• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 86: Cả máy bay chờ vài người

Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Viễn vừa mới rời giường đã nhận được điện thoại của Liễu Khánh Phi.

Liễu Khánh Phi nói với Diệp Viễn rằng ông ta đã tìm được các vị thuốc để chữa trị cho hai chân Hàn Phong.

Tin này khiến Diệp Viễn cực kỳ kích động.

Anh lập tức dời bước tới văn phòng của Liễu Khánh Phi.

Liễu Khánh Phi bèn đưa một bức ảnh chụp cho Diệp Viễn.

Đó là hình một gốc thảo dược, nó có tên là cỏ Hạm Linh, là một trong những vị thuốc chính trong việc chữa trị hai chân Hàn Phong.

“Cậu Diệp, theo như tin tức chúng tôi nhận được thì tối ngày kia, gốc thảo dược này sẽ được bán đấu giá ở phòng đấu giá Long Hưng bên Sở Châu”.

Nói tới đó, vẻ mặt Liễu Khánh Phi cũng có vẻ khó chịu.

“Chuyện là chúng tôi cũng làm theo yêu cầu của cậu, tìm kiếm vị thuốc đó khắp nơi”.

“Mà hôm qua người bên tôi đã nhận được một tin tức, có một kẻ chuyên trộm mộ đã tìm thấy gốc thảo dược này!”

“Chúng tôi định âm thầm liên lạc với kẻ đó, chuẩn bị ngã giá để mua về”.

“Nhưng cũng không biết thế nào mà sáng sớm hôm nay, tên trộm mộ đó lại từ chối bán thuốc cho chúng tôi”.

“Sau khi điều tra, chúng tôi mới biết có người đã tung tin vào đêm hôm qua”.

“Nói rằng loại thảo dược đó là một vị thuốc thần vô cùng ghê gớm, có thể giúp người gãy xương được nối liền lại, có hiệu quả hồi phục xương cốt đã hoại tử”.

“Tin tức đó lập tức gây ra một vụ nổ lớn, khiến tất cả mọi người ở Sở Châu đều muốn sở hữu gốc thảo dược đó”.

“Kẻ trộm mộ muốn có được nhiều tiền hơn, nên đã mang gốc thảo dược đó đến phòng đấu giá Long Hưng, muốn tiến hành đấu giá!”

Tin tức này khiến Diệp Viễn cũng nhướng mày, cứ cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng.

Về phần lạ ở chỗ nào thì anh cũng không rõ lắm.

“Bỏ đi, tôi đích thân đến Sở Châu một chuyến vậy!”

Để bảo đảm đạt được mục đích, Diệp Viễn quyết định đích thân đến Sở Châu.

“Những vị thuốc khác có tin tức gì không?”

“Tạm thời vẫn chưa có, nhưng chúng tôi đã lan tin khắp cả nước rồi, tin chắc sẽ nhận được phản hồi sớm thôi!”, Liễu Khánh Phi vội vàng trả lời.

“Làm rất tốt!”

Rời khỏi phòng làm việc của Liễu Khánh Phi, trở lại biệt thự thì Lâm Vãn Tình đã thức dậy.

Chỉ mặc quần áo đơn giản đứng trong bếp rửa chén, sau khi trải qua lễ rửa tội thì Lâm Vãn Tình trông quyến rũ hơn rất nhiều.

Trên người cũng chỉ mặc quần áo đơn giản nên những vị trí quan trọng cứ thoát ẩn thoát hiện, khiến Diệp Viễn nhìn mà nóng hết cả mắt.

Lập tức ôm lấy Lâm Vãn Tình vọt vào phòng.

Sáng sớm hôm sau, Diệp Viễn và Lâm Vãn Tình sửa soạn ngăn nắp rồi rời khỏi nhà.

Chuyến đi tới Sở Châu lần này, Diệp Viễn quyết định dẫn theo Lâm Vãn Tình.

Thứ nhất là do tâm trạng Lâm Vãn Tình không được tốt, Diệp Viễn muốn đưa cô ta ra ngoài giải sầu.

Thứ hai là Diệp Viễn không làm chuyện nam nữ nhiều năm rồi, thật sự không nỡ để Lâm Vãn Tình ở lại Giang Châu.

Hai người vừa mới ra khỏi cổng biệt thự, thì đã thấy Sở Vân Phi ăn mặc chỉnh tề đừng chờ ở cửa.

“Anh Diệp, không ngại dẫn theo cái bóng đèn là tôi chứ!”, Sở Vân Phi cười nói.

Đêm qua Diệp Viễn bảo Sở Vân Phi đặt hai vé máy bay thì anh ta cũng đã đặt thêm cho mình một vé.

Nhà Sở Vân Phi không nằm ở Giang Châu, mà là ở Sở Châu, lần này anh ta định theo Diệp Viễn để về nhà một chuyến.

Ba người ra sân bay, nhanh chóng vào trong đăng ký.

Lẽ ra chín giờ sáng sẽ bay, nhưng sau khi mọi người đã ngồi trên máy bay rồi vẫn thấy nó không chịu cất cánh.

Trễ đâu đó khoảng một tiếng thì cuối cùng cũng có người không thể chịu nổi.

Nhanh chóng gọi tiếp viên hàng không tới để hỏi tình hình.

Lúc này tiếp viên hàng không mới báo cho bọn họ biết có vài người khách của khoang hạng nhất chưa đăng ký.

Cả máy bay phải chờ vài hành khách đó.

Rất nhiều người bày tỏ sự khó chịu, làm khó tiếp viên hàng không, nhưng nhóm tiếp viên cũng không thể giải quyết được, máy bay có cất cánh hay không chẳng phải do họ quyết định.

“Mẹ nó chứ, chắc chắn là mấy kẻ ăn trên ngồi trước rồi!”

Sở Vân Phi không nhịn được mắng một câu.

Sở Vân Phi vừa mới nói dứt câu thì đã thấy khoang hạng nhất có vài người đi vào.
Chương 87: Đuổi bọn nó ra ngoài

Dẫn đầu là một người đàn ông còn khá trẻ, mặc tây trang phẳng phiu, đeo mắt kính gọng vàng.

Sau lưng là một người nước ngoài với vóc dáng cao lớn, cùng mái tóc vàng.

Trong vòng tay người đàn ông ngoại quốc còn có một cô gái đeo mắt kính, có vẻ trạc tuổi tên kia, đeo khẩu trang và trùm kín mít, không thấy rõ mặt.

Cô gái đó đã che chắn bản thân rất kỹ, nhưng vẫn không thể thoát khỏi ánh mắt Diệp Viễn, anh dễ dàng thấy được gương mặt thật sự của người đó sau lớp khẩu trang và mắt kính.

Đó chính là một gương mặt đại trà thường thấy trong những cô gái nổi tiếng qua mạng, hơn nữa, dường như nó còn trải qua dao kéo.

Theo sau là một người phụ nữ trung niên trông có vẻ khá giống những người môi giới cho các cô gái bán thân.

Tiếp theo đó là bốn vệ sĩ vest trang đen, đeo kính đen, cao lớn vạm vỡ như một tòa nhà di động.

Sau khi bọn họ ngồi xuống, người đàn ông tóc vàng lập tức ngoắc tay với người đàn bà trung niên kia.

Bà ta vội vàng đi tới, quỳ một chân xuống bên cạnh, chờ căn dặn.

Tư thế đó muốn bao nhiêu hèn mọn là có bấy nhiêu hèn mọn.

Người đàn ông tóc vàng dùng ngôn ngữ quốc tế để nói với bà ta mấy câu, bà ta vội vàng gật đầu.

Sau đó, bà ta đi tới chỗ thanh niên trẻ đeo kính gọng vàng, lạnh giọng quát.

“Hứa Mặc, con mẹ nó cậu sắp xếp cái kiểu quái gì thế hả, đã bảo là bao hết toàn bộ khoang hạng nhất rồi cơ mà, tại sao trong này lại có sự tồn tại của những người khác nữa?”

“Cậu không biết cô Phi Nhi và cậu Anderson thích yên tĩnh ư?”

“Cậu nhìn lại xem, mấy người đó mặc quần áo rách nát như thế, nói không chừng là người nghèo đến từ nơi xó xỉnh nào đó thì sao, những kẻ như thế mà cũng xứng ngồi cùng một khoang với cậu Anderson ư?”

“Nhỡ đâu trên người họ có vi khuẩn hay mầm bệnh gì, lây sang cho Phi Nhi nhà tôi và cậu Anderson thì cậu có gánh vác nổi trách nhiệm không?”

Khi người phụ nữ trung niên đó lên tiếng thì hoàn toàn không kiểm soát tông giọng của mình, tất nhiên nhóm Diệp Viễn cũng có thể nghe thấy.

Điều này khiến Sở Vân Phi có chút khó chịu, người này vừa lên tới đã dùng ánh mắt đầy thành kiến để đánh giá người khác, còn dám nói Sở Vân Phi này là kẻ đến từ nơi xó xỉnh, nghèo nàn.

Sở Vân Phi há có thể chịu được, đang định đứng lên phản bác lại.

Thì Lâm Vãn Tình đã kéo tay Sở Vân Phi nói.

“Được rồi, đừng có chấp nhặt với mấy kẻ đó!”

Bất đắc dĩ, Sở Vân Phi chỉ có thể nhịn.

“Rồi rồi rồi, tôi sẽ giải quyết ngay mà chị Vương!”, thanh niên đeo kính tên Hứa Mặc vội vàng gật đầu.

Ngay sau đó, Hứa Mặc bèn gọi tiếp viên hàng không tới.

“Các người làm ăn cái kiểu gì thế hả, trước đó tôi đã bao hết khoang hạng nhất này rồi mà? Sao lại có người khác ở đây thế?”

Dường như Hứa Mặc muốn trút hết tất cả mọi bực tức khi bị người phụ nữ trung niên kia mắng lên người tiếp viên hàng không.

Nên giọng nói có vẻ vô cùng tức giận.

“Thật lòng xin lỗi anh, chúng tôi không nhận được tin tức này, mà những vị khách khác cũng có vé máy bay nên mới lên đây được, tôi không có quyền đuổi bọn họ!”

Tiếp viên hàng không được huấn luyện vô cùng chuyên nghiệp, dù đối mặt với thái độ khó chịu của Hứa Mặc thì cô ấy vẫn không khó chịu hay nịnh nọt gì, giải thích cặn kẽ.

“Bốp!”

Nhưng tiếp viên hàng không vừa mới dứt lời thì người phụ nữ trung niên kia đã vọt tới, tát mạnh vào mặt Hứa Mặc.

“Con mẹ nó, cậu còn nói mấy lời vô dụng đó làm gì, lập tức bảo cô ta đuổi những kẻ rác rưởi này ra ngoài cho tôi!”

Hứa Mặc bị đánh nên sắc mặt cũng thay đổi, chỉ là anh ta không dám tỏ thái độ gì, vẫn cung kính gật đầu.

Ngay sau đó, Hứa Mặc trực tiếp nổi giận hét lên với tiếp viên hàng không.

“Lập tức đuổi những người này đi cho tôi!”

“Thật lòng xin lỗi anh, tôi không có quyền làm như thế!”, tiếp viên hàng không vẫn bình tĩnh nói.

“Bốp!”

Hứa Mặc trút hết mọi ấm ức và lửa giận của mình lên mặt tiếp viên hàng không.

Cảnh tượng đó đã khiến nhóm Diệp Viễn không thể nhịn được nữa.

Sở Vân Phi trực tiếp đứng dậy, một cái tát rơi vào mặt thanh niên tên Hứa Mặc kia.

Hứa Mặc không ngờ được rằng có người dám đánh mình.

Lập tức trợn tròn mắt, quát lớn với Sở Vân Phi: “Má mày, mày có biết tao là ai không? Mà lại dám đánh bố mày vậy hả?”

“Bố mày cóc cần biết mẹ mày là ai?”

Sở Vân Phi lập tức tặng cho Hứa Mặc vài quyền đấm cước đá.
Chương 88: Để mắt đến Lâm Vãn Tình

Giải quyết Hứa Mặc xong, Sở Vân Phi lại nhìn sang người đàn bà trung niên kia.

Anh ta chỉ thẳng vào mặt bà ta chửi bới.

“Mẹ nó thứ chó nhà bà, cái nết hèn hạ ăn vào xương vào máu rồi, bản thân cũng là người trong nước, thế mà hở tí là hạ thấp dân tộc của mình, giúp người nước ngoài ức hiếp người trong nước, tôi muốn hỏi bà một câu, con mẹ nó bà là thể loại gì thế?”

Sở Vân Phi hận nhất chính là kẻ khúm núm như một người hầu kẻ hạ để lấy lòng người nước ngoài, lại diễu võ giương oai với người trong nước, còn mắng chửi người cùng một dân tộc là rác rưởi.

Bây giờ Hoa Hạ đã không còn là Hoa Hạ của thời phong kiến, thế mà vẫn còn kẻ phải quỳ dưới đất không thể đứng dậy nổi.

“Ai là người cùng một dân tộc với loại thấp hèn như mày, từ ngày hôm qua bà mày đã được nhập tịch vào nước Tinh Điều rồi”.

Người đàn bà trung niên vô cùng kiêu ngạo nói.

Như thể được nhập tịch vào nước Tinh Điều là chuyện gì đó ghê gớm và giỏi giang lắm vậy.

Lời của người đàn bà đó đã hoàn toàn chọc giận Sở Vân Phi.

Anh ta trực tiếp đi tới, một cái tát thật mạnh rơi vào vẻ mặt kiêu ngạo của bà ta.

“Con mẹ nó thứ tạp nham, nếu đã nhập vào cái tịch rác rưởi ấy thì mẹ nó bớt diễu võ giương oai trên địa bàn của Hoa Hạ cho bố mày nghe chưa!”

Sở Vân Phi vừa nói vừa hành động, bàn tay lại giơ lên tát cho người đàn bà kia một cái.

Sau mấy bạt tai, mặt bà ta đã sưng lên như cái đầu heo.

“Mẹ nó, đúng là da trâu, đánh đau hết cả tay!”

Sở Vân Phi lắc lắc bàn tay đang phát đau, lại bắt đầu đấm đá người đàn bà kia.

Mà trong quá trình đó, kẻ tên Anderson hoàn toàn không có hành động gì, vẫn ôm người đẹp có gương mặt đại trà trên mạng đó, tay kia thò vào trong sờ soạng ngực cô ta.

Ánh mắt thích thú nhìn Sở Vân Phi đánh người đàn bà trung niên kia.

Dường như đang xem một màn kịch hay.

Cô gái kia dường như không nỡ nhìn người đại diện của mình bị đánh như thế, bèn nhờ Anderson giúp đỡ.

“Tình yêu à, anh bảo người của anh ra tay ngăn tên khốn đó lại đi, cứ thế thì chị Vương sẽ bị đánh chết mất”.

“Ha ha, muốn tôi ra tay thì cũng được thôi, tối nay em dẫn thêm mấy người trong đoàn tới, hầu hạ tôi cho tốt thì tôi sẽ giúp em!”

Anderson lưu loát dùng tiếng nước ngoài nói.

Nói xong còn siết chặt ngực cô gái kia một phen.

Cô ta bị bóp đau nhưng không dám la lên.

Còn phải giả vờ như đang hưởng thụ nói.

“Em đồng ý với anh, tối nay em gọi hết thành viên trong nhóm tới chỗ anh!”

“Ha ha, đúng là loại ti tiện, tôi thích!”

Anderson mắng một câu, lại hung hăng nhéo ngực cô ta một cái rồi mới bĩu môi ra lệnh cho đám vệ sĩ kia.

Mấy tên vệ sĩ áo đen lập tức đi tới vây quanh Sở Vân Phi.

Sở Vân Phi không ngốc, tất nhiên anh ta biết rõ mình không phải là đối thủ của đám vệ sĩ này, bèn lùi về bên cạnh Diệp Viễn.

Khi đám vệ sĩ chuẩn bị giải quyết luôn cả Diệp Viễn.

“Chờ đã!”

Thì lúc này, Anderson đột nhiên gọi mấy tên vệ sĩ lại.

Cũng đi tới với vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên.

Trước đó Anderson đang bận rộn chơi đùa cô gái có gương mặt đại trà trên mạng kia, nên không chú ý tới Lâm Vãn Tình bên cạnh Diệp Viễn.

Vừa nhìn thấy Lâm Vãn Tình thì anh ta đã giật nảy mình, nếu như đặt một người xinh đẹp như Lâm Vãn Tĩnh lên giường anh ta, để anh ta yêu thương đùa bỡn một phen, thì chắc chắn sẽ là một trải nghiệm tuyệt vời.

“Cô đây xinh đẹp quá, tôi là Anderson, người nước Tinh Điều, rất hân hạnh được quen biết em”.

Anderson nở một nụ cười mà anh ta cho là rất tuấn tú, chủ động giơ tay ra trước mặt Lâm Vãn Tình, cứ thế tiếp cận cô ta đầy trắng trợn.

Hoàn toàn không liếc mắt nhìn Diệp Viễn bên cạnh Lâm Vãn Tình dù chỉ một cái, trong mắt anh ta, cái dân tộc thấp hèn như Diệp Viễn hoàn toàn không xứng lọt vào mắt anh ta.

Nhưng Lâm Vãn Tình cũng hoàn toàn ngó lơ Anderson, bình tĩnh ngồi bên cạnh Diệp Viễn.
Chương 89: Nhà họ Sở biến mất

Nhìn thấy Lâm Vãn Tình không để ý tới mình, Anderson tưởng cô ta không hiểu tiếng nước ngoài.

Ngay sau đó, anh ta gọi cô gái kia tới.

Cô nàng kia đang chuẩn bị phiên dịch lời Anderson nói cho Lâm Vãn Tình nghe.

Thì không ngờ Diệp Viễn đã trực tiếp đứng dậy, một cái tát đánh bay Anderson.

“Má mày, người phụ nữ của bố mày mà mày cũng dám đụng tới hả!”

Cuối cùng đám vệ sĩ kia cũng kịp phản ứng lại.

Nhanh chóng ra tay, muốn bằm thây Diệp Viễn thành vạn đoạn.

Nhưng Diệp Viễn tung ra vài cú đá, mấy tên vệ sĩ lập tức ngã xuống đất kêu la thảm thiết.

Sau khi giải quyết xong đám vệ sĩ, Diệp Viễn lập tức lấy ra mấy cây ngân châm, trực tiếp ghim vào Anderson và mấy tên vệ sĩ kia.

Mấy người đó kêu la thảm thiết, dường như cơ thể đang phải chịu nỗi đau đớn trước nay chưa từng có.

Chẳng mấy chốc, cơn đau trong người đã khiến bọn họ trực tiếp chết ngất.

“Gọi người tới ném thứ rác rưởi này ra ngoài cho tôi!”

Sở Vân Phi vội vàng gật đầu, tiện tay lấy ra điện thoại.

Bấm số của một người bạn.

Chưa tới năm phút đã có người đi tới, mang đám Anderson đi.

“Hay!”

Lúc này, mấy người khách khác chạy tới trước cửa khoang hạng nhất để hóng hớt cũng hoan hô thành tiếng.

Bọn họ đã chướng mắt cái thái độ của đám người nước ngoài như Anderson từ lâu, lần này Diệp Viễn ra tay giải quyết cái bọn đó khiến họ vô cùng hả giận.

Mười phút sau.

Chiếc máy bay thuận lợi cất cánh.

Khoảng hai giờ sau, máy bay đáp xuống sân bay tỉnh lị Sở Châu của Giang Bắc.

So với Giang Châu, thì Sở Châu phồn hoa hơn cả chữ phồn hoa.

Ba người mới ra khỏi cửa sân bay thì đã thấy một chiếc xe nổi tiếng dừng lại trước mặt bọn họ.

Một ông lão tuổi chừng năm mươi, mặc tây trang đầy đủ ba món, tóc được chải chuốt gọn gàng bước xuống.

“Cậu chủ, cuối cùng cậu cũng trở về rồi!”

Đó không phải ai xa lạ, chính là quản gia của nhà họ Sở, làm việc cho nhà Sở Vân Phi.

“Ông Phí, gần đây ông nội và bố mẹ tôi có khỏe không?”

“Ai da, ông nội của cậu nhập viện rồi!”

Ông Phí thoáng do dự một lát, vẻ mặt có chút đau buồn nói.

“Cái gì, ông nội tôi nhập viện ư? Sao lại như thế?”

Sở Vân Phi tái mặt, lập tức căng thẳng.

Từ nhỏ bố mẹ anh ta đã bận rộn chuyện công ty, nên anh ta được ông nội nuôi lớn, tình cảm với ông nội cũng nhiều hơn với người khác.

“Nói ra thì dài dòng lắm, chúng ta đến bệnh viện thăm ông nội cậu trước rồi nói sau, khoảng thời gian gần đây ông ấy cứ muốn gặp cậu mãi!”

“Được, đi ngay thôi!”

Nói xong, Sở Vân Phi quay sang xin lỗi Diệp Viễn và Lâm Vãn Tình.

“Anh Diệp, Vãn Tình, xin lỗi hai người nhiều, tôi định dẫn mọi người đi đạo Sở Châu một chuyến, nhưng ông nội tôi…”

Sở Vân Phi đang định nói thêm thì Diệp Viễn đã vỗ vai Sở Vân Phi nói.

“Được rồi, không cần phải nói nữa, chúng ta đi thăm ông nội anh trước đi!”

“Đúng đúng đúng! Đi thăm ông trước!”

Lúc nãy căng thẳng quá nên Sở Vân Phi quên mất một thần y như Diệp Viễn đang có mặt ở đây.

Sau khi bọn họ lên xe thì nó nhanh chóng được lái đến một bệnh viện ở Sở Châu.

Ông Phí dẫn đầu, đưa bọn họ đến trước cửa một phòng bệnh xa hoa, nghe thấy một giọng nói vô cùng kiêu ngạo vang lên bên trong.

“Sở Trung Nam, trong vòng ba ngày ông phải giao nhà máy quặng của nhà họ Sở cho nhà họ Hứa, nếu không nhà họ Sở cứ chờ tới ngày bị bốc hơi khỏi Sở Châu đi!”

“Hừ, nhà họ Hứa các người chẳng qua chỉ là một con chó mà thôi, lại dám đòi nhà họ Sở phải giao nhà máy quặng ư, bảo kẻ sau lưng nhà họ Hứa các người đích thân tới đây nói với tôi, chưa tới lượt lũ chó như các người sủa ở đây đâu!”

Trong phòng lại vang lên một giọng nói đầy hùng hồn.

Tất nhiên Sở Vân Phi nhận ra đó là giọng của bố mình, Sở Trung Nam.

“Má nó Sở Trung Nam, ông dám mắng tôi là chó hả, chúng mày, lên chặt chân lão già đó cho tôi, để ông ta nhớ cho kỹ”.

Nghe thấy có người muốn ra tay dạy dỗ bố mình, Sợ Vân Phi lập tức vọt vào phòng bệnh.
Chương 90: Tin tưởng tuyệt đối

“Má nó Sở Trung Nam, ông dám mắng tôi là chó hả, chúng mày, lên chặt chân lão già đó cho tôi, để ông ta nhớ cho kỹ”.

Nghe thấy có người muốn ra tay dạy dỗ bố mình, Sợ Vân Phi lập tức vọt vào phòng bệnh.

Sau khi vào trong thì thấy một thanh niên mặc cả cây hàng hiệu, miệng ngậm điếu thuốc kiêu ngạo đứng trước giường bệnh.

Ngoài thanh niên đó thì trong phòng còn có mười mấy người cơ thể cường tráng nữa.

“Má nó chứ, mày là thằng nào mà đòi dạy đời bố tao!”

Sở Vân Phi lao tới, chuẩn bị ra tay dạy cho thanh niên kia một trận ra trò.

“Mẹ mày, mày là cái thá gì mà dám mắng bố mày, giết nó cho tao!”

Sau khi thanh niên kia ra lệnh, mấy tên vạm vỡ sau lưng đã vọt về phía Sở Vân Phi.

“Bốp bốp bốp…”

Thế nhưng khi họ chỉ vừa mới vừa hành động thì Diệp Viễn đã tung ra vài đá, khiến họ văng ngược ra khỏi phòng bệnh.

Sau đó, Diệp Viễn cào vào hư không một cái, thanh niên kia còn chưa kịp phản ứng thì đã bay về phía anh.

Bị Diệp Viễn bóp chặt cổ họng.

Cảnh tượng đó khiến Sở Trung Nam và ông nội Sở Vân Phi, Sở Hạo Thiên đang nằm trên giường bệnh đầy kinh hãi.

Ngay sau đó, họ lập tức nhớ tới trước khi về đây, Sở Vân Phi đã luôn miệng khoác lác về một người như thần, tên Diệp Viễn.

Ban đầu họ vẫn không tin đâu, cảm thấy Sở Vân Phi chỉ đang chém gió thôi, nhưng bây giờ nhìn thấy thủ đoạn của Diệp Viễn cách không bắt người như một vị thần.

Thì bọn họ tin.

“Má nó chứ, mày buông ra ngay cho bố mày chưa! Nếu không bố mày giết hết cả nhà mày!”

Thanh niên bị giữ chặt cổ họng vẫn vô cùng kiêu ngạo.

“Rầm!”

Diệp Viễn không chút suy nghĩ, chân dùng sức, chỉ nghe thấy tiếng “răng rắc” giòn tan.

Chân thanh niên kia đã bị đá gãy.

“A!”

Trong nháy mắt, tiếng la hét thảm thiết của thanh niên nọ đã vang vọng khắp không gian bệnh viện.

“Ầm ĩ!”

Diệp Viễn hừ lạnh một tiếng, lại tung thêm một đá khiến thanh niên kia trực tiếp bay ra khỏi phòng bệnh, nện xuống đất, trực tiếp chết ngất.

Sở Trung Nam và Sở Hạo Thiên quay sang nhìn nhau, bọn họ không ngờ Diệp Viễn lại bá đạo như thế, khắc khẩu một câu là trực tiếp bẻ gãy hai chân.

Mà đám vệ sĩ ngoài cửa thấy Diệp Phong hung hãn như thế thì đều bị dọa sợ, họ vội vàng đỡ thanh niên đã chết ngất dưới đất dậy, nhanh chóng rời đi.

Sau khi đám người đó đi khỏi, Sở Vân Phi bèn đi tới dò hỏi.

“Bố, rốt cuộc là chuyện gì thế này, đám người đó là ai mà lại dám đến tận nơi khiêu khích bố thế?”

Nhà họ Sở của Sở Vân Phi có thể nói là gia tộc hạng nhất ở Sở Châu.

Thế mà hôm nay lại bị người đến tận nơi khiêu khích.

Sở Trung Nam khẽ thở dài, lúc này mới bắt đầu giải thích.

Chuyện là, trong khoảng thời gian gần đây, nhà họ Hứa trước giờ không có tiếng tăm gì ở Sở Châu bỗng nhiên trồi lên.

Mấy ngày nay nhà họ Hứa đã thu nạp hết các gia tộc nhỏ ở Sở Châu.

Từ vài ngày trước, nhà họ Hứa lại muốn ra tay với nhà họ Sở, muốn gia đình họ phải giao ra nhà máy quặng đá quý, hơn nữa còn phải cúi đầu trước nhà họ Hứa.

Tất nhiên Sở Trung Nam không đồng ý, kết quả mấy ngày nay, hôm nào người nhà họ Hứa cũng chạy tới quấy rầy bọn họ.

Nghe thế, Sở Vân Phi cũng vô cùng tức giận, nhưng nghĩ tới Diệp Viễn cũng có mặt ở đây, bèn nói.

“Ông nội, bố, con giới thiệu với hai người một chút, đây chính là đại sư Diệp con từng kể với mọi người, Diệp Viễn!”

Sở Trung Nam vội vàng đi tới nói.

“Đại sư Diệp, hân hạnh, hân hạnh! Tôi đã nghe Vân Phi kể về cậu từ lâu, hôm nay rốt cuộc cũng được gặp người thật, đúng là anh hùng xuất thiếu niên mà!”

“Chú Sở khách sáo quá!”, Diệp Viễn thản nhiên nói.

“Bố cứ yên tâm, bây giờ anh Diệp đã đến đây rồi thì chắc chắn sẽ giúp bố xử lý chuyện này đâu ra đó!”

Biết được khả năng của Diệp Viễn, bây giờ sự tin tưởng dành cho anh cứ phải nói là mười trên mười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK