• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 206: Đan dược trị nội thương

“Ngại quá, đêm nay có việc nên hơi trễ, mọi người chờ có lâu lắm không?”

Diệp Viễn nói xong bèn mở cửa biệt thự ra.

“Không lâu là mấy!”, Thư Vạn Thanh vô cùng khách sáo nói.

Sau khi bọn họ vào biệt thự, Thư Vạn Thanh bèn lấy thảo dược ra.

Diệp Viễn phát hiện số lượng và chất lượng của thảo dược mà Thư Vạn Thanh mang đến tốt hơn dược liệu anh nhìn thấy ở Bách Thảo Đường hôm nay rất nhiều.

Trong đó còn có khá nhiều dược liệu quý hiếm.

Diệp Viễn nói: “Số dược liệu này nhiều hơn những gì tôi cần rồi!”

“Cậu Diệp, đây là tấm lòng của chúng tôi, mong cậu nhận cho!”

Diệp Viễn gật đầu, nhìn Thư Vạn Thanh một cái nói.

“Mọi người ở đây chờ cho một lát, tôi giúp ông luyện chế chút đan dược, chữa trị vết thương trong người ông”.

Thật ra hôm nay khi gặp được Thư Vạn Thanh anh đã phát hiện được ông ta tu luyện không đúng nên làm ảnh hưởng đến tim phổi.

Tuy không nghiêm trọng lắm nhưng thời gian dài sẽ tạo thành thương tổn rất khó hồi phục.

Khi Thư Vạn Thanh nghe Diệp Viễn còn biết cả luyện đan thì lại càng hoảng hốt.

“Cậu Diệp, cậu biết luyện đan ư?”

Diệp Viễn thoáng gật đầu.

Trong truyền thừa của Quỷ Môn có rất nhiều thuật luyện đan, mà trước đó anh cũng đã giúp Liễu Khánh Phi luyện chế đan dược.

“Cái gì!”

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định từ Diệp Viễn, trong lòng Thư Vạn Thanh lại nổi lên sóng to gió lớn.

Nên biết rằng đan dược là một cách để võ giả gia tăng tu vi nhanh nhất.

Từ xưa đến nay người biết luyện đan luôn là sự tồn tại được chào đón nhất trong giới võ đạo, không có một trong.

Nhất là thời điểm hiện nay khi linh khí của đất trời khô cạn, võ giả muốn gia tăng cảnh giới nhanh thì cách tốt nhất chính là đan dược.

Nhưng thuật luyện đan huyền bí và phức tạp quá, người bình thường căn bản không thể nắm giữ được.

Dù có tài năng thiên bẩm mà không có những công thức tương ứng thì cũng chỉ công cốc mà thôi.

Cũng vì thế, thuật luyện đan này có thể nói là thất truyền.

Đến ngày nay, người biết thuật luyện đan đã hiếm càng thêm hiếm.

Mà bây giờ Diệp Viễn lại nói anh biết luyện đan, đây đúng là một tin tức long trời lở đất.

Nếu tin tức này lọt ra ngoài, bị các gia tộc lớn hay võ giả mạnh biết được.

E là sẽ dùng cái giá trên trời hoặc là bảo bối quý giá nhất để lấy lòng Diệp Viễn.

Suy cho cùng thì một khi trong gia tộc có người biết luyện đan.

Thì gia tộc đó chắc chắn sẽ trở thành gia tộc hàng đầu trong nháy mắt.

Có thể thấy, người biết được thuật luyện đan được chào đón trong giới võ đạo đến mức nào.

“Sao thế?”

Thấy vẻ khiếp sợ đến mức cả người run run của Thư Vạn Thanh, Diệp Viễn có chút khó hiểu.

“Cậu Diệp, xin cậu nhận lấy một lạy của Thư Vạn Thanh!”

Lúc này Thư Vạn Thanh đang khiếp sợ mới phản ứng lại, đầu tiên là quỳ xuống trước mặt Diệp Viễn.

Một người biết luyện đan xứng đáng để ông ta quỳ xuống lạy một lạy.

Mà vẻ mặt của Thư Uyển Nhi và cô gái mặc đồ cổ trang kia cũng khá rung động, hai người cũng cùng nhau quỳ xuống trước Diệp Viễn.

Diệp Viễn tiện tay kéo Thư Vạn Thanh sắp quỳ hẳn xuống, nói: “Mọi người làm cái gì thế? Chỉ là mấy viên đan dược trị nội thương thôi mà? Mọi người mang tới cho tôi nhiều dược liệu như thế, tôi cũng phải trả lại chút ân tình chứ!”

Lời Diệp Viễn nói lại khiến Thư Vạn Thanh rung động.

Diệp Viễn lại còn biết luyện chế đan dược trị nội thương, nên biết rằng đan dược trị nội thương là khan hiếm nhất, cũng là thứ mà võ giả vô cùng ưa chuộng.

Mà bây giờ số đan dược có thể trị nội thương cho võ giả được rao bán, một viên thôi cũng có thể đấu giá lên đến cả chục hay thậm chí là trăm triệu, hơn nữa có tiền cũng chưa chắc đã mua được.

Nhưng qua miệng Diệp Viễn thì dường như đan dược có thể trị nội thương này là thứ có thể dễ dàng luyện chế ra.

Nhất thời, Thư Vạn Thanh rung động đến mức không biết phải nói gì.

Diệp Viễn cũng không để ý đến vẻ khiếp sợ của ông ta, bởi vì anh đã mang theo mấy vị thuốc ra sân sau.
Chương 207: Ơn nghĩa tái sinh

Lò luyện đan lần trước luyện chế đan dược cho Liễu Khánh Phi vẫn còn.

Thuật luyện đan trong truyền thừa của Quỷ Môn thì cần chuyển linh khí đất trời thành linh hỏa thì mới có thể luyện chế đan dược.

Đáng tiếc cảnh giới của Diệp Viễn bây giờ vẫn chưa đạ tới Kim Đan, nếu không anh có thể dùng đan hỏa để luyện đan rồi.

Vì thế, bây giờ anh chỉ có thể dùng cách truyền thống nhất.

Sau khi ngưng khí tĩnh thần, Diệp Viễn dựa theo cách chế tạo thuốc trị nội thương cho võ giả trong truyền thừa Quỷ Môn, bỏ một vài vị thuốc vào lò.

Khoảng mười mấy phút sau, tất cả dược liệu đều hóa thành nước thuốc màu đen.

Lúc này, Diệp Viễn vẫn chưa tắt lửa mà còn tăng thêm lửa lên.

Sau khi lửa được tăng lên thì nước thuốc màu đen không ngừng bốc hơi, cuối cùng chỉ còn lại thứ vật thể dính dính bé xíu.

Lúc này, Diệp Viễn đột nhiên quát một tiếng.

“Ngưng!”

Thì thấy vật thể màu đen trong lò lại tư động ngưng kết thành viên nhỏ màu đen, xoay tròn trong lò.

Ba phút sau, viên trò màu màu đen đang xoay tròn đó bỗng chốc hóa thành một màu vàng, hơn nữa còn tỏa ra mùi thuốc nồng nặc hơn.

“Trời ạ, không ngờ lại là đan dược cực phẩm!”

Diệp Viễn có chút kinh ngạc nhìn hơn mười viên đan dược màu vàng kia.

Theo truyền thừa của Quỷ Môn thì đan dược cực phẩm là cực kỳ hiếm thấy, cần có cơ duyên đặc biệt.

Rất nhiều thầy luyện đan luyện chế cả vạn lần cũng khó có một lần cực phẩm.

Không ngờ chỉ mới là lần thứ hai anh luyện đan đã luyện chế ra được đan dược cực phẩm.

“Trời ạ, không ngờ lại là thuật luyện đan thật, hơn nữa còn luyện chế ra đan dược cực phẩm!”

Lúc này, sau lưng Diệp Viễn bỗng vang lên một tiếng hô, không biết từ khi nào Thư Vạn Thanh cũng đã theo tới.

Diệp Viễn tiện tay cầm viên đan dược đó ném cho Thư Vạn Thanh.

“Nuốt viên thuốc này vào đi, bảo đảm thuốc vào bệnh hết!”

Thư Vạn Thanh nhận lấy viên thuốc tỏa ánh vàng rực rỡ kia, dùng hai tay nâng niu như nhặt được chí bảo, vẻ mặt cũng không ngừng co rúm lại vì xúc động.

Ông ta không ngờ cuộc đời mình lại có thể chứng kiến được thần thuật luyện đan thần kỳ này, lại càng không tưởng tượng được mình lại còn may mắn chứng kiến toàn bộ quá trình luyện chế đan dược một cách chi tiết.

Cũng không ngờ bản thân lại được nuốt một viên đan dược cực phẩm.

“Đừng suy nghĩ nữa, mau uống đi, một lát nữa thuốc sẽ mất hết tác dụng đấy!”

Diệp Viễn biết rất rõ có một số đan dược cực phẩm phải được bảo quản trong ngọc khí đặc biệt, nếu không để thời gian dài thuốc sẽ mất hết tác dụng.

Lúc này, Thư Vạn Thanh cuối cùng cũng phản ứng lại.

Vội vàng nuốt viên đan dược cực phẩm đó xuống.

Đan dược vừa vào miệng, Thư Vạn Thanh đã có cảm giác nó nhanh chóng hóa thành một dòng nước ấm trôi xuống thực quản của ông ta, rồi lan ra khắp tứ chi bách hải.

Trong lúc nhất thời, ông ta cảm thấy cả người mình trở nên ấm áp, có cảm giác sảng khoái không nói nên lời.

Chẳng mấy chốc ông ta đã cảm thấy dòng nước ấm đó nhanh chóng bao trùm lấy những phần tim phổi bị tổn thương của ông ta.

Hơn nữa sau khi dòng nước ấm đó chữa lành cho vết thương của ông ta thì còn chảy vào kinh mạch.

Vừa mới vào tới kinh mạch, thì nội khí bao năm nay không có tiến bộ của ông ta như tìm được nguồn dinh dưỡng, điên cuồng tăng lên trong kinh mạch.

Chẳng mấy chốc, cảnh giới võ giả Cao Cấp mà ông ta dừng lại đã lâu bỗng nhiên đột phá lên cảnh giới Tông Sư.

Sau khi đột phá lên Tông Sư, nó vẫn chưa hề dừng lại, nội khí vẫn điên cuồng tăng trưởng.

Ngay sau đó, ông ta đã đột phá lên Tông Sư sơ kỳ, trung kỳ.

Cuối cùng đạt tới cảnh giới Tông Sư đỉnh phong thì mới bắt đầu dừng lại.

Lúc này, Thư Vạn Thanh mở mắt, vẻ mặt đầy vui sướng và rung động.

Ông ta nhanh chóng quỳ xuống trước mặt Diệp Viễn, vô cùng thành kính nói.

“Cảm ơn ân tái sinh của cậu Diệp!”

Đan dược của Diệp Viễn không chỉ giúp ông ta trị thương mà còn giúp ông ta đạt tới cảnh giới Tông Sư đỉnh phong, chỉ còn một chút nữa thôi là lên tới Đại Tông Sư rồi.

Ân tình đó không khác gì ân tái sinh.
Chương 208: Rất nhiều đan dược cực phẩm

Diệp Viễn cũng không ngờ, đan dược cấp thấp nhất trong truyền thừa Quỷ Môn mà mình luyện chế được chẳng những có thể trị thương mà còn giúp Thư Vạn Thanh đột phá.

Nhưng nghĩ lại thì dù sao nó cũng là đan dược cực phẩm, hơn nữa tác dụng chính của loại đan dược này là chữa thương cho người tu tiên sơ kỳ, có lẽ đối với võ giả sẽ có tác dụng lớn hơn.

Nghĩ thế, Diệp Viễn cũng bình tĩnh lại.

Anh kéo Thư Vạn Thanh dậy, tiện thể chia số đan dược còn lại thành hai phần, cất vào trong bình ngọc Liễu Khánh Phi đưa tới.

Trực tiếp ném bình ngọc cho Thư Vạn Thanh.

“Số đan dược này ông hãy giữ lấy, để đề phòng bất kỳ tình huống nào, sau này có lẽ loại đan dược này chỉ có thể chữa thương cho ông thôi, không thể giúp gia tăng thực lực được nữa”.

Theo truyền thừa của Quỷ Môn, Diệp Viễn biết tất cả mọi đan dược đều có một khuyết điểm.

Đó là các loại đan được tăng cường thực lực chỉ có thể dùng một lần, sử dụng lần thứ hai thì cơ thể đã có tính kháng thuốc nên chẳng còn hiệu quả nữa.

“Ngoài ra thì hãy cho con gái và cấp dưới của ông mỗi người một viên”.

Thư Vạn Thanh vội vàng nhận lấy, vô cùng cẩn thận cất đi.

“Với cả ông giúp tôi mang tất cả dược liệu vào đây đi!”

Lúc nãy anh vừa mới luyện chế ra được đan dược cực phẩm nên cũng khá là hứng thú, tranh thủ dịp này, anh sẽ luyện chế hết dược liệu thành đan dược.

Để xem có thể luyện chế ra thêm đan dược cực phẩm hay không.

“Được!”

Thư Vạn Thanh xúc động vội vàng đi ra phòng khách.

Thư Uyển Nhi và Ảnh Tử đang giúp Diệp Viễn dọn nhà thì trông thấy khí thế của Thư Vạn Thanh đã thay đổi rất nhiều, lập tức khiếp sợ hỏi.

“Bố, thực lực của bố vừa mới đột phá ư?”

“Đúng vậy, tất cả đều là công lao của viên đan dược cậu Diệp cho!”, Thư Vạn Thanh kích động trả lời.

“Bố nói thế tức là anh Diệp biết luyện đan thật ư?”, Thư Uyển Nhi vô cùng kích động hỏi.

“Chuyện này tính sau, trước tiên hãy giúp cậu Diệp chuyển những thứ này vào trong trước đã”.

Chẳng mấy chốc, ba người đã chuyển toàn bộ dược liệu ra sân sau.

Mà lúc này, Diệp Viễn cũng đã dựa theo những dược liệu đó để soạn ra những đan dược cần luyện chế.

Mấy giờ sau đó, Diệp Viễn vẫn ở sân sau để chăm chú luyện đan.

Ba người Thư Vạn Thanh cũng cung kính đứng một bên, cẩn thận quan sát.

May mắn, trong số các lò luyện chỉ có một lò ở giữa có chút tỳ vết thì các đan dược còn lại đều là loại cực phẩm.

Nhìn các loại đan dược cực phẩm với rất nhiều tác dụng khác nhau.

Thư Vạn Thanh thầm cân nhắc trong lòng.

Nếu Diệp Viễn mang số đan dược này đi ra ngoài bán đấu giá, e là anh sẽ trở thành người giàu nhất thế giới trong nháy mắt.

Cũng sẽ nhanh chóng khiến cả giới võ đạo chấn động.

Tất nhiên, cũng sẽ khiến cho vô số người mơ tưởng.

E là Diệp Viễn cũng sẽ bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió trong nháy mắt.

Ông ta cảm thấy mình nên nhắc nhở Diệp Viễn đôi câu.

“Cậu Diệp, tốt nhất cậu đừng mang số đan dược này ra đấu giá, nếu không e là sẽ khiến một vài người dòm ngó!”

“Tôi biết!”

Diệp Viễn không phải tên ngốc, anh biết rõ nếu chyện này rò rỉ ra ngoài thì sẽ dấy lên một hồi sóng to gió lớn.

Mà thực lực của bản thân anh bây giờ vẫn chưa đủ để võ giả khắp thế giới này phải kinh sợ, tất nhiên anh sẽ không để chuyện này truyền ra ngoài.

Về phần Thư Vạn Thanh, Diệp Viễn biết rất rõ người này có chuyện cần cầu xin mình nên chắc chắn sẽ không tung tin này ra.

“Ông Thư, tôi chuẩn bị sử dụng đan dược nên mong ông có thể giúp tôi hộ pháp!”

“Vinh hạnh của tôi!”

Nói xong, Thư Vạn Thanh bèn dẫn theo Ảnh Tử ra khỏi biệt thự.

Sau khi bọn họ rời đi, Diệp Viễn lấy hai bình đan dược có thể gia tăng cảnh giới đi lên tầng cao nhất của biệt thự.

Nuốt hết cả hai bình đan dược kia vào.

Đan dược vừa vào miệng, Diệp Viễn đã cảm nhận được nó hóa thành linh khí thiên địa mênh mông, như từng cơn sóng thần điên cuồng ập tới.

Diệp Viễn dám có chút chậm trễ nào, vội vàng sử dụng thuật tu tiên của Quỷ Môn, bắt đầu dẫn đường cho linh khí thiên địa chảy vào đan điền.
Chương 209: Giữ Thư Uyển Nhi

Khoảng chừng mười mấy phút đồng hồ sau, Diệp Viễn đã hấp thu hết linh khí thiên địa ẩn chứa trong đống đan dược đó.

Cảnh giới của anh cũng thuận lợi đột phá lên Kim Đan trung kỳ.

Sau khi đột phá lên Kim Đan trung kỳ thì Diệp Viễn cảm thấy hình như trong đầu mình có thêm rất nhiều thứ.

Bên dưới biệt thự, Thư Vạn Thanh và Ảnh Tử làm hộ pháp cho Diệp Viễn đang run rẩy quỳ rạp xuống mặt đất, trên mặt toàn là mồ hôi lạnh.

Bởi vì khoảnh khắc Diệp Viễn đột phá, từ người anh bỗng xuất hiện một loại khí thế bễ nghễ thiên hạ đầy mạnh mẽ lan ra càn quét.

Luồng khí đó vừa xuất hiện đã hất tung hai người ra xa.

Cũng may khí thế mạnh mẽ kia không hề có ý định tổn thương bọn họ.

Nếu không, có lẽ lúc này hai người đã chết đến mức không thể chết thêm.

Mà khí thế mạnh mẽ đó cũng cho hai người hiểu được, bọn họ đã quá xem thường Diệp Viễn rồi.

Trước đó họ đều nghĩ Diệp Viễn chỉ là một cao thủ cảnh giới Tông Sư mà thôi, nhưng bây giờ xem ra anh không chỉ là một Tông Sư đơn giản như vậy.

Bởi vì thứ khí thế đó, e là khí thế của Thánh Giả cũng không thể sánh bằng.

“Chẳng lẽ cậu Diệp đã đột phá đến cảnh giới trên cả Thánh Giả trong truyền thuyết ư?”

Bấy giờ, cả hai người đều có cùng một suy nghĩ như thế.

Khi bọn họ đang suy nghĩ thì bóng dáng Diệp Viễn đột ngột xuất hiện trước mặt hai người.

“Hai người không sao chứ?”

Khi đối mặt với Diệp Viễn một lần nữa, hai người có cảm giác như đang nhìn bầu trời vô tận, là xa không thể với tới và sâu không lường trước được.

“Không sao, chúc mừng cậu Diệp đã đột phá cảnh giới!”

Tuy trong lòng hai người đều tò mò không biết bây giờ Diệp Viễn đang ở cảnh giới gì, nhưng bọn họ lại không dám mở miệng hỏi.

Sắc trời cũng không còn sớm, Thư Vạn Thanh cũng lên tiếng chào tạm biệt.

“Cậu Diệp, bây giờ cũng đã khá muộn, chúng tôi không làm phiền cậu nghỉ ngơi nữa!”

“Con gái tôi sẽ ở lại đây để giúp cậu dọn dẹp nhà cửa, tiện thể nấu cơm giặt giũ cho cậu!”

Hôm nay Thư Vạn Thanh dẫn Thư Uyển Nhi tới đây cốt là để cô ta ở lại bên cạnh Diệp Viễn.

Mà nay ông ta còn biết được Diệp Viễn am hiểu cả thuật luyện đan vô cùng thần kỳ.

Lúc nãy Diệp Viễn đột phá đã giúp ông ta hiểu được, thực lực của Diệp Viễn chắc chắn đã vượt qua Thánh Giả, lên tới cảnh giới trong truyền thuyết kia.

Một thanh niên chưa đến ba mươi tuổi đã đạt tới cảnh giới trong truyền thuyết, tài năng thiên bẩm yêu nghiệt như thế quả lả hiếm có khó tìm.

E rằng thiên tài trẻ tuổi có thiên phú cao nhất của nhà họ Tiêu, Tiêu Thiên Minh cũng không có được sự yêu nghiệt như vậy!

Mà người như thế, nếu có thể trở thành con rể nhà họ Thư thì gia tộc họ chắc chắn sẽ trở thành gia tộc hàng đầu ở vùng đất lánh đời.

Từ đó trở đi không còn phải xem sắc mặt của bất kỳ kẻ nào nữa.

Mà lời Thư Vạn Thanh nói lại khiến Diệp Viễn sửng sốt.

Nhưng anh đã nhanh chóng hiểu ý Thư Vạn Thanh.

Có thể thấy, Thư Vạn Thanh muốn mượn Thư Uyển Nhi để lấy lòng anh,

Hơn nữa cũng có ý muốn để Thư Uyển Nhi ở lại bên cạnh anh xem như làm tin.

Dù sao Thư Vạn Thanh cũng biết về chuyện thuật luyện đan này.

Vì thế, Diệp Viễn không từ chối.

Dù sao nơi này cũng khá lạnh lẽo, đúng lúc thiếu một người giặt đồ, nấu cơm, dọn nhà.

Diệp Viễn không từ chối lại khiến Thư Vạn Thanh vui đến phát điên.

Mà trong biệt thự, Thư Uyển Nhi đứng nấp sau cửa lại đỏ hết cả mặt.

Sau khi Thư Vạn Thanh và Ảnh Tử đi, Diệp Viễn lại quay vào trong biệt thự.

Vào đến nơi, Thư Uyển Nhi đỏ mặt khẽ nhún người với Diệp Viễp.

“Anh Diệp!”

“Nơi này có khá nhiều phòng, cô chọn một phòng để nghỉ ngơi đi!”

Nói xong, Diệp Viễn bèn vào trong phòng tắm, cởi quần áo ra chuẩn bị đi tắm.

Nhưng anh vừa mới cởi quần áo thì cửa phòng tắm lại bị mở ra.

Trông thấy Thư Uyển Nhi cũng cởi quần áo trên người xuống, chỉ mặc lớp áo lót mỏng manh đi tới.

Trước đó Thư Uyển Nhi mặc quần áo kiểu cổ trang rộng thùng thình nên hoàn toàn không nhìn thấy gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK