• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 146: Sao lại chạy thế?

“Haiz!”

Liễu Hạo Long khẽ thở dài, ông ta muốn cứu Diệp Viễn nhưng đáng tiếc bây giờ ông ta không thể giúp ích được gì.

Người bên ông ta cũng hoàn toàn không phải là đối thủ của đám người Cổ Thông Thiên.

Mà Sở Trung Nam thấy thế thì mặt xám ngoét như tro tàn.

Đám người Cổ Thông Thiên thấy thế thì sắc mặt đều vui vẻ.

Gần như là cùng lúc, ba người đều nhắm về phía Diệp Viễn.

Ai cũng muốn là người đầu tiên giết chết anh, có được cuộn da dê cuối cùng đó.

Thế nhưng, khi ba người vừa vọt tới bên cạnh hố thì lại thấy Diệp Viễn đang khoanh chân ngồi đó.

Khí thế quanh người không ngừng dâng lên, trên mặt nào có dáng vẻ bị thương.

“Chuyện gì thế này?”

Mấy người họ quay sang nhìn nhau, tất cả đều sửng sốt.

“Không ổn rồi, cậu ta đang đột phá!”

Cổ Thông Thiên kiến thức rộng rãi nhanh chóng phát hiện ra điểm khác biệt.

Đúng vậy, đúng là Diệp Viễn đang đột phá.

Chẳng qua không phải là đột phá cảnh giới, mà là đột phá sức mạnh của cơ thể.

Trong khoảng thời gian gần đây, cảnh giới của anh đột phá quá nhanh khiến sức mạnh của cơ thể vẫn không thể theo kịp.

Sau này chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến việc tu luyện của anh, mà hôm nay đúng lúc gặp được nhiều võ giả thế này, Diệp Viễn quyết định mượn những đòn tấn công của bọn họ để rèn luyện cho cơ thể mình.

Giúp anh củng cố trụ cột, rèn luyện sức chịu đựng của cơ thể.

Thế nên lúc nãy khi đối mặt với đòn tấn công của ba người Cổ Thông Thiên, anh không hề tránh né, thậm chí còn giảm sức phòng ngự của cơ thể này xuống thấp một tí.

Thế nên mới bị ba người họ đánh lùi, thậm chí còn phun ra cả máu tươi.

Ba người họ điên cuồng tấn công, cuối cùng cũng giúp sức mạnh cơ thể anh tăng lên một bậc.

“Mau ngăn cản tên đó lại!”

Lẽ ra ba người ta bắt tay với nhau, dồn hết mọi bản lãnh của mình mới có thể đánh phải Diệp Viễn.

Cứ tưởng như thế là đủ để khiến bọn họ bị thường nặng, không ngờ Diệp Viễn lại lợi dụng họ để đột phá.

Nếu để anh đột phá thành công thì tất nhiên ba người họ không phải là đối thủ của anh nữa.

Trung Tam Dã Tường và đại trưởng lão Phệ Thiên Giáo đều giật mình, hai người không hề có chút do dự nào.

Cùng Cổ Thông Thiên nhanh chóng tấn công về phía Diệp Viễn.

Nhưng cùng lúc đó, Diệp Viễn đột nhiên mở mắt, trên người cũng bùng lên một luồng hơi thở mạnh mẽ không cách nào ở được, càn quét khắp nơi.

Sắc mặt Cổ Thông Thiên chợt tái, nhanh chóng thu tay lại không chút suy nghĩ, lùi về phía sau.

Bởi vì ông ta có thể cảm nhận được rất rõ, hơi thở mạnh mẽ bùng lên từ người Diệp Viễn không phải là thứ mà ông ta có thể gánh chịu nổi.

Trung Tam Dã Tường và đại trưởng lão Phệ Thiên Giáo cũng tái mặt, hai người cũng không nấn ná lâu.

Khi Cổ Thông Thiên lùi lại thì bọn họ cũng đồng thời rút lui.

“Chuyện gì thế này?”

Các võ giả ở đó không thể nhìn thấy tình hình dưới hố nên không rõ chuyện gì đang xảy ra, tại sao sắc mặt ba người Cổ Thông Thiên lại thay đổi, nhanh chóng lùi lại phía sau như thế.

Một giây sau đó, bọn họ có thể cảm nhận được rất rõ ràng, dưới hố sâu đó có một hơi thở cực kỳ mạnh mẽ càn quét tới.

Họ đều cảm nhận được nếu như mình bị hơi thở đó quét trúng thì chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.

“Mau chạy đi!”

Không biết ai đã hét lên một câu, các võ giả như phát điên nhanh chóng chạy đi thật xa.

Nhưng tốc độ bọn họ quá chậm, mới chạy chưa được mười mét thì hơi thở khủng bố kia đã đuổi tới bước chân bọn họ.

Khi bọn họ nghĩ rằng mình sẽ chết không còn gì để nghi ngờ, thì hơi thở điên cuồng càn quét tới.

Sắp chạm đến bọn họ lại chợt biến mất vô tung vô ảnh.

“Phụt!”

Lúc này, đột nhiên có ba tiếng kêu rên vang lên.

Mọi người quay đầu lại, thấy được ba người Cổ Thông Thiên, Trung Tam Dã Tường và đại trưởng lão Phệ Thiên Giáo chạy xa nhất đồng thời phun ra một ngụm máu lớn, ngã lăn dưới đất.

Một giây sau, bọn họ phát hiện Diệp Viễn đã xuất hiện trước mặt ba người họ.

“Các vị đang đòi giết tôi cơ mà? Sao lại chạy ra đây thế này?”

Diệp Viễn từ trên cao nhìn xuống ba người ngã dưới đất, khóe miệng cong cong nụ cười mỉa mai.
Chương 147: Vũ khí từ nội khí

Bấy giờ cả ba người đều bị thương khá nặng.

Lẽ ra với thực lực của bọn họ thì hoàn toàn không thể ngăn cản được thứ hơi thở mạnh mẽ toát ra khi Diệp Viễn đột phá.

Nhưng ở một giây cuối cùng, Diệp Viễn đã đánh tan luồng hơi thở đó nên chỉ khiến ba người họ bị thương, chứ không lấy mạng họ.

Vì Diệp Viễn cảm thấy ba người này đồng thời khiêu chiến mình vì thứ âm mưu gì đó không thể để lộ ra ngoài.

Khóe miệng bọn họ đầy máu, sắc mắc khó coi đến cùng cực.

Trước kia, bọn họ đều là những nhân vật danh chấn giới võ đạo.

Nhưng giờ phút này lại bị một kẻ vô danh tiểu tốt như Diệp Viễn dẫm nát dưới chân.

“Ranh con, cậu đừng có mà ngông cuồng, có giỏi thì chúng ta tái chiến”.

Đại trưởng lão Phệ Thiên Giáo có chút khó chịu.

“Được thôi, như những gì ông muốn!”

Bấy giờ Diệp Viễn vừa mới đột phá, cũng muốn thử xem thực lực của mình đã lên đến đâu rồi.

Diệp Viễn đồng ý khiến ba người Cổ Thông Thiên đều không lường trước được.

Bọn họ không hề do dự, nhanh chóng đứng dậy khỏi mặt đất.

Đại trưởng lão Phệ Thiên Giáo lấy đâu ra ba viên thuốc màu đen.

Đưa hai viên cho Cổ Thông Thiên và Trung Tam Dã Tường.

Hai người kia biết Phệ Thiên Giáo có một loại bí dược tác dụng gia tăng cảnh giới, nhưng sau khi sử dụng thì sẽ có một số di chứng nhất định.

Nhưng lúc này khi đối mặt với một kẻ địch mạnh như Diệp Viễn, bọn họ trực tiếp nhận lấy và nuốt xuống luôn không hề do dự.

Diệp Viễn thì vẫn bình tĩnh nhìn ba người họ uống thuốc, không hề có ý định ngăn cản.

“A!”

Cùng với những tiếng la hét đầy thê thảm vang lên.

Khí thế của ba người Cổ Thông Thiên không ngừng dâng cao, Cổ Thông Thiên và đại trưởng lão Phệ Thiên Giáo vốn là cao thủ cảnh giới Thánh Giả đỉnh phong.

Sau khi nuốt viên bí dược của Phệ Thiên Giáo, thực lực của họ lại tăng lên một mức độ mà trước nay chưa từng có.

Mà Trung Tam Dã Tường nhờ sự hỗ trợ của bí dược thì đã tăng lên cảnh giới Thánh Giả đỉnh phong.

Cảm nhận được thứ sức mạnh không thể địch nổi đang lan khắp cả người, sắc mặt Cổ Thông Thiên, đại trưởng lão Phệ Thiên Giáo và Trung Tam Dã Tường lại một lần nữa trở nên kiêu ngạo.

Ánh mắt nhìn Diệp Viễn không khác gì nhìn một người chết.

“Bọn họ làm gì thế?”

Mọi người trông thấy khí thế của bọn họ tăng vọt thì đều giật mình.

“Chắc là bọn họ đã nuốt loại thuốc gì đó để gia tăng cảnh giới nên mới xuất hiện tình huống này!”

Có một võ giả hiểu biết rộng trả lời.

Bọn họ đều có thể cảm nhận được thứ khí thế khủng bố từ người nhóm Cổ Thông Thiên, không thua kém gì khí thế mà Diệp Viễn vừa tản mát ra.

“Ranh con, cảm ơn cậu đã cho chúng tôi cơ hội, để đền đáp, tôi quyết định sẽ giữ cho cậu toàn thây”.

Đại trưởng lão Phệ Thiên Giáo lạnh lùng nói, sức mạnh cuồn cuộn trong cơ thể khiến ông ta có lòng tin hơn rất nhiều.

Ông ta đã hâm mộ cơ thể Diệp Viễn đến chảy cả nước miếng, nếu có thể luyện chế cơ thể Diệp Viễn thành con rối thì đúng là không gì bằng, sẽ là một cánh tay rất đắc lực của ông ta.

“Ha ha, các người thật sự tin rằng nuốt mấy viên thuốc đó vào là có thể đánh lại tôi hả?”, Diệp Viễn khinh thường cười nói.

“Hừ, thử là biết ngay thôi mà!”

Đại trưởng lão hừ lạnh một tiếng, một đấm tung ra, trên nắm đấm đó còn có một ngọn lửa.

Khoảnh khắc ngọn lửa đó xuất hiện, mọi người đều có thể cảm nhận được thứ hơi thở khiếp người đang truyền đến, như thể ngọn lửa đó có thể thiêu cháy vạn vật.

“Trời ạ, đó là lửa nội khí hóa thành ư?”

Có mấy võ giả cao tuổi lại bắt đầu khiếp sợ.

Nhìn ngọn lửa trên nắm đấm của đại trưởng lão Phệ Thiên Giáo, ánh mắt đầy vẻ rung động.

“Lửa nội khí hóa thành là cái gì?”, có người hỏi.

“Nghe đồn chỉ có nhưng cao thủ vượt qua cả cảnh giới Thánh Giả trong truyền thuyết mới có thể diễn hóa nội khí thành vạn vật, trở thành thứ vũ khí có sức tấn công mạnh nhất của võ giả đó!”

Võ giả cao tuổi giải thích.

“Nói thế tức là người của Phệ Thiên Giáo đã đạt tới cảnh giới trong truyền thuyết đó rồi hả?”, có người kinh hãi nói.

“Rất có thể là như thế, nếu không ngọn lửa đó không thể xuất hiện được!”

Lúc này, Cổ Thông Thiên cũng ra tay, nắm đấm của ông ta chợt xuất hiện một thanh kiếm dài cứng rắn đến mức không sao phá vỡ, tản mát thứ hơi thở khủng bố.

Trung Tam Dã Tường thì không thể đạt tới cảnh giới đó, nhưng lúc này trong tay anh ta cũng có thêm một con dao găm, lóe lên ánh sáng lạnh đâm về phía Diệp Viễn.

Đối mặt với đòn tấn công của hai cao thủ cảnh giới trong truyền thuyết cùng một cao thủ cảnh giới Thánh Giả đỉnh phong, Diệp Viễn vẫn bình tĩnh đứng yên đó.

Không hề có ý định trốn tránh.
Chương 148: Ai cho đi vậy

Diệp Viễn không tránh không né khiến các võ giả ở đó đều giật mình.

“Tại sao cậu Diệp đó lại không né?”

“Bây giờ hai người Cổ Thông Thiên đã không còn là họ của vài phút trước nữa, có được cảnh giới trong truyền thuyết đó, vũ khí biến hóa từ nội khí kia đủ để hủy diệt cơ thể của một đại sư khổ luyện rồi”.

Mấy người Cổ Thông Thiên thấy Diệp Viễn vẫn giống như trước, muốn dùng cơ thể để đỡ lấy đòn tấn công của bọn họ khiến trên mặt họ lộ vẻ khinh thường.

“Chán sống!”

“Ầm!”

Gần như cùng lúc, đòn tấn công của cả ba người lại nện vào người Diệp Viễn.

Nhưng cảnh tượng cơ thể Diệp Viễn bị phá hủy trong tưởng tượng của bọn họ lại không hề xuất hiện.

Diệp Viễn vẫn thoải mái bình yên đứng đó.

“Sao lại như thế được?”

Sắc mặt ba người Cổ Thông Thiên chợt đổi, bọn họ dùng bí dược của Phệ Thiên Giáo để tăng lên cảnh giới trong truyền thuyết, hơn nữa còn dùng chiêu thức biến nội khí thành vũ khí mạnh nhất.

Dù là cao thủ cảnh giới truyền thuyết đó cũng không dám dùng cơ thể mình để đón đòn tấn công của ba người họ.

Nhưng bây giờ, Diệp Viễn lại chịu được, hơn nữa còn nhẹ nhàng thoải mái như nước chảy mây trôi.

Các võ giả ở đó cũng ngây ngẩn hết cả người.

Bọn họ cũng nghĩ Diệp Viễn bị ba người kia đánh trúng thì không chết cũng bị thương nặng, nhưng kết quả là anh vẫn hoàn hảo không tổn hao gì đứng yên ở đó.

“Biến thái, quá biến thái”.

Bấy giờ, trong lòng họ chỉ có đúng một suy nghĩ.

Lúc này, Diệp Viễn ngước mắt lên, vẻ mặt khinh thường nhìn ba người.

“Mấy người đang gãi ngứa cho tôi đấy hả?”

Ba người thầm giật thót, hoàn toàn không nghe thấy lời Diệp Viễn nói.

“Uầy, thôi vậy, đang định thử xem sức chịu đựng của cơ thể này tới đâu, nhưng đáng tiếc là các người quá yếu!”

“Đánh lâu thế này, cũng đến lúc nên kết thúc rồi!”

Diệp Viễn khẽ lắc đầu, lập tức tung ra một đấm.

“Rầm!”

Cơ thể của Trung Tam Dã Tường nhanh chóng bay ngược ra ngoài.

Sau khi quay cuồng trên không vài vòng thì nên thẳng xuống đất.

“Xã trưởng!”

Một đám người của Trung Tam Dã Tường trừng muốn nứt cả tròng mắt, vội vàng nhắm về phía Trung Tam Dã Tường.

Khi mọi người cùng tiến tới thì hoảng sợ phát hiện, ngực Trung Tam Dã Tường đã lõm xuống một cái lỗ rất to.

Miệng liên tục trào ra máu tươi, trong đó còn lẫn cả vài mảnh nội tạng nhỏ.

Một đấm của Diệp Viễn trực tiếp nổ nát lục phủ ngũ tạng của Trung Tam Dã Tường, chắc chắn không còn hi vọng sống sót nào.

Khoảnh khắc Trung Tam Dã Tường ngã xuống thì cuộn da dê cũng rơi xuống đất.

“Gì thế này, sao lại có thêm một cuộn nữa vậy?”

Diệp Viễn tiện tay nhặt cuộn da dê lên, có chút khó hiểu.

“Loạt soạt!”

Đúng lúc này, cách đó không xa có tiếng gầm kinh thiên động địa vang lên, năm tên võ giả và ninja người của Trung Tam Dã Tường mang theo lửa giận ngập trời liều mạng đánh về phía Diệp Viễn.

“Thứ vô liêm sỉ này, ở địa bàn của Hoa Hạ mà lại dám hành động ngông cuồng thế ư”.

Mấy ông lão của Lục Phiến Môn cũng gầm thành tiếng, muốn lao tới ngăn cản mấy người kia.

Thế nhưng, bọn họ vừa mới đứng dậy thì đã phát hiện Diệp Viễn đứng trước mặt sáu người kia.

Đối với sáu người của phái Bát Kỳ này, Diệp Viễn không hề có ý định buông tha.

“Bốp bốp bốp…”

Chỉ nghe thấy vài tiếng trầm đục vang lên, bóng dáng Diệp Viễn đã xuất hiện trước mặt Cổ Thông Thiên và đại trưởng lão Phệ Thiên Giáo.

Mà lúc này, mọi người mới kinh hãi phát hiện, đám võ sĩ của nước Uy nhắm về phía Diệp Viễn đã nằm dài dưới đất với vẻ mặt khiếp sợ.

Trước ngực bọn họ đều là một cái hố to tướng.

Một phía khác, không ai chú ý tới người của Phệ Thiên Giaó đang đưa đại trưởng lão của bọn họ lao xuống dưới chân núi.

Khi Diệp Viễn tóm lấy Cổ Thông Thiên thì họ đã biết hôm nay không được may mắn rồi.

Vì thế đã lặng lẽ rut lui, sau này lại tìm cơ hội báo thù Diệp Viễn sau.

“Tôi cho các người đi chưa?”

Nhưng vào đúng lúc này, giọng nói lạnh như băng của Diệp Viễn lại đột ngột vang lên sau lưng.

Bọn họ lập tức chấn động, không dám quay đầu lại, chân lại dồn hết sức bình sinh, liều mạng chạy xuốn chân núi.

“Chán sống!”

Diệp Viễn hừ lạnh một tiếng, bóng người chợt di chuyển, này từ trên núi Ngọa Long xuống.
Chương 149: Những cuộn da dê

Đại trưởng lão Phệ Thiên Giáo đang cố gắng bỏ chạy lập tức cảm nhận được một luồng sát khí lan đến từ sau lưng.

Ông ta vừa quay đầu lại thì đã thấy một nắm đấm không ngừng phóng to trước mặt mình.

“Đùng!”, một tiếng.

Đầu đại trưởng lão nhanh chóng nổ tung như quả dưa hấu, có đỏ có trắng.

“Đại trưởng lão!”

Cậu Vu hét thảm một tiếng, ánh mắt cũng biến thành màu đỏ như máu.

Bản thân là người được đại trưởng lão trông từ nhỏ đến lớn, dạy dỗ võ đạo, chăm sóc đến từng bữa ăn giấc ngủ, còn săn sóc hơn cả bố ruột.

Vì có tình cảm rất sâu đậm nên cậu Vu luôn xem đại trưởng lão như chú ruột.

“Tao giết mày!”

Cậu Vu tức giận đến cùng cực, muốn lao tới liều mạng với Diệp Viễn.

Nhưng lại bị một đám người bên mình ngăn cản.

“Cậu Vu mau chạy đi! Chúng tôi sẽ ngăn tên đó lại!"

Trong đó có một hộ vệ đánh ra một chưởng, trực tiếp đẩy cậu Vu xuống núi.

Mà các hộ vệ khác thì đã nhanh chóng xông tới chỗ Diệp Viễn.

Diệp Viễn đang muốn đánh chết mấy cô gái đó thì lại phát hiện khí thế từ đám người đó không ngừng dâng lên. Cơ thể cũng bắt đầu trương phồng, nội khí này càng xao động không yên.

“Cậu Diệp, mau né đi, bọn họ đang muốn tự bạo!”

Liễu Hạo Long trên núi nhìn thấy một màn đó thì vội vàng lên tiếng nhắc nhở.

Nhưng vẫn chậm trễ, bởi vì mấy nữ hộ vệ đó đã đến rất gần Diệp Viễn, có người trực tiếp tóm lấy cánh tay anh.

Những người còn lại cũng vội vàng ôm lấy đùi anh.

“Phụt phụt phụt…”

Những âm thanh như bong bóng bị chọc nổ vang lên.

Một giây sau đó, chỗ Diệp Viễn đứng như bị mấy trăm quả bom ném xuống và nổ tung.

Nhanh chóng xuất hiện cái hố sâu lớn cả vài trăm mét.

Đồng thời, những luồng năng lượng mạnh mẽ đến tột cùng, có thể nghiền nát tất cả bắt đầu càn quét.

Tất cả mọi vật thể nằm trong bán kính trăm mét trên sườn núi đều bị thổi bay.

Nhìn thấy cảnh tượng khủng bố đó, mọi người trên núi đều kinh hoàng.

Đó là sức mạnh khi một cảnh giới Thánh Giả tự bạo ư?

Đáng sợ quá.

Tất nhiên, có nhiều người vẫn đang suy nghĩ xem Diệp Viễn chìm trong làn sóng tự bạo đó còn sống hay đã chết.

Chẳng mấy chốc, bụi bặm đã tan hết, điều khiến bọn họ vô cùng kinh ngạc là…

Diệp Viễn như một chiến thần bất bại, vẫn hiên ngang đứng dưới hố và không tổn hao gì.

Thậm chí còn không thiếu lấy một sợi tóc.

“Đúng là má nó biến thái, một đám biến thái chết người!”

Diệp Viễn hơi khó chịu phủi bụi bặm trên người mình, thầm mắng mỏ vài câu.

Đúng lúc Diệp Viễn định ra khỏi hố thì phát hiện dưới lòng bàn chân có thêm một cuộn da dê nữa.

Nhìn cuộn da dê nọ, anh thấy nó giống với cuộn vừa rơi ra từ người đám Trung Tam Dã Tường như đúc.

Mà cuộn da dê này lại ghi chép một ít thuật luyện đan.

Lật xem sơ một phen, Diệp Viễn biết đây là thứ thuộc về đại trưởng lão Phệ Thiên Giáo.

Khi Diệp Viễn quay trở lại đỉnh núi, thì ánh mắt mọi người nhìn anh…

Trở nên vô cùng cung kính và đầy hoảng sợ.

“Bây giờ, đến lượt ông!”

Lúc này, ánh mắt Diệp Viễn lại chuyển sang Cổ Thông Thiên vẫn còn chìm trong trạng thái ngơ ngẩn.

Diệp Viễn nói xong bèn giơ tay lên, tùy ý nắm lấy cổ Cổ Thông Thiên.

“Thằng khốn, mau buông sư phụ tao ra, nếu không tao sẽ giết ông ta!”

Lúc này, Cổ Hạo Phi cách đó không xa đột nhiên mở miệng quát.

Thanh kiếm dài trong tay anh ta đang kề lên cổ Sở Trung Nam.

“Chán sống rồi!”

Diệp Viễn ghét nhất là kẻ nào uy hiếp mình.

Đồ đệ Cổ Thông Thiên dùng Sở Trung Nam để uy hiếp anh, có thể thấy đã chạm vào điều cấm kị của anh.

Diệp Viễn hừ lạnh một tiếng, bóng người anh lập tức biến mất, giây sau đó đã đứng trước mặt Cổ Nam Phi, đánh ra một chưởng.

Cổ Hạo Phi muốn đỡ theo bản năng, nhưng tốc độ của Diệp Viễn quá nhanh.

“Bộp!”

Một âm thanh vang lên, cơ thể Cổ Hạo Phi hóa thành một đám mây máu.

“Hạo à!”

Mắt Cổ Thông Thiên trừng như sắp nứt ra, Cổ Hạo Phi chính là đồ đệ mà ông ta thương yêu nhất, từ trước đến nay ông ta vẫn đối xử như con ruột của mình.

Thế mà bây giờ, đứa con đó đã bị một chưởng của Diệp Viễn hóa thành một cơn mưa máu.

Sao ông ta không nổi điên cho được.
Chương 150: Thanh danh lan xa

“Diệp Viễn, tao liều mạng với mày!”

Cổ Thông Thiên quát lớn một tiếng, khí trong cơ thể bùng lên mạnh liệt, cả người cũng không ngừng phồng to.

Có thể thấy Cổ Thông Thiên cũng muốn tự bạo, muốn kéo Diệp Viễn chết cùng với mình.

Nhưng Diệp Viễn chỉ cười lạnh, một chưởng tùy ý đánh ra, luồng khí không ngừng tăng vọt của Cổ Thông Thiên cùng với cơ thể đang trương phồng lên như quả cầu xì hơi, lập tức khô quắt.

Tự bạo không thành công, Cổ Thông Thiên hoàn toàn tuyệt vọng.

“Ranh con, sư phụ tao chắc chắn sẽ không tha cho mày!”

Nói xong, Cổ Thông Thiên trực tiếp cắt đứt kinh mạch, ngã xuống đất chết.

“Hừ, hời cho ông quá!”

Diệp Viễn hừ lạnh một tiếng, tay anh vung lên, xác của Cổ Thông Thiên bỗng bốc lên một ngọn lửa cháy hừng hực.

Chẳng mấy chốc, xác Cổ Thông Thiên đã cháy trụi hết không còn gì.

Sau khi xác Cổ Thông Thiên hoàn toàn biến mất, trên mặt đất lại xuất hiện thêm một cuộn da dê.

Diệp Viễn tiện tay cầm cuộn da dê lên, cẩn thận quan sát một phen mới phát hiện bốn cuộn da dê ghép lại chính là một tấm bản đồ hoàn chỉnh.

Mà vị trí bản đồ ghi lại chính là bản đồ của hòn đảo nhỏ giúp anh có được truyền thừa của Quỷ Môn.

Điều này khiến Diệp Viễn khá kinh ngạc, anh cứ tưởng tấm bản đồ mình có chính là thứ duy nhất ghi lại truyền thừa của Quỷ Môn rồi.

Không ngờ bây giờ lại có được tấm bản đồ hoàn chỉnh.

“Cậu Diệp, cậu không sao chứ?”

Lúc này, Liễu Hạo Long đã đi tới.

Diệp Viễn lắc đầu: “Không sao, đội trưởng Liễu, chuyện ở đây phiền ông xử lý một chút!”

“Yên tâm!”

Liễu Hạo Long vỗ ngực bảo đảm.

Ngay sau đó, Diệp Viễn đi tới chỗ Sở Trung Nam, sau khi anh vung tay lên thì ông ta lập tức điều khiển được cơ thể.

“Cảm ơn cậu Diệp!”

“Chú Sở khách sáo quá, chú không sao chứ?”

“Không sao, không sao!”

Sở Trung Nam vội vàng lắc đầu.

Ông ta chỉ bị Cổ Hạo Phi khống chế cơ thể, không chịu thêm bất kỳ tổn thương nào.

Chuyện ở đây đã giải quyết xong, Diệp Viễn không muốn ở lại lâu bèn xoay người đi tới chỗ bọn Thẩm Tiểu Tiểu.

Thấy Diệp Viễn đi tới, lòng Hứa Gia Di và Tô Minh đầy sợ hãi, không dám đối mặt với Diệp Viễn.

Dù sao thì trước đó họ cũng đã sỉ nhục một cao thủ cực mạnh như Diệp Viễn rất nhiều.

“Anh Diệp, anh lợi hại quá!”

Chỉ có Thẩm Tiểu Tiểu là hai mắt sáng ngời, má cũng ửng hồng lên vì kích động.

Cô ta vốn đã có ấn tượng rất tốt với Diệp Viễn, lúc nãy lại thấy anh thể hiện tài năng, đánh bại tất cả mà không tổn hao gì như một chiến thần bất bại.

Lòng cô ta lại càng hướng về anh nhiều hơn nữa.

Diệp Viễn mỉm cười, nhẹ nhàng sờ đầu Thẩm Tiểu Tiểu nói.

“Không sao chứ?”

Hành động có đôi chút thân thiết của Diệp Viễn khiến Thẩm Tiểu Tiểu sửng sốt, sắc mặt lại đỏ hơn.

Mà các võ giả ở đó, nhất là mấy cô gái trẻ.

Vừa trông thấy thế đã vô cùng hâm mộ, hận không thể đuổi Thẩm Tiểu Tiểu đi để thay bản thân mình vào.

Một cao thủ cực mạnh, vừa trẻ lại điển trai như Diệp Viễn thì chính xác là đối tượng các cô gái hướng tới.

Tô Minh bên cạnh thấy thế thì lòng vô cùng khó chịu, nhưng anh ta biết, sau này mình đã không còn cơ hội.

“Tôi không sao!”

Thẩm Tiểu Tiểu hơi thẹn thùng lắc đầu.

“Không sao là được rồi, đi thôi, chuyện ở đây đã giải quyết xong rồi, chúng ta đi xuống thôi!”

“Được!”

“Tiễn bước anh Diệp!”

Lúc này, tất cả võ giả đều quay người khom lưng, giọng nói vang vọng.

Diệp Viễn khẽ gật đầu, dẫn theo Thẩm Tiểu Tiểu và Sở Nam Trung nhanh chóng rời đi trong ánh mắt cung kính của mọi người.

Nhìn theo bóng lưng Diệp Viễn, mọi người đều biết rất rõ.

Từ nay về sau, thanh danh anh Diệp chắc chắn sẽ tạo nên cơn địa chấn trong giới võ đạo.

Sau khi vào trong nội thành Sở Châu, Sở Nam Trung đã chuyển sang một hướng khác.

Diệp Viễn thì dẫn mấy người Thẩm Tiểu Tiểu đi ăn khuya.

Sau khi ăn khuya xong, quan hệ Diệp Viễn và Thẩm Tiểu Tiểu lại thân thiết hơn một chút.

Không phải Diệp Viễn có ý gì với Thẩm Tiểu Tiểu, mà là do nhìn cô ta khiến anh bất giác nhớ tới em gái mình.

Nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì có lẽ em gái anh cũng trạc tuổi Thẩm Tiểu Tiểu.

Sau khi tạm biệt nhóm Thẩm Tiểu Tiểu, Diệp Viễn bèn trở về khách sạn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK