• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 176: Không thấy quan tài không đổ lệ

Nghe xong, vẻ mặt của tất cả người nhà họ Lâm đều biến sắc.

Duy chỉ có Lâm Vạn Phi tỏ vẻ không tin.

“Không thể nào! Anh nói bừa, rõ ràng là đồ tốt, sao có thể là hung khí chứ!”

“Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!”

Diệp Viễn lạnh lùng cười.

Anh vung tay một cái, lập tức mọi người nhìn thấy có vô số khí màu đen tràn ra từ trong chuỗi ngọc trai.

Lúc khí đen vừa xuất hiện, mọi người đều cảm thấy trong cả phòng bao tràn ngập khí tức âm lạnh kinh người.

Nhiệt độ dường như cũng giảm xuống mười mấy độ, đồng thời, mọi người còn cảm thấy trong khí đen này dường như có tiếng gào thét vô cùng oán độc, giống như ác quỷ nghiến răng.

Lọt vào trong tai khiến bọn họ cảm thấy tê dại da đầu, toàn thân không ngừng nổi da gà.

Lúc này, Diệp Viễn lại vung tay, khí đen đó lập tức điên cuồng tập trung lại trên lòng bàn tay của Diệp Viễn.

Cùng với việc anh không ngừng nén chặt khí đen, trong đó lúc lại có tiếng kêu thảm thiết ghê rợn hơn.

Cuối cùng, khí đen đó hoàn toàn bị ngưng kết thành một thứ màu đen giống như viên thuốc.

Lúc này, Diệp Viễn búng ngón tay, viên thuốc màu đen bay ra ngoài cửa sổ.

Lúc nó bay ra ngoài cửa sổ, lại hóa thành một cái đầu lâu màu đen khổng lồ.

Dưới ánh nắng mặt trời chiếu rọi, lập tức tiêu tan sạch sẽ.

Mọi người có mặt ở đó nhìn cảnh này đều trợn mắt há hốc miệng.

Với bọn họ, cảnh tượng này chẳng khác gì phép thuật của thần tiên.

Cũng khiến tất cả mọi người hiểu ra, Diệp Viễn là cao nhân, cao nhân rất lợi hại.

Lúc này, Diệp Viễn quay đầu nhìn sang Lâm Vạn Phi.

“Thế nào, giờ còn cảm thấy thứ này là đồ tốt không?”

Lần này Lâm Vạn Phi phản ứng lại, giật chuỗi ngọc trai đó ra, ném vào trong thùng rác.

“Cảm ơn anh Diệp!”

Lâm Vỹ Phong lập tức cúi người cảm ơn Diệp Viễn.

“Cảm ơn anh Diệp!”

Cả nhà họ Lâm cũng đều khom lưng, nói lời cảm ơn Diệp Viễn.

Diệp Viễn vẫn lạnh lùng nói: “Tôi nói rồi, không cần cảm ơn tôi, tôi thu phí mà!”

Đương nhiên Lâm Vỹ Phong hiểu ý của Diệp Viễn.

Ông ta vội lấy ra một tờ chi phiếu và một tấm thẻ màu vàng đưa cho Diệp Viễn.

“Anh Diệp, đây là chi phiếu năm mươi triệu, anh có thể rút tiền mặt ở bất kỳ ngân hàng nào”.

“Ngoài ra, tấm thẻ này là thẻ VIP của tập đoàn Lâm thị chúng tôi, anh cầm tấm thẻ VIP này, có thể đến bất kỳ chỗ nào của tập đoàn Lâm thị chúng tôi đều được hưởng đặc quyền miễn khí, còn nữa, sau này anh chính là khách quý của nhà họ Lâm chúng tôi!”

Lâm Vỹ Phong biết rõ, nhất định phải tạo quan hệ tốt với cao nhân như Diệp Viễn.

Diệp Viễn nhận lấy chi phiếu và thẻ xong, mới lạnh lùng nói.

“Ba ngày sau, tìm tôi để kéo dài mạng sống!”

Nói xong, anh kéo tay của Phùng Tiêu Tiêu rời khỏi phòng bao.

Ra khỏi nhà hàng Tinh Huy, hai người đang định đi tìm chỗ ăn tối.

Bỗng nhiên có mấy chục tên lực lưỡng tay cầm các loại vũ khí như gậy côn, đao chém xông ra từ trong nhà hàng bên cạnh.

Tên dẫn đầu chính là tên lưu manh họ Chu bị chú Lý đánh bay trước đó.

“Chính tên khốn này dám đánh người của băng Hạo Thiên chúng ta, đánh chết hắn ta cho tôi”.

Lúc đó, sau khi bị chú Lý đánh, tên lưu manh họ Chu tức giận đến lập tức thông báo cho người của băng Hạo Thiên.

Vốn muốn tìm chú Lý báo thù, thì phát hiện chú Lý đi vào nhà hàng Tinh Huy, nhưng băng Hạo Thiên bọn họ không chọc được vào nhà hàng Tinh Huy.

Vì vậy, hắn dẫn người canh chờ Diệp Viễn, muốn đánh Diệp Viễn để lấy lại thể diện.

Nhìn thấy nhiều người như vậy xông đến, Phùng Tiêu Tiêu sợ hết hồn.

“Không sao, ngoan ngoãn đợi ở đây!”

Nói xong, Diệp Viễn liền xông đến mấy tên lực lưỡng đó.

Chưa đến một phút sau, tất cả bọn họ đều thê thảm ngã dưới đất.

“Nhóc con, mày xong đời rồi, lại dám đánh người của băng Hạo Thiên bọn tao, từ nay về sau, mày là kẻ thù số một của băng Hạo Thiên bọn tao!”

Lúc này, tên lưu manh họ Chu vẫn hống hách nói với Diệp Viễn.
Chương 177: Ý chí thiên đạo

“Bành!”

Diệp Viễn trực tiếp ra một chưởng đập bay hắn.

Diệp Viễn đã nghĩ kỹ, đợi hai ngày nữa dành thời gian bảo đám người La Hạo Vũ đi thu phục hoàn toàn thế giới ngầm Giang Châu.

Nếu không ngày ngày người của băng nhóm Hạo Thiên đến tìm anh thì cũng chẳng ra làm sao, đồng thời anh cũng lo lắng liên lụy đến Phùng Tiêu Tiêu và những người khác thì không ổn.

Mười mấy phút sau, hai người lại tìm nhà hàng khác.

Có lẽ vì hôm nay Phùng Tiêu Tiêu vui vẻ, cũng có thể là để cảm ơn Diệp Viễn đã giúp đỡ.

Phùng Tiêu Tiêu trước nay không uống rượu, hôm nay lại chủ động kính rượu Diệp Viễn.

Diệp Viễn cũng không từ chối, thực ra anh cũng hiểu Phùng Tiêu Tiêu.

Hai người cứ thế uống anh một ly tôi một ly.

Cho đến khi màn đêm buông xuống, Diệp Viễn đưa Phùng Tiêu Tiêu đã uống say mèn rời khỏi nhà hàng.

Vì Phùng Tiêu Tiêu đã uống say, Diệp Viễn cũng không đưa Phùng Tiêu Tiêu về bệnh viện nữa, mà tìm một khách sạn.

Sau khi sắp xếp xong cho Phùng Tiêu Tiêu, Diệp Viễn liền quay về biệt thự.

Ngồi khoanh chân trên sân thượng, Diệp Viễn bắt đầu sắp xếp lại những thứ trong đầu.

Sau khi sắp xếp xong những thứ trong đầu, Diệp Viễn vô cùng chấn hãi.

Vì những thứ đó nói với anh, thì ra y thuật Quỷ Môn lại là một loại y thuật nghịch thiên.

Hôm nay vì cứu Phùng Hạo, bị thiên đạo cảm nhận được, thiên đạo không cho phép có bất cứ thứ gì trái nghịch với ý chí của nó tồn tại.

Nên mới dẫn đến lôi kiếp, muốn diệt trừ anh hoàn toàn.

Hôm nay khi lôi kiếp giáng xuống, hư ảnh khổng lồ xuất hiện bên ngoài cơ thể anh giúp anh chống lại lôi kiếp lại là do ý chí của anh diễn hóa ra.

Từ xưa đến nay, tất cả truyền nhân tu hành y thuật Quỷ Môn đều sẽ bị thiên đạo diệt trừ.

Khi thiên đạo giáng lôi kiếp, mỗi một truyền nhân của y thuật Quỷ Môn đều có thể diễn hóa ra hư ảnh có ý chí nhất định chống lại lôi kiếp.

Đương nhiên, đây cũng là thử thách của y thuật Quỷ Môn với mỗi một truyền nhân.

Vượt qua thử thách, thì có nghĩa chính thức trở thành người kế thừa của y thuật Quỷ Môn.

Nếu không vượt qua thử thách, đương nhiên sẽ bị lôi kiếp đánh chết, tiêu tan như mây khói.

Từ xưa đến nay, cũng không biết có bao nhiêu người ý chí không đủ kiên định, không thể thể hiện ý chí dưới lôi kiếp, cuối cùng sẽ bị lôi kiếp diệt trừ.

Mà hôm nay ý chí của Diệp Viễn đã tấn công phá được lôi kiếp bằng một quyền.

Cũng có nghĩa là bắt đầu từ hôm nay.

Y thuật Quỷ Môn mới hoàn toàn công nhận truyền nhân như Diệp Viễn.

Sau khi làm rõ tất cả, Diệp Viễn hơi sợ hãi, và cũng thấy may mắn vì ý chí của mình đủ kiên định.

Nếu không, e rằng bây giờ đến cái lông cũng không còn.



Hơn mười giờ sáng ngày hôm sau, Diệp Viễn vừa tu luyện xong, khi mở mắt, Sở Vân Phi đã đến nhà.

Vừa vào biệt thự, Sở Vân Phi đi khắp chỗ tìm kiếm thứ gì đó.

Nhưng tìm một vòng, lại không tìm thấy người mà anh ta muốn gặp.

“Anh đang tìm gì đấy?”

Diệp Viễn hơi nghi hoặc nhìn Sở Vân Phi.

“Ha ha, không có gì không có gì!

“Thật kỳ lạ!”, Diệp Viễn nói một câu xong, bèn đi tắm rửa.

Sau khi hai người ăn sáng xong, liền lái xe đến bệnh viện.

Cùng lúc đó, ở bệnh viện.

Phùng Tiêu Tiêu cũng đã đến phòng bệnh.

Vừa nhìn thấy Phùng Tiêu Tiêu, mẹ Phùng vội vàng kéo Phùng Tiêu Tiêu nói.

“Tiêu Tiêu à, Diệp Viễn đi đâu rồi, sao không thấy cậu ta ở cùng con?”

“Diệp Viễn về nhà rồi!”

“Hả, tối qua con không ở cùng cậu ta à?”

Hôm qua Phùng Tiêu Tiêu cả đêm không về, mẹ Phùng liền biết con gái bà ta chắc chắn ở cùng Diệp Viễn.

Là người từng trải, bà ta vẫn có thể nhìn ra.

“Mẹ, mẹ nói linh tinh gì vậy? Chúng con chỉ là bạn bè bình thường thôi!”

Phùng Tiêu Tiêu hơi đỏ mặt, đương nhiên cô ta hiểu mẹ mình đã coi Diệp Viễn là bạn trai của mình.

“Ầy, chàng trai tốt như vậy, sao con không hẹn hò với cậu ta?”, mẹ Phùng hơi tiếc nói.

“Mẹ à, mẹ nói linh tinh gì thế, người ta đã từng kết hôn, hơn nữa, trước đây chẳng phải mẹ cảnh cáo con, không cho con qua lại với đàn ông từng kết hôn sao?”

“Đó là với người khác, còn với nhân vật có y thuật, có năng lực như Diệp Viễn, ly hôn rồi thì đã làm sao?”

Mẹ Phùng có thể nhìn ra, chắc chắn Diệp Viễn không phải là người bình thường.
Chương 178: Yêu thầm

Tối qua bà ta phát hiện sau khi Diệp Viễn quay lại, toàn thân đầy mùi máu tanh, sau đó La Hạo Vũ thuộc hạ của Lưu Đường ngoan ngoãn đến xin lỗi, bồi thường cho bọn họ.

Tối qua mẹ Phùng lại nghe thấy một tin nói, vì Lưu Đường, vua thế giới ngầm Giang Châu đã chết, bây giờ người nắm giữ thế giới ngầm Giang Châu chính là La Hạo Vũ mà hôm qua đến.

Bà ta hiểu ra, cái chết của Lưu Đường hôm qua, thế giới ngầm Giang Châu đổi chủ, chắc chắn có liên quan đến Diệp Viễn.

Hơn nữa cậu ấm hào môn như Sở Vân Phi và viện trưởng của bệnh viện đều khom lưng khuỵu gối trước Diệp Viễn.

Những chuyện này khiến bà ta đoán, chắc chắn Diệp Viễn không phải là người bình thường.

Người như vậy, có thắp đèn lồng cũng khó kiếm, hơn nữa bà ta có thể nhìn ra, thực ra con gái của mình có ý với Diệp Viễn.

Cho nên tối qua bà ta mới để Phùng Tiêu Tiêu đi mời Diệp Viễn ăn cơm.

Vốn tưởng quan hệ của hai người có thể tiến thêm một bước, nhưng không nghĩ con gái mình lại vô dụng như vậy.

“Đúng thế, chị, nếu Diệp Viễn không làm anh rể em thì em sẽ không chấp nhận người nào khác làm anh rể em đâu!”

Lúc này, Phùng Hạo ngồi trên giường, trạng thái tinh thần ổn định cũng lên tiếng nói.

“Thằng nhóc thối này, nói linh tinh gì thế hả!”

Sắc mặt Phùng Tiêu Tiêu càng đỏ hơn, xông đến bên giường, điên cuồng cù Phùng Hạo.

“Ha ha ha… chị, em sai rồi, em sai rồi!”

Lập tức cả phòng bệnh vang lên tiếng cười đùa.

Lúc này, Diệp Viễn và Sở Vân Phi vừa hay đi đến cửa.

“Có chuyện gì thế, sao mọi người vui như vậy?”, Diệp Viễn hiếu kỳ hỏi.

Nghe thấy Diệp Viễn đến, Phùng Tiêu Tiêu vội vàng dừng trêu đùa với Phùng Hạo, hơi ngượng ngùng nói một câu.

“Không có gì!”

Còn mẹ Phùng vô cùng nhiệt tình ân cần hỏi han, sự nhiệt tình của mẹ Phùng khiến Diệp Viễn hơi không chịu nổi.

Phùng Tiêu Tiêu ở một bên thấy mẹ Phùng như vậy, khuôn mặt càng ửng đỏ, đồng thời cũng cảm thấy vô cùng ngại.

Cũng may chỉ lúc sau viện trưởng dẫn một nhóm người đến, mới khiến cô ta bớt lúng túng.

“Phùng Hạo, hôm nay anh đến châm cứu cho em, chốc nữa chắc sẽ hơi đau, em chịu khó một chút nhé!”

Tối qua sau khi về nhà, Diệp Viễn cũng sắp xếp tỉ mỉ y thuật Quỷ Môn trong đầu.

Tìm được một loại đan dược có thể chữa được gãy chân, kết hợp Thập Tam Châm của Quỷ Môn, sau khi châm cứu mấy lần, và phối hợp với đan dược, chẳng bao lâu, Phùng Hạo đã có thể đứng lên được.

“Yên tâm đi, anh rể, em chịu được!”, Phùng Hạo nắm chặt nắm đấm nói chắc như đinh đóng cột.

Tiếng anh rể này của Phùng Hạo khiến Diệp Viễn ngẩn người.

Khuôn mặt của Phùng Tiêu Tiêu ở một bên lại đỏ bừng, trong lòng vô cùng khó xử.

Hằm hằm nhìn Phùng Hạo nói.

“Phùng Hạo, tên nhóc thối này, nói linh tinh gì thế hả!”

Trách Phùng Hạo xong, Phùng Tiêu Tiêu lại nói với Diệp Viễn.

“Diệp Viễn, thật ngại quá, em trai tôi ăn nói bộp chộp, anh đừng để bụng!”

“Không sao!”

Diệp Viễn hơi lắc đầu, và không để ý nữa.

Thấy Diệp Viễn không nói gì, trong lòng Phùng Tiêu Tiêu mới nhẹ nhõm, đồng thời cũng hơi kích động.

Diệp Viễn không nói gì, phải chăng có nghĩa là cô ta thực sự có thể qua lại với anh không.

Thực ra, cô ta vẫn luôn có ấn tượng rất tốt với Diệp Viễn.

Nhớ sau khi cô ta tốt nghiệp, vừa đến công ty giao hàng, vẫn chưa hiểu công việc, đều là Diệp Viễn giúp cô ta.

Hơn nữa, mấy lần tên giám đốc háo sắc đó định sàm sỡ cô ta, cũng là Diệp Viễn giúp cô ta giải vây.

Vì vậy, Diệp Viễn không ít lần bị tên giám đốc háo sắc đó xử lý.

Tiếp xúc một thời gian, cô ta phát hiện anh có thể chịu khó chịu khổ, thật thà giỏi giang, hơn nữa hai người cũng càng ngày thân thiết.

Sau này cô ta lấy hết dũng khí muốn tỏ tình với Diệp Viễn, nhưng vô tình được biết, Diệp Viễn đã kết hôn, hơn nữa còn là con rể nhà họ Lâm.

Từ đó về sau, cô ta chôn sâu tình cảm đó xuống đáy lòng.

Hôm qua, từ chỗ Lâm Oánh Oánh, cô ta được biết, Diệp Viễn đã li hôn.

Tối qua Diệp Viễn lại giúp mình, khiến trong lòng cô ta càng có thiện cảm với Diệp Viễn.

Nhưng tuy bây giờ trong lòng cô ta muốn, lại không biết Diệp Viễn suy nghĩ thế nào.
Chương 179: Âm thầm từ chối

“Chị à, không có gì phải xấu hổ, anh rể đã li hôn rồi”.

“Chị cũng không có bạn trai, hai người lại cùng độ tuổi, hơn nữa chị cũng có cảm tình với anh rể, sao cứ mãi không nói ra!”

Phùng Hạo biết chị mình hay e thẹn, ngại nói ra tình cảm của mình.

Cậu bé đã thừa nhận anh rể Diệp Viễn này.

Vì vậy, cậu bé chủ động lên tiếng nói vấn đề này.

“Tên nhóc thối, em còn nói linh tinh, xem chị có đánh nát mông em không!”

Sắc mặt Phùng Tiêu Tiêu càng đỏ lên, trực tiếp giơ tay đánh lên mông của Phùng Hạo.

Thấy Diệp Viễn không nói gì, Phùng Hạo cũng càng được thể lấn tới.

Trực tiếp hét nói với Diệp Viễn.

“Anh rể, anh rể, cứu em với! Bạn gái anh muốn đánh em!”

Diệp Viễn chỉ mỉm cười, tiện ray rút kim châm, như tiên nữ tung hoa, cắm lên hai chân của Phùng Hạo.

Thấy Diệp Viễn bắt đầu chữa trị chân cho em trai mình, Phùng Tiêu Tiêu cũng không dám đánh vào mông Phùng Hạo thật.

Mà hơi ngượng ngùng nhìn Diệp Viễn một cái.

Còn Diệp Viễn lại nở nụ cười dịu dàng với cô ta.

Mẹ Phùng và Phùng Hạo nhìn thấy cảnh này, hai người hiểu hình như Diệp Viễn thực sự có cảm tình với con gái mình.

Chỉ lúc sau, Phùng Hạo đã cảm thấy hai chân đã nhiều năm không có cảm giác lại có cảm giác hơi đau.

“Mẹ, chị, chân của con có cảm giác rồi!”

Phùng Hạo hưng phấn kích động gọi lớn.

Phùng Tiêu Tiêu và mẹ Phùng kích động tiến lên nắm hai tay của Phùng Hạo, trong mắt lấp lánh sương mờ.

“Cố chịu một chút, chốc nữa chắc sẽ đau đấy!”

Lúc này Diệp Viễn lại lên tiếng.

“Yên tâm đi, anh rể, anh cứ làm đi!”

Diệp Viễn không nói thêm, lại cắm mấy chục kim châm lên hai chân của Phùng Hạo.

“A…”

Cùng với cơn đau dữ dội truyền đến, Phùng Hạo đau đến sắp chảy cả nước mắt.

Tuy chân rất đau, nhưng trong lòng lại vô cùng kích động.

Khoảng mười phút sau, Diệp Viễn rút kim châm ra.

Phùng Hạo lập tức cảm kích nói.

“Anh rể, cảm ơn anh!”

Diệp Viễn nhẹ nhàng xoa đầu của Phùng Hạo nói: “Không có gì”.

Sau đó Diệp Viễn quay đầu nhìn sang mẹ Phùng ở một bên nói:

“Dì à, sau mấy lần châm cứu nữa, và phối hợp trị liệu với thuốc, cháu tin chẳng bao lâu nữa, Phùng Hạo có thể đứng lên được”.

“Nhưng mấy ngày này, tuyệt đối không được cho Phùng Hạo xuống giường, nếu không công sức trước đó coi như đổ biển hết!”

“Được được được, tất cả nghe theo cậu!”, mẹ Phùng mỉm cười, gật đầu.

Lúc này, ánh mắt mẹ Phùng nhìn Diệp Viễn càng có cảm giác như mẹ vợ nhìn con rể.

Sau khi bàn giao một số việc cần chú ý với nhóm người Vương Đông Lâm, Diệp Viễn liền ra khỏi bệnh viện.

Chuẩn bị đến Bách Thảo Đường ở chợ Giang Châu mua mấy vị thuốc chính chữa trị chân cho Phùng Hạo.

Hôm qua Diệp Viễn đã gọi điện cho Liễu Khánh Phi, chỗ của Liễu Khánh Phi có hầu hết các loại thuốc, nhưng lại không có vị thuốc chính.

Liễu Khánh Phi nói với Diệp Viễn, có lẽ Bách Thảo Đường có mấy vị thuốc chính đó.

Diệp Viễn vừa đi ra khỏi cửa, Phùng Tiêu Tiêu liền đuổi theo.

Hơi áy náy nhìn Diệp Viễn nói.

“Diệp Viễn, lúc nãy thật ngại quá, em trai tôi vừa ăn nói bừa bãi, anh đừng để ý!”

Diệp Viễn khẽ lắc đầu và không để ý.

Thực ra Diệp Viễn hiểu ý của em trai và mẹ của Phùng Tiêu Tiêu.

Thậm chí anh cũng có thể nhìn ra Phùng Tiêu Tiêu có cảm tình với mình.

Nhưng anh không thể chấp nhận, bởi vì anh đã kết hôn, anh không muốn làm việc có lỗi với Tô Yên Nhiên.

Vì vậy anh chỉ có thể âm thầm từ chối tình cảm của Phùng Tiêu Tiêu.

“Đi thôi, cùng tôi đến Bách Thảo Đường, mua ít thuốc cho em trai cô!”

“Được!”

Cũng không suy nghĩ gì, Phùng Tiêu Tiêu vui vẻ đồng ý.

Mười mấy phút sau, Sở Vân Phi lái xe chở hai người đến trước cả một khu nhà mang hương sắc cổ xưa vô cùng yên tĩnh ở ngoại ô thành phố Giang Châu.

Bách Thảo Đường là một tiệm thuốc trung y rất nổi tiểng ở Giang Châu, và còn là một cửa hàng trăm năm.

Những loại thuốc được bán trong cửa hàng hầu như đều là hàng quý hiếm rất khó mua được trên thị trường.
Chương 180: Nhà họ Thư

Theo như lời giới thiệu của Liễu Khánh Phi, Bách Thảo Đường là sản nghiệp của nhà họ Thư.

Còn trụ sở chính của gia tộc nhà họ Thư ở đâu, Liễu Khánh Phi cũng không biết rõ.

Ông ta chỉ nói với Diệp Viễn, nhà họ Thư này rất thần bí.

Nghe đồn nhà họ Thư là đời sau trực hệ của Dược Vương Tôn Tư Mạc, nhưng cũng không rõ thực hư ra sao.

Tóm lại, nhà họ Thư có quyền thế rất lớn ở cả Hoa Hạ, dường như rất ít người dám chọc vào họ.

Đương nhiên, ngoài ra, nhà họ Thư cũng vô cùng im tiếng, người ngoài cũng không hiểu nhiều về họ.

Sở dĩ Liễu Khánh Phi biết một số tình hình của nhà họ Thư, hoàn toàn là vì nhà họ Liễu bọn họ là thế gia trung y, có nhiều giao dịch qua lại với nhà họ Thư.

Khi đoàn người đến cổng thì phát hiện Bách Thảo Đường này rất vắng vẻ.

Có vài người đều là người giàu có mặc quần áo hàng hiệu.

Dù sao nơi này cũng bán những loại thuốc quý hiếm trên thị trường, đương nhiên giá cả đắt đỏ cũng đánh lui phần lớn số người.

Hơn nữa hôm qua Liễu Khánh Phi còn nói với Diệp Viễn, Bách Thảo Đường không nhận tiền mặt, khi mua thuốc, cần phải dùng những thứ như ngọc thạch, đồ cổ, dược liệu hoặc vàng có giá trị tương đương để thanh toán.

Mấy người đi vào sân viện, đến một đại sảnh được bài trí giống như một cửa hàng thuốc cổ đại ở sảnh chính.

Diệp Viễn đơn giản lướt nhìn một lượt, liền phát hiện những loại thuốc được bán ở đây đều là loại thuốc quý hiếm khó gặp trên thị trường.

Hơn nữa đồ nội thất trong đại sảnh đều được chế tạo bằng gỗ đàn hương cao cấp.

Còn dụng cụ uống trà dùng để tiếp khách được bày trên bàn gỗ đàn hương cũng là đồ cổ.

Cảnh này khiến Diệp Viễn không thể không cảm khái về sự giàu có và khí thế của Bách Thảo Đường.

Ba người vừa đi vào thì có một mỹ nữ mặc áo dài phong cách cổ xưa, xinh đẹp duyên dáng tiến lên hỏi.

“Xin hỏi các vị cần thuốc gì?”

“Địa linh thảo”, Diệp Viễn trả lời.

“Được, xin chờ một chút!”

Rất nhanh, mỹ nữ măc áo dài cổ cẩn thận đóng gói một cây địa linh thảo.

“Thưa anh, địa linh thảo này có giá hai trăm ngàn, xin hỏi anh thanh toán bằng cái gì?”

Đúng lúc Diệp Viễn định lấy ra một số ngọc thạch mà Sở Vân Phi cho anh.

Một ông lão mặc trang phục cổ xưa đột nhiên xông ra từ sảnh sau.

“Đợi đã, không bán cây địa linh thảo này nữa, bệnh cũ của cô chủ tái phát rồi!”

Ông lão nói xong, bèn nhanh hơn Diệp Viễn một bước, lấy đi cây địa linh thảo cuối cùng trong tay mỹ nữ mặc áo dài cổ!

Mỹ nữ mặc trang phục cổ cũng xin lỗi Diệp Viễn ngay lập tức.

“Xin lỗi anh, bệnh cũ của cô chủ nhà chúng tôi tái phát, cần cây địa linh thảo này để chữa bệnh, cho nên không thể bán cho các anh!”

“Vậy cửa hàng các cô còn cây địa linh thảo khác không?”, Diệp Viễn hỏi.

“Xin lỗi anh, loại địa linh thảo này thực sự rất quý hiếm, cửa hàng chúng tôi cũng chỉ còn lại một cây này thôi!”, mỹ nữ mặc trang phục cổ trả lời.

“Vậy phải làm thế nào đây?”

Lần này, Phùng Tiêu Tiêu hơi lo lắng, em trai cô ta đang đợi loại thuốc này để chữa cái chân.

“Không sao! Để tôi nghĩ cách!”

Sau khi Diệp Viễn an ủi Phùng Tiêu Tiêu đang lo lắng, rồi hỏi mỹ nữ mặc trang phục cổ.

“Xin hỏi cô chủ nhà các cô mắc bệnh gì?”

Mỹ nữ mặc trang phục cổ lắc đầu nói: “Cô chủ nhà chúng tôi mắc bệnh gì, tôi cũng không rõ cụ thể”.

“Vậy có thể cho tôi đi xem không?”, Diệp Viễn lại hỏi.

“Anh là bác sĩ à?”, mỹ nữ mặc trang phục cổ kinh ngạc nhìn Diệp Viễn.

“Coi là vậy đi!”, Diệp Viễn gật đầu.

“Được, mời đi theo tôi!”

Mỹ nữ mặc trang phục cổ dẫn ba người Diệp Viễn đến hậu viện.

Đến cửa một căn phòng mang hương sắc cổ xưa.

“Ba vị, xin đợi ở đây một lúc, tôi đi xin phép!”

Nói xong, mỹ nữ mặc trang phục cổ cúi người lịch sự chào ba người rồi đi vào phòng.

Chỉ lúc sau, mỹ nữ mặc áo dài cổ và một người đàn ông trung niên cũng mặc áo dài thanh lệ, để râu dài, mái tóc vấn lên bằng cây châm ngọc, trông giống như ông chủ gia đình giàu có thời xưa trong phim truyền hình đi ra.

Người này chính là Thư Vạn Thanh, gia chủ của nhà họ Thư.

“Lão gia, chính là ba người này!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK