủ siêu cấp cảnh giới Thánh Giả, hơn nữa ba năm trước đã đạt đến cảnh giới Thánh Giả trung kỳ.

Mấy năm nay dưới sự chăm sóc dạy bảo của Trung Tam Dã Long, thực lực lại càng tiến bộ thần tốc.

Là người đứng đầu thế hệ trẻ nước Uy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK