• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 141: Là một kẻ biến thái

“Ha ha, chỉ mình ông ư?”

Diệp Viễn khinh thường đảo mắt nhìn Thượng Quan Ngọc.

“Đạo sĩ già, tôi thấy ông tu luyện cũng không dễ dàng, ông nên nhanh chóng rời khỏi đây thật sớm đi, tôi không muốn tổn thương sinh mệnh của ông, đừng để đến lúc đó cái mạng già của ông cũng nằm lại đây”.

Diệp Viễn nói ra những lời kiêu ngạo đó khiến mọi người ở đó giật mình.

Mà cả sắc mặt của đám người Cổ Thông Thiên cũng chợt thay đổi.

Bọn họ không ngờ Diệp Viễn lại ngông cuồng đến vậy, nên biết rằng, Thượng Quan Ngọc là võ giả thành danh đã lâu.

Dù đám Cổ Thông Thiên một mình đánh với đệ nhất cao thủ Giang Bắc như Thượng Quan Ngọc cũng không dám nói mình chắc chắn sẽ thắng và giết chết ông ta nữa là.

“Ngu xuẩn!”

Tô Minh xa xa nghe anh nói thế thì thầm mắng một câu.

Trong mắt anh ta, Diệp Viễn khiêu khích Thượng Quan Ngọc như thế chính xác là chán sống.

Anh ta hận không thể bảo Thượng Quan Ngọc nhanh chóng ra tay, trực tiếp một chưởng giết chết Diệp Viễn, thế thì từ nay về sau sẽ không còn ai tranh giành Thẩm Tiểu Tiểu với anh ta nữa.

Diệp Viễn nói những lời đó cũng khiến sắc mặt Thượng Quan Ngọc hoàn toàn thay đổi.

“Hay hay hay, ranh con, cậu đã thành công chọc điên tôi rồi đấy, lẽ ra tôi còn định để cho cậu chết toàn thây, nhưng cậu lại không biết quý trọng, nếu thế thì đi chết đi!”

Thượng Quan Ngọc tức giận giơ tay lên, phất trần trong tay ông ta bỗng chốc biến thành thứ vũ khí sắc bén như đao kiếm.

Mang theo sức mạnh có thể nghiền nát mọi thứ, dùng tốc độ như tia chớp đánh xuống đầu Diệp Viễn.

“Quả nhiên là cao thủ cảnh giới Thánh Giả, tốc độ nhanh thật!”

Đa số mọi người ở đây đều là võ giả, khi họ nhìn thấy một chiêu đầy sắc bén của Thượng Quan Ngọc thì đều cảm nhận được sự mạnh mẽ của chiêu thức.

Nếu là bọn họ đối mặt với một chiêu đó, thì e là sẽ không né tránh kịp, bị cây phất trần đó đánh nổ nát đầu.

Đám người Cổ Thông Thiên và Trung Tam Dã Tường cũng vô cùng khiếp sợ, dù bọn họ đối mặt với Thượng Quan Ngọc thì cũng không dám đón đòn.

Mà Diệp Viễn là một kẻ không có chút nội khí thì làm mà tiếp được một chiêu đầy sắc bén của Thượng Quan Ngọc cơ chứ.

Tất cả mọi người đều đang suy ngẫm về vấn đề này.

Trên sân.

Đối mặt với một chiêu sắc bén của Thượng Quan Ngọc, Diệp Viễn cũng chỉ cười lạnh.

Anh vẫn đứng yên ở đó, nhích cũng không thèm nhích một chút.

Tùy ý để cây phất trần kia đánh xuống đầu mình.

“Đừng có nói là thằng ranh đó sợ đến mức choáng váng rồi nha?”

Mọi người ở đó thấy Diệp Viễn không cử động gì đều nghĩ rằng anh sợ đến choáng váng rồi.

Khi họ đều nghĩ Diệp Viễn sẽ bị phất trần của Thượng Quan Ngọc đánh nát đầu.

Thì chợt nghe “đông” một tiếng!

Một âm thanh trầm đục vang lên.

Phất trần của Thượng Quan Ngọc đã đánh trúng đầu Diệp Viễn, nhưng anh vẫn bình yên không tổn hao gì đứng yên ở đó.

“Sao lại như thế được?”

“Thế này cũng mạnh quá rồi đó?”

Mọi người đều ngạc nhiên bật thốt.

Lẽ ra tất cả mọi người đều nghĩ Diệp Viễn chỉ là một võ giả bình thường mà thôi.

Nhưng không ngờ rằng Thượng Quan Ngọc tung đòn tấn công lâu như vậy rồi vẫn không thể làm gì được anh.

Thậm chí Diệp Viễn còn đứng yên ở đó, mặc cho Thượng Quan Ngọc tấn công.

“Đại sư khổ luyện?”

Cổ Thông Thiên và Trung Tam Dã Tường đều kinh ngạc thốt lên.

Con đường võ giả này, ngoài tu luyện nội khí thì còn một loại không cần tu luyện nội khí, chỉ cần tập trung tu luyện sức mạnh cơ thể, những người như thế được gọi là đại sư khổ luyện.

Bọn họ thấy Diệp Viễn không có chút dao động nội khí nào, bây giờ lại có thể đỡ được một đòn mạnh mẽ của Thượng Quan Ngọc.

Điều đó giúp họ hiểu ra Diệp Viễn là một đại sư khổ luyện.

Hơn nữa còn là một đại sư khổ luyện vô cùng biến thái.

“Thảo nào thằng ranh này lại ngông cuồng như vậy, thì ra là một đại sư khổ luyện có thể đánh ngang tay với Thánh Giả!”

Những người duy nhất bình tĩnh chính là nhóm cậu Vu, bởi vì bọn họ đã sớm biết Diệp Viễn là đại sư khổ luyện.

Sức mạnh của cơ thể anh vô cùng biến thái.

Sắc mặt Thượng Quan Ngọc cũng thay đổi, ông ta không ngờ cơ thể Diệp Viễn lại mạnh đến biến thái như thế, lại có thể chịu được một đòn ông ta dồn hết sức đánh, mà cũng chẳng bị thương.

Trước đó ông ta có biết khá nhiều đại sư khổ luyện, nhưng không có ai biến thái như Diệp Viễn vậy.

Biết được Diệp Viễn là một đại sư khổ luyện có thể sánh ngang với Thánh Giả, Thượng Quan Ngọc cũng bỏ đi sự khinh thường trong lòng.
Chương 142: Phá hủy từ bên trong

“Ranh con, không ngờ cơ thể cậu lại có thể mạnh mẽ đến thế, nhưng dù vậy thì hôm nay tôi vẫn phải giết chết cậu!”

“Được rồi, đừng có lắm lời như thế, có chiêu trò gì cứ tung ra đây hết đi. Đúng rồi, lần sau cho xin thêm chút sức, đừng có cái kiểu gãi ngứa như lúc nãy nhé”.

Diệp Viễn thoải mái như không có gì đứng đó, vẻ mặt đầy cười cợt.

Thượng Quan Ngọc cũng không nói lời vô nghĩa nữa, phất trần trong tay vung lên.

Cây phất trần đó như vật sống, lại quét về phía cổ Diệp Viễn.

“Keng!”

Lại là một âm thanh như va vào kim loại nặng nề vang lên.

Phất trần của Thượng Quan Ngọc vẫn không thể tạo thành bất kỳ thương tổn gì cho Diệp Viễn.

Vài phút sau đó, Thượng Quan Ngọc điên cuồng tấn công Diệp Viễn.

Anh cũng không hề tránh né, cứ thoải mái như nước chảy mây trôi đứng đó.

Chịu những đòn tấn công điên cuồng của Thượng Quan Ngọc.

Như cái mai rùa không thể phá vỡ, thoải mái mặc cho Thượng Quan Ngọc tung ra bất kỳ chiêu nào, anh vẫn đứng đó bất động.

Chẳng mấy chốc, dưới chân Diệp Viễn đã bị những đòn tấn công của Thượng Quan Ngọc đánh cho tan tác, bụi mù bay tứ tung, cát đá văng xa.

Anh thì chẳng tổn hao lông tóc gì.

“Ranh con này đang muốn dùng đòn tấn công của Thượng Quan Ngọc để rèn luyện cơ thể!”

Ngay sau đó, đám Cổ Thông Thiên đã nhẫn ra điều gì.

Đúng vậy, Diệp Viễn đang muốn mượn đòn tấn công của Thượng Quan Ngọc để rèn luyện cơ thể mình.

Bấy giờ, Thượng Quan Ngọc cũng nhận ra mục đích của Diệp Viễn bèn dừng tay lại.

Ông ta tấn công lâu như vậy vẫn không thể làm gì được cơ thể cứng răn như mai rùa của Diệp Viễn.

Ngược lại còn bị anh lợi dụng để trèn luyện cơ thể mình, điều đó khiến Thượng Quan Ngọc có chút khó chịu.

“Đạo trưởng Thượng Quan, nếu không tấn công được cơ thể anh ta thì chi bằng rót nội khí vào trong cơ thể kia để phá hủy nội tạng!”

Một trưởng lão bên cạnh cậu Vu lên tiếng, nhỏ giọng nhắc nhở bên tai Thượng Quan Ngọc một câu.

Đại trưởng lão nhắc nhở, nhất thời khiến hai mắt Thượng Quan Ngọc sáng ngời.

Lúc nãy ông ta một lòng muốn giết chết Diệp Viễn nên quên mất cách để giải quyết một đại sư khổ luyện.

Muốn giải quyết một đại sư khổ luyện, nếu không thể phá được phòng ngự của cơ thể cứng rắn kia, thì có thể tấn công từ bên trong.

Cơ thể của đại sư khổ luyện vô cùng biến thái, nhưng nội tạng lại không có nội khí bảo vệ, cực kỳ yếu ớt.

Bên ngoài nạm vàng, bên trong thối rữa.

Những lời đó là để miêu tả một đại sư khổ luyện.

Đó cũng là nhược điểm chí mạng nhất của đại sư khổ luyện.

Thấy Thượng Quan Ngọc dừng tay, Thẩm Tiểu Tiểu bèn lo lắng hỏi.

“Chị Hứa, Diệp Viễn đã thắng chưa?”

“Chắc là chưa!”, Hứa Gia Di đờ đẫn lắc đầu.

Bấy giờ, lòng cô ta lại chìm trong chấn động vì sự mạnh mẽ của Diệp Viễn.

Cứ tưởng Diệp Viễn chỉ là một võ giả cảnh giới Đại Tông Sư, bây giờ xem ra Diệp Viễn không phải, mà anh là một đại sư khổ luyện có thể sánh ngang với một Thánh Giả.

Tuy cô ta không hiểu nhiều về đại sư khổ luyện, nhưng thấy Thượng Quan Ngọc đánh lâu như vậy vẫn không thể tổn thương Diệp Viễn.

Có thể thấy Diệp Viễn mạnh đến mức nào.

Mà Tô Minh bên cạnh thấy Thượng Quan Ngọc không thể giết chết Diệp Viễn thì anh ta cảm thấy vô cùng khó chịu, tức tối oán trách.

“Sao đạo trưởng Thượng Quan này lại yếu như vậy, còn chẳng thể giết nổi một Diệp Viễn!”

“Bốp!”

Nhưng Tô Minh vừa mới nói xong thì mặt đã bị Hứa Gia Di hung hăng tát cho một cái.

“Chán sống rồi đúng không?”

Lúc này Tô Minh mới chợt phản ứng lại, nhìn thấy ánh mắt đầy khó chịu của những người xung quanh.

Anh ta lập tức sợ tới mức co rụt cổ lại, trốn sau lưng Hứa Xương Thịnh.

“Ranh con, cậu rất mạnh, có thể nói là đã luyện cơ thể cứng rắn như mai rùa, nhưng suy cho cùng vẫn không thể điều khiển được nội khí”.

“Bây giờ, tôi sẽ cho cậu biết thế nào là sự lợi hại của một võ giả nội khí!”

Lúc này, trong sân chỉ có giọng nói của Thượng Quan Ngọc.

Đám Thẩm Tiểu Tiểu là những người đầu tiên nhìn vào giữa.

Chỉ thấy cơ thể Thượng Quan Ngọc bùng lên nội khí mãnh liệt, không ngừng ngưng tụ.
Chương 143: Mạnh quá sức tưởng tượng

Sau đó, chỉ thấy Thượng Quan Ngọc tiện tay chỉ một cái, thứ khí ngưng tụ thành một đoàn, như ánh trăng rực rỡ ánh sáng.

“Đi!”

Cùng với mệnh lệnh của Thượng Quan Ngọc, nội khí nhanh chóng nhắm về phía Diệp Viễn.

Thượng Quan Ngọc nghe lời đề nghị của đại trưởng lão Phệ Thiên Giáo.

Muốn dùng nội khí xâm nhập vào cơ thể Diệp Viễn để phá hủy lục phủ ngũ tạng của anh.

Mà Diệp Viễn thì vẫn bình tĩnh đứng yên đó, không hề né tránh, mặc cho nội khí bao trùm lấy cơ thể mình.

Sau khi nội khí bao trùm lấy Diệp Viễn, thì khóe miệng Thượng Quan Ngọc lộ vẻ đắc ý.

“Vào!”

Chỉ nghe thấy ông ta quát một tiếng, lúc này nội khí đang bao quanh người Diệp Viễn bỗng từ các lỗ chân lông chui vào trong người anh.

Chỉ là, sau khi nội khí đó tiến vào người anh, thì linh khí thiên địa trong đan điền Diệp Viễn cũng tràn ra, cắn nuốt nội khí yếu ớt đó trong nháy mắt.

“Nổ!”

Lúc này, Thượng Quan Ngọc chợt gào lên, muốn ra lệnh cho nội khí nổ mạnh trong người Diệp Viễn, phá hủy lục phủ ngũ tạng của anh.

Nhưng ông ta đã dứt lời rất lâu mà vẫn chẳng thấy động tĩnh gì.

Diệp Viễn vẫn bình tĩnh đứng đó, khóe miệng là ý cười nhìn ông ta.

Nụ cười của Diệp Viễn khiến Thượng Quan Ngọc giật mình, sau đó ông ta hoảng hốt phát hiện nội khí đã hoàn toàn mất đi kết nối với ông ta.

“Chuyện gì thế này?”

Thượng Quan Ngọc có chút hoảng hốt.

Lúc này, Diệp Viễn mới khẽ duỗi lưng một cái.

“Ông tấn công lâu như vậy rồi, bây giờ chắc đến lượt tôi nhỉ!”

Nói xong, Diệp Viễn chậm rãi giơ tay phải lên, siết thành đấm.

Một giây sau đó, nắm đấm to chừng cái bao cát đột nhiên lao vụt đi.

Cùng với lực vạn quân, tốc độ như tia chớp đánh vào ngực Thượng Quan Ngọc vẫn còn chìm trong sự kinh hãi.

Vì tốc độ quá nhanh nên cả không khí cũng bị ma sát thành âm thanh nổ tung.

Cảm nhận được sức mạnh trong một đấm của Diệp Viễn, tim Thượng Quan Ngọc giật thót, ông ta vội vã lùi về phía sau chẳng kịp suy nghĩ.

Nhưng tốc độ của ông ta quá chậm.

Khoảnh khắc ông ta vừa mới nhích người, thì nắm đấm của Diệp Viễn cũng đã ập tới.

Thượng Quan Ngọc vội vàng vận chuyển nội khí để dựng lên một lá chắn bảo vệ cơ thể quanh người mình.

“Ầm!”

Một tiếng nổ rung trời vang lên.

Một đấm của Diệp Viễn rơi lên ngực Thượng Quan Ngọc.

Như thiên thạch rơi xuống Trái Đất vậy.

Lá chắn hộ thể trước ngực Thượng Quan Ngọc không thể chịu nổi dù chỉ một giây, ầm ầm vỡ vụn.

Không có lá chắn bảo vệ, cơ thể yếu ớt của ông ta nhanh chóng nổ thành một đống vỡ vụn.

Mưa máu buông xuống.

Lực vạn quân đó sau khi phá nát cơ thể Thượng Quan Ngọc thì vẫn chưa tiêu tan hết, đánh vào thứ sau lưng ông ta.

“Ầm ầm!”

Lại là một tiếng nổ.

Mọi người có thể cảm nhận được cả núi Ngọa Long rung lên từng đợt.

Mà mặt đất cứng rắn cũng bị đánh thành một cái hố sâu với đường kính hai mét.

Cát đá lập tức bay tứ tung, bụi mù văng khắp nơi.

Mặt đất xung quanh cũng nứt ra rất nhiều vết.

Từ đó có thể thấy một đấm của Diệp Viễn mạnh mẽ đến mức nào.

Bấy giờ, toàn bộ núi Ngọa Long đều chìm vào sự yên tĩnh như chết lặng.

Tất cả mọi người đều giật mình nhìn chằm chằm Diệp Viễn đang đứng đầy hiên ngang trong sân, mãi không thể nói được gì.

Một ánh sáng trắng ngần từ mây đen chiếu xuống, hắt lên người Diệp Viễn.

Khiến anh nổi bật lên như đang phát sáng, như chiến thần Cửu Thiên uy nghiêm bất phàm.

“Mạnh quá đi mất!”

Không thời gian trôi qua bao lâu, cuối cùng cũng có người phản ứng lại.

Ánh mắt nhìn về phía Diệp Viễn không còn vẻ khinh thường, miệt thị nữa, bởi vì tất cả đều biến thành vẻ sợ hãi cùng cực.

“Một đấm giết chết cao thủ cảnh giới Thánh Giả Trung Kỳ, đó là thứ quái vật khủng bố gì thế?”

Trong lòng bọn họ lúc này chỉ có đúng một suy nghĩ như thế.

Cảnh tượng ngày hôm nay đã hoàn toàn thay đổi ấn tượng của các võ giả về đại sư khổ luyện.

Không ngờ, sau ngày hôm nay, trong một khoảng thời gian rất dài sau đó, các đại sư khổ luyện thường bị các võ giả khác xem thường bỗng nhiên lên hương.

Vô số võ giả muốn trang giành nhau để đoạt lấy công pháp tu luyện cơ thể của các đại sư khổ luyện.

Tất nhiên, đó là chuyện sau này.
Chương 144: Trên cả Thánh Giả?

“Sao… Sao lại như thế được?”

Xa xa, Tô Minh nhìn thấy Thượng Quan Ngọc được anh ta đặt hy vọng rất lớn lại bị Diệp Viễn cho một đấm chết tươi, thậm chí cả xác cũng không còn.

Thì lòng anh ta chấn động đến cùng cực.

“Đó chính là sức mạnh thật sự ư?”

Lúc này, Hứa Gia Di bên cạnh cũng rung động đến lạ.

“A, anh Diệp thắng rồi!”

Chỉ có Thẩm Tiểu Tiểu là vô cùng hưng phấn.

Trước đó cô ta còn lo Diệp Viễn không thể đánh lại Thượng Quan Ngọc, bây giờ xem ra cô ta đã lo lắng quá rồi.

“Sao lại như thế được?”

Mà lúc này, đám Cổ Thông Thiên cũng tái hết cả mặt, sự chấn động trong lòng ông ta còn lớn hơn võ giả ở đây rất nhiều.

Bọn họ là Thánh Giả nên hơn bất kỳ ai khác, họ biết rõ Thánh Giả mạnh đến mức nào.

Chỉ cần lên đến cảnh giới Thánh Giả, nếu không gặp phải những cao thủ trên Thánh Giả trong truyền thuyết.

Có thể nói là rất khó để bị giết chết, dù gặp phải đối thủ ghê gớm cách mấy, không thể đánh lại cũng đủ sức rút lui.

Hoàn toàn không thể bị một đấm giết chết như Thượng Quan Ngọc vậy được.

Tuy Thượng Quan Ngọc có thể đã khinh địch.

Nhưng dù thế, thì Diệp Viễn cũng chỉ là một đại sư khổ luyện không có nội khí mà thôi.

Có mạnh đến mức nào cũng không thể một đấm giết chết một Thánh Giả như Thượng Quan Ngọc thế được.

“Chẳng lẽ Diệp Viễn không phải là một đại sư khổ luyện, cũng là một võ giả có nội khí, hơn nữa còn đạt tới cảnh giới trên Thánh Giả trong truyền thuyết kia?”

Chẳng mấy chốc, trong lòng đám người Cổ Thông Thiên kia bỗng chốc hiện lên suy nghĩ đó.

Nhưng chẳng mấy chốc đã bị họ phủ định.

Một người chưa tới hai mươi tuổi, dù thiên phú có yêu nghiệt đến mức nào, dù vừa sinh ra đã bắt đầu tu luyện thì cũng không thể đạt tới cảnh giới đó trong hai mươi năm.

Còn nữa, bọn họ cũng vô cùng chắc chắn rằng trên người Diệp Viễn không có chút nội khí nào.

Hơn nữa lúc anh ra tay họ cũng không cảm nhận được dao động của nội khí từ Diệp Viễn.

Hoàn toàn là sức mạnh vật lý đơn thuần.

“Chẳng lẽ tên nhóc này đã luyện thuật khổ luyện lên đến cảnh giới bên trên Thánh Giả?”

Trong lòng đám người Cổ Thông Thiên lại có thêm một ý nghĩ.

“Không thể nào, đó giờ chưa từng nghe nói tới loại thuật khổ luyện nào có sức mạnh đáng sợ như thế!”

Chẳng mấy chốc, suy nghĩ đó lại bị họ bác bỏ thêm lần nữa.

“Mọi người, công pháp của tên nhóc này quá quỷ dị, chúng ta phải kết hợp với nhau, nếu không thì e là cuộn da dê đó sẽ vuột ra khỏi tay mất!”

Lúc này, Trung Tam Dã Tường đột nhiên mở miệng nói.

Vừa mới chứng kiến sự mạnh mẽ của Diệp Viễn khiến anh ta hiểu được, nếu đánh tay đôi thì họ không phải là đối thủ của Diệp Viễn.

Cuối cùng chỉ có thể đi vào vết xe đổ của Thượng Quan Ngọc mà thôi.

Chỉ khi họ kết hợp với nhau, nói không chừng lại có cơ hội dồn Diệp Viễn vào chỗ chết.

Cổ Thông Thiên và đại trưởng lão Phệ Thiên Giáo liếc nhìn nhau, cùng nhìn thấy một ý tưởng trong mắt đối phương.

Mà cùng lúc đó, Diệp Viễn cũng khá là kinh ngạc, lúc nãy anh chỉ muốn thử xem giới hạn sức mạnh của mình nằm ở đâu mà thôi.

Cũng muốn thử tính xem sự chênh lệch của anh với những võ giả bình thường khác.

Vì thế anh đã không nương tay, một đấm đó đã dồn hết sức mạnh của cơ thể.

Không ngờ một đấm của anh lại có sức mạnh đến thế.

Tất nhiên, chủ yếu là vì trước đó Diệp Viễn chưa gặp phải võ giả nào đủ sức khiến anh phải dồn hết sức.

Trước đó người mạnh nhất mà anh gặp được cũng chỉ có mấy cô gái của Phệ Thiên Giáo.

Chẳng qua những người đó cũng chỉ dùng thuốc để gia tăng lực chiến, so với Thánh Giả thật sự đi lên bằng thực lực thì vẫn có chút chênh lệch.

Mà hôm nay, đối mặt với Thượng Quan Ngọc thành danh đã lâu, hơn nữa còn là cao thủ cảnh giới Thánh Giả trung kỳ hàng thật giá thật.

Vì thế mới phải dùng hết sức, nhưng không ngờ Thượng Quan Ngọc lại yếu ớt như vậy, bị một đấm của anh đánh chết.

“Xem ra năng lực của võ giả cũng chỉ tới đó mà thôi!”

Diệp Viễn âm thầm lắc đầu.

Lúc nãy anh chỉ dùng sức mạnh vật lý của cơ thể đơn thuận thôi, chẳng dùng chút linh khí thiên địa nào.
Chương 145: Bị đám Cổ Thông Thiên giết chết

Nếu vận dụng linh khí thiên địa, có lẽ một ngón tay của anh thôi đã đủ giết chết Thượng Quan Ngọc rồi.

Điều này cũng giúp Diệp Viễn hiểu được, một người tu tiên cùng với một võ giả rốt cuộc chênh lệch nhiều đến mức nào.

Thấy Diệp Viễn ngây người, tất nhiên đám người Cổ Thông Thiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.

“Ra tay!”

Gần như là cùng lúc, Trung Tam Dã Tường cùng Cổ Thông Thiên và đại trưởng lão Phệ Thiên Giáo đã ra tay.

Nổi khí của ba người cuồn cuộn, tất cả đều dùng những sát chiêu sắc bén đánh về phía Diệp Viễn.

“Đánh hay lắm!”

Tất nhiên Diệp Viễn cũng cảm nhận được đòn tấn công của ba người, anh không hề trốn tránh, chỉ cười lạnh đánh về phía ba người.

Vừa mới đánh với Thượng Quan Ngọc một trận giúp anh hiểu được cực hạn của cơ thể mình, cũng nắm được một số thông tin cần thiết.

Bây giờ phải thông qua chiến đấu để thử nghiệm những gì vừa ngộ ra được, xem coi có tìm thấy đột phá gì hay không.

“Mấy người đó mặt dày quá rồi, lại chơi ba đánh một tấn công Diệp Viễn, còn là đánh lén!”

Cách đó không xa, Thẩm Tiểu Tiểu thấy Diệp Viễn bị ba người tấn công thì có chút tức giận.

Các võ giả ở đó cũng thấy hành vi của ba người này hơi đê tiện.

Nhưng có những võ giả lại bình tĩnh nhìn mọi thứ diễn ra, bởi vì trong mắt họ, chuyện này quá mức bình thường.

“Ầm ầm ầm!”

Ba tiếng nổ rung trời vang lên.

Những đòn tấn công sắc bén của Cổ Thông Thiên, Trung Tam Dã Tường và đại trưởng lão rơi vào người Diệp Viễn.

Ba cao thủ cảnh giới cùng ra tay, một đòn sắc bén đó cuối cùng cũng khiến Diệp Viễn phải lùi lại vài bước.

Ba người đó thấy Diệp Viễn bị đánh lùi lại thì đều lộ vẻ vui mừng.

“Tranh thủ cơ hội này lấy mạng nó!”

Ba người không cho Diệp Viễn cơ hội nào để thở dốc, thế công sắc bén liên tục đánh vào người anh.

Chỉ dùng cơ thể để chịu đòn tấn công của ba người họ, anh liên tục phải lùi về phía sau, sắc mặt cũng hơi trắng, dường như không còn sức để đánh trả.

“Quả nhiên, cậu Diệp này có mạnh đấy nhưng dù mạnh đến mức nào cũng không thể đánh lại ba người Cổ Thông Thiên!”

Có người than thở nói.

“Đáng tiếc, một đại sư khổ luyện mạnh đến như vậy, lại chết trong tay đám người Cổ Thông Thiên!”

Nhìn Diệp Viễn ngày càng lui xa, hơn sắc mặt trắng bệch, thậm chí khóe miệng còn rướm máu, mấy người ở đó đều cảm thấy Diệp Viễn sắp thua rồi.

Chỉ còn cách cái chết vấn đề về thời gian mà thôi.

Nhưng không có ai chú ý tới, trong suốt quá trình bị đánh lùi.

Vẻ mặt Diệp Viễn không có chút đau đớn khổ sở nào, ngược lại còn sảng khoái không nói nên lời.

“Ranh con, này thì ngông cuồng! Để tao coi con mẹ nó mày chết thế nào!”

Tô Minh thấy thế, trong lòng không biết đang vui đến mức nào.

“Chị Hứa, có phải anh Diệp sắp bị đánh bại rồi không?”

Khóe miệng Diệp Viễn đầy máu, Thẩm Tiểu Tiểu đầy lo lắng.

“Chắc là anh Diệp sẽ không chịu được bao lâu nữa!”

Hứa Gia Di gật đầu nói.

Hứa Gia Di vừa mới dứt lời thì chợt nghe thấy một tiếng nổ vang lên.

Trong sân, Diệp Viễn trực tiếp bị ba người đánh bay, cơ thể nện thẳng xuống nền đất cách đó không xa.

Mặt đất cứng rắn nhanh chóng bị đánh vỡ tạo thành một cái hố sâu đâu đó hai đến ba mươi mét.

“Phụt!”

Diệp Viễn ngã xuống hố lại phun ra một ngụm máu đen thùi.

Nhưng Diệp Viễn không hề yếu ớt và mạng sống ngàn cân treo sợi tóc như họ tưởng.

Ngược lại, sau khi phun ra một ngụm máu đó, cả người Diệp Viễn như biến thành một con người khác.

Khí thế quanh thân anh càng thêm bễ nghễ, kiêu ngạo, như một thanh ma kiếm bị phong ấn từ thời thượng cổ được hóa giải.

“Tiêu rồi, anh Diệp sắp chết rồi!”

“Đáng tiếc, một đại sư khổ luyện tài năng tuyệt đỉnh như thế lại chết trong hôm nay!”, có người cảm thấy tiếc nuối cho Diệp Viễn.

Tất nhiên, cũng có người cảm thấy khinh thường.

“Hừ, chuyện này có thể trách được ai, cũng do cậu ta quá ngông cuồng, không biết cái gì gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn!”

“Anh Diệp!”

Thẩm Tiểu Tiểu khẽ kêu một tiếng, muốn đi tới nhưng lại bị Tô Minh và Hứa Gia Di giữ lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK