• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 213: Đứng lên

Ngay sau đó liền giả vờ như không có gì: “Diệp Viễn, anh đến rồi!”

Đương nhiên Diệp Viễn đã chú ý đến vẻ mặt thay đổi của Phùng Tiêu Tiêu.

Thật ra thì hôm nay anh chủ động dẫn Thư Uyển Nhi đến đây, chính là muốn Phùng Tiêu Tiêu thấy.

Bởi vì anh hiểu rõ tâm ý của Phùng Tiêu Tiêu với mình.

Nhưng anh cũng biết, người như anh từ nay về sau phụ nữ ở bên sẽ không thiếu.

Nếu như Phùng Tiêu Tiêu có thể chấp nhận tương lai bên cạnh anh còn có người phụ nữ khác, vậy thì tốt.

Nếu như không chấp nhận, vậy anh chỉ có thể dùng cách khác để bồi thường cho Phùng Tiêu Tiêu, không thẹn với lương tâm càng tốt.

Đối với chuyện tình cảm, anh cũng không bắt buộc, tất cả đều thuận theo tự nhiên.

“Ừm!”, Diệp Viễn gật đầu.

“Chào chị Tiêu Tiêu!”

Lúc này, Thư Uyển Nhi chủ động cúi chào Phùng Tiêu Tiêu.

“Chào em gái Uyển Nhi!”

Phùng Tiêu Tiêu khẽ mỉm cười, dẫn mấy người vào phòng bệnh.

“Anh rể, anh đến rồi…”

Diệp Viễn vừa vào phòng bệnh, Phùng Hạo liền kích động nói. Chỉ là khi Phùng Hạo nhìn thấy Thư Uyển Nhi thân mật kéo cánh tay Diệp Viễn, lời còn lại của cậu bé lại không nói ra nữa.

“Sao rồi, hôm nay cảm thấy tốt hơn chút nào chưa?”

“Vâng, tốt hơn chút rồi ạ!”

Phùng Hạo khẽ gật đầu, quay đầu nhìn về phía Phùng Tiêu Tiêu.

Thấy Phùng Tiêu Tiêu vẫn thản nhiên không có gì, chân mày Phùng Hạo hơi nhíu lại.

Ngay sau đó nhìn về phía Diệp Viễn nói.

“Anh rể, chị đẹp này là?”

Lúc Diệp Viễn chuẩn bị mở miệng, Phùng Tiêu Tiêu lại nói thẳng.

“Tiểu Hạo, chị và Diệp Viễn chỉ là bạn, em đừng gọi lung tung!”

Quả nhiên Phùng Tiêu Tiêu ghen rồi.

Diệp Viễn không biết làm sao, khi chuẩn bị giải thích thì Sở Vân Phi lại cướp lời mở miệng trước một bước.

“Cô gái xinh đẹp này là Thư Uyển Nhi nhà họ Thư, trước đó anh Diệp đã cứu cô ấy một mạng!”

“Thì ra là như vậy!”, Phùng Hạo dường như có suy tư, cậu bé gật đầu.

Diệp Viễn bất đắc dĩ, anh cũng biết bây giờ không phải lúc nói chuyện này, vì vậy anh nói với Phùng Hạo.

“Tiểu Hạo, hôm nay anh đến chữa chân cho em, nếu như không xảy ra điều gì bất ngờ, hôm nay em có thể đứng lên được rồi!”

Nghe thấy vậy, Phùng Hạo lập tức kinh ngạc,

Còn Phùng Tiêu Tiêu và mẹ Phùng đều rất vui mừng.

“Có thật không?”

“Đương nhiên, tôi có bao giờ lừa gạt cô đâu!”

Nói xong, Diệp Viễn lấy đan dược tối qua luyện chế cho Phùng Hạo ra.

“Ăn viên thuốc này vào!”

Vốn dĩ thuốc trước đó Diệp Viễn chế biến cho Phùng Hạo cần thời gian một tuần lễ mới có thể chữa khỏi hoàn toàn hai chân cậu bé.

Ai ngờ đêm qua anh vận khí tốt, luyện chế được rất nhiều đan dược cực phẩm.

Phùng Hạo kích động, không chút suy nghĩ liền nuốt đan dược màu vàng rực xuống bụng.

Còn Diệp Viễn cũng cắm kim bạc vào hai chân Phùng Hạo, dẫn những loại thuốc này vào chữa trị dây thần kinh và bắp thịt bị hoại tử của cậu bé.

Chưa tới ba phút, Diệp Viễn thu kim.

“Mẹ, chị, hai chân con có cảm giác rồi, có cảm giác rồi! Ha ha ha…”

Lúc này, Phùng Hạo có thể cảm nhận được hai chân mình có cảm giác rất mãnh liệt, cậu bé mừng đến chảy nước mắt.

Nói xong, Phùng Hạo liền bám mép giường, muốn xuống.

Phùng Tiêu Tiêu và mẹ Phùng thấy vậy liền giật mình.

Đang muốn qua ngăn cản.

Nhưng Diệp Viễn lại nói.

“Cứ để cậu bé thử!”

Rất nhanh, Phùng Hạo đã xuống giường, hai chân đứng trên mặt đất.

“Mẹ, chị, mọi người nhìn thấy chưa, con có thể đứng dậy rồi!”

Mẹ Phùng và Phùng Tiêu Tiêu lúc này đều rơi nước mắt, kích động không biết nên nói những gì.

Lúc này, Diệp Viễn lại nói: “Thử đi mấy bước!”

Phùng Hạo nặng nề gật đầu, sau đó cuối cùng đã đi bước đầu tiên trong cuộc đời.

Chỉ là vừa bước đi, cậu bé thiếu chút nữa ngã nhào trên đất, mẹ Phùng và Phùng Tiêu Tiêu bị dọa sợ, vội vàng qua đó muốn đỡ Phùng Hạo.

Nhưng lại bị Diệp Viễn cản lại.

“Để tự cậu bé làm!”

Rất nhanh, Phùng Hạo cuối cùng đã thích ứng với cảm giác này, một lát sau cậu bé có thể hành động tự nhiên, không có bất kỳ điều gì khác một người bình thường.

“Chị, mẹ, mọi người đã nhìn thấy chưa, con đứng được rồi, còn có thể đi!”

Cảnh này khiến mẹ Phùng và Phùng Tiêu Tiêu xúc động ôm nhau, khóc lóc chảy nước mắt nước mũi.

Lúc này, Diệp Viễn cùng Thư Uyển Nhi và Sở Vân Phi rất biết ý ra khỏi phòng bệnh, để ba mẹ con họ có cơ hội ở riêng với nhau.
Chương 214: Gột rửa tinh tủy

Sau khoảng mười phút, Phùng Tiêu Tiêu đi ra với khuôn mặt đầy nước mắt.

“Diệp Viễn, thật sự cảm ơn anh!”

Diệp Viễn khẽ mỉm cười nói: “Khách sáo với tôi làm gì!”

Ngay sau đó Diệp Viễn lại lấy ra hai viên đan dược, đưa cho Phùng Tiêu Tiêu.

“Đúng rồi, hai viên đan dược này để cho cô và mẹ cô, rất có ích với cơ thể hai người!”

“Không cần đâu!”

Phùng Tiêu Tiêu biết đan dược này chắc chắn rất trân quý.

Diệp Viễn đã giúp đỡ bọn họ nhiều như vậy, cô còn không biết nên báo đáp Diệp Viễn như thế nào.

“Không sao, thuốc này tôi có rất nhiều!”

“Chị Tiêu Tiêu, chị cứ ăn đi, anh Diệp biết luyện đan, hơn nữa trong nhà em còn có rất nhiều dược liệu, đủ cho anh ấy dùng!”

Lời này của Thư Uyển Nhi khiến vẻ mặt của Phùng Tiêu Tiêu bất chợt ủ rũ.

Đúng vậy, Diệp Viễn như vậy, người có thể ở bên anh chắc chắn đều là con gái nhà giàu có quý tộc.

Nhưng cô xuất thân từ nhà nghèo, vốn không xứng với Diệp Viễn.

Nghĩ tới đây, sắc mặt Phùng Tiêu Tiêu càng ảm đạm.

Đương nhiên Diệp Viễn đã chú ý đến sắc mặt của Phùng Tiêu Tiêu, anh vội vàng nói.

“Tiêu Tiêu, nếu cô coi tôi là bạn, vậy thì ăn viên đan dược này đi”.

Lời này của Diệp Viễn khiến Phùng Tiêu Tiêu hơi do dự, cuối cùng mới nhận lấy đan dược.

Mấy người quay lại phòng bệnh, Phùng Hạo mới vừa khôi phục lại năng lực hành động đang kích động đi đi lại lại xung quanh phòng,

Còn mẹ Phùng vui mừng đứng ở một bên.

“Mẹ, đây là Diệp Viễn cho!”

“Dì, thuốc này rất có lợi cho sức khỏe của dì và Tiêu Tiêu, mọi người mau ăn đi!”

Mẹ Phùng vô cùng nghe lời Diệp Viễn.

Bà ta không chút do dự nuốt viên đan dược kia.

Phùng Tiêu Tiêu thấy vậy cũng nuốt đan dược.

Một lát sau, hai người liền cảm thấy trong cơ thể truyền đến cảm giác sảng khoái.

Còn bên ngoài cơ thể lại có vô số cặn bẩn đen nhánh chui ra từ lỗ chân lông, tản ra mùi hôi thối.

“Diệp Viễn, chúng tôi như này là sao?”

Chuyện này khiến hai người đều giật mình.

Diệp Viễn vội vàng nói: “Dì, không cần lo lắng, đang dược này có công dụng gột rửa tinh tủy, có thể bài tiết toàn bộ cặn bẩn trong cơ thể, từ nay về sau bách bệnh bất xâm”.

“Thần kỳ vậy sao?”

Hai người giật cả mình, bách bệnh bất xâm, quả thật là tiên đan.

Mà Sở Vân Phi ở bên cạnh mặt đầy hâm mộ.

“Dì, mọi người đi tắm trước đi”.

Lúc này, toàn thân hai người tản ra mùi hôi thối, mùi quả thật có hơi gay mũi.

Sau khi hai người vào, Sở Vân Phi liền kéo Diệp Viễn lại nói.

“Anh Diệp, đan dược này còn không, cho tôi một viên!”

“Yên tâm, không thiếu được anh đâu!”

Nói xong, Diệp Viễn trực tiếp ném một cái bình ngọc cho Sở Vân Phi.

“Anh uống một viên, còn lại giữ cho người nhà anh!”

“Cảm ơn anh Diệp!”

Sau khi Sở Vân Phi nhận lấy chai thuốc, giống như nhìn thấy trân bảo hiếm thế, cẩn thận cất đi.

Cùng lúc đó, trong phòng tắm.

Phùng Tiêu Tiêu và mẹ Phùng đang gột rửa cặn bẩn trên người, mẹ Phùng liền nói.

“Tiêu Tiêu, con định thế nào với Diệp Viễn?”

Hôm nay nhìn thấy bên cạnh Diệp Viễn có một Thư Uyển Nhi dung mạo và vóc dáng không kém hơn con gái mình, rồi lại thấy sắc mặt của cô ta, mẹ Phùng liền biết Phùng Tiêu Tiêu muốn từ bỏ Diệp Viễn.

Nhưng mẹ Phùng lại không muốn từ bỏ đứa con rể hoàn mỹ như Diệp Viễn.

Phùng Tiêu Tiêu ngơ ngác một lúc mới yếu ớt nói: “Mẹ, con không xứng với Diệp Viễn!”

“Con bé ngốc này, có gì xứng hay không xứng, nếu con thích Diệp Viễn thì cứ chủ động bày tỏ với người ta, mẹ có thể nhìn ra Diệp Viễn cũng thích con!”

“Nhưng bên cạnh Diệp Viễn đã có Thư Uyển Nhi, chẳng lẽ mẹ muốn con làm kẻ thứ ba sao?”, Phùng Tiêu Tiêu có chút khó xử nói.

“Con ngốc à, loại người như Diệp Viễn không thể dùng cách đối đãi như người bình thường được, phụ nữ bên cạnh người như vậy nhất định không ít!”

“Hơn nữa, cái cô Thư Uyển Nhi kia ngoài gia thế tương đối hiển hách ra, những mặt khác con cũng không kém hơn cô ta là bao!”

“Nếu con thích cậu ta thì cứ chủ động ra tay, cướp Diệp Viễn từ bên cô gái đó về!”

Một câu nói của mẹ Phùng đã khiến Phùng Tiêu Tiêu ngơ ngác.

Đúng vậy, mình vẫn luôn bị động, từ trước đến nay chưa từng chủ động tranh giành cái gì.

Lúc nhìn thấy Thư Uyển Nhi và Diệp Viễn ở bên nhau, cô ta liền nảy sinh suy nghĩ lùi bước.

“Đức bé ngốc này, hạnh phúc này đều là mình tranh giành lấy, nếu con luôn nhượng bộ như vậy, đến lúc đó con sẽ hối hận bằng chết luôn!”

“Nghe mẹ, lát nữa còn tìm cơ hội tỏ tình với Diệp Viễn, hoặc trực tiếp tìm cơ hội gạo nấu thành cơm”.

Lời này của mẹ Phùng khiến sắc mặt Phùng Tiêu Tiêu đỏ bừng.

“Mẹ, mẹ nói linh tinh gì thế!”
Chương 215: Tiến vào giới giải trí

Diệp Viễn ở bên ngoài không hề biết, mẹ Phùng vì muốn để Phùng Tiêu Tiêu và anh ở bên nhau lại nghĩ ra cách gạo nấu thành cơm.

Lúc này, Diệp Viễn đang nói chuyện với Anweier và Lý Hồng Đào.

Khi mẹ Phùng và Phùng Tiêu Tiêu vừa vào phòng tắm, Anweier cũng đã tìm đến cửa.

“Anh Diệp, anh thật sự không muốn trở thành người mẫu hàng đầu thế giới, hoặc là minh tinh điện ảnh truyền hình sao”.

Diệp Viễn nhàn nhạt lắc đầu: “Không muốn, trước kia tôi đã từng nói, tôi không có hứng thú với mấy thứ này!”

Diệp Viễn không đồng ý, Anweier cũng đành chịu, ngay sau đó lại nhìn về phía Thư Uyển Nhi ở bên cạnh Diệp Viễn và nói.

“Vậy anh Diệp không đồng ý, có thể để cô gái xinh đẹp bên cạnh anh ký hợp đồng trở thành người mẫu của tôi được không!”

Vừa rồi khi Anweier nhìn thấy Thư Uyển Nhi, ông ta liền cảm thấy cô vô cùng xinh đẹp.

Lần này đến nước Hoa Hạ, ông ta cũng muốn thử một chút trang phục cổ đại của đất nước này, nhưng vẫn không tìm thấy linh cảm gì.

Mãi đến khi nhìn thấy Thư Uyển Nhi, lập tức khiến ông ta có được linh cảm.

Nhưng lúc này, Lý Hồng Đào ở bên cạnh nói.

“Cậu Diệp, tôi cũng muốn ký hợp đồng với cô gái này, để cô ấy trở thành nữ chính trong bộ phim điện ảnh trong kế hoạch quay gần đây của tôi”.

Lần đầu tiên nhìn thấy Thư Uyển Nhi, Lý Hồng Đào cũng cảm thấy đẹp.

Gần đây ông ta chuẩn bị đầu tư một bộ phim điện ảnh cổ trang, chỉ là tìm rất lâu rồi vẫn không tìm được nữ chính phù hợp.

Cho đến khi nhìn thấy Thư Uyển Nhi, ông ta lập tức cảm giác được, Thư Uyển Nhi quả đúng đã được định là nữ chính trong bộ phim điện ảnh này của ông ta.

Nếu như Thư Uyển Nhi đồng ý trở thành nữ chính phim điện ảnh của ông ta, ông ta có 100% tự tin có thể nâng đỡ Thư Uyển Nhi thành minh tinh hàng đầu giới giải trí.

Nhìn thấy Thư Uyển Nhi được hoan nghênh như vậy, Diệp Viễn cũng có chút kinh ngạc.

Thật ra thì anh cũng cảm thấy nếu như Thư Uyển Nhi bước vào giới giải trí, e rằng những người được gọi là người đẹp cổ trang kia sẽ bị giết chết trong nháy mắt.

Hơn nữa, vừa hay có thể khiến Thư Uyển Nhi rèn luyện một chút, thay đổi tư tưởng phong kiến của cô ta.

Đương nhiên, Diệp Viễn cũng biết giới giải trí là một thùng thuốc nhuộm khổng lồ, vô cùng phức tạp.

Nhưng Diệp Viễn không hề lo lắng Thư Uyển Nhi bị dạy hư, càng không lo lắng vấn đề an toàn của cô ta.

Nếu như Thư Uyển Nhi thật sư muốn bước vào giới giải trí, đương nhiên anh cũng sẽ có cảnh cáo với Lý Hồng Đào và Anweier.

Ngay sau đó, Diệp Viễn nói với Thư Uyển Nhi: “Uyển Nhi, ý cô thế nào?”

Thư Uyển Nhi trả lời: “Anh nói thế nào thì tôi thế đó!”

“Hay là cô cứ đi thử đi, chơi vui đấy!”

“Được!”

Thư Uyển Nhi không chút do dự liền đồng ý.

“Tốt quá, cô Uyển Nhi, chúng ta đi ký hợp đồng ngay bây giờ!”

Lý Hồng Đào lúc này lập tức muốn dẫn Thư Uyển Nhi đi ký hợp đồng, nhưng Anweier ở bên cạnh lại khó chịu.

“Lý Hồng Đào, tôi mời cô Uyển Nhi trước, ký hợp đồng cũng phải ký với tôi chứ!”

“Hai vị đừng cãi nhau, ý tôi là cả hai đều ký hợp đồng với Uyển Nhi, cùng nhau giúp cô ấy”.

“Vậy tốt quá, vậy tốt quá!”

Lúc này Lý Hồng Đào liền đồng ý, vậy thì ông ta cũng nhân cơ hội này hợp tác với một ông trùm quốc tế như Anweier.

“Đồng ý!”

Anweier cũng không có bất kỳ ý kiến gì, ông ta cũng muốn sự nghiệp của mình mọc rễ nảy mầm ở nước Hoa Hạ.

Ngay lúc hai bên đang nói chuyện, cửa phòng tắm mở, mẹ Phùng và Phùng Tiêu Tiêu bước ra.

Sau khi trải qua gột rửa tinh tủy, mẹ Phùng và Phùng Tiêu Tiêu lúc này giống như biến thành hai người khác.

Phùng Tiêu Tiêu càng thêm xinh đẹp, xinh đẹp không tỳ vết.

Còn mẹ Phùng như trẻ ra mười mấy tuổi, những dấu vết bị tháng năm ăn mòn đều biến mất toàn bộ.

Nhìn thấy hai người đột nhiên thay đổi, người ở đây đều sửng sốt.

“Ông Anwerier, sao ông lại đến đây?”

Anweier lúc này mới phản ứng lại, vội vàng nói: “Cô Phùng, tôi tới ký hợp đồng với cô!”
Chương 216: Làm tình nhân của tôi

Rời khỏi bệnh viện, mấy người cùng đến công ty của Anweier ở Giang Châu.

Ký hợp đồng với Thư Uyển Nhi và Phùng Tiêu Tiêu.

Sau đó hai người cũng ký hợp đồng với Lý Hồng Đào.

Sau khi ký xong hợp đồng, đương nhiên Diệp Viễn cũng đã thi triển một vài thủ đoạn cảnh cáo hai người.

Khi nhìn thấy thủ đoạn như thần tiên của Diệp Viễn, hai người lập tức coi anh như thần, càng thêm cung kính và kiêng kỵ anh.

Đồng thời cũng hứa nhất định sẽ đảm bảo an toàn cho hai cô.

Sau khi hoàn thành hợp đồng, hai người muốn mở tiệc mời Diệp Viễn.

Anh cũng không từ chối.

Mấy tiếng sau, mọi người ăn uống no nê xong thì tách nhau ra.

Lúc Diệp Viễn chuẩn bị đưa Thư Uyển Nhi về, Phùng Tiêu Tiêu nói muốn mời Diệp Viễn đi ăn riêng.

Diệp Viễn cũng không từ chối, thật ra anh cũng muốn tìm cơ hội nói chuyện với Phùng Tiêu Tiêu.

Sau khi bảo Sở Vân Phi đưa Thư Uyển Nhi về, Diệp Viễn liền cùng Phùng Tiêu Tiêu đi tìm nhà hàng.

Vừa vào nhà hàng, Phùng Tiêu Tiêu liền muốn uống rất nhiều rượu, cũng không nói chuyện, cứ một mực muốn Diệp Viễn uống rượu cùng mình.

Diệp Viễn cũng có chút nghi ngờ tại sao Phùng Tiêu Tiêu lại như vậy, nhưng vẫn cùng cô uống.

Rất nhanh, Phùng Tiêu Tiêu lần thứ hai uống rượu một lát sau liền ‘uống say’.

Diệp Viễn nhìn thấy Phùng Tiêu Tiêu đột nhiên ‘say bí tỉ’, khóe miệng mỉm cười, khẽ lắc đầu.

Sau đó dẫn Phùng Tiêu Tiêu ‘uống say’ rời khỏi nhà hàng.

Vốn dĩ muốn đưa Phùng Tiêu Tiêu về nhà, nhưng Phùng Tiêu Tiêu không thể nào lên xe được.

Diệp Viễn chỉ đành tìm một khách sạn.

Vừa đặt Phùng Tiêu Tiêu lên giường, Phùng Tiêu Tiêu vốn đang ‘say bí tỉ’ đột nhiên mở mắt, đưa cánh tay ôm cổ Diệp Viễn.

Đôi môi đỏ mọng trực tiếp chặn môi Diệp Viễn.

Cảnh tượng đột ngột này khiến Diệp Viễn sửng sốt, nhưng ngay sau đó anh liền phản ứng lại, muốn đẩy Phùng Tiêu Tiêu ra.

Nhưng lúc này Phùng Tiêu Tiêu càng thêm điên cuồng, cô giống như bạch tuộc quấn quanh người Diệp Viễn.

Đôi môi đỏ mọng không ngừng điên cuồng hôn trên mặt trên cổ Diệp Viễn.

Ngửi thấy mùi thơm cơ thể đặc biệt trên người Phùng Tiêu Tiêu, lại một lần nữa cảm nhận cơ thể mềm mại trong ngực.

Trong lòng Diệp Viễn lại nóng như lửa, vốn dĩ hôm qua đã bị Thư Uyển Nhi mê hoặc, ham muốn của anh lại bùng cháy.

Hôm nay Phùng Tiêu Tiêu như đang quyến rũ mình.

Diệp Viễn cũng không phải là Liễu Hạ Huệ, có thể ngồi ôm mà không loạn.

“Diệp Viễn, em thích anh, em muốn anh!”

Đi cùng với giọng nói vô cùng mê hoặc, Diệp Viễn hoàn toàn bị cuốn vào.

Trực tiếp chặn lại môi đỏ mọng của Phùng Tiêu Tiêu.

Một lát sau, quần áo trên người Phùng Tiêu Tiêu và Diệp Viễn đã biến mất.

Vóc dáng hoàn mỹ của Phùng Tiêu Tiêu liền lộ ra trước mặt Diệp Viễn.

Gò má đẹp đẽ tinh xảo, cổ thon dài, bộ ngực cao vút, bụng bằng phẳng, eo thon yêu kiều, vô cùng hấp dẫn mắt nhìn.

Phía dưới chính là đôi chân dài thẳng tắp, chân dài không chút tì vết, trắng như tuyết, giống như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ.

Là lần đầu của Phùng Tiêu Tiêu, khi nhìn thấy Diệp Viễn đang thưởng thức cơ thể mềm mại của mình.

Cô ta xấu hổ nhắm mắt, chỉ có lông mi liên tục run rẩy đã nói lên căng thẳng trong lòng cô ta.

Nhưng lúc này, Diệp Viễn cũng không muốn làm gì Phùng Tiêu Tiêu nữa, mà đột nhiên nói.

“Tiêu Tiêu, cô thật sự muốn làm người phụ nữ của tôi?”

Nghe vậy, Phùng Tiêu Tiêu mở mắt.

Bốn mắt nhìn nhau, một lúc sau, Phùng Tiêu Tiêu trịnh trọng gật đầu.

“Diệp Viễn, em nghĩ xong rồi, em muốn làm người phụ nữ của anh, dù là tình nhân bên cạnh anh cũng được!”

Phùng Tiêu Tiêu thật sự thích Diệp Viễn, thích từ trong nội tâm.

Mặc dù hôm nay mẹ cô ta bảo cô ta cùng Diệp Viễn gạo nấu thành cơm, đoạt Diệp Viễn từ trong tay Thư Uyển Nhi.

Cũng chính vì vậy, vừa nãy cô ta mới giả bộ say, mục đích chính là muốn cùng Diệp Viễn gạo nấu thành cơm.

Nhưng cô ta không muốn phá hỏng gia đình của Diệp Viễn, vì vậy cô ta đã đưa ra quyết định, đó chính là lén làm tình nhân của Diệp Viễn cũng được.
Chương 217: Giải thích

Nghe vậy, Diệp Viễn lại khẽ mỉm cười.

“Cô gái ngốc, nếu như cô thật sự muốn ở bên tôi, làm sao tôi có thể để cô làm tình nhân của tôi được, cô chính là vợ tôi!”

Lời này của Diệp Viễn khiến trong lòng Phùng Tiêu Tiêu ấm áp, nhưng sau khi nghĩ đến Thư Uyển Nhi, sắc mặc cô ta lại xám xịt.

“Nhưng cô Thư Uyển Nhi thì sao!”

“Tiêu Tiêu, thật ra có một vài chuyện tôi vẫn không nói cho cô, hôm nay nhân cơ hội này, tôi sẽ nói cho cô biết về thân phận của tôi!”

Ngay sau đó, Diệp Viễn liền nói cho Phùng Tiêu Tiêu về thân phận của mình.

Đương nhiên, Diệp Viễn chỉ nói cho Phùng Tiêu Tiêu anh chỉ là một võ giả, cũng giải thích võ giả là thế nào.

Còn về chuyện anh là người truyền thừa của Quỷ Môn, còn chuyện anh là điện chủ của điện Thiên Thánh và tu tiên, Diệp Viễn tạm thời không nói cho Phùng Tiêu Tiêu.

Bởi vì những chuyện trọng đại này, không nói cho Phùng Tiêu Tiêu cũng là vì nghĩ cho sự an toàn của cô ta.

Sau khi Phùng Tiêu Tiêu biết Diệp Viễn là võ giả trong truyền thuyết, cuối cùng cô ta đã hiểu tại sao Diệp Viễn đột nhiên lợi hại như vậy.

Sau đó, Diệp Viễn lại giải thích một chút chuyện hôn sự giữa mình và Tô Yên Nhiên, cùng với chuyện của Lâm Vãn Tình và Thư Uyển Nhi.

Khi Phùng Tiêu Tiêu biết được Diệp Viễn đã kết hôn với Tô Yên Nhiên, hơn nữa cũng đã phát sinh quan hệ với Lâm Vãn Tình, điều này khiến cô ta càng thêm kinh hãi.

“Tiêu Tiêu, thật ra thì anh nói cho em tất cả những thứ này đều là vì anh cũng thích em, anh không muốn mất em”.

“Vì vậy, nếu như em thật sự muốn ở bên anh thì phải chuẩn bị sẵn sàng bên cạnh anh còn có Tô Yên Nhiên, Lâm Vãn Tình và Thư Uyển Nhi!”

“Đương nhiên, nếu không chấp nhận nổi, vậy chúng ta vẫn là bạn, anh cũng sẽ đảm bảo em và cả nhà em có cuộc sống giàu sang!”

Lời này của Diệp Viễn khiến Phùng Tiêu Tiêu im lặng.

Dù sao không phải người phụ nữ nào cũng đồng ý chia sẻ đàn ông của mình với người phụ nữ khác.

Nhưng đồng thời cô ta cũng biết, ở bên cạnh người như Diệp Viễn, tương lai sẽ không thiếu phụ nữ.

Nhưng để cô ta rời khỏi Diệp Viễn thì cô ta không làm được, ở chung mấy ngày nay, bóng dáng Diệp Viễn đã in sâu trong lòng cô ta.

Im lặng một hồi lâu, đột nhiên Phùng Tiêu Tiêu lại một lần nữa hôn lên môi Diệp Viễn.

Chủ động của Phùng Tiêu Tiêu khiến Diệp Viễn hiểu ra, Phùng Tiêu Tiêu đã đón nhận chuyện bên cạnh mình còn những người phụ nữ khác.

Mà Diệp Viễn đã thở phào nhẹ nhõm, thật ra thì anh đã coi Phùng Tiêu Tiêu là người phụ nữ của mình.

Vừa rồi lúc Phùng Tiêu Tiêu suy nghĩ, nội tâm anh cũng lo lắng, rất sợ Phùng Tiêu Tiêu rời khỏi mình.

Bây giờ Phùng Tiêu Tiêu đã đón nhận sự thật này, Thư Uyển Nhi và Lâm Vãn Tình chắc dễ giải quyết.

Điều mà Diệp Viễn lo lắng nhất bây giờ chính là Tô Yên Nhiên.

Nhưng bây giờ cách hai tháng còn một khoảng thời gian nữa, chờ đến lúc đó đón Tô Yên Nhiên về rồi nói chuyện này sau.

Bây giờ chuyện chủ yếu chính là yêu thương Phùng Tiêu Tiêu thật tốt.

Khi Phùng Tiêu Tiêu kêu lên một tiếng.

Hai người đã hoàn toàn dính vào nhau.

Trong phòng, ý xuân dồi dào, hòa hợp.

Bên ngoài, trăng sao sáng chói, ve sầu kêu.

Đột nhiên, một đám mây đen che trăng tròn treo trên cao, trăng sáng giống như xấu hổ nhắm hai mắt.

...

Lúc mây đen che trăng tròn treo cao, thế giới ngầm Giang Châu cũng xảy ra chuyện lớn.

Tối nay, tất cả thành viên băng nhóm Hạo Thiên đều được điều động.

Toàn bộ xông về phía khu phố câu lạc bộ Thịnh Đường tọa lạc ở khu phát triển Giang Châu.

Hai ngày nay, băng nhóm Hạo Thiên đã đánh sập tất cả các địa điểm ngầm khác ở Giang Châu.

Bây giờ chỉ còn lại khu phát triển là chưa bắt được.

Vốn dĩ vào ban ngày, băng nhóm Hạo Thiên đã phái người đến thu phục La Hạo Vũ, nhưng kết quả lại gặp phải sự phản kháng ngoan cố của anh ta.

Hơn nữa một cao thủ bên cạnh La Hạo Vũ còn đánh bị thương băng nhóm Hạo Thiên.

Điều này đã hoàn toàn chọc giận người của Hạo Thiên, bang chủ băng nhóm hạ lệnh.

Toàn bộ thành viên băng nhóm Hạo Thiên đã được điều động, tối nay thanh trừng đám người La Hạo Vũ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK