• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 61: Cuộn da dê

Mà lúc này, Diệp Viễn vẫn luôn chú ý đến cô gái áo đỏ và cậu Trung Tam kia.

Bọn họ vẫn ngồi ở đài Điếu Ngư, cũng không tham dự đấu giá, chỉ là lúc Thẩm Tư Phàm cạnh tranh đấu giá, cậu Trung Tam kia đã cố ý nâng giá vùn vụt.

“Các vị, sau đây chúng tôi sẽ lấy ra món đồ cuối cùng của ngày hôm nay!”

Lời Lâm Vãn Tình vừa dứt, một người hầu đặt một cái khay trước sân khấu đấu giá.

Bỏ lớp vải phía trên ra, một tấm da dê cuộn tràn đầy dấu vết của năm tháng đã hiện ra trước mắt mọi người.

Nhìn thấy món đồ cuối này chỉ là một cuộn da dê, rất nhiều người lập tức thất vọng.

Còn Diệp Viễn lại vô cùng khiếp sợ, vì cuộn da dê này giống y đúc bản đồ kho báu vẽ đảo Quỷ Môn mà ba năm trước anh đã lấy được.

Trong số người kích động còn có cậu Trung Tam kia, từ khi nhìn thấy cuộn da dê đó, hắn đã kích động đến mức đứng dậy.

Thứ này chính là mục đích bọn họ đến nước Hoa Hạ.

“Các vị, món đồ này được khai quật từ trong mộ cổ Tiên Tần, dựa theo nghiên cứu của chúng tôi, phát hiện đường đi vẽ trên đó chắc là một bản đồ mộ cổ Tiên Tần khác. Chỉ có điều tấm bản đồ này lại không lành lặn.

“Một tấm bản đồ mộ cổ, hơn nữa còn không trọn vẹn,vậy mà còn xếp cuối cùng để đấu giá sao?”

“Đúng vậy, chờ lâu đến như vậy, cuối cùng chỉ đấu giá phế phẩm, đúng là lãng phí thời gian!”

Một số người có mặt đây liền cảm thấy mất hứng.

Đã có người chuẩn bị rời đi.

“Các vị, xin chớ nóng vội, để tôi nói xong đã!”

Lâm Vãn Tình vội vàng mở miệng nói.

“Trải qua nghiên cứu, vùng đất trên bản đồ này rất có khả năng là mộ cổ của một vị cường giả võ đạo đỉnh phong, khả năng còn có truyền thừa của vị cường giả này, thử hỏi, nếu ai lấy được truyền thừa của vị cường giả võ đạo đỉnh phong, vậy thì có ý nghĩa gì?”

Nghe xong, tất cả mọi người vô cùng khiếp sợ.

Tất cả mọi người đều rất rõ ràng, xã hội bây giờ có một vài tồn tại vượt quá người bình thường, loại người này chính là võ giả.

Võ giả trong thế giới này chính là nằm ở đỉnh kim tự tháp.

Rất nhiều người cùng cực cả một đời cũng muốn bước chân vào thế giới của võ giả, nhưng công pháp võ giả tu hành trong thế giới này quả thực vô cùng khan hiếm.

Nếu như bọn họ lấy được truyền thừa của vị võ giả đỉnh phong kia, nói không chừng có thể đưa bọn họ vào con đường võ đạo.

Cho dù bọn họ không thể bước vào con đường võ đạo, nhưng nếu đưa vật này cho một cao thủ võ đạo.

Có thể tưởng tượng ra lợi ích.

Lúc này, người kinh hoàng nhất không ai vượt Ngọc Lâm Phong và Lý Tử Hàn.

Cả hai đều là người trong võ đạo.

Bọn họ hiểu biết sâu rộng nhiều chuyện trong giới võ đạo hơn số đông người ở đây.

Nếu như bọn họ có thể có được truyền thừa của vị võ giả đỉnh phong này, vậy thì sẽ không thể nào tưởng tượng nổi bọn họ sẽ đề thăng thực lực thế nào.

“Một trăm triệu!”

Gần như trong nháy mắt, Ngọc Lâm Phong hét giá trên trời,

“Hai trăm triệu!”

“Năm trăm triệu!”

Trong phút chốc, vô số người bắt đầu điên cuồng đấu giá.

Diệp Viễn vốn dĩ muốn đấu giá, nhưng không ngờ số tiền vừa mới bắt đầu đã vượt quá số tiền trong tay anh có.

“Bảy trăm triệu!”

“Tám trăm triệu!”

Khi mọi người ở đây đang điên cuồng đấu giá, cậu Trung Tam kia đột nhiên đứng lên cười lớn.

“Ha ha, thứ đồ tốt này há lại để đám kém cỏi như mấy người chấm mút!”

“Thứ này tôi muốn, mười tỷ!”

“Mười tỉ?”

Tất cả mọi người ngây ra, ai nấy đều kinh ngạc nhìn cậu Trung Tam.

Ngay cả Lâm Vãn Tình là đại sư đấu giá lúc này cũng có chút không dám tin nhìn cậu Trung Tam.

“Thưa anh, anh chắc chắn anh muốn đấu giá vật phẩm này với giá mười tỷ?”

“Chắc chắn, đương nhiên là chắc chắn!”

Cậu Trung Tam cười lạnh, chậm rãi đi về phía Lâm Vãn Tình.

“Nhưng tôi không cần phải dùng tiền mua, mà cứ thế cầm thôi!”

Cậu Trung Tâm chìa tay, lập tức chộp được cuộn da dê vào trong tay.

“Vô liêm sỉ, tự tìm cái chết!”

Mấy nhân viên an ninh bên cạnh Lâm Vãn Tình lập tức gào lên, bọn họ tấn công về phía cậu Trung Tam đầu tiên.

“Đoàng đoàng đoàng...”

Nhưng sau mấy tiếng quát này, toàn bộ mấy nhân viên an ninh đều ngã bay ra ngoài.

Cô gái áo đỏ xuất hiện bên cạnh cậu Trung Tam.
Chương 62: Khủng khiếp

Lúc này, cô gái áo đỏ mở toang sức mạnh, cô ta lạnh lùng quét mắt nhìn tất cả mọi người tại đây.

“Các vị, chúng tôi cần vật này, không muốn chết thì cút hết cho tôi!”

“Đồ khốn!”

Ngọc Lâm Phong hét lớn, xong về phía cô gái áo đỏ, đương nhiên anh ta không cho phép cuộn da dê kia rơi vào tay người ngoài.

Đối mặt với tấn công của Ngọc Lâm Phong, cô gái áo đỏ không hề sợ hãi, còn trực tiếp tiến lên nghênh đón anh ta.

Thực lực hai người ngang sức ngang tài, nhanh chóng đã dẫn đến bất phân thắng bại.

“Mau! Mau! Mau!”

Lúc này, nhân viên an ninh và vệ sĩ của một đám nhà giàu từ bên ngoài xông vào.

Chỉ là bọn họ vừa đi vào, còn chưa có bất kỳ hành động gì thì đã chết ở trong tay ‘người của mình’.

Những ‘người của mình’ này đương nhiên chính là các cường giả của phái Bát Kì đã ẩn núp từ lâu.

Nhìn thấy nhân viên an ninh của phòng đấu giá Gia Tín lại chém giết lẫn nhau, tất cả mọi người đều ngơ ngác.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Ha ha, nói cho các vị biết, những người này đều là người của tôi!”

Lúc này cậu Trung Tam đứng dậy cười nhạt.

“Ồ, đúng rồi, tôi quên mất chưa giới thiệu, tôi đây là người của nước Đại Uy tôn quý, những người này ấy hả, đều là người của phái Bát Kì, môn phái đứng đầu nước Đại Uy”.

Cậu Trung Tam quét mắt nhìn xung quanh, trong lời nói mang theo sự kiêu ngạo ngông cuồng.

“Cái gì, bọn họ là người của phái Bát Kì?”

Tất cả mọi người bị kinh động.

Đương nhiên bọn họ đã từng nghe qua phái Bát Kì, đây chính là môn phái lớn nhất của nước Uy, cao thủ đông đảo, võ giả thành nhóm.

“Vốn dĩ là tôi chỉ định cầm mấy món đồ rồi rời đi, nhưng các người muốn ngăn cản tôi, nếu đã như vậy, tôi chỉ đành tiễn hạng thấp kém mấy người xuống địa ngục!”

“Tới đi, giết đám người kém cỏi này cho tôi!”

Cậu Trung Tam hạ lệnh một tiếng, một đám võ giả phái Bát Kì lập tức đánh về phía tất cả mọi người.

Vệ sĩ của đám nhà giàu lập tức bảo vệ chủ nhân ở phía sau.

Chỉ là những vệ sĩ này đều không phải võ giả, đối mặt với người bình thường, bọn họ còn có sức đánh một trận.

Nhưng đối mặt với những võ giả phái Bát Kì giết người không chớp mắt này, bọn họ vốn không phải đối thủ.

Không có bất ngờ nào, những vệ sĩ này bị võ giả phái Bát Kì này giải quyết một cách nhanh chóng.

Nhìn thi thể đầy đất, tất cả mọi người đều kinh hoàng, sợ hãi.

Có vài người nhát gan, thậm chí bị dọa cho sợ són đái.

“Đồ khốn, lũ chó phái Bát Kì chúng mày muốn giết người trên địa bàn của tao, đã hỏi qua tao chưa?”

Lúc này, Ngọc Lâm Phong một chiêu đã đánh lui cô gái áo đỏ, anh ta quay đầu nhìn về phía cậu Trung Tam.

“Còn cả tao nữa!”

Một tiếng ‘xoạt’!

Trường đao của Lý Tử Hàn ngang nhiên bắn ra khỏi vỏ, nhắm thẳng vào cậu Trung Tam.

Mọi người thấy Ngọc Lâm Phong đánh bại cô gái áo đỏ kia, lập tức cảm thấy cứu tinh tới rồi.

“Tên rác rưởi này lại là ai thế?”

Cậu Trung Tam rất bình tĩnh nhìn Ngọc Lâm Phong.

“Hắn tên Ngọc Lâm Phong, là thế hệ trẻ hàng đầu của Giang Bắc!”

Lúc này, cô gái áo đỏ đi đến bên cạnh cậu Trung Tam, nói ra thân phận của Ngọc Lâm Phong.

“Ha ha ha, đám chúng mày thật đúng là rác rưởi, tên nhãi yếu ớt như vậy mà có thể trở thành người đứng đầu, thật buồn cười”.

“Vừa hay, hôm nay giết cái tên đứng đầu này đi, dùng đầu của mày làm đồ sưu tầm”.

“Chỉ dựa vào mày và đám rác rưởi này sao?”

“Chỉ dựa vào mày và đám rác rưởi này sao?”

Ngọc Lâm Phong khinh thường cười một tiếng, anh ta có thể nhìn ra, cậu Trung Tam này thực lực rất yếu, vừa mới tiến vào cảnh giới võ giả.

Mà đám võ giả phái Bát Kì ở đây thực lực cũng không mạnh bằng anh ta, Lý Tử Hàn cũng có thể giải quyết được.

Người lợi hại duy nhất chính là cô gái áo đỏ kia.

Có điều cảnh giới của cô gái áo đỏ mặc dù giống anh ta, nhưng kinh nghiệm thực chiến vẫn còn kém hơn anh ta một chút.

Chỉ cần anh ta và Lý Tử Hàn giải quyết hết tất cả võ giả tại đây, cùng với cả cậu Trung Tam này, có thể liên thủ giết cô gái áo đỏ.

Đến lúc đó anh ta có thể cầm được cuộn da dê không mất chút sức lực nào.

Ngọc Lâm Phong không hổ danh là kẻ quỷ quyệt, trong thời gian ngắn lại nghĩ được nhiều như vậy.
Chương 63: Mục đích

Nhưng suy nghĩ thì hay, hiện thực lại rất tàn khốc.

Ngay lúc Ngọc Lâm Phong khinh thường, sau lưng anh ta đột nhiên xuất hiện một ông già mặc đồ Đường.

“Bịch!”

Một chưởng của ông già mặc đồ Đường hung hãn đánh vào sau lưng Ngọc Lâm Phong.

Ông già mặc đồ Đường ra tay quá đột ngột, đột ngột đến mức tất cả mọi người ở đây đều không kịp nhắc nhở Ngọc Lâm Phong.

“Tao giết mày!”

Lý Tử Hàn quát lớn một tiếng, trường đao đột nhiên bổ về phía ông già mặc đồ Đường.

Nhưng ông già mặc đồ Đường lại cười đầy khinh thường, cong ngón tay bắn ra, trường đao Lý Tử Hàn mới đổi không lâu lại một lần nữa gãy thành hai khúc.

“Ầm!”

Ông già mặc đồ Đường lại đánh ra một chưởng, Lý Tử Hàn bay ngược lên.

“Lão Đường? Sao ông?”

Lâm Vãn Tình trên sân khẩu nhìn ông già mặc đồ Đường với vẻ khó hiểu.

Ông già mặc đồ Đường chính là người của phòng đấu giá Gia Tín, theo cô ta đã nhiều năm, nhưng bây giờ tại sao lại giúp người ngoài đối phó với Ngọc Lâm Phong.

Tại đây có rất nhiều người, lúc này cũng toàn là hoài nghi và khó hiểu.

Ông già mặc đồ Đường cười lạnh: “Cô Lâm, tôi cũng không phải lão Đường gì đó, lão Đường kia của cô mấy ngày trước đã bị tôi giết chết rồi, tên thật của tôi là Trúc Diệp, người nước Uy”.

Ông già nghe xong liền xé mặt nạ da người xuống, lộ ra dáng vẻ thật, một lão già cực kỳ thô bỉ.

Lần này, Lâm Vãn Tình hoàn toàn trợn tròn mắt.

Còn mọi người ở đây lại một lần nữa tuyệt vọng.

Lúc này, Trúc Diệp lại đi đến trước mặt Thiên Thập Nhất và nói.

“Thập Nhất, trận chiến năm đó, để mày và Hàn Phong chạy mất, để mạng chó của mày sống lâu như vậy, hôm nay không biết liệu có phải ngày mày sẽ xuống đoàn tụ với anh em của mày không”.

Thật ra hôm nay phòng đấu giá Gia Tín cố ý thay đổi địa điểm đấu giá là có hai mục đích, một là vì cuộn da dê kia.

Thứ hai chính là để đánh chết tàn dư của điện Thiên Thánh, Thiên Thập Nhất và Hàn Phong.

Mấy ngày trước, bố của cậu Trung Tam nhận được tin tức phòng đấu giá Gia Tín lấy được một cuộn da dê, rất có khả năng là bản đồ mộ huyệt của một võ giả cấp cao.

Vì vậy ông ta liền phái bọn họ đến cướp cuộn da dê, chỉ là phòng đấu giá Gia Tín đã sớm gửi đồ đến lầu Thánh Thiên.

Thông qua điều tra, bọn họ phát hiện chủ nhân của lầu Thánh Thiên lại chính là tàn dư Hàn Phong của điện Thiên Thánh năm đó.

Tàn dư của điện Thiên Thánh vẫn sống qua ngày, đương nhiên bọn họ phải giết.

Nhưng bởi vì quá kiêng kỵ Hàn Phong, bọn họ mới nghĩ ra một kế hoạch, tách Thiên Thập Nhất và Hàn Phong ra để giết họ.

“Cái gì? Anh Hắc thật sự là người của điện Thiên Thánh?”

Khi mọi người biết được Thiên Thập Nhất thật sự là người của điện Thiên Thánh, hơn nữa còn là anh Thập Nhất thuộc hạ của điện chủ, bọn họ cực kỳ khiếp sợ.

“Hừm, ba năm trước mày không phải đối thủ của tao, dựa vào mày mà cũng muốn giết tao?”, Thiên Thập Nhất khinh thường nói.

“Đương nhiên, với thực lực của tao, dĩ nhiên tao không phải đối thủ của Thập Nhất mày!”

“Cộng thêm tao nữa!”

Lúc này một giọng nói già dặn có lực nổ vang trong đại sảnh.

Mọi người nhìn thấy không khí trước mặt Thiên Thập Nhất vặn vẹo.

Một người đàn ông thân hình nhỏ bé đột nhiên xuất hiện trước mắt mọi người.

“Trúc Thôn?”

Nhìn thấy người đến, sắc mặt Thiên Thập Nhất lập tức lạnh lẽo, anh ta biết người đến kia, năm đó chính người này đã phế hỏng hai chân của Hàn Phong.

“Thập Nhất, năm đó hai chân thằng Tam kia bị tao phế hỏng, cũng không biết mấy năm nay rốt cuộc hắn đã đứng dậy được chưa”, Trúc Thôn mặt khẽ cười, bình tĩnh nhìn Thiên Thập Nhất.

Mọi người nghe xong lại kinh hãi, hai chân anh Tam của điện Thiên Thánh lại bị tên lùn này phế hỏng.

Thiên Thập Nhất lạnh lùng nhìn chằm chằm Trúc Thôn, hai quả đấm gần như sắp nặn ra máu, anh ta hận đến mức muốn trực tiếp xé xác tên này.

Sau khi Trúc Thôn chú ý đến trạng thái của Thiên Thập Nhất, hắn ta lại khẽ mỉm cười.

“Xem ra là chưa rồi, nhưng cũng không sao, dù gì hắn cũng là người chết rồi, lúc này phỏng đoán người của tao chắc đã tìm thấy hắn!”

Nghe vậy, Thiên Thập Nhất kinh hãi.

“Tao giết mày!”

Thiên Thập Nhất phẫn nộ xông thẳng về phía Trúc Thôn, chỉ là thực lực của Trúc Thôn vượt xa anh ta.
Chương 64: Lửa giận

Vừa chạm mặt liền bị Trúc Thôn trả lại một cái tát.

Mạnh mẽ đập xuống nền đất.

Mấy người Diệp Viễn vội vã tiến tới dìu Thiên Thập Nhất lên.

Khi anh dìu Thiên Thập Nhất cũng thì thầm vào tai anh ta.

“Cậu đi chi viện cho lão tam, ở đây có tôi rồi!”

Nghe được lời này của Diệp Viễn, Thiên Thập Nhất cũng chẳng hề do dự mà trực tiếp phá vỡ cửa sổ trên tàu mà phi thân ra ngoài.

Thấy Thiên Thập Nhất trốn thoát, đám đông có mặt tại hiện trường hoàn toàn tuyệt vọng.

Nhưng họ không dám oán trách Thiên Thập Nhất, bởi anh ta không có nghĩa vụ phải cứu họ.

Nhóm Trúc Thôn cũng không đuổi theo.

Nhưng cậu Trung Tam ở bên cạnh lại không vui vẻ gì cho cam.

“Trúc Thôn, tại sao lại không đuổi theo, tên khốn ấy trước đó đã đánh tôi!”

Tuy nhiên Trúc Thôn chỉ khinh miệt đáp: “Yên tâm, một tên ‘chó nhà có đám’ mà thôi, hắn trốn không nổi đâu, đợi việc ở đây giải quyết xong chúng ta lại tìm giết hắn”.

Thực ra Trúc Thôn cố tình thả Thiên Thập Nhất rời đi là vì hắn vừa nhận được tin từ cấp dưới báo rằng không hề tìm được tung tích của Hàn Phong tại Thánh Thiên Lâu.

Hắn suy đoán Hàn Phong nhất định là đang lẩn trốn, vì vậy hắn cần Thiên Thập Nhất tới giải cứu Hàn Phong, như vậy liền có thể dễ dàng tìm được Hàn Phong, sau đó một lưới bắt trọn.

Mà một chưởng vừa rồi của hắn đã lưu lại dấu vết trên người Thiên Thập Nhất, đến lúc đó chỉ cần lần theo dấu vết liền có thể tìm được Hàn Phong.

“Được rồi, đã lấy được đồ, chúng ta đi!”

Trúc Thôn không muốn lãng phí thêm thời gian nên trực tiếp ra lệnh.

Võ giả của phái Bát Kì xung quanh lập tức chuẩn bị giải tán.

“Này, tới cũng tới rồi thì đều ở lại đây đi!”

Nhưng đúng lúc này, giọng nói của Diệp Viễn bỗng nhiên vang lên.

Khi mọi người có mặt nghe thấy giọng nói của Diệp Viễn đều tức giận đến mức sắp ói ra máu.

Họ đều hận không thể xé xác anh.

Người ta đều đã sắp rời đi rồi, anh con mẹ nó đột nhiên đứng dậy nói những lời này làm gì?

Mẹ kiếp, anh không thấy ngay cả cường giả của Thiên Thánh Điện là Thiên Thập Nhất cũng đã lựa chọn bỏ chạy, mà một tên khốn đến lông còn chưa mọc đủ như anh vậy mà còn dám nói ra lời khoác lác này sao.

Ngay cả mấy người Sở Vân Phi, Thẩm Tư Phàm giờ phút này cũng nảy sinh chút bất mãn với Diệp Viễn.

Họ đều cảm thấy hành động của anh là đang cố tình khiêu khích những tên ác quỷ giết người không chớp mắt này.

“Tên ngu ngốc chết tiệt, tự hắn con mẹ nó muốn chết thì chớ liên lụy đến chúng ta!”

Một số người không nhịn được mà há mồm chửi rủa.

Nhóm người Trúc Thôn lúc này cũng đã dừng lại bước chân, đồng loạt đưa mắt nhìn về phía Diệp Viễn.

Khi cậu Trung Tam nhìn thấy Diệp Viễn, trong lòng vốn đã tức giận ngút trời vì mối thù bạt tai trước đó của Thiên Thập Nhất, hiện tại anh lại cứng miệng kêu bọn họ để đồ vật lại, hơn nữa, chuyện này vốn dĩ cũng bắt nguồn từ mấy người Diệp Viễn.

Trong cơn phẫn nộ, hắn lập tức hét vào mặt những người xung quanh.

“Giết chết con lợn ngu xuẩn đáng chết đó cho tôi!”

Vài người thuộc phái Bát Kì lập tức xông về phía Diệp Viễn.

Anh còn chưa kịp ra tay, mấy tên của phái Bát Kì đang lao tới kia đã miệng phun đầy máu, bắn ngược ra ngoài.

Rơi tự do rồi đập mạnh xuống dưới chân nhóm người Trúc Thôn.

Thất khiếu (gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng) của tất cả đều máu chảy ròng ròng, kinh mạch cũng vỡ vụn.

Một màn này khiến sắc mặt của Trúc Thôn thoắt cái thay đổi, vô cùng kinh sợ nhìn hướng Diệp Viễn.

“Anh là ai?”

Hắn có thể nhìn ra đám thuộc hạ này của mình chắc chắn là bị nội khí của võ giả cứng rắn làm chấn động tới vỡ nát lục phủ ngũ tạng.

Mặc dù không cảm nhận được bất kỳ tia dao động nội khí của võ giả nào từ trên người người thanh niên này nhưng người thanh niên trước mặt này lại không hề sợ hãi khi đối mặt với thế trận đông đảo như vậy.

Anh còn cả gan kêu toàn bộ mấy người bọn họ ở lại, nhất định phải có chỗ dựa.

“Tôi là ai? Tôi chỉ là một kẻ muốn giết các người mà thôi!”

Biểu cảm Diệp Viễn bình tĩnh, lời nói thốt ra cũng thản nhiên như không.

Câu này của anh vừa vang lên, tất cả mọi người trong đại sảnh lại muốn chửi rủa một phen.

Theo góc nhìn của họ, Diệp Viễn chính là một tên thiểu năng đầu óc có vấn đề, nếu không anh làm sao dám nhảy ra khiêu khích những tên kia vào lúc này.

“Muốn chết!”

Trúc Thôn còn chưa lên tiếng, Trúc Diệp bên cạnh đã giận không thể kìm.
Chương 65: Khác biệt

Chỉ thấy hắn cong khớp ngón tay thành hình móng vuốt, mang theo tiếng gió rít lạnh thấu xương mà hung ác chộp về phía đầu của Diệp Viễn.

Sắc như móng vuốt của chim ưng là tuyệt chiêu nổi danh của Trúc Diệp, ngày thường khi luyện công một trảo này của hắn vồ xuống đều có thể chọc thủng một lỗ trên tấm thép cứng.

Nếu chụp trúng đầu người thì người đó chắc chắn chỉ có con đường chết.

Đối diện với móng vuốt sắc nhọn này của Trúc Diệp, Diệp Viễn vẫn ung dung đứng nguyên tại chỗ, mí mắt cũng không chớp.

Người có mặt thấy anh đứng yên bất động còn cho rằng Diệp Viễn bị doạ tới ngây người.

Nhiều người không khỏi nhắm mắt, họ không cầm lòng chứng kiến cảnh tượng tàn khốc đó.

Còn một vài người thì thầm mắng trong lòng: “Đáng đời!”

“Ngu ngốc!”

Nhìn thấy một màn này, Ngọc Lâm Phong- người đứng cách đó không xa cũng thầm mắng một câu.

Nhưng anh ta lại tận dụng cơ hội này một phát tóm lấy Lý Tử Hàn- người đã bất tỉnh từ lâu nhân thời điểm này để nhảy ra từ cửa sổ bị Thiên Thập Nhất đâm vỡ trước đó.

Anh ta biết Diệp Viễn đã đắc tội với những người này, với tính cách của họ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho những người đang có mặt.

Mắt thấy một trảo kia sắp đập xuống đầu Diệp Viễn, khóe miệng Trúc Diệp kéo lên một một tia cười lạnh.

Hắn còn tưởng rằng Diệp Viễn mạnh mẽ thế nào, chẳng ngờ cũng chỉ là một bao cỏ mà thôi.

Nhưng trong giây tiếp theo, nụ cười khinh bỉ của hắn liền biến thành sự sợ hãi, là sự kinh hoàng tột độ.

Bởi khi một trảo của hắn gần như sắp túm lấy đầu của Diệp Viễn thì tay anh bất ngờ giơ lên, chộp lấy cánh tay của hắn.

“Răng rắc!”

Xương gãy giòn tan.

Cánh tay của hắn trong chớp mắt đã bị Diệp Viễn vặn gãy.

Đồng thời tay anh cũng dùng lực kéo xuống, cánh tay của Trúc Diệp vậy mà trực tiếp bị xé lìa khỏi bả vai.

A!

Trúc Diệp chỉ kịp hét lên một tiếng kêu thảm thiết, Diệp Viễn nhanh như cắt tung ra một chưởng.

Tiếng hét của Trúc Diệp bỗng nhiên im bặt.

Bởi một chưởng này của Diệp Viễn đã khiến lồng ngực của hắn lõm đến mức độ khủng khiếp.

"Bùm!"

Một tiếng!

Trúc Diệp mềm nhũn ngã phịch xuống đất.

Lúc này toàn bộ đại sảnh lâm vào một mảnh chết chóc tĩnh mịch.

Tất cả đều há mồm trợn mắt nhìn Diệp Viễn.

Thật lâu sau mới vang lên một tiếng nuốt nước bọt.

Trúc Thôn lúc này mới từ trong bàng hoàng phản ứng lại.

“Giết hắn!”

Hắn biết Diệp Viễn là cao thủ, là một cao thủ lợi hại hơn hắn không biết bao nhiêu lần, bởi chỉ có dạng người này mới có thể hoàn toàn che đậy nội khí của võ giả, và trông giống như một người bình thường.

Cùng với tiếng quát của Trúc Thôn, toàn bộ những võ giả thuộc phái Bát Kì kia đều lao vụt về phía Diệp Viễn.

“Hừ, không biết tự lượng sức mình!”

Diệp Viễn hừ lạnh một tiếng, cả thân hình trong nháy mắt biến mất tại chỗ.

“A a a…”

Kèm theo một tràng tiếng hét chói tai, những võ giả của phái Bát Kì giống như bị tử thần quét qua lưỡi hái lướt qua đoạt lấy hồn phách mà rầm rầm đổ gục xuống.

Nhưng vào lúc này, cơ thể Trúc Thôn như một tia chớp lao thẳng tới cửa sổ nơi hai người Ngọc Lâm Phong vừa rồi nhảy qua.

Hắn đương nhiên muốn chạy trốn, đối mặt với quái vật cấp bậc như Diệp Viễn, nếu không chạy trốn liền chỉ có một kết cục.

Đó chính là, chết!

Ngay khi một chân của Trúc Thôn đã bước qua cửa sổ.

Bên tai hắn bất chợt truyền tới giọng nói mát lạnh của Diệp Viễn.

“Tôi nói rồi, tới cũng đã tới rồi, thì ở lại đây đi!”

Trúc Thôn vừa ngẩng đầu liền kinh hãi phát hiện ra Diệp Viễn không biết tự lúc nào đã xuất hiện trước mặt hắn.

Hắn trong tiềm thức muốn ra tay, nhưng tốc độ của Diệp Viễn còn nhanh hơn hắn.

Chỉ thấy bàn tay anh quét tới một chưởng, Trúc Thôn liền cảm nhận được một luồng áp bức khổng lồ giống như một ngọn núi đang đổ ập phía mình.

Loại khí thế đáng sợ này trực tiếp đè ép hắn tới mức thở không thông.

Tại giờ phút này hắn mới nhận thức được sự mạnh mẽ của Diệp Viễn.

Đáng tiếc tất cả đã quá muộn!

“Bùm!"

Một âm thanh bí bách vang lên.

Một chưởng này của Diệp Viễn đánh trúng ngực Trúc Thôn.

Lồng ngực hắn như thể bị một khẩu súng trường bắn tỉa nòng lớn bắn xuyên qua, trực tiếp bị nổ tung thành một lỗ lớn.

Những mảnh nội tạng vương vãi khắp nơi.

Một thế hệ cao thủ của nước Uy, Trúc Thôn.

Chết!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK